Diệp Tưởng đã hạ quyết tâm.
-Chuyện này......
Tô Hàn nhìn Vu Thần, lại nhìn Diệp Tưởng, cuối cùng âm thầm hạ quyết tâm.
Khi bước sang màn thứ tư, ưu thế biết trước kịch bản sẽ biến mất. Mà màn cuối cùng cũng chính là giai đoạn nguy hiểm nhất trong một bộ phim kinh dị ! Nếu đã như thế, hắn tự nhiên phải kiếm được nhiều vé chuộc cái chết 1 chút!
-Được!
Tô Hàn lúc này nhìn Diệp Tưởng cũng bắt đầu cảm thấy hắn vừa mắt hơn rất nhiều. Dù sao cũng không dễ dàng khi một diễn viên dám dũng cảm đương đầu với nguy hiểm.
Vu Thần thì khác. Tuy rằng vừa rồi khi hắn sử dụng ngón tay đứt cũng đã lãng phí không ít vé chuộc cái chết, nhưng mà dù sao hắn vẫn còn chưa cần tự mình đối đầu nguy hiểm. Hắn đã chết một lần nên trong lòng vẫn rất kiêng kị căn phòng dưới tầng ngầm đó.
-Đi thôi!
Đã quyết định thì không nói thêm gì nữa . Diệp Tưởng dứt khoát đứng dậy.
Chuyến này đi xuống tầng ngầm không biết có nguy hiểm gì không. Nhưng mà, dựa theo kịch bản ban đầu của sáng ngày thứ 2, Ngô Quân đã chết ở trong tầng ngầm . Điều này chứng tỏ tầng ngầm tuyệt đối là nơi nguy hiểm.
Thứ thần bí bị nhốt trong căn phòng đó cũng cần phải đi quan sát tìm kiếm một phen.
Tiếp đó, Diệp Tưởng đi tới hành lang dẫn đến cửa tầng hầm. Tô Hàn cũng bám sao theo sau như không muốn làm người xuống sau. Nói thế nào thì hắn cũng làm diễn viên lâu năm, không thể mất mặt trước đám diễn viên mới được.
-Cậu...... sợ không?
Tô Hàn đột nhiên hỏi nói.
-Sợ......
Diệp Tưởng thở sâu.
-Nhưng tôi càng muốn sống sót hơn! Là cương thi cũng tốt, là lệ quỷ cũng được, chúng ta không thể ngồi chờ chết ! Anh dám đi theo tôi chắc cũng có niềm tin chứ?
-Đương nhiên là có. Tóm lại sẽ không kéo chân cậu!
Tô Hàn càng lúc càng bội phục Diệp Tưởng. Dù sao, hắn cũng tận mắt nhìn thấy xác chết khủng bố của Vu Thần mà vẫn còn dám mò xuống dưới tầng hầm......
Chuyện này bỗng nhiên khiến hắn nhớ lại người mà hắn vẫn sùng bái – Phương Lãnh.
Phương Lãnh cũng như vậy, y sớm ý thức được rằng khi tham gia đóng trong 1 bộ phim kinh dị chân thật, phải dám liều mạng mới có thể có thu hoạch. Cũng bởi vì như thế, hắn mới trở thành này người có biện pháp bảo mệnh siêu cường trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ mười ba.
Nhưng mà Tô Hàn lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Phương Lãnh đại ca là người ra sao? Là người có thể sống sót trong sơ-ri phim « Quỷ tế ». Trước đó Đường Hải Lan có thể sống sót vì phần lớn nguyên nhân nàng được y giúp đỡ. Diệp Tưởng mặc dù cũng đã hiểu thấu chuyện này, nhưng phải xem cơ duyên trong tương lai của hắn thế nào.
Nếu kém may mắn, có lẽ hắn sẽ giống như Dương Hà, người đã đóng qua 4 phim kinh dị , lần đầu tiên đóng vai nhân vật chính trong bộ phim kinh dị thứ 5 thì bỏ mạng.
Trong lúc Tô Hàn nghĩ ngợi về chuyện này, hai người đã đi tới trước cửa tầng ngầm.
Chính là nơi này......
Diệp Tưởng tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng khi thực sự tới đây, hai chân hắn cũng bắt đầu run rẩy.Dù sao, hắn từng suýt nữa chết ở chỗ này. Nếu không phải dựa vào ng thì hắn làm sao sống sót được? Hiện tại, lại phải một lần nữa trở lại chỗ này ......
Nhìn thấy cánh cửa kính thuỷ tinh ở lối ra vào tầng hầm khiến hắn nhớ tới trước khi ng, xác của Vu Thần......
Sau khi thở sâu, Diệp Tưởng bước nửa bước tới trước rồi từ từ đi xuống. Mà Tô Hàn cũng lập tức đi theo.
Nhưng mà, vừa bước xuống bậc thang dẫn xuống tầng hầm, một cỗ hàn ý rất đậm thổi quét qua toàn thân Diệp Tưởng. Một dự cảm nguy hiểm rất rõ ràng bắt đầu sinh ra, giống như muốn báo cho hắn biết ở dưới này thông thẳng tới địa ngục!
Khi Hàn ý bắt đầu trở nên thực chất hơn thì Diệp Tưởng đã bước xuống được chừng năm sáu bậc thang. Răng hắn thậm chí bắt đầu va vào nhau lập cập.
Chuyện này......
Loại cảm giác này không giống như lúc trước khi thân thể hắn bị 1 cỗ âm khí quét trúng toàn thân......
Diệp Tưởng đã giác ngộ phải liều mạng mới có thể tranh thủ một con đường sống. Nhưng mà,bây giờ hắn có một dự cảm rất rõ ràng.
Nếu......
Nếu hắn cứ tiếp tục đi xuống......
Hắn sẽ chết!
Không hề có bất cứ 1 hy vọng sống sót. Cho dù có chiếc giày cao gót kia, hắn cũng sẽ chết! Không chỉ như vậy...... ngay cả Tô Hàn đang đi theo hắn cũng chết!
Loại dự cảm rất rõ ràng trước nguy hiểm này, cũng là 1 loại tình tiết quen thuộc trong phim kinh dị. Cũng giống như trong « Xe khách khủng bố », nhân vật “Giang Ấu Lâm” cũng có được năng lực có thể nhìn thấy quỷ hồn thể, nhân vật « Trương Hoa » có thân phận « nhân vật nam thứ chính » có được dự cảm trước nguy hiểm cũng không kỳ quái .
Không được xuống sao?
Đương nhiên, loại dự cảm trước nguy hiểm này cũng không thể cam đoan nhất định chính xác. Chuyện muốn thành công cũng phải do con người chủ động nỗ lực, không có thứ gì tuyệt đối đã được định sẵn. Trước khi nỗ lực làm việc, không ai có thể biết kết quả.
Rốt cuộc......
Có nên xuống hay không?
-Sao vậy?
Tô Hàn nhìn thấy Diệp Tưởng dừng lại bèn hỏi với giọng nghi ngờ:
-Cậu sợ sao?
Diệp Tưởng bắt đầu có chút do dự.
Đi xuống hay không?
Nhưng mà, cuối cùng Diệp Tưởng vẫn cắn chặt răng tiếp tục đi xuống. Tuy rằng có thể dự cảm lần này đúng, nhưng mà có câu « con người gắng sức mà làm,nhưng quyết định lại là do chúa trời », trên thế giới này dù sao không cũng không có chuyện gì là tuyệt đối. Hắn bây giờ nếu quay trở lại có lẽ tạm thời sẽ tránh được nguy hiểm, nhưng mà đến khi màn thứ 4 bắt đầu, trong tình huống không thể biết trước tình tiết, lại chỉ có thể sử dụng giày cao gót một lần cuối cùng, tình cảnh của hắn sẽ khó khăn thế nào chẳng cần nói cũng biết. Có thể nói, hắn gần như nghĩ không ra trong hoàn cảnh như vậy liệu hắn sẽ có biện pháp gì có thể xoay chuyển cục diện.
Một khi đã như vậy,cho dù tiếp tục đi xuống là con đường chết chóc, hắn cũng không thể bỏ dở giữa chừng . Cho dù thật sự phải chết, hắn cũng hy vọng chính mình cố gắng hết sức nhưng vẫn thất bại còn tốt hơn việc ngồi ôm cây đợi thỏ cuối cùng sa vào bước đường cùng rồi bỏ mạng. Hiện tại nếu trở lại, ai biết khi trước khi màn thứ tư chấm dứt có chuyện gì nguy hiểm hay không? Nếu không thì sao? Hắn sẽ làm gì được?
Cho dù bản thân hắn được đôn lên thành nhân vật nam thứ chính, nhưng mà ở màn thứ tư, nhân vật Trương Hoa cũng nhất định sẽ chết. Điểm này cũng không cần hoài nghi. Mà đến lúc đó,hắn sẽ không biết được mình sẽ chết lúc nào,như vậy hắn sẽ lâm vào cục diện cực kỳ bị động.
Diệp Tưởng không thích chuyện mạng hắn do vận mệnh quyết định. Hắn thà phải đối mặt với nguy hiểm chết chóc cũng muốn được làm chủ vận mệnh của mình, vì bản thân mở ra 1 con đường sống !
Lúc này, hắn quyết định rất nhanh không chút chần chừ, không ngừng đi tới phía cuối tầng hầm.
Chuyến đi lần này có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không thể trở về.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại từng cảnh tượng của cuộc đời mình trong 25 năm trời. Hắn sinh ra trong 1 gia đình bình thường, bố mẹ hắn là người làm công ăn lương chỉ biết yên phận thủ thường lại rất đỗi hiền lành, cuộc sống của Diệp Tưởng cứ trôi qua trong yên bình mà không có chuyện gì đặc biệt đáng phải nhắc tới. Sau khi thi đỗ đại học, hắn được học tại ngôi trường mà hắn vẫn mơ ước bao lâu – Học Viện Kinh Tế. Sau khi tốt nghiệp không lâu, phải dựa vào sự giới thiệu của cha mẹ hắn mới được làm việc trong công ty hiện nay. Công việc của hắn là phụ trách mảng tài vụ kế toán của công ty.
Rất nhiều người sau khi bước chân vào xã hội, bởi vì sự thật tàn khốc không giống như lý tưởng của bản thân họ,khiến cho họ mất đi phương hướng, mất niềm tin vào tương lai. Nhưng Diệp Tưởng trời sinh là người có tính cách phóng khoáng hào sảng nhưng hắn suy xét vấn đề cũng phi thường cẩn thận chu đáo. Hắn không phải chỉ biết máy móc dùng thuyết nhị nguyên để kết luận về 1 sự vật sự việc. Hơn nữa hắn là người khéo ăn nói lại giỏi giao tiếp, lại khôn khéo, nên tuy rằng không thể nói hắn không có những suy nghĩ sâu xa, nhưng ít nhất hắn đối đãi với mọi người rất chân thành, thái độ nhiệt tình, không ra vẻ ta đây, cho nên trong chốn công sở hắn cũng có không ít bạn bè. Hắn vốn tưởng rằng, cuộc sống bình thường đến đơn điệu ấy cứ tiếp tục kéo dài như vậy......
(Học thuyết nhị nguyên : xin xem thêm ở http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy?...8B_nguyên)
Đi đến bậc thang cuối cùng, Diệp Tưởng không còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Tuy rằng nói, khi làm bất cứ việc gì trước hết phải nghĩ tới lúc thất bại trước khi nghĩ đến thành công , nhưng mà, trong trường hợp này hắn vẫn muốn tin vào khả năng thành công. Phải biết rằng, hắn vẻn vẹn cũng chủ chỉ có lấy ra giày cao gót trong thời gian ngắn ngủi mười giây để tự cứu mình. Một khi thất bại, hắn chính là 1 người bình thường chỉ có 1 thân máu thịt, cho dù là quỷ hồn trong một bộ phim kinh dị có độ khó thấp hắn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ, chỉ biết nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Thở sâu rồi loại bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Diệp Tưởng cất bước hướng về phía trước.
Cấu trúc của tầng hầm cũng không phức tạp, hành lang cũng tương đối hẹp, mà bên trong ngoại trừ căn phòng bị khoá kín phía cuối đường hầm thì cũng còn có rất nhiều căn phòng nhỏ khác, đa số đều dùng để chứa đồ ăn và các công cụ linh tinh. Nhưng những thứ này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng vì chúng không gợi lên được 1 chút manh mối về gia tộc Âu Dương.
Còn Tô Hàn, vốn là phải đi trước Diệp Tưởng mới phải, nhưng không biết tại làm sao , hắn lại cảm thấy run sợ, cuối cùng lại để cho Diệp Tưởng đi trước .
Lúc này, Diệp Tưởng cũng cố gắng đi thật chậm, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phương tám hướng. Có thể nói, đây là lần cực kỳ nguy hiểm mà hắn gặp phải kể từ hắn bị « Rạp chiếu phim địa ngục » lựa chọn, bị đẩy vào trong thế giới phim kinh dị để đóng vai 1 nhân vật! Cho dù trước đó hắn suýt chết ở trong nhà kho,hắn cũng không có dự cảm rõ ràng như lần này!
Đi tới cuối hành lang rồi rẽ sang,tiếp tục đi về phía căn phòng phía cuối đường hầm.
Một loại hàn ý cực kỳ lạnh lẽo âm u âm thầm thẩm thấu vào trong cơ thể của hắn, nhưng không giống với lúc trước, hắn không hề cảm thấy bản thân trở nên suy nhược vô lực mà ngược lại thần trí của hắn còn trở nên tương đối tỉnh táo. Chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng may mắn.
Nhưng mà...... Loại lạnh lẽo âm u kia khiến cho hắn có 1 cảm giác.
Cảm giác......nó được phát ra từ...... căn phòng kia! Căn phòng vẫn bị khoá kín thần bí nhất của bộ phim!