Mười phút không hề dài. Không lâu sau thì thời gian đã tới.
Lợi dụng khoảng thời gian này, Vũ Phàm đi rửa mặt sau đó chải qua đầu tóc và tận sức để bản thân lấy lại tinh thần. Đối với nàng mà nói, tinh thần là mấu chốt nhất, tinh thần nếu vẫn lâm vào trạng thái suy nhược này, đối với nàng thực bất lợi. Nàng cũng đưa ra hy vọng «Hầu tước» có thể mở rộng một điểm thời gian nghỉ ngơi, nhưng «Hầu tước» không có cho phép.
«Hầu tước» đang ép nàng. Tinh thần của con người tồn tại một giới hạn về khả năng thừa nhận. Nếu giới hạn này bị vượt qua thì hoặc là tinh thần của người đó sẽ hoàn toàn sụp đổ, hoặc là giới hạn sẽ được đẩy lên một ngưỡng mới. Thiên phú tinh thần của Ôn Vũ Phàm thật sự quá xuất chúng. Đưa mắt nhìn khắp 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » thì gần như không thể nào tìm được một Ôn Vũ Phàm thứ hai. Cho nên, dù có thế nào, « Hầu tước » cũng nhất định phải bồi dưỡng nàng.
Chung quy cũng vì thiên phú của Ôn Vũ Phàm thật sự quá mức kinh người nên nếu nó được rèn giũa thì tương lai của Vũ Phàm không có giới hạn. Bởi vậy, « Hầu tước » mới có thể phá lệ nói với nàng những lời này. Người quen với «Hầu tước» đều biết rõ rằng «Hầu tước» ít khi thể hiện tình cảm với ai. Bề ngoài của y luôn có vẻ lãnh khốc giống như một cỗ máy chỉ biết ra lệnh. Thế nhưng Ôn Vũ Phàm lại khiến y thực sự dốc hết tâm huyết. Trong chuyện này ngoại trừ việc hy vọng nàng có thể bảo hộ Diệp Tưởng ra thì làm sao lại không có thêm suy nghĩ có thể bồi dưỡng thêm một vị tướng tài cho trận doanh Khu Ma chứ?
«Hầu tước» thậm chí còn đoán rằng một khi nguyền rủa thực sự được cộng sinh giữa hai người, nàng thậm chí còn có thể giỏi hơn cả y!
Chính vì nguyên nhân này y mới dùng cách quá nghiêm khắc, thậm chí phải nói là tàn khốc này để ép Ôn Vũ Phàm. Y sớm đã nhìn ra Ôn Vũ Phàm không phải là người có nghị lực hay có lòng bền bỉ. Càng là loại người như vậy thì càng không thể thả lỏng được. Nếu cho nàng thời gian nghỉ ngơi quá nhiều thì sự lười biếng của con người sẽ xuất hiện, dẫn đến tính thích nghi với ác mộng của con người sẽ bị suy yếu đi.
Ôn Vũ Phàm đương nhiên không có chút biết ơn nào với « Hầu tước » cả. Nhưng nàng cũng nhận thức một cách rõ ràng rằng «Hầu tước» tuyệt đối sẽ không thể nào thông cảm cho nàng cả, hơn nữa y cũng sẽ càng không để ý đến chuyện nàng có bị suy sụp do ác mộng hay không. Nếu đã như vậy thì hy vọng duy nhất của nàng chính là việc có thể khống chế được nguyền rủa trong giấc mơ.
Khi nhìn vào trong gương, sau khi được rửa mặt sạch sẽ thì gương mặt của Ôn Vũ Phàm đã trở nên hồng hào hơn. Nàng cũng hít sâu thêm vài hơi để bản thân có thể trở nên thoải mái hơn. Trong giấc mơ, sự sợ hãi khi thấy da mình bị lột đi vẫn quanh quẩn trong lòng nàng. Khi nhìn thấy gương mặt mĩ lệ của mình khôi phục như xưa, Ôn Vũ Phàm mới dần dần quên đi chuyện đó.
Đúng vậy.....Còn may đây chỉ là giấc mơ! Mình còn có thể tỉnh lại......
Khi cẩn thận ngẫm lại lời của «Hầu tước», nàng không khỏi có cảm giác bản thân may mắn hơn rất nhiều những diễn viên đã chết trong phim kinh dị. Có ai lại có cơ hội có được vật bị nguyền rủa loại ký sinh đây? Một khi thành công, năng lực bảo mệnh của nàng sẽ gia tăng rất nhiều. Tới lúc đó, nàng mới có khả năng đấu lại được trận doanh Đoạ Tinh.
Tiếp đó nàng rời khỏi buồng vệ sinh sau đó trở về căn phòng lúc ban đầu. «Hầu tước» vẫn lẳng lặng chờ ở đó.
Ôn Vũ Phàm hiện tại đã lấy lại bình tĩnh. Nàng ngồi ở phía đối diện với «Hầu tước» sau đó nhìn y một cách chăm chú. Người đàn ông giống như ma quỷ trong mắt nàng hiện nay lại không còn có vẻ đáng ghét nữa. Cảm giác đó khiến chính Ôn Vũ Phàm cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng nhìn đồng hồ. Thời gian còn chưa đến một phút.
- «Hầu tước» đại nhân! Tiểu nữ có ý thế này. Nếu tiểu nữ tưởng tượng về một số sự vật mà tiểu nữ cảm thấy quen thuộc với nó thì liệu tiểu nữ có dễ dàng thay đổi giấc mơ hơn không?
«Hầu tước» nghe được câu này bèn suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Cô cứ thử xem.
- Nhưng trong thời gian đó ngài vẫn nhìn tiểu nữ chứ?
- Phải.
Ôn Vũ Phàm cũng không hy vọng để «Hầu tước» nhìn thấy những thứ mà nàng tưởng tượng ra, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp nói với «Hầu tước» rằng y không được nhìn.
Cuối cùng, nàng quyết định không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Thời gian đã tới.
Căn phòng trở nên nóng như trong lò lửa. Trước mắt nàng là một bức tường màu đen kịt. Trên tường loang lổ máu tươi cùng với một số mảnh thịt vụn.Vũ Phàm đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này có vẻ như là một kho hàng bị bỏ hoang.
Nàng hiện tại đang ở trong một chiếc tủ quần áo tả tơi. Cánh cửa tủ đang khép hờ.
Lúc này, Ôn Vũ Phàm nghe được những âm thanh chát chúa. Nếu lắng nghe thì giống như đó là tiếng động phát ra khi đang chặt thịt. Từ kẽ hở của chiếc tủ quần áo, nàng nhìn thấy đằng sau đống đồ lộn xộn là một lò lửa. Trước lò lửa có một người đang cầm dao phay chặt thịt.
Từ ánh sáng của lò lửa, Ôn Vũ Phàm rõ ràng nhìn thấy những chiếc móc sắt ở xung quanh đang treo những..... thi thể đã bị mổ bụng và moi sạch toàn bộ nội tạng! Thi thể người!
Nhưng Ôn Vũ Phàm đã sớm chết lặng với những cảnh tượng máu me thế này. Ngay cả việc chính mình bị lột da nàng cũng được nhìn thấy nên khi nhìn thi thể của người khác, nàng cũng không hề có cảm giác buồn nôn.
Nàng co người vào góc của ngăn tủ và không nhòm tới « người » đang chặt thịt kia nữa. Nhưng đó có khả năng không phải là người.
Ôn Vũ Phàm hiện tại nếu thò mặt ra thì nàng nhất định sẽ bị phát hiện. Cho nên, nàng nhìn chăm chú vào người đang chặt thịt kia sau đó bắt đầu liên tưởng.
Trong đầu của nàng xuất hiện một đoạn hồi ức.
Khi cha mẹ nàng cãi nhau, nàng luôn chạy tới tiệm thẩm mỹ ở gần đó và trốn ở đó. Bà chủ của tiệm thẩm mỹ này là một người phụ nữ nông thôn rất hiền lành. Bác ấy là người rất quan tâm đến nàng. Khi còn nhỏ, mỗi lần nàng đi qua đó chơi là bác ấy luôn cho nàng kẹo để ăn, để nàng xem TV, thỉnh thoảng còn cho nàng vài món đồ chơi và mấy cuốn sách hay. Tất cả những ký ức thời thơ ấu đẹp nhất của Vũ Phàm gần như đều nằm trong cửa tiệm thẩm mỹ nho nhỏ rộng còn chưa đến 100 m2. Trong cảm nhận của nàng, bà chủ của tiệm thẩm mĩ đó là người đẹp nhất, và cũng là người mà nàng cảm thấy gần gũi nhất. Cũng chính vì như thế nên sau này Vũ Phàm mới hy vọng có thể trở thành người giống như bà chủ, tự mở cho mình một cửa tiệm thẩm mỹ.
Cho dù là hiện tại thì Vũ Phàm vẫn còn nhớ như in dung mạo của bà chủ. Cho nên, nàng đem hình tượng của bà chủ tiệm thẩm mỹ viện đó khi cầm kéo « áp » lên hình ảnh người đàn ông đang chặt thịt trước lò lửa. Chỉ cần người này biến thành bà chủ thì nàng sẽ an toàn.
Nói đến đây thì nàng không khỏi nhớ lại lúc nàng được 15 tuổi, bà chủ liền đóng cửa tiệm thẩm mỹ rồi sau đó hồi hương. Từ đó trở đi nàng không có tin tức của bác ấy nữa. Lúc ấy, Ôn Vũ Phàm đã khóc rất lâu. Cho tới ngày hôm nay nàng cũng không biết bác ấy thế nào.
Hình ảnh của bà chủ tiệm thẩm mỹ viện đó hiện tại đang không ngừng « đè » lên hình ảnh của người đàn ông kia......
Cứ như vậy, khoảng chừng mười phút sau, người đàn ông kia có vẻ đã chặt xong thịt. Y quay đầu lại nhìn. Ôn Vũ Phàm lập tức rụt người vào trong góc tủ. Nàng thấy kia trên mặt của người đàn ông đó không có ngũ quan! Đầu y có một vết nứt rất lớn, bên trong hình như không có gì!
Ôn Vũ Phàm ngừng thở. Nàng biết, nếu như mình bị bắt thì không phải cứ chết là xong việc. Chỉ e nàng sẽ được tận mắt chứng kiến thân thể của nàng bị băm vụn, hơn nữa nàng hoàn toàn phải chịu những đau đớn ấy!
May mà người kia không phát hiện ra nàng. Y lấy xuống một cái xác được treo trên móc, sau đó đi tới trước lò lửa rồi định tiếp tục công việc chặt thịt của y. Nhưng đúng lúc này......
Tiếng chặt thịt không phát ra nữa. Ôn Vũ Phàm giật mình. Nàng hoài nghi không biết đối phương có phải đã phát hiện ra nàng hay không nên đưa mắt nhìn qua khe hở.
Nàng rõ ràng nhìn thấy con dao mà người kia đang cầm...... biến thành một cái kéo!
Một cái kéo dùng để cắt tóc!
Thành công!
Nếu không phải vì tình cảnh hiện tại thì Ôn Vũ Phàm thật sự muốn hô lớn vạn tuế. Nàng bỗng nhiên phát hiện bây giờ trong lòng nàng đang dâng trào cảm xúc. Ngay cả việc lúc trước nàng được Diệp Tưởng tặng vật bị nguyền rủa thì nàng cũng không phấn khích như bây giờ.
Đương nhiên, biến hoá này chỉ mang tính cục bộ. Con quỷ kia vẫn chưa biến thành bà chủ, nhưng đây đã là đột phá rất lớn rồi.
Kỳ thật nàng không biết tiến độ tập luyện của nàng còn nhanh hơn dự tính ban đầu của «Hầu tước» rất nhiều!
«Hầu tước» đương nhiên nhìn thấy những gì trong giấc mơ đó. Quả nhiên, Ôn Vũ Phàm không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là tự nhiên trở nên nổi tiếng. Nơi mà nàng đang ở trước mắt là tầng thứ 2 trong 9 tầng ác mộng. Có thể nói là sự đau khổ về mặt tinh thần từ những tra tấn ở chỗ này cho dù là một người đàn ông cứng cỏi đến mấy cũng khó mà chịu được. Trước kia, «Hầu tước» cũng từng có ý định để diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 thử tiến hành cộng sinh nguyền rủa với y. Nam Cung Tiểu Tăng, Kim Cực Thọ, Mạc Niệm Sinh đều đã thử qua. Bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu thời gian trong giấc mơ nhưng chưa hề có ai thành công!
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 không ngờ lại xuất hiện hai diễn viên có thiên phú kỳ tài tới mức yêu nghiệt - Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm. Tin tưởng không bao lâu sau, « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 sẽ quật khởi. Danh tiếng của nó sẽ vang vọng khắp 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục »!
Nhưng rõ ràng đây mới chỉ là sự bắt đầu. Chung quy nàng cũng mới chỉ biến được cây dao mà thôi. Tuy rằng làm được như vậy đã giỏi lắm rồi nhưng vẫn còn một khoảng cách rất xa mới tới mức thành công trong việc cộng sinh nguyền rủa. Tâm tính của Ôn Vũ Phàm chung quy vẫn còn cần phải tôi luyện. Tuyệt đối không thể để nàng kiêu ngạo tự mãn được vì bằng không nàng sẽ khó mà có thêm một bước tiến bộ nữa.
Ôn Vũ Phàm sau khi phát hiện có được thành quả bước đầu thì nàng cũng trở nên tự tin hơn. Nàng tiếp tục đem hình tượng của bà chủ « đè » lên hình ảnh của con quỷ kia. Nhưng sau đó dù có thử thế nào thì nàng cũng không có thu hoạch. Nói cho cùng thì vừa rồi nàng có thể thành công đã là chuyện không dễ dàng gì. Muốn tiếp tục tiến thêm một bước trong việc khống chế giấc mơ thì sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên con quỷ kia quay đầu sau đó giơ cây dao bước thẳng tới chiếc tủ quần áo – nơi mà Ôn Vũ Phàm đang ẩn nấp!
Sắc mặt của Ôn Vũ Phàm trở nên trắng bệch khi nhìn thấy cảnh này!
Không thể rơi vào tay con quỷ này được! Nàng thà lựa chọn tự sát để rời khỏi con ác mộng này!
Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, Ôn Vũ Phàm không nghĩ nhiều nữa. Nàng vùng dậy chạy ra khỏi tủ quần áo, sau đó chạy tới một hướng khác!
«Hầu tước» ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng thưởng thức rượu vang đỏ và quan sát « nội dung » của cơn ác mộng. Giấc mơ ở tầng càng cao thì cảm giác chân thật sẽ càng lúc càng rõ ràng, chênh lệch về thời gian giữa giấc mơ và thế giới hiện thực sẽ càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, người trong mộng thậm chí còn coi giấc mơ giống như hiện thực. Trước kia có rất nhiều diễn viên đều bị «Hầu tước» giam cầm ở nơi sâu nhất trong thế giới trong mơ. Cho dù vật bị nguyền rủa loại ký sinh của bọn họ có mạnh thế nào thì cuối cùng bọn họ cũng bị « Hầu tước » tra tấn tới chết.
«Hầu tước» vươn tay ra nắm lấy một cái. Sau đó trên tay y xuất hiện thêm một cây kéo.
Đó là một chiếc kéo cắt tóc rất bình thường, bên trên còn dính một chút tóc vụn. Tuy rằng nó cũng không có gì đặc biệt nhưng đây lại là phần đẹp nhất trong ký ức của Ôn Vũ Phàm.
«Hầu tước» nhìn cây kéo này sau đó nhẹ nhàng cất vào trong lòng.
Ôn Vũ Phàm chạy được một hồi mới phát hiện cái kho này còn rộng hơn sự tưởng tượng của nàng rất nhiều. Nàng chỉ có thể tiếp tục trốn. Khi chạy xuống bên dưới, nàng phát hiện mình đã không còn đường lui! Nàng lập tức nghĩ cách ẩn mình vào trong một đống rác, sau đó nàng chuẩn bị nếu như có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ nghĩ cách tự sát. Đồng thời, trong lòng nàng không ngừng nghĩ tới hình ảnh của bà chủ tiệm thẩm mỹ viện!