Mưa gió tầm tã,gió xoáy rít gào. Hiện tại đã là rạng sáng....
Sau khi ngáp 1 cái, ai nấy vầng mắt thâm quầng như gấu trúc nhưng họ cũng có thể tạm an tâm. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà quỷ hồn vẫn còn chưa đuổi theo, khiến cho tình tiết lúc này đang được tiến hành theo tiến trình đã vạch ra sẵn trong kịch bản.
Trước mắt, thì từ bây giờ cho tới 5 giờ sáng là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống. Kịch bản ban đầu cũng chỉ nói qua loa về khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ này, nên những gì diễn ra trong thời gian 2 tiếng này sẽ không được chiếu trên màn ảnh.Nhưng ai dám chắc thời gian này có phải là thời gian an toàn hay không?
Lúc này, bộ GPS trên xe cũng không chạy nữa, xung quanh bắt đầu xuất hiện 1 mảng rừng cây giống như những gì kịch bản mô tả.
Thành phố Thiên Hải là 1 huyện thị nhỏ trong đất liền,còn Thiên Minh sơn thì nằm ở phía Tây ngoại thành của thành phố Thiên Hải, xung quanh nó còn có những dẫy núi khác. Trong rừng cây nếu xảy ra chuyện gì thì có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Căn cứ theo tiến trình của tình tiết thì tiếp đó bọn họ sẽ tới 1 thôn nhỏ, nhưng trong thôn lại không có người.
Còn phải mất 2 tiếng đồng hồ nữa thì tình tiết mới bắt đầu xảy ra .
Sự phát triển của tình thế đã nằm ngoài khả năng tiên liệu của Diệp Tưởng. Hắn vốn cho rằng quỷ hồn kia sẽ lập tức tới lấy mạng họ vì thế hắn vẫn nắm chặt tay của Mạc Thu Thực. Hắn cũng nói với nàng rằng nếu không được cho phép thì nàng không thể di chuyển dù chỉ 1 ngón tay,hơn nữa nàng tuyệt đối không được nhắm mắt lại vì chỉ cần nàng nhắm mắt lại, Diệp Tưởng sẽ cho rằng nàng bị quỷ nhập lên người. Vì thế Thu Thực cũng chẳng thể ngủ ngon vì cứ mỗi khi nàng díu cả mắt lại thì Diệp Tưởng lại đánh thức nàng.
Lúc này, hai chiếc xe tạm thời đỗ lại trong rừng cây. Dù sao, bọn họ cũng cần phải tiết kiệm xăng. Trước mắt thì mọi người vẫn tập trung giám thị Mạc Thu Thực, hơn nữa, Lý Duy Tư còn đặc biệt dặn dò Mạc Thu Thực rằng cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng nàng không được tránh khỏi góc nhìn của gương chiếu hậu. Hiện tại gương là 1 thứ quan trọng để xem xem nàng có bị phụ thể hay không.
Vũ Sóc vẫn hôn mê bất tỉnh giống như trong kịch bản mô tả. Trong trạng thái này, nàng lúc nào cũng có thể bị quỷ nhập hóa thành ác linh khi tỉnh lại. Linh môi sư nếu như bị quỷ nhập lên mình thì chắc chắn sẽ vào trong hoàn cảnh vô phương cứu chữa. Nhưng nếu điều đó xảy ra thì Diệp Tưởng có thể dùng xiềng xích bắt quỷ để trói lại Vũ Sóc.
Bởi vì thời gian quá cấp bách nên chẳng ai kịp mang đồ ăn thức uống gì, trên xe cũng chẳng có đồ ăn. Mọi người lúc này bụng đều sôi òng ọc nhưng cũng đành chịu.
Hai chiếc xe giờ đang đỗ kế nhau, có mấy người vì mệt quá đã lăn ra ngủ. Dù sao nếu không ngủ,họ sẽ không có tinh thần để tiếp tục diễn. Lúc này, Thạch Thanh Tú, Long Ny Nhi đều đã ngủ say. Diệp Tưởng thì dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể ngủ vì hắn là Quỷ sai. Lý Duy Tư cũng không thể ngủ vì hắn có vật bị người chết nguyền rủa trên người.
Quỷ kia không thấy đến khiến Diệp Tưởng càng bất an hơn. Hắn không thể buông lỏng cảnh giác lúc này vì chỉ e tình tiết sau này sẽ không phát triể theo tiến trình trong kịch bản. Lúc này trong hoàn cảnh mưa to gió lớn, có lẽ quỷ hồn kia đang từ từ tới gần, đợi khi bọn họ lơi lỏng cảnh giác sẽ xuất hiện bóp chặt cổ họ rồi lôi họ tới âm tào địa phủ ! Vũ Sóc bất tỉnh cộng thêm nội dung kịch bản bị thay đổi khiến cho Diệp Tưởng không biết được lúc nào quỷ mới xuất hiện.
Cho nên......cơ hội duy nhất của họ là Mạc Thu Thực.Mọi người nhìn chằm chằm vào Mạc Thu Thực sau đó nhìn vào gương để xem nàng có biến hoá gì không. Nếu quỷ lại 1 lần nữa “nhập” lên người Phương Tư Ảnh,như vậy chắc chắn Mạc Thu Thực sẽ có biến hóa. Nếu quỷ thực sự nhập lên người Mạc Thu Thực, thì mọi chuyện quá đơn giản cho Diệp Tưởng : hắn chỉ cần khoá nàng lại là được.
Đây cũng là giải pháp tốt nhất.
Nhạc Khang Hùng nhìn chiếc cần gạt nước như đang oằn mình gạt đi nước mưa trên cửa kính trước của xe rồi nói với vẻ bất an:
-Cơn mưa đáng chết này không biết còn kéo dài tới lúc nào!
-Chúng ta phải làm gì bây giờ ?
Lý Duy Tư nói:
-Anh có biện pháp gì không?
-Đào đâu ra biện pháp gì đây? Do bão ập tới nên cảnh sát cũng chẳng thể lên núi. Hơn nữa chúng ta có trốn cũng vô dụng thôi. Đến ngày mai, chúng ta sẽ lại trở lại khách sạn. Ngày mai......chính là ngày mà Lâm Lam Huyên đã chết cách đây đúng 1 năm.
-Cho nên tôi mới nói......rốt cuộc là ai ! Là ai đã giết Lâm Lam Huyên !
Lý Duy Tư gần như gào lên hỏi.
-Tôi không biết ! Dù sao cũng không phải tôi giết ! Chúng tôi đã chết 2 người rồi.Ai là hung thủ trong số 3 người còn lại thì tôi làm sao mà biết được ? Tôi cũng muốn bắt được người kia. Tôi và Ngô Ẩn Xuân trong 2 ngày này đều đang thương lượng chuyện này!
Đừng nói là Nhạc Khang Hùng,ngay cả Dư Tân và Long Ny Nhi cũng vậy thôi. Bọn họ chỉ là diễn viên đóng vai nhân vật trong phim mà thôi, ai biết người nào mới là người đóng vai hung thủ giết người ! Nếu hung thủ bị truy ra, mọi người sẽ cùng nhau trói hắn lại làm mồi cho quỷ! Thậm chí còn có khả năng tự họ ra tay giết người.
Nếu kịch bản an bài diễn viên phải giết 1 người, họ có phải ra tay giết người không? Đương nhiên là phải giết vì nếu không giết,chắc chắn sẽ gây ra ng . Người bị giết cũng không thể chỉ biết ngửa cổ chờ chết, khẳng định y cũng phải phản kích.
Như vậy đến lúc đó ai sẽ là người mất mạng cũng là 1 vấn đề. Bọn họ đang quay 1 bộ phim kinh dị chân thực, quỷ là thật , thế nên giết người cũng là thật . Sẽ không có chuyện đến lúc đó người ta đổ lên người bạn cả đống máu giả rồi bảo bạn nằm giả chết.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó.
Mưa càng lúc càng lớn. Mọi người lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi.
Diệp Tưởng lúc này cũng rất mệt, mí mắt hắn cũng đang díu cả lại. Trong lúc cảm thấy khẩn trương, andrenaline do tuyến thượng thận tiết ra làm người ta cảm thấy không buồn ngủ, nhưng hiện tại đang lúc yên tĩnh, cho dù hắn tự nhủ không thể buông lỏng cảnh giác nhưng hắn vẫn không thể tự chủ nhắm mắt lại. Vì thế hắn nghĩ có nên chợp mắt 1 lát. Hắn chỉ chợp mắt có 1, 2 phút thôi......
Vừa nhắm mắt lại, Diệp Tưởng lại vội mở to mắt rồi vỗ vỗ đầu. Hắn biết mình tuyệt đối không thể ngủ ! Nhưng hắn làm sao có thể chống lại cơn buồn ngủ đây ? Huống chi bây giờ đã là rạng sáng... . Một người bình thường chỉ cần không bị bệnh mất ngủ thì sẽ không thể nào chống lại cơn buồn ngủ. Thẳng thắn mà nói nếu như Vũ Sóc tỉnh lại, hắn có thể ngủ 1 cách thảnh thơi.
Nhưng lúc này Vũ Sóc đang bất tỉnh , hắn không thể ngủ được !
Mưa còn tiếp tục trút xuống ào ào. Cũng may mà địa thế của ngọn núi này tương đối cao do đó không có nước đọng. Lúc này, xe của Nhạc Khang Hùng đang chạy phía trước, còn xe của Dư Tân chạy phía sau. Đây là ý của Lý Duy Tư vì nếu làm vậy thì trước sau có thể bọc lót cho nhau, cho dù quỷ hồn xuất hiện ở vị trí nào bọn họ cũng có thế phát hiện ra. Đương nhiên, ai cũng hiểu rằng biện pháp này không thể đối phó với quỷ hồn tàng hình được.
Nhưng, đúng lúc này......
Bỗng nhiên đèn trên hai xe tắt phụt !
Biến cố diễn ra quá nhanh khiến mọi người phải biến sắc vì sợ hãi ! Dư Tân vội vàng đánh thức 2 người Long Ny Nhi và Thạch Thanh Tú !
-Tư Ảnh ! Tư Ảnh !
Lý Duy Tư quay đầu lại muốn nhìn xem nét mặt của Mạc Thu Thực biến hóa ra sao nhưng khi hắn đưa tay về phía Mạc Tư Ảnh, hắn chỉ sờ thấy 1 khoảng không.
-La Phong ! Có chuyện gì vậy?
Diệp Tưởng cũng cảm thấy hoảng sợ.
Mạc Thu Thực...... không thấy đâu cả! Nàng vẫn ở bên cạnh hắn mà ! Sao giờ tự nhiên lại biến mất rồi?
Diệp Tưởng bỗng nhiên hiểu ra 1 chuyện: thật ra bọn họ chạy thục mạng trốn khỏi khách sạn cũng chẳng có ý nghĩa gì ! Quỷ cũng không vội xuống tay cũng rất bình thường, bởi vì chỉ cần có Mạc Thu Thực ở đây,”nó” có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào!
Hắn nhớ lại lúc trước khi Nhạc Khang Hùng chụp ảnh, trong ảnh chụp cũng không thấy hình ảnh của Mạc Thu Thực.
Điều này khiến cho Diệp Tưởng nảy ra 1 suy nghĩ. Chẳng lẽ, Mạc Thu Thực “thật” đã bị giết rồi? Hiện tại nàng đã bị Lâm Lam Huyên đồng hóa thành quỷ hồn ? Hay là thật ra Phương Tư Ảnh và Lâm Lam Huyên là cùng 1 người? Người nữ nhân vật chính này vốn là Lâm Lam Huyên sau khi chết hồi sinh?
Diệp Tưởng nắm chặt hai tay. Hắn cũng nắm chặt tay của Vũ Sóc vì hiện tại Vũ Sóc có thể bị quỷ hồn nhập thể mà lồng lên bất cứ lúc nào. Nếu là như vậy, Diệp Tưởng phải nhanh chóng xích nàng lại ! Lý Duy Tư cầm chặt vòng tay, khuôn mặt trở nên vô cùng lạnh lùng. Nhạc Khang Hùng cũng trở nên vô cùng khẩn trương. Cuối cùng, hắn trực tiếp lấy ra máy ảnh ma quái chụp lại cảnh tượng bốn phía!
“Tách”“Tách”“Tách” !
Nhạc Khang Hùng nhanh chóng ấn shutter,sau đó chụp liên tục. Hết 10 giây, hắn đặt máy ảnh vào trong vòng tay xương người sau đó dùng di động soi sáng những tấm ảnh chụp.Nhưng hình ảnh trong tấm ảnh chụp chỉ là cảnh rừng cây trong bóng đêm thông thường.
Không có Mạc Thu Thực [ Phương Tư Ảnh ], cũng không có Lâm Lam Huyên trong hình.
-Đừng nên xuống xe !
Diệp Tưởng là người đầu tiên lên tiếng:
-Chúng ta cứ ở trên xe! Nếu quỷ muốn giết chúng ta thì nó cũng phải chui vào trong xe! Như vậy cơ hội sẽ xuất hiện ! Một khi nó tới gần tôi , tôi sẽ lập tức bắt nó!
-Vì sao?Vì sao tôi lại chẳng chụp được gì ?
Nhạc Khang Hùng giật từng tấm ảnh ra xem sau đó vò nát :
-Vì sao tôi lại chẳng chụp được gì chứ !
Nếu quả thực chụp được gì đó thì mọi chuyện sẽ khác! Nếu như có thể xác định vị trí thì Diệp Tưởng có thể lập tức ra tay ! Nhưng Nhạc Khang Hùng lại không chụp được gì ! Nếu không chụp được thứ gì thì máy ảnh ma quái cũng chẳng có tác dụng gì cả !
Nguy cơ đã xuất hiện.Diệp Tưởng quyết định không xuống xe mà tiến hành ôm cây đợi thỏ. Đồng thời, hắn nói với Lý Duy Tư đang ở phía trước:
-Nghiêm Tuấn Hùng !Cậu lên xe của Dư Tân đi ! Nếu quỷ đến thì bàn tay đẫm máu của cậu lúc đó sẽ phát huy tác dụng !
Nhưng vừa dứt lời thì Diệp Tưởng nhìn thấy Thạch Thanh Tú đang đứng ở ngài cửa xe gõ cốc cốc nói:
-Mau, mau để mình vào trong đó !
Nàng thấy phía bên này có sự xuất hiện của Lý Duy Tư và Diệp Tưởng, Mạc Thu Thực lại không có ở đây nên nàng đương nhiên muốn tránh nạn ở trên xe của Nhạc Khang Hùng !
Diệp Tưởng cũng cửa xe ra. Dù sao hắn và Thạch Thanh Tú cũng là người của cùng 1 rạp chiếu phim nên hắn nên để nàng vào thôi. Thạch Thanh Tú vội vàng chui vào trong xe.Trên cặp kính dày như đít chai của nàng đã bám đầy hơi nước.
Nhưng trong chớp mắt, từ ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại di động của mình, Diệp Tưởng rõ ràng nhìn thấy trên mắt kính của Thạch Thanh Tú phản chiếu hình 1 người phụ nữ máu me đầm đìa đang đứng giữa hắn và Thạch Thanh Tú.Người phụ nữ đó vươn tay chụp lấy tay của Thạch Thanh Tú.
-Không !
Diệp Tưởng lập tức phóng ra xiềng xích bắt quỷ ! Nhưng chuyện này cũng cần thời gian .
Thạch Thanh Tú cũng không kịp phản ứng,trong mắt nàng lúc này đầy vẻ ngạc nhiên. Sau đó Thạch Thanh Tú bốc hơi ngay trước mắt của Diệp Tưởng!
-Súc sinh !
Xiềng xích vung ra nhưng cũng chỉ phóng vào khoảng không! Hắn lập tức lao xuống xe sau đó vung xiềng xích về bốn phía!
Nhưng mà vô dụng thôi.
Trên mặt đất, chỉ còn lưu lại gọng kính của Thạch Thanh Tú.
Sau khi ng, Thạch Thanh Tú tỏ ra thẹn thùng nên Diệp Tưởng đoán ra ngay nàng là người gây ra ng. Hay nói cách khác, nàng chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn vốn nghĩ sẽ tìm cách để báo đáp nàng. nhưng mà......
Nàng lại chết ngay trước mặt hắn !
Diệp Tưởng cầm lấy cặp kinh kia sau đó dùng điện thoại soi khắp bốn phía. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy bất cứ dấu tích gì của quỷ hồn. Từ cửa kính trong xe cũng chẳng nhìn thấy hình bóng của quỷ hồn. Hơn nữa chắc chắn quỷ hồn cũng không còn ở đây nữa vì nếu không thì nó đã bị xiềng xích trói lại. Xiềng xích sẽ tự động trói lại quỷ hồn một khi nó chạm tới quỷ hồn!
Mười giây nhanh chóng trôi qua !
.