Diệp Tưởng lần đầu tiên nắm tay của Ôn Vũ Phàm. Tim hắn lúc này đang đập thình thịch.
Diệp Tưởng trước đó chưa hề có một cảm giác như vậy với một người con gái. Có thể nói, con tim hắn lần đầu tiên vì 1 người phụ nữ mà phản lại chủ nhân của mình.
Hắn thật sự đã thích Ôn Vũ Phàm.
Diệp Tưởng bỗng nhiên cầm tay khiến Ôn Vũ Phàm cũng có chút bất ngờ. Nhưng nàng cũng không định tránh né vì dù sao hiện tại bọn họ cũng đang đóng vai vợ chồng nên chuyện nắm tay cũng là bình thường. Ôn Vũ Phàm không hề nhận ra Diệp Tưởng đã có tình cảm với nàng.
Đương nhiên, bây giờ đang là lúc đóng phim nên Diệp Tưởng cũng không mê đắm trong đó. Quan trọng nhất vẫn là làm sao phải sống sót, những chuyện khác sau khi còn sống mới có thể từ từ thực hiện được!
Đương nhiên,trước mắt thì cuộc tìm kiếm lần này cũng là vô nghĩa. Xác của mấy vị trưởng bối có tìm cũng chẳng thấy. Nhưng trong lòng của Diệp Tưởng vẫn nuôi chút hy vọng. Dù sao phía hắn đang trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, mà kịch bản cũng chẳng miêu tả Ngụy Liễm và Phùng Yên Vũ tìm kiếm ra sao. Có khi nào hắn sẽ có thu hoạch gì đó khi mở rộng phạm vi tìm kiếm hay không?
Đây cũng là điều mà Diệp Tưởng hy vọng.
Lại nói, thời gian diễn ra bộ phim này trong kịch bản là lúc vào đông. Cho nên, cho dù là đang là ban ngày nhưng nhiệt độ ở trên núi vẫn rất thấp. May mà Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm cũng chỉ đi lại quanh quanh nên họ cũng không cảm thấy quá lạnh. Nhưng Diệp Tưởng cảm thấy càng lúc càng lạnh.
Trời lạnh thì chẳng nói làm gì, ngay cả vầng thái dương cũng bị mây che khuất. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ vì trong phần lớn những bộ phim kinh dị, bạn sẽ rất khó được hưởng thụ sự ấm áp từ những tia nắng mặt trời. Ánh nắng luôn là kẻ thù của quỷ hồn trong bất cứ bộ phim kinh dị nào, nên mặt trời không thể có mặt thường xuyên được.
Bên kia......
Phương Lãnh đi vào trong rừng cây.
- Vũng nước đó đúng là ở chỗ này.
Phương Lãnh nhìn vũng nước rộng có mấy chục cm, gần đó còn có 1 cây hoè. Quang cảnh khiến hắn có chút hoài niệm.
(Hoài niệm : tratu.soha /dict /Hoài_niệm)
Phương Lãnh bỗng nhiên nói:
- Lúc còn nhỏ, cha cũng không để cho anh sống trong « Quỷ ngục quán ». Vì thế nên anh cũng ít khi nhìn thấy cha mình.
- Đúng vậy.
Vũ Sóc nói:
- Trước đây, anh thường ở trong « Quỷ đầu quán ».
- Cha hay nói với anh rằng « Quỷ Ngục quán » rất đáng sợ, không nên tiếp cận chỗ đó. Cho nên sau này anh có chút ám ảnh với rừng cây này. Sau này, Dục Tô và Thiến Dung tới đây. Lúc đó quả thật rất vui vẻ......
- Em cũng nhớ.
Vũ Sóc đắm chìm trong hồi ức thời thơ ấu:
- Nhưng nói tới rừng cây thì nó cũng có chút liên hệ về mặt phong thuỷ với « Quỷ Ngục quán » và « Ngũ Quỷ quán ». Xây dựng « Quỷ ngục quán » ở chỗ này chắc chắn cũng có nguyên nhân gì đó. Cha cũng đã từng nói chúng ta không được tiếp cận rừng cây này.
Bỗng nhiên khi nói tới đây, Vũ Sóc khựng lại.
- Sao vậy?
- Em.....
Vũ Sóc bỗng nhiên đi tới cây hoè ở phía đằng trước rồi vuốt ve nó. Trong đôi mắt của nàng lúc này tràn ngập vẻ lo sợ.
- Sau khi anh bỏ đi, bảy năm nay em chưa hề tới đây lần nào. Em...... hình như cảm ứng được ở chỗ này đang ẩn giấu một thứ gì đó rất kinh khủng.
- Em nói gì vậy, Dục Tô?
- Lúc đó chắc là lúc em còn rất nhỏ, nhưng cụ thể là lúc nào nhỉ? Chắc đó là lần mà em cùng anh tới đây chơi......
Lúc này, ánh mặt trời thưa dần khi chiếu qua tán cây. Lá cây cũng bị gió thổi vang lên những tiếng xào xạc.
Vũ Sóc sờ lên cây hoè kia sau đó nhìn ngó xung quanh. Đáng tiếc là nàng không phải cao cấp linh môi sư chứ nếu không chỉ cần sờ tới những thứ ở chỗ này, nàng có thể cảm ứng được liệu có tồn tại thứ bị vong hồn nguyền rủa hay không. Chỉ là một trung cấp linh môi sư nên nàng chẳng thể cảm ứng được chuyện đó. Cho dù nàng có muốn tiến hành nghi thức lên đồng thì nàng cũng không có đối tượng chính xác để tiến hành mời vong.
Vũ Sóc càng không thể biết Hứa Dục Tô rốt cuộc đã quên mất chuyện gì.
- Dục Tô? Dục Tô?
Phương Lãnh đi tới lay người Vũ Sóc, giọng nói cũng đầy vẻ quan tâm:
- Em sao vậy? Chuyện mà em nói kinh khủng là sao......
- Đúng rồi, chính là ngày hôm đó, khi chúng ta ở chỗ này chơi bịt mắt bắt dê. Lúc đó em là người đi tìm mọi người. Lúc ấy, cho dù có tìm thế nào, em cũng không tìm thấy các anh. Khi đó em đã tới đây, phía sau cây hoè này......
Nàng chỉ vào cái cây.
- Là thứ gì nhỉ? Em cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Nhưng mà khi đó em đã nhìn thấy thứ mà chỉ có linh môi sư mới thấy được. Rất bất ngờ......
- Chơi trốn tìm à?
Nhạc Lễ Thanh sờ cằm, tỏ ra nghi hoặc nói:
- Ừm,khi còn bé ai mà chẳng chơi trốn tìm chứ. Vũ Sóc, em làm sao vậy? Sao hôm nay em mới đột nhiên nhớ tới chuyện này?
- Bởi vì em vẫn nghĩ tới mà cha đã từng nói, cho nên em mới...... Các anh chắc biết mà. Em là một linh môi sư, mà linh môi sư có thể nhìn thấy tất cả những thứ có quan hệ tới người chết. Em hình như đã nhìn thấy thứ gì đó ở đây.
Thấy được.
Nhưng nàng thấy được thứ gì?
Vũ Sóc đi tới phía sau cây hoè. Lúc này, nàng cố gắng hết sức mở rộng linh giác của chính mình để bao trùm lên hoàn cảnh xung quanh. Chuyện mở linh giác cũng không cần trả vé chuộc cái chết, mà với một trung cấp linh môi sư thì độ rõ ràng và chính xác của linh giác còn vượt xa những sơ cấp linh môi sư.
Nhưng ngay cả một chút cảm ứng cũng không có. Thậm chí đến ngay cả chút âm khí cũng không thể cảm giác nổi.
Phía sau cây hoè kia cũng chẳng có gì cả. Nhưng Hứa Dục Tô lại từng nhìn thấy thứ mà chỉ có linh môi sư mới có thể thấy được. Thứ này khiến nàng vô cùng sợ hãi.
Đó là thứ gì?
Từ rất lâu rồi « thứ này » vẫn luôn quanh quẩn trong phạm vi lân cận của « Quỷ Ngục quán » sao?
Cha của Nguỵ Minh cũng không cho họ tới gần rừng cây này. Rừng cây này chắc chắc có mối liên hệ phong thuỷ huyền bí với « Quỷ Ngục quán ». Chỉ cần nghĩ tới đó đã đủ khiến cho người ta sởn tóc gáy rồi.
Chân tướng của « Quỷ Ngục quán » rốt cuộc là gì?
Đáng tiếc là tin tức nhận được khi tiến hành nghi thức lên đồng quá ít. Chút tin tức như vậy không thể nào phá giải nổi cục diện hiện nay. Nhưng có 1 điều có thể khẳng định là bí ẩn đang ẩn dấu sau « Ngũ Quỷ quán » sẽ quyết định xem bọn họ có thể sống sót trong bộ phim này hay không! Tìm ra chân tướng, bọn họ có thể tìm ra vật bị người chết nguyền rủa đang ẩn tàng!
Vũ Sóc cũng muốn thu được vật bị nguyền rủa từ rất lâu rồi! Hơn nữa, nàng còn có linh cảm vật bị nguyền rủa trong bộ phim này sẽ không chỉ dừng lại ở vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ!
Đúng lúc này, trong cảm ứng từ linh giác truyền tới khi tiếp xúc với một vật gì đó bỗng nhiên truyền tới cảm giác ớn lạnh!
Nàng phải chống tay dựa vào thân cây hoè, thân thể nàng cũng từ từ trở nên lạnh như băng.
Ánh mắt của nàng đang nhìn về phía « Quỷ Ngục quán ». Mặc dù chỗ đó bị rất nhiều cây cối che phủ nên Vũ Sóc không thể nhìn thấy được nó. Nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, chính là chỗ đó!
Chỗ đó có thứ gì đó đang khoá kín toàn thân của nàng ! Cảm giác của nàng lúc này giống như đang có thứ gì đó bắt đầu xâm chiếm cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy rất buồn nôn.
Từ khi trở thành trung cấp linh môi sư tới nay, đây không phải là lần đầu tiên mà nàng có cảm giác như vậy, thậm chí nàng còn trải qua những cảm giác còn đáng sợ hơn thế này nhiều. Nhưng nếu nàng đã có cảm giác này thì nàng có thể chắc chắn một điều.
[ Trở về ] chắc chắn khó khăn hơn [Khách sạn ma ám ] rất nhiều.
Nàng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nàng đã sớm tính toán 1 cách đại khái năng lực chiến đấu của phe mình. Có Lý Duy Tư với bàn tay đẫm máu – 1 vật bị nguyền rủa loại không gian, quỷ cốt từ trong « Quỷ tế » của Thành Tuyết Tùng, tân quỷ sai Diệp Tưởng, nàng với trung cấp thể chất linh môi, còn có Ôn Vũ Phàm, người đang nắm giữ mảnh gương vỡ mà năng lực của nó còn chưa được kiểm chứng, mà Phương Lãnh với...... búp bê thế mạng, và “thứ đó” !
Thấy thế nào thì năng lực chiến đấu của phe họ cũng rất mạnh. Tuy rằng nếu để họ tham gia trong[Vùng cấm số 4] thì chắc chắn bọn họ sẽ rơi vào cảnh 9 phần chết 1 phần sống, nhưng ít ra trong phim kinh dị tương đối khó,bọn họ đã có năng lực bảo mệnh tương đối khá. Cho nên nếu bộ phim này phải kéo nhiều diễn viên vào như vậy thì chứng tỏ lực lượng nguyền rủa của vật bị người chết nguyền rủa ẩn tàng trong « Ngũ Quỷ quán » hoàn toàn có thể giết chết bọn họ từng người từng người một!
Cảm giác chỉ thoáng qua. Lúc này Vũ Sóc như trút được gánh nặng. Cảm giác như có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể nàng, giống như có thứ gì đó rất đáng sợ thực sự sẽ nhập lên nàng! Với linh môi sư thì việc bị quỷ nhập lên người thực sự là bước đường cùng. Chỉ có cao cấp linh môi sư mới còn có thể sống sót trong cục diện như vậy. Rất nhiều người đều hâm mộ Vũ Sóc, cảm thấy nàng đã có được năng lực bảo vệ cực mạnh khi trở thành trung cấp linh môi sư. Nhưng ai biết được nàng vẫn cảm thấy với năng lực của nàng lúc này vẫn khó mà có thể sống sót trong phim kinh dị!
- Dục Tô, em làm sao vậy? Hình như em đang khó chịu lắm phải không. Sao trên trán em lại nhiều mồ hôi như vậy? Bây giờ đang là mùa đông mà!
Phương Lãnh đỡ Vũ Sóc. Với một linh môi sư mà nói thì việc linh giác bị thương còn nghiêm trọng hơn việc thân thể bị thương rất nhiều. Lúc này Vũ Sóc cảm thấy như toàn thân chết lặng, khi đi đường cũng chẳng hề có chút cảm giác. Mới dùng linh giác cảm ứng mà « thứ đó » đã khiến nàng bị như thế, nếu nàng kích hoạt thể chất linh môi khi hai bên đối đấu.....
Bộ phim này......
Chắc chắn là bộ phim kinh dị khó nhằn nhất trong số các phim kinh dị tương đối khó! Thậm chí, nó đã có xu hướng tiếp cận với phim kinh dị khó!
Ở phía bên kia, Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm vẫn chưa có thu hoạch gì.
Đi tới đi lui, bọn đã tới vùng lân cận của « Quỷ mục quán ».
Lúc này, « Quỷ mục quán » đã chẳng còn ai. Ngay cả người hầu đều đã ra ngoài tham gia tìm kiếm.
- Đi cũng mệt rồi ! Em có muốn nghỉ ngơi không?
Diệp Tưởng nắm tay của Ôn Vũ Phàm rồi nói.
- Vâng!
Hai người đi vào bên trong của « Quỷ mục quán ». Phía bên trong sân đúng lúc có hai chiếc ghế dựa. Hai người bèn ngồi xuống.
Khi ngồi xuống, Diệp Tưởng cố ý ngồi gần vách tường để hạn chế góc chết trong tầm mắt. Đồng thời, hắn vẫn đang nắm tay của Vũ Phàm. Lúc này, Diệp Tưởng chủ yếu đang suy nghĩ nếu như có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không gặp phải chuyện không may vì hắn đang nắm tay của nàng.
Nhưng Ôn Vũ Phàm lại có chút không quen, nói:
-Ngụy...... Ngụy Liễm ! Lúc anh ngồi xuống không cần phải nắm tay em đâu.
Nàng chỉ coi chuyện Diệp Tưởng nắm tay mình là phần của bộ phim này nên nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao nàng cũng không cho rằng Diệp Tưởng sẽ nhân cơ hội sàm sỡ.
- Ừ, cũng được.
Diệp Tưởng lúc này đành phải buông tay ra.
Diệp Tưởng lại trở nên lo được lo mất. Nàng chẳng lẽ lại cho rằng hắn đang cố ý sàm sỡ nàng? Chuyện này khiến hắn cảm thấy rất lo lắng.
Nhưng lập tức đem loại bỏ ý niệm này ra khỏi đầu. Hiện tại không phải là lúc để nghĩ những chuyện đó. Hắn cần phải tập trung diễn xuất trước đã.
Vì thế, hắn bắt đầu đánh giá « Quỷ mục quán ». Hắn cũng lần đầu tới « Quỷ mục quán » nhưng bản vẽ thiết kế của nó đã nằm trong đầu của hắn.
Ở trong sân, thông qua 1 dẫy cửa sổ được kiến tạo sát mặt đấy, bọn họ có thể nhìn thấy bên trong rõ ràng.
Bên trong, đã không còn ai.
chương 22: Bí Mật Của Chiếc Gương
Lúc này vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến độ người ta quên cả việc thời gian đang trôi qua.
Diệp Tưởng cũng bắt đầu trở nên cảnh giác. Ôn Vũ Phàm đã không để hắn cầm tay nàng .
Thông qua những cửa sổ nằm sát mặt đất kia, « Quỷ mục quán » cũng giống hệt « Quỷ đầu quán » ở điểm chỗ nào cũng có gương. Từ bấy đến giờ Diệp Tưởng đã nhìn thấy năm chiếc giương ở trong phòng.
Trong đó có một chiếc gương nhỏ nằm trên tường, nhìn qua thì có vẻ giống như kính trừ tà. Diệp Tưởng biết Vũ Sóc chắc chắn đã sờ qua tấm gương này. Nếu nó là vật bị người chết nguyền rủa thì có lẽ nó đã chẳng ở đây.
Một mặt Diệp Tưởng nhìn vào trong phòng qua cửa sổ, mặt khác hắn cũng để ý tới hình ảnh của hắn và Ôn Vũ Phàm phản chiếu trong gương cửa sổ.
Gương vĩnh viễn là vật môi giới vô cùng quan trọng trong phim kinh dị. Rất nhiều oan hồn ác quỷ đều dựa vào nó để hù dọa con người.
Trước đó trong bộ phim [ Khách sạn ma ám ], Lâm Lam Huyên luôn trốn trong gương trong phòng 1505 ở khách sạn Adele.
Cho nên, lúc này Diệp Tưởng đặc biệt chú ý tới tấm gương này.
- Cha bỗng nhiên lại ban bố lệnh cấm này không biết với mục đích gì ?
Bỗng nhiên Ôn Vũ Phàm hỏi:
- Anh có đầu mối gì không?
- Anh cũng đã nghĩ qua nhiều lần nhưng cũng chịu.
Diệp Tưởng tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu:
- Rốt cuộc cha có ý gì chứ.....
- Cha liên tục ra tới hai lệnh cấm, chắc chúng có mối liên hệ nào đó.
Ôn Vũ Phàm tiếp tục nói:
- Vừa niêm phong « Quỷ ngục quán » không cho phép có người ra vào, lại cấm mọi người xuống núi. Hai lệnh cấm này chắc chắn có quan hệ với nhau. Nếu hiểu như vậy thì « Quỷ ngục quán » hoặc ở dưới núi đều là những nơi mà các bậc trưởng bối cho là nguy hiểm. Em nghĩ chắc là mình không hiểu sai đúng không?
Dưới núi?
Nếu là dưới chân núi thì đó chính là thị trấn Bạch Hà. Nếu vậy thì thị trấn Bạch Hà là nơi rất nguy hiểm sao?
- Không, anh không cho là như vậy.
- Vì sao?
Ôn Vũ Phàm hỏi với vẻ khó hiểu.
- Khi Ngụy Minh trở về, nó xuống khỏi ga tàu của thị trấn Bạch Hà này. Nó là người của Ngụy gia nên nếu thị trấn Bạch Hà là nơi mà người của Nguỵ gia sẽ gặp nguy hiểm thì nó không thể nào không bị thương gì đi lên núi. Cho nên, anh nghĩ chắc chắn không phải là như vậy.
Diệp Tưởng bắt đầu chú ý tới một việc.
Điểm chung giữa « Quỷ mục quán » và « Quỷ đầu quán » chính là gương. Phương hướng mà những tấm gương này hướng tới cũng giống nhau. Chúng đều hướng về....
Trong đầu của Diệp Tưởng hiện lên sơ đồ phân bố của « Ngũ Quỷ quán ». Những tấm gương đó......
Tất cả đều quay mặt về phía « Quỷ Ngục quán » !
« Quỷ Ngục quán » nằm ở trung tâm của « Ngũ Quỷ quán » bị những tấm gương ở 4 toà nhà khác đều chiếu về phía nó. Rốt cuộc là sao? Hoặc là nếu động tới những tấm gương đó, sẽ có chuyện gì đáng sợ xảy ra sao?
Điều này làm Diệp Tưởng bắt đầu lưu ý. Tuy rằng trước mắt tình tiết còn chưa đề cập gì đến những tấm gương, nhưng Diệp Tưởng bắt đầu ý thức được sự quan trọng của chúng. Hắn nhớ tới những tấm gương trong « Quỷ Môn quán » cũng hướng tới......
Bí mật của Ngũ quỷ quán có lẽ liên hệ một cách mật thiết với những tấm gương này! Chẳng lẽ không có một tấm gương nào trong số này là vật bị nguyền rủa hay sao? Hay là tất cả những tấm gương này đều không phải là vật bị nguyền rủa? Dù sao có nhiều gương như vậy, có lẽ sẽ có một hoặc hai tấm mà chưa có ai sờ tới. Nếu thật sự là vậy thì khi tìm ra được tấm gương bị người chết nguyền rủa, họ sẽ có thể phá vỡ cục diện bế tắc này!
Diệp Tưởng đã hạ quyết tâm. Tới lúc đón hắn sẽ sờ hết tất cả những tấm gương trong « Tứ Quỷ quán » này. Nhưng nếu cứ làm việc một cách tuỳ tiện như vậy cũng không được. Tự nhiên lại đi sờ tất cả những tấm gương trong bốn toà nhà còn lại như vậy sẽ rất có thể gây ra NG. Làm vậy sẽ rất phiền phức.
Hắn còn phải xác định một điều. Đó là gương ở trong « Quỷ Tâm quán » có giống như gương ở những quán còn lại hay không ? Nếu gương ở trong « Quỷ Tâm quán » cũng vậy thì điều này chẳng còn phải hoài nghi nữa. Những tấm gương này đã sớm được tổ tiên của Ngụy gia lắp đặt sao cho toàn bộ đều quay về « Quỷ Ngục quán ». Chắc chắn họ làm vậy vì một mục đích nào đó. Tác dụng của việc này là sao? Trừ tà? Hay là......
Nguyền rủa một thứ gì đó trong « Quỷ Ngục quán »?
Khi liên tưởng đến nguyền rủa, Diệp Tưởng hơi cảm thấy lạnh người. Nếu thật sự là vậy thì điều đó cũng đồng nghĩa với chuyện những tấm gương này trước đó.....
- Cậu chủ Liễm?
Một thanh âm đột ngột từ phía sau truyền đến. Diệp Tưởng quay đầu lại thì nhìn thấy chú Khoan đang ở đằng sau. Diệp Tưởng chưa thấy qua người này. Có lẽ đối phương là tôi tớ, mà y lại xuất hiện ở « Quỷ Mục quán ». Chắc hẳn y là chú Khoan sống ở « Quỷ Mục quán ».
Nhưng khi còn chưa thể xác định, hắn cũng chẳng thể gọi bừa. Hắn chỉ lên tiếng cho có lệ :
- À phải !
- Mợ chủ cũng ở đây sao.
Chú Khoan nhìn qua Ôn Vũ Phàm sau đó nói :
- Vốn lão đây cũng phải đi cùng mọi người đi tìm nhị lão gia, nhưng cô chủ Hứa nói lão đã lớn tuổi, nên bố trí lão ở đây chờ đợi tin tức. Sao cô và cậu chủ lại ở đây?
- Chúng cháu tìm kiếm đã lâu, cũng cảm thấy mệt rồi nên mới tới đây nghỉ chân một lát.
Người lên tiếng là Ôn Vũ Phàm.
- À. Vậy để lão đây pha cho hai vị ấm trà. Chỗ lão có trà xuân thượng hạng, Mao Phong hòa, Đại Hồng Bào, Liễm thiếu gia, thiếu nãi nãi, các người muốn thưởng thức loại nào?”
(-- Trà xuân (một loại trà xanh, hái trước tiết Cốc vũ
-- Mao Phong : là viết tắt của trà Mao Phong, Hoàng Sơn. Là loại trà được trồng ở Hoàng Sơn tú lệ thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc. Bề ngoài của thành phẩm mềm và cong,có lông tơ và đầu hơi nhọn, có màu trơn bóng. Khi pha, hương trà thuần khiết, uống có vị hơi ngọt,mùi hương còn lưu lại lâu trong cổ.
-- Đại Hồng Bào : Nham trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn—sản xuất tại Vũ Di Sơn huyện Tùng An Phúc Kiến. Núi Vũ Di Sơn có 99 lơp nham, trong nham có trà, một nham một trà, một trà một danh. Quá trình chế biến độc đáo . Nó bao gồm các loại trà "Đại Hồng Bào", "Thiết La Hán", "Nhục Quế", "Thủy Kim Quy". Nham trà Vũ Di Sơn thuộc loại tra lên men 50%, phương pháp chế biến giữa trà xanh và trà đỏ. Lúc uống Nham trà Vũ Di Sơn thơm ngon ngọt ngào , hồi vị vô vùng .)
Diệp Tưởng vội vàng từ chối một cách uyển chuyển:
- Không cần đâu chú, chúng cháu ngồi một lúc là được rồi.
Diệp Tưởng căn bản không biết Ngụy Liễm thích uống loại trà nào cả. Chẳng may hắn thích uống trà xuân, không thích uống Đại Hồng Bào mà Diệp Tưởng lại chọn bừa Đại Hồng Bào thì chẳng phải sẽ lập tức gây ra NG hay sao? Hắn cũng đã từng xem xét qua phòng của Ngụy Liễm nhưng không phát hiện được dấu vết của lá trà. Rất có thể người này không thích uống trà.
Đến bây giờ, hắn đã khẳng định người đang đứng trước mắt hắn là chú Khoan. Nhưng hắn còn chưa dám khẳng định chắc chắn, nên hắn lo lỡ lại gọi nhầm thì toi. Hắn chỉ có thể nói như vậy để từ chối.
- Không cần khách sáo đâu cậu chủ Liễm. Trà lần này đều là trà thượng hạng. Lão nhớ rõ cậu thích nhất là Đại Hồng Bào , còn mợ chủ chắc là Long Tỉnh. Để lão pha cho hai cậu mợ ấm trà.
Diệp Tưởng thầm lấy làm may mắn. Trong hiện thực hắn rất thích uống Long Tỉnh, còn Đại Hồng Bào thì hắn chưa từng uống qua. Nếu vậy cứ để đối phương đi pha trà. Mùa đông lạnh như vậy, uống chút trà nóng cũng có thể làm ấm mình cũng là lựa chọn không tệ. Huống chi, trà và cà phê đều có tác dụng nâng cao tinh thần, khiến cho người uống lấy lại bình tĩnh. Tối nay còn chưa biết chừng bọn họ còn phải tiếp tục thức đêm.
- Cậu Liễm, ngoài trời lạnh lắm, không nên ở ngoài làm gì. Cậu mợ vào trong ngồi đi.
- Vậy được.
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đi theo. « Quỷ mục quán » cũng rất rộng. Sau khi đi vào trong nhà, Diệp Tưởng mới phát hiện số gương ở trong nhà nhiều không đếm xuể.
Đang chuẩn bị xuống bếp pha trà, chú Khoan thấy Diệp Tưởng cứ nhìn chằm chằm vào mấy tấm gương bèn lấy làm lạ. Lão hỏi :
- Cậu Liễm nhìn mấy tấm gương đó làm gì vậy ?
- Không, không có gì!
Diệp Tưởng lập tức trả lời.
Tuy rằng chuyện trong nhà lại lắp nhiều gương như vậy với Diệp Tưởng cũng là một chuyện lạ lùng, nhưng Ngụy Liễm đã sống ở đây nhiều năm rồi, chỉ e hắn đã quen với chuyện này. Nếu hắn không cẩn thận để chú Khoan phát hiện hắn đang rất ngạc nhiên thì toi.
- Lại nói gương ở chỗ này quả thực đã nhiều hơn trước rất nhiều.
Chú Khoan cảm khái nói:
- Lúc ấy, ngoại trừ « Quỷ ngục quán », mỗi toà nhà còn lại đều được lắp thêm ít nhất mấy chục tấm.
Diệp Tưởng cả kinh.
Hoá ra...... có một số tấm được lắp thêm sau này sao?
Nhưng hắn lại không thể hỏi “Khi nào ?”“Vì sao?”. Bởi vì Ngụy Liễm khẳng định biết rõ chi tiết chuyện này, thậm chí có y còn có thể biết rõ hơn cả chú Khoan.
Hắn vừa trả lời chú Khoan xong liền ngồi xuống bên cạnh Ôn Vũ Phàm. Sau khi ngồi xuống, Diệp Tưởng bắt đầu suy nghĩ.
Gương......được lắp thêm sao?
Vì sao phải lắp thêm gương?
Hơn nữa, cả bốn toà nhà đều được lắp thêm gương.
Diệp Tưởng dám khẳng định chuyện này vô cùng quan trọng.
Hắn bỗng nhiên liên tưởng tới một chuyện. Chẳng lẽ những tấm gương này được lắp thêm vào bảy năm trước, sau khi diễn ra chuyện Ngụy Minh bỏ nhà ra đi? Không lẽ chuyện này có liên quan đến nhân vật chính Nguỵ Minh hay sao?
Đáng tiếc cho tới bây giờ họ còn chưa biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Phải biết rằng bảy năm trước, Ngụy Minh cũng mới chỉ có 13 tuổi ! Một cậu nhóc mới 13 tuổi , tức là học sinh THCS, lại bỏ nhà đi dạt, hơn nữa phải bảy năm sau mới trở về quê cũ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho Nguỵ Minh mất đi lòng tin vào cái nhà này?
Bí ẩn quả thật nhiều không đếm xuể.
Lúc này, nhìn một dãy những tấm gương lắp san sát quả thực khiến người ta có chút ớn lạnh. Diệp Tưởng hiện tại lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng. Hắn xiết chặt nắm đấm, nếu có thứ gì không nên xuất hiện xuất hiện ở trong gương, hắn sẽ ngay lập tức phóng ra xiềng xích bắt quỷ! Nếu trong gương thật sự xuất hiện thứ gì thì hắn sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện. Đương nhiên, nếu bắt quỷ thành công, hắn khẳng định phải đẩy quỷ hồn này đi xa một chút, không thể để nó trong « Quỷ Mục quán » được.
Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào những tấm gương, đồng thời tay hắn tìm lấy tay của Ôn Vũ Phàm.
Lần này hắn rất quyết đoán nắm lấy tay nàng. Dù sao, mọi chuyện có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt. Tuy rằng Ôn Vũ Phàm có mảnh gương vỡ, nhưng nếu chẳng may nàng không kịp dùng thì sao? Diệp Tưởng tự tin một khi gặp chuyện không may, hắn có thể lập tức ra tay bảo vệ nàng!
Ôn Vũ Phàm bị Diệp Tưởng cầm tay cũng hơi cảm thấy mất tự nhiên, nhưng nàng cũng ý thức được có lẽ hắn đang muốn bảo vệ nàng. Dù sao trong phòng này có rất nhiều gương, thành ra có rất nhiều « nàng » ở trong gương, cộng thêm việc bọn họ đang ở trong thế giới của phim kinh dị, nói mình không sợ chỉ là nói láo. Nói cho cùng thì dù sao đây cũng mới chỉ là bộ phim thứ hai mà Ôn Vũ Phàm tham gia đóng. Kinh nghiệm của nàng cũng chỉ giới hạn trong bộ phim [ Xe khách khủng bố ].
Diệp Tưởng lúc này vô cùng khẩn trương. Tay hắn nắm tay của Vũ Phàm càng lúc càng chặt.
Hắn phải tận sức bảo vệ người phụ nữ này.
Nhưng cho tới tận khi chú Khoan mang hai ấm trà lên, trong gương vẫn hết sức bình thường. Điều này khiến Diệp Tưởng vốn đang rất khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng đón địch không biết mình nên thất vọng hay cảm thấy may mắn đây.
Trà đã được đem lên. Diệp Tưởng đành phải buông tay của Vũ Phàm. Lúc này, hắn mới nhớ lại bàn tay mềm mại mịn màng của Vũ Phàm.
Bưng tách trà lên miệng, Diệp Tưởng nhẹ khẽ nhấp một ngụm. Lần đầu tiên hắn được thưởng thức Đại Hồng Bào. Quả thật nó không hổ danh là hảo trà, một trong thập đại danh trà của Trung Hoa.
- Trà pha không tệ.
Diệp Tưởng tỏ vẻ tán thưởng với tay nghề của chú Khoan.
- Thật sao? Đa tạ cậu Liễm đã tán thưởng. Không biết mợ chủ thấy thế nào?
Ôn Vũ Phàm nói:
- Trà này rất thơm. Cháu muốn từ từ thưởng thức.
- Cậu mợ thích là được rồi.
Chú Khoan cười rất tươi. Nhìn qua thì người tôi tớ già này là người khá hiền lành.
Diệp Tưởng nhìn chú Khoan mà trong lòng suy nghĩ. Hắn không biết phải làm thế nào để tra ra được bí mật từ chú Khoan này !
chương 23: Nguỵ Gia Và Linh Môi Sư
Màn thứ hai sắp kết thúc.
Thời gian giữa mỗi màn trong phim cũng không giống nhau. Tuy cũng có loại phim kinh dị giống như《 Khách sạn ma ám》khi mà mỗi màn kéo dài tới một ngày, nhưng điều này cũng chỉ có nghĩa tiến độ phát triển của kịch bản mà thôi. Thực tế khi chiếu phim , một ngày cũng chỉ tương đương với thời gian mười mấy phút mà thôi. Với một số bộ phim mà kịch bản càng chặt chẽ và sít sao thì khoảng cách giữa các màn với nhau sẽ ngắn hơn rất nhiều, hơn nữa phần lớn sẽ lấy giai đoạn kịch bản bị bỏ trống để ngăn đôi chúng với nhau.
Kịch bản của bộ phim《 Trở về 》này còn gấp rút hơn cả《 Khách sạn ma ám 》.
Sau khi màn thứ hai kết thúc, màn thứ ba sẽ được bắt đầu ngay tối hôm nay. Từ đây tới đó còn có một đoạn thời gian không ngắn mà kịch bản bị bỏ trống. Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, diễn viên sẽ thường nhân cơ hội này để khai thác những tình tiết được ẩn dấu trong kịch bản, hoặc là sưu tầm vật bị nguyền rủa, thăm dò thông tin. Kinh nghiệm của Phương Lãnh còn ít nữa sao? Nói sao thì độ khó của 《 Trở về 》 chắc chắn thấp hơn《 Quỷ tế 》 rất nhiều. Đương nhiên, Phương Lãnh sẽ không coi thường vì dù sao anh ta cũng biết không ít diễn viên gặp tai nạn khi tham gia đóng trong những bộ phim kinh dị tương đối dễ. Cái chết của Vu Thần và Dương Hà là minh chứng tốt nhất cho chuyện này.
Hiện tại cho dù muốn tìm kiếm vật bị nguyền rủa hoặc là thu thập thông tin, các diễn viên đều gặp phải vô vàn khó khăn trở ngại. Bộ phim này còn có quá nhiều bí ẩn còn chưa được thăm dò. Vốn Phương Lãnh muốn xông thẳng vào trong « Quỷ Ngục quán » để tìm kiếm, nhưng anh ta đã tạm thời dẹp ý định này sang một bên khi Vũ Sóc đứng ra ngăn cản. Nhưng nếu tình hình vẫn cứ tiếp tục bị động thế này, Phương Lãnh sẽ không ngồi yên. Anh ta được các diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 coi như thủ lĩnh, hễ anh ta nói gì thì họ nghe nấy, cho nên anh ta cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ mạng sống của họ.
Bộ phận cuối cùng của màn thứ hai cũng sắp kết thúc.
Rời khỏi rừng cây, Phương Lãnh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hôm nay mây có vẻ dầy và khá nhiều. Ánh mặt trời cũng vì thế mà bị ngăn cản không thể chiếu rọi xuống mặt đất.
Phương Lãnh quay đầu nhìn về rừng cây này. Phía sau của nó chính là « Quỷ Ngục quán », nơi đang bị niêm phong, không ai được phép tới gần.
Phương Lãnh nhìn vu vơ.
- Anh làm sao vậy, Ngụy Minh?
Vũ Sóc tỏ ra lo lắng. Hai tay nàng bóp chặt lấy tay của Phương Lãnh.
- Bảy năm rồi.
Phương Lãnh hít sâu một hơi rồi thở ra rồi nói:
- Thời gian cũng đã trôi đi quá lâu rồi. Sau khi trở về, anh phát hiện trong đầu mình lại bị nhồi đầy những ...ký ức xa xăm này.
- Ngụy Minh...
- Anh bỗng cảm thấy mình có lẽ đã sai khi lựa chọn trở về. Anh có lẽ không nên trở về đây mới phải.
- Anh nói gì vậy Ngụy Minh?
- Khi còn rất nhỏ, anh đã phát hiện người của Ngụy gia hoàn toàn « khác » với những người sống ở thị trấn Bạch Hà này. Ngọn núi này lớn như vậy nhưng không có một cư dân của thị trấn Bạch Hà nào tới đây sống ngoại trừ người của Ngụy gia.
Nhạc Lễ Thanh nghe vậy cũng đánh mắt nhìn về phía Phương Lãnh.
- Với cư dân trong thị trấn Bạch Hà này, người của Ngụy gia luôn luôn có vẻ thần bí. Thế nhưng ấn tượng của bọn họ về chúng ta phần lớn có thể khái quát lại trong một từ, đó là – “quái dị”.
Nhạc Lễ Thanh nhìn thấy kịch bản trôi đến lời thoại của mình bèn vội vã đọc lời thoại:
- Nói vậy cũng phải. Mẹ tôi trước kia cũng phản đối rất gay gắt nghi vợ của bác cả được gả vào trong Nguỵ gia. Thậm chí phải rất nhiều năm sau khi vợ bác cả được gả vào Ngụy gia, bác ấy mới được chuyển vào sống trong Nguỵ gia.
- Hạo Tường ! Nghiêm khắc mà nói thì cậu cũng không phải người của Ngụy gia.
Phương lãnh lập tức đưa mắt nhìn Nhạc Lễ Thanh:
- Cậu định đối đãi thế nào với Ngụy gia chúng ta?
- Tôi...
- Cậu cứ nói thật đi. Tôi muốn nghe lời thật.
Nhạc Lễ Thanh sau một hồi yên lặng bèn đọc lời thoại có sẵn trong kịch bản:
- Nếu nhất định phải nói thì trước kia ông ngoại có nói cho tôi một câu khiến tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
- Câu gì?
- Là...
Hắn nhìn thoáng qua Vũ Sóc đang đứng ở đó sau đó nói một câu vô cùng khó hiểu:
- Bỏ đi ! Coi như tôi chưa nói gì.
Nhưng Vũ Sóc lập tức lên tiếng:
- Về mẹ của em phải không?
Nhạc Lễ Thanh biến sắc.
- Sau khi mẹ em qua đời không lâu, cha đã sai người đưa em và Thiến Dung lên núi sống.
Phương Lãnh thở dài.
- Nói thật thì anh cũng không có chút ấn tượng gì với bà ấy. Hình như chỉ có anh Liễm là có vẻ thân thiết với bà. Nghe anh ấy nói sau khi dì Vân qua đời không lâu em và Thiến Dung lập tức được Ngụy gia nuôi dưỡng. Cha tuy coi em như con gái nhưng lại không nhận nuôi em chắc chắc là vì...
- Ông muốn em được gả vào Ngụy gia.
Nói đến đây, Phương Lãnh cũng nói ra một câu rất tối nghĩa.
- Thật ra chắc em đã sớm phát hiện ra rồi đúng không, Dục Tô? Em, không, phải nói là huyết mạch linh môi trong người em là thứ mà Ngụy gia 'bắt buộc phải có'. Tuy rằng chỉ có em được thừa hưởng thể chất linh môi từ dì Vân, nhưng cha anh vẫn sắp xếp cho Thiến Dung gả vào Ngụy gia bởi vì con của em ấy cũng có khả năng có được thể chất linh môi. Để cho Nguỵ gia sở hữu một người có thể chất linh môi là chuyện mà cha anh trước đây rất lâu đã âm thầm sắp xếp rồi.
Vũ Sóc không tiếp lời.
- Chúng ta đi thôi.
Khi kịch bản đi tới bước này, màn ảnh chuyển lên quay bầu trời đang dần dần trở nên âm u , sau đó màn thứ hai được tuyên bố quay xong. Tiếp đó sẽ là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống. Màn thứ ba sẽ bắt đầu khởi quay khi hoàng hôn xuống.
Màn thứ hai cũng được quay thành công mà không gây ra NG. Dù sao các diễn viên trên cơ bản cũng chỉ đọc lời thoại, hơn nữa kịch bản cũng không yêu cầu quá khắt khe về khả năng diễn xuất nên không NG là chuyện bình thường. Hơn nữa, quỷ hồn còn chưa chính thức lên sân khấu.
Thế nhưng, bầu không khí có vẻ vô cùng nặng nề.
Phương Lãnh đã nắm được không ít thông tin từ đoạn hội thoại vừa rồi.
Ngụy gia cần thể chất linh môi. Mẹ của Hứa Dục Tô và Hứa Thiến Dung trước kia cũng là một vị linh môi sư của Ngụy gia. Sau khi bà qua đời, Ngụy gia lập tức đưa hai người con gái của bà chuyển tới sống trong Ngụy gia, thậm chí còn đối xử với hai người cứ như họ đã là con dâu của Ngụy gia rồi vậy. Thực tế thì, Hứa Thiến Dung đã sớm được gả cho Ngụy Tự. Người mà Hứa Dục Tô thầm yêu là Ngụy Minh, như vậy hôn sự giữa Ngụy Minh và Hứa Dục Tô với Ngụy gia mà nói là chuyện vô cùng quan trọng. Lúc đó, Phương Lãnh không khỏi nhớ tới chuyện chú hai Ngụy Viễn Vu đã từng sốt sắng muốn đứng ra tổ chức hôn sự cho Dục Tô và hắn sau khi kỳ để tang kết thúc.
Chú hai vì sao lại quan tâm đến chuyện này như vậy? Người chú này chẳng thèm ló mặt trong hôn sự của Ngụy Tự và Thiến Dung, đám cười của Ngụy Liễm thì sống chết mặc bay. Nhưng tới lượt Ngụy Minh thì lão lại tỏ ra hồ hởi quá mức bình thường. Rõ ràng lão muốn hai người sớm ngày kết hôn, sau đó sinh con đẻ cái. Con cái của hai người sau này rất có thể sẽ kết thừa thể chất linh môi từ Dục Tô.
Ngụy gia không thể không có linh môi sư.
Đây là một kết luận không khó đưa ra.
Điều đó và phong cách kiến trúc quái lạ của « Ngũ Quỷ quán », cùng với việc « Quỷ Ngục quán » bị niêm phong, thậm chí đến ngay cả lệnh cấm rời núi có lẽ cũng có sự liên hệ nào đó.
Ngụy gia có khá nhiều điểm giống với gia tộc Âu Dương mang đậm sắc thái siêu nhiên trong《 Phòng giam 》. Nhưng vật bị nguyền rủa đang ở chỗ nào? Phương Lãnh và Diệp Tưởng đều hướng sự chú ý tới những tấm gương.
Tất cả những tấm gương được lắp đặt trong bốn tòa nhà còn lại trong « Ngũ Quỷ quán » đều hướng mặt về phía « Quỷ Ngục quán ». Giống như người ta muốn bao vây « Quỷ Ngục quán » bằng gương vậy. Thế nhưng Diệp Tưởng đã từng sờ qua những tấm gương, nhưng hắn không thấy kịch bản thông báo đó là vật bị người chết nguyền rủa.
Những tấm gương này được lắp vì mục đích gì? Ngụy gia vì sao lại cần tới linh môi sư?
Vấn đề này Phương Lãnh và Diệp Tưởng đều đang suy nghĩ. Nhưng Diệp Tưởng nghĩ nát cả óc cũng không tìm ra được câu trả lời. Sau khi hắn tiến hành thăm dò chú Khoan, hắn dám khẳng định chú Khoan cũng chẳng biết gì về chuyện này.
Hay là... tất cả những người ở Ngụy gia vào lúc này chẳng ai biết gì cả. Nếu quả thực là vậy thì sẽ vô cùng đau đầu. Hiện tại bọn họ phải làm sao đây?
Vừa rồi , Diệp Tưởng làm bộ không cẩn thận đụng vào mấy tấm gương. Hắn có thể xác định, chúng không phải là vật bị người chết nguyền rủa mà chỉ là những tấm gương bình thường mà thôi. Nhưng, có thật chỉ đơn giản như vậy hay không?
Hiện tại tuy Diệp Tưởng đã là quỷ sai, nhưng hắn đang rơi vào trạng thái vô cùng bị động. Hơn nữa, hắn còn đang trong giai đoạn trưởng thành nên đây đang là thời khắc mà hắn yếu ớt nhất. Chỉ khi sống qua thời gian này , hắn mới có thể phá kén thành bướm! Hắn nhất định phải cắn răng chống chọi vượt qua giai đoạn này, cho dù có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng phải cắn răng chống đỡ!
Diệp Tưởng là người có nghị lực vô cùng mạnh mẽ. Hắn có thể không quan tâm tới khổ cực, không quan tâm đến hiểm nguy. Để có thể thực sự thu được năng lực bảo mệnh mạnh mẽ, để có thể có được lợi thế khiến cho việc sống sót trở nên thuận lợi hơn , hắn sẽ không tiếc phải đánh đổi! Hơn nữa, nếu muốn bảo vệ người mình yêu, hắn cũng cần phải trở nên mạnh mẽ!
Hắn nghĩ không thể để tình thế cứ tiếp tục như vậy. Cho dù phải dùng thủ đoạn gì cũng được, hắn nhất định phải điều tra ra chân tướng của « Ngũ Quỷ quán »! Hắn có thể xác định một điều đến ngay cả chính Nguỵ Liễm cũng chẳng biết vì sao cha mình lại ra hai lệnh cấm như vậy. Nếu vậy thì cũng có nghĩa là Diệp Tưởng muốn điều tra nguyên nhân chuyện này là chuyện hợp tình hợp lý, sẽ không gây ra NG!
Không thể xâm nhập « Quỷ Ngục quán », cũng không thể rời khỏi ngọn núi này. Chắc chắn phải có nguyên do cho chuyện này. Để tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại phải ban ra hai lệnh này, Diệp Tưởng cần phải biết được những chuyện đã xảy ra trước và sau khi lệnh cấm này được ban bố. Nếu có thể, hắn còn muốn điều tra ra những bậc trưởng bối trong Nguỵ gia đang che dấu điều gì.
Thế nhưng, chuyện này đã xảy ra quá lâu rồi, Ngụy Liễm chắc chắn cũng đã điều tra qua rồi, những người có thể hỏi thì y cũng đã sớm hỏi. Cho nên muốn dùng cách đi hỏi những người khác để tìm ra manh mối có vẻ đã không hợp thời. Nếu vậy, Diệp Tưởng cần biết sau khi lệnh cấm được ban bố, hoàn cảnh đã xảy ra những biến hoá khách quan gì!
Cho dù đó chỉ là một biến hoá rất nhỏ nhưng Diệp Tưởng cũng phải nghĩ cách để điều tra ra! Chuyện này tuyệt đối không thể tự dưng mà diễn ra được!
Diệp Tưởng hạ quyết tâm phải nhân lúc kịch bản bị bỏ trống ngay sau đây để tới « Quỷ Tâm quán » điều tra xem những tấm gương ở đó ra sao, sau đó nghĩ cách điều tra trước và sau khi lệnh cấm được ban bố có phát sinh những biến hoá gì không. Còn nữa, hắn phải tậm sức quan sát từng quán và tìm cách điều tra ra bí mật đang ẩn tàng trong « Ngũ Quỷ quán ».
Việc phải làm thật nhiều.
Khiến người ta cảm thấy rất đáng tiếc là chuyện Phương Lãnh cũng chẳng tìm thấy những thư từ qua lại giữa « Ngụy Minh » và cha hắn. Hắn cũng chẳng tìm thấy được nhật ký hay những thứ đại loại như vậy, thậm chí trong album ảnh chụp cũng có rất ít ảnh.
Tình cảnh này khiến người ta phải bó tay.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhớ lại một câu nói.
Không thể báo cảnh sát..
Cảnh sát sẽ phát hiện ra bí mật của Nguỵ gia..
Chính nó!
Diệp Tưởng lập tức nắm được manh mối vô cùng quan trọng này! Nói một cách khác đi thì Ngụy gia đang che dấu một thứ gì đó không thể để người khác biết được! Có vẻ như không ít người còn biết được chuyện này!
Ngụy Liễm do Diệp Tưởng thủ vai có lẽ cũng biết, vì thế Diệp Tưởng không thể nào đi hỏi những người khác. Nhưng hắn có thể điều ra xem nơi nào có vấn đề! Nếu như cảnh sát có thể điều tra ra thì có lẽ bí ẩn đó sẽ không được ẩn dấu quá sâu!
Nếu như có thể tìm ra... Bọn họ có hy vọng khai thông cục diện bế tắc này!