Muốn tìm ra địa chỉ làm việc tuyệt đối không phải chuyện khó. Trong thế giới này nhiều phương diện cũng không khác gì với thế giới hiện thực. Ở đó cũng có sự tồn tại của Baidu, Google. Mà thành phố được hư cấu ra này cũng có thể tra trên bản đồ một cách rõ ràng. Thành phố hư cấu này nằm trong tỉnh Giang Tô, là một thành phố duyên hải. Địa chỉ làm việc làm một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại thành Tân Hải. Nơi đó nằm rất gần khu rừng, muốn đi tới nội thành cũng phải tốn 2 giờ đi ô tô.
Ngày 30 tháng 6, lúc 19:00 , Diệp Tưởng đang ngồi trên xe buýt đi tới địa điểm phát sinh tình tiết!
Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, quả nhiên là bình yên không xảy ra chuyện gì cả.
Trong khoảng thời gian này, cho dù Diệp Tưởng làm chuyện gì cũng đều không bị trừ vé chuộc cái chết. Hắn trước mắt chỉ có thể sử dụng 181 tấm vé chuộc cái chết (= 150 thù lao trên danh nghĩa + 31 của phim kinh dị lần trước), trong 3 tấm thôi hồn phù trên người hắn chỉ dùng được có một tấm. Huống chi, phù chú này lại là loại vật phẩm chỉ dùng được 1 lần.
Hành khách đi trên chuyến xe buýt đi ra ngoại ô càng lúc càng ít dần. Diệp Tưởng mặc dù có cố gắng giữ bình tĩnh thế nào thì vào lúc này hắn cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng lo ấu. Tuy rằng hắn biết chuyện gì sẽ diễn ra trong màn đầu tiên của kịch bản, nhưng trong lòng hắn giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng.
Tuy nhiên, nghĩ đến sẽ sớm gặp lại đám người Vu Thần cũng khiến trong lòng hắn thoải mái hơn. Dù sao, đến lúc đó đi theo Vu Thần sẽ an toàn hơn rất nhiều. Luận về năng lực bảo mệnh, Vu Thần còn xa mới so sánh được với Phương Lãnh, Bạch Vũ Sóc, Tiêu Mộng Kì vân vân, nhưng tốt xấu gì y cũng được coi là diễn viên lâu năm, mà hai người Tô Hàn, Hầu Thiên Bạch cũng đều có vật bị nguyền rủa trên người. Từ điểm này mà xét thì hắn cũng khá may mắn.
Rốt cục, xe bus cũng đã tới trạm cuối cùng. Sau khi xuống xe, hắn lấy điện thoại di động, rồi mở Google Maps đi theo phương hướng được hiển thị. Không khí nơi này rõ ràng trong lành hơn trong nội thành rất nhiều, xung quanh cũng thấy cây xanh um tùm xum xuê một mầu xanh ngắt.
Đi bộ hơn mười phút, rồi băng qua một rừng cây…rốt cuộc Diệp Tưởng đã thấy được một căn...... Nói như thế nào nhỉ? Một căn biệt thự được thiết kế một cách khá là quái dị.
Bởi vì, căn biệt thự kia không ngờ lại không có đến một cánh cửa sổ ! Như vậy chiếu sáng kiểu gì?
Âm thanh quen thuộc truyền đến.Diệp Tưởng quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Tô Hàn cũng cầm di động, đeo theo ba lô đi đến. Y nhìn hắn với một ánh mắt như đang đối diện với một người xa lạ rồi hỏi:
--Anh cũng đến nhận công việc này à,đúng không? Căn biệt thự gì mà quái dị thế nhỉ?
Diệp Tưởng lập tức trả lời:
-Đúng vậy ! Anh cũng thế sao !Tiền lương đúng là hậu hĩnh.
-Những kẻ có tiền đúng là kỳ quái, sao phòng ở lại thiết kế thế này nhỉ ?
Tô Hàn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
-Ừm, một khi đã như vậy, chúng ta có lẽ sẽ phải sống cùng nhau trong 3 ngày tới rồi. Tôi tên là Lục Trạch Nam, cậu tên gì?
-Tôi tên Trương Hoa.
-À. Được rồi, đi thôi. Cho dù thế nào, người ta thật lợi hại đấy ! Tôi vừa upline hồ sơ với sơ yếu lý lịch thì lập tức được nhận luôn, còn có 50.000 nhân dân tệ chuyển ngay vào trương mục của tôi làm tiền đặt cọc. Chắc anh cũng thế chứ?
-Đúng vậy. Không ngờ nội dung thông báo tuyển dụng lại đơn giản như vậy. Không hổ là kẻ có tiền, hành sự gọn lẹ chẳng cần phải suy tính gì cả.
Đối với một người thất nghiệp mà nói, 300.000 nhân dân tệ (≈ 832 triệu 500 nghìn đồng) tiền mặt cũng không phải là một con số nhỏ. Huống chi, yêu cầu công việc cũng không quá khó khăn. Hơn nữa bây giờ đã nhận tiền đặt cọc rồi, không muốn đến cũng phải đến. Cho dù trong lòng mọi người vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng mà họ vẫn bắt buộc phải làm vậy.
Căn biệt thự này được thiết kế coi như xa hoa tráng lệ, tổng cộng có hai tầng lầu, nhưng chỉ mỗi điểm không có cái cửa sổ nào khiến trong lòng mọi người vẫn có chút nghi ngờ.
Đi tới trước cửa lớn, Diệp Tưởng bước tới rồi bấm chuông cửa.
Rồi hắn lui lại một bước.Người đi ra mở cửa hoá ra là --
Vu Thần !
Vu Thần nhìn thấy Diệp Tưởng và Tô Hàn, bèn nhiệt tình nói:
-Mời hai người vào. Các bạn chắc cũng nhận được lời mời phải không.
Diệp Tưởng cùng Tô Hàn đi vào, hơn nữa hắn còn nhiệt tình chào hỏi Vu Thần:
-Anh là ông chủ nơi này phải không?
Vu Thần lắc đầu, nói:
-Không phải, tôi cũng giống như các bạn nhận được lời mới tới đây. Tính thêm hai người thì ở đây đã đến đủ bảy người .
-Phải rồi ! Vậy chủ nhân......
-Chủ nhân không có ở đây.
-Gì chứ?
Vu Thần dẫn theo Diệp Tưởng vào Tô Hàn bước vào trong phòng khách rộng rãi. Nội thất bên trong phòng khách xa hoa tráng lệ, mọi vật dụng đều là những thứ xa xỉ được nhập khẩu từ nước ngoài, thiết kế căn phòng cũng rất được.
Ở trong phòng khách có bốn người đang ngồi. Một người trong đó tự nhiên là Hầu Thiên Bạch. Mà ba người còn lại là một nam hai nữ, hiển nhiên là diễn viên mới.
-Các anh mới tới đúng không ?
Hầu Thiên Bạch là người đầu tiên đứng lên mỉm cười nhìn bọn họ rồi nói:
-Vậy là...... Mọi người đã tới đủ.
Trong 3 diễn viên mới, nam là một người đàn ông hơi thấp bé, 2 nữ thì một là một người phụ nữ dung mạo tuyệt mĩ mặc trang phục màu xanh lục, hòa một thiếu nữ xem ra là một sinh viên tóc buộc 2 bên (Ví dụ minh hoạ ở trang sau : http://www.baomoi.com/Toc-buoc-hai-b...2/11566375.epi).
Người đàn ông thấp bé có vẻ lo lắng bất an, còn người phụ nữ mặc trang phục màu xanh lá và người thiếu nữ buộc tóc hai bên xem ra tốt hơn một chút. Dù sao bọn họ cũng có thời gian giảm xóc để tiếp nhận việc mình bị biến thành diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục », so với Diệp Tưởng còn chưa hiểu mô tê gì đã bị kéo vào trong « Xe khách khủng bố » đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Thiếu nữ buộc tóc hai bên chớp chớp đôi mắt to tròn rồi nói:“ Phải, em thực không biết, cho dù phải chăm sóc một bệnh tâm thần nhưng làm gì phải cần tới bảy người chứ......”
Người đàn ông thấp bé liên thanh nói:“Lưu tiểu thư, chủ nhân đã có nói qua, không thể chất vấn bất cứ chuyện gì có liên quan đến bệnh nhân!”
Hầu Thiên Bạch thì cầm tờ giấy a4 đang đặt trên bàn rồi đưa cho Diệp Tưởng rồi nói:“Các anh tự mình xem đi. Không phải tên các anh là Trương Hoa và Lục Trạch Nam chứ?”
“Phải? Sao, sao anh lại biết?” Diệp Tưởng tỏ vẻ ngạc nhiên nói:“Tôi hình như còn chưa giới thiệu về mình mà.”
“Anh cứ xem tờ giấy này thì tự khắc sẽ rõ .”
Tờ giấy A4 này được in ra, chữ bên trên đều là kiểu chữ phồn thể (Muốn biết thêm chi tiết mời bấm vào đường dẫn sau:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch?%B...3n_thể).
Nội dung như sau:
“Bảy người phụ trách công việc lần này, lần lượt là Liễu Hải Bình, Hàng Thanh Thư, Trương Hoa, Lưu Oánh, Lục Trạch Nam, Triệu Tiểu Nhã, Ngô Quân. Yêu cầu công việc của mọi người như sau:
Mỗi ngày, đúng 8:00,12:30 và 18:00 phải chuẩn bị bữa ăn cho bệnh nhân.
Bệnh nhân mà mọi người cần chăm sóc đang ở trong một gian phòng dưới tầng hầm. Trên tầng 1 có một thang máy loại nhỏ liên thông với tầng hầm nhằm mục đích đưa đồ ăn xuống bên dưới. Sau khi mọi người chuẩn bị xong thức ăn, đặt thêm đũa và thìa, có thể trực tiếp đưa xuống tầng hầm.
Thời gian phục vụ bữa ăn mỗi ngày phải tuyệt đối tuân thủ thời gian đã ghi trên đây, tuyệt đối không được chậm trễ.
Một điều cần phải nhớ kỹ là cho dù có chuyện gì xảy ra, nhớ kỹ cho dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối được tìm kiếm hay nghiên cứu bất cứ chuyện gì có liên quan đến bệnh nhân trong biệt thự này, cũng tuyệt đối cấm trao đổi với bệnh nhân. Điều cuối cùng, tuyệt đối cấm không được mở cửa phòng tầng ngầm để bệnh nhân trốn ra!
Tối ngày 3 tháng 7, sau khi phục vụ bữa cơm cuối cùng, công việc sẽ kết thúc. Đến lúc đó có thể rời đi. Trước ngày đó, tuyệt đối không thể rời khỏi biệt thự này dù chỉ một bước. Thù lao sẽ được thanh toán vào ngày cuối cùng và chuyển khoản vào trương mục của mọi người.
Nhắc nhở thêm lần cuối cùng: Tuyệt đối không được phép thả bệnh nhân trong gian phòng dưới tầng hầm ra.
Tuyệt đối !”
-Sao lại thế này nhỉ?
Diệp Tưởng tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
-Thật là quái dị, vì sao trong ba ngày này chủ nhân không xuất hiện nhỉ?
-Hình như là có chuyện gì đó.
Vu Thần gật đầu rồi ngồi xuống.
- Xin tự giới thiệu một chút, tôi chính là người tên Liễu Hải Bình được nhắc tới trong tờ giấy này. Sang năm tôi sẽ tốt nghiệp đại học, cho nên hè năm nay tôi muốn kiếm thêm 1 công việc làm thêm. Vì lí do ngẫu nhiên nhìn thấy thông báo tìm việc trên một trang web giới thiệu việc làm, cho nên tôi đã nộp hồ sơ cùng sơ yếu lý lịch của bản thân rồi được nhận. Tôi đoán chủ nhân chắc là có việc gấp cho nên phải tạm thời rời khỏi ba ngày, vì vậy không kịp tìm người giúp việc, do đó mới phải lên mạng đăng tin kiếm người giúp việc tạm thời. Tuy nhiên...... tôi vẫn không rõ, tiền lương được trả rất cao,cao hơn quá nhiều so với yêu cầu công việc mà chúng ta phải tuân thủ.
-Chính xác là vậy......
Hầu Thiên Bạch cũng nói như vậy:
-Thôi bỏ đi....Mọi người cũng mới gặp nhau lần đầu,cũng nên giới thiệu về bản thân một chút. Tôi tên là Hàng Thanh Thư.
Người đàn ông thấp bé mở miệng:
-Tôi tên Ngô Quân, chính là cái tên nằm ở cuối cùng. Ừm, tôi là tài xế lái taxi, mấy ngày nay tôi đổi ban với người khác để tới đây làm công, ha ha, 300.000 nhân dân tệ, tôi rốt cuộc cũng có thể cùng vợ ra nước ngoài du lịch một lần.
Thiêu nữ buộc tóc hai bên cũng lúc lắc cái đầu nói:
-Tôi tên là Lưu Oánh. Tôi cũng là sinh viên giống anh Liễu Hải Bình, nghỉ hè nên muốn kiếm việc làm thêm.
Người phụ nữ mặc trang phục màu xanh lục gật đầu chào mọi người rồi nói:
-Tôi tên Triệu Tiểu Nhã. Tôi là một người lao động bán thời gian. Sau khi nhận được thông báo này, tôi đã xin ông chủ ba ngày nghỉ đông.”
Diệp Tưởng cũng mở miệng:
-Tôi gọi Trương Hoa.
Sau đó, Tô Hàn cũng tự giới thiệu về mình.
Sau khi giới thiệu xong, Vu Thần bèn nói:
-Dù sao thì tiền lương cũng….hậu hĩnh thế này, chúng ta nhất định phải tuân theo yêu cầu của chủ nhân. Chúng ta cứ dựa theo những gì ghi trên tờ giấy đúng giờ đưa cơm cho bệnh nhân. Tôi vừa rồi đã ngó qua tủ lạnh. Nguyên liệu trong đó rất đầy đủ, dư sức chuẩn bị thức ăn cho ba ngày.
-Tôi vẫn cảm thấy có điểm kỳ lạ......
Hầu Thiên Bạch lắc đầu nói:
-Có điều gì đó không hợp lý, đặc biệt......lại yêu cầu chúng ta tuyệt đối không thả bệnh nhân bên trong ra......Mọi người thực sự không cảm thấy rất bất hợp lý sao?
-Tôi cũng có cảm giác như vậy.
Tô Hàn lập tức tiếp lời:
-Phía dưới còn cố tình nhấn mạnh tuyệt đối không nên thả bệnh nhân bên trong ra...... Chẳng lẽ bệnh nhân là người có khuynh hướng bạo lực?
Kế tiếp, Diệp Tưởng chẳng còn lời thoại nào nữa,vì dù sao hắn cũng chỉ là nhân vật phụ cỏn con. Nam nhân vật chính của phim là Liễu Hải Bình mới là người có nhiều lời thoại.
Mà căn cứ theo yêu cầu, hôm nay không cần phải chuẩn bị bữa tối. Mọi người cùng nhau tới quan sát thang máy loại nhỏ kia. Nó được xây trong phòng bếp, bên cạnh bồn rửa bát, bề ngoài khá giống với thanh máy loại nhỏ dùng để đưa đồ ăn trong các nhà hàng, xem ra có vẻ được cố ý xây dựng để phục vụ cho bệnh nhân tâm thần này. Không gian bên trong thang máy khá nhỏ, tối đa cũng chỉ vừa đủ cho một đứa bé 5 tuổi đứng vào trong, người lớn dù có làm thế nào cũng không đứng vừa.
(Hình ảnh của loại thang này xin xem thêm ở đây : http://china.makepolo.com/product-pi...3577_0.html###)
Sau đó, mọi người bắt đầu kiếm phòng để ở, chuẩn bị quần áo để thay rồi sắp xếp các loại vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Tiếp đó mọi người bắt đầu nghiên cứu thực đơn cho ngày mai.
Nguyên liệu nấu ăn bên trong tủ lạnh đều là loại tương đối cao cấp. Đã nhận nhiều tiền như vậy, tự nhiên phải làm cho tốt. Bởi vậy, bảy người cũng nghiêm túc cùng nhau bàn bạc để đưa ra thực đơn.
-À, nếu Triệu tiểu thư là người nấu ăn ngon nhất trong chúng ta vậy việc nấu nướng chúng tôi giao cho chị. Việc rửa thức ăn và cắt thái thức ăn sẽ do những người khác lo liệu. Mọi người có ai ở nhà chuyên cắt thái nguyên liệu nên kỹ năng cắt gọt tương đối tốt không ?
Khi mọi người bàn bạc về thực đơn, trong lòng Diệp Tưởng đang không ngừng tính toán.
Bộ phim này rốt cuộc sẽ phát triển ra sao?
Một ngày ba bữa tuyệt đối không thể đưa muộn. Cũng tuyệt đối không thể mở cửa phòng dưới tầng hầm để bệnh nhân xổng ra.
Không......
Rốt cuộc thì, bị nhốt dưới tầng ngầm .......
Có thật là « bệnh nhân tâm thần » hay không?