Trong « Quỷ môn quán » lúc này đã tập hợp đủ người trong gia tộc họ Nguỵ.
Phương Lãnh cắm que hương trên tay hắn vào trong lư hương rồi nhìn bức di ảnh. Hắn cảm thấy lần này cần phải bộc lộ một chút bi thương nhưng phải khống chế sao cho có chừng mực.
Vũ Sóc vẫn luôn ở bên cạnh nhìn Phương Lãnh. Nàng đã 7 năm trời không được « nhìn thấy » Ngụy Minh nên lúc này đương nhiên nàng phải tận dụng cơ hội để quan sát thật kỹ hắn.
Sau đó nàng nhìn di ảnh rồi nói:
-Cha, anh Nguỵ Minh, người con trai mà cha vẫn cứ nhắc mãi cũng đã trở về gặp cha rồi.
Cha của Ngụy Minh trước giờ vẫn coi Hứa Dục Tô như 1 cô con gái nuôi,vì thế sao này lão dứt khoát yêu cầu Hứa Dục Tô gọi lão là cha. Dựa trên mô tuýp thông thường thì trong 1 gia đình lớn, nếu 1 người ngoài không có quan hệ huyết thống lại được bậc trưởng bối trong nhà coi như con đẻ thì ít nhiều cũng sẽ phải chịu sự thù địch của những thành viên khác trong nhà. Nguyên nhân đương nhiên là những người còn lại lo lắng khi tiến hành phân chia tài sản thì kẻ ngoài cuộc này sẽ chiếm mất của bọn họ 1 phần tài sản. Nhưng trong bộ phim này lại không tồn tại tình trạng như vậy. Người trong Ngụy gia nhân không hề có chút phản cảm với chuyện Hứa Dục Tô gọi Ngụy lão gia tử là cha.
Đây đúng là 1 gia tộc không bình thường . Gia tộc này cũng không phải loại hào môn được «điển hình hoá» trong phim, khi mà những người trong gia tộc luôn mưu mô tìm cách hạ gục đối phương để tranh giành phần hơn trong vấn đề thừa kế và phân chia tài sản. Trên thực tế, Diệp Tưởng cũng có suy nghĩ có lẽ Ngụy gia cũng giống như Âu Dương gia trong [ Phòng giam ]. Khéo gia tộc này cũng là 1 gia tộc có khả năng thông linh cũng nên. Nếu vậy thì gia tộc này nhất định có cất giấu 1 vật bị người chết nguyền rủa. Mà trước mắt « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 đang ở trong tình trạng thiếu thốn nghiêm trọng vật bị nguyền rủa, nên cho dù chỉ có thêm 1 vật bị nguyền rủa thì nó cũng sẽ giúp ích rất nhiều trong tương lai khi bọn họ quay [ Quỷ tế III].
Không riêng gì Diệp Tưởng mà Phương Lãnh và Vũ Sóc cũng nghĩ tới chuyện này. Với loại chuyện này thì kinh nghiệm của hai người phong phú hơn Diệp Tưởng rất nhiều.
Hiện tại, bọn họ cần phải hành động dựa trên hoàn cảnh để tiến hành quan sát cẩn thận gia tộc này.
Người trong Ngụy gia cũng bắt đầu tụ tập trong linh đường. Ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung trên người của Phương Lãnh. Trong số những người này đương nhiên cũng có rất nhiều những gương mặt quen thuộc.
Thành Tuyết Tùng lúc này đang khoanh tay đứng bên cạnh Lý Duy Tư. Nàng sắm vai vợ của Ngụy Tự. Nhưng ánh mắt của nàng lúc này lại được đặt trên người của Phương Lãnh. Trong ánh mắt đó lại không bao hàm sự căm ghét mà ngược lại đó là sự quyến luyến đầy mãnh liệt. Diễn xuất trong đôi mắt của Thành Tuyết Tùng còn vượt quá cả yêu cầu trong kịch bản. Sở dĩ nàng có vẻ mặt như vậy cũng là do nàng đã nghiền ngẫm rất kỹ. Lý do cũng rất đơn giản : nhân vật do nàng đóng vai – Hứa Thiến Dung vẫn thầm thương trộm nhớ Ngụy Minh. Bảy năm trước, cả đám chỉ là những cô cậu thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng khi đó, Thiến Dung đã quấn quýt lấy Ngụy Minh. Mà nàng là em gái của Hứa Dục Tô. Hai chị em cùng thích 1 người đàn ông cũng là mô tuýp rất quen thuộc trong nhiều bộ phim điện ảnh cho nên chuyện cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng khác với chị gái mình, Hứa Thiến Dung hiểu rằng Ngụy Minh sẽ không trở về, nên cuối cùng nàng lựa chọn gả cho em họ của Nguỵ Minh – Nguỵ Tự.
Nhưng mà nay Ngụy Minh đã trở về còn nàng đã là vợ của người ta.Chị gái của nàng rốt cuộc cũng đã đợi được ngày Nguỵ Minh quay trở lại.
Trong đôi mắt nàng ngoại trừ sự quyến luyến đương nhiên cũng bao hàm cả 1 chút đố kỵ khó có thể che dấu với người chị gái Dục Tô của nàng. Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng Thiến Dung đã gả cho Nguỵ Tự do Lý Duy Tư sắm vai nhưng rõ ràng cuộc sống sau khi kết hôn của nàng cũng không tốt đẹp gì mấy. Hoặc là, nàng tuy đã gả cho Ngụy Tự, nhưng trong lòng nàng khó mà quên được tình cảm mà nàng dành cho Ngụy Minh, cho nên nàng cũng chẳng có mấy tình cảm với người chồng « hờ » .
Nhưng hai chị em Hứa Dục Tô và Hứa Thiến Dung rốt cuộc có quan hệ ra sao với Nguỵ gia? Chuyện này khiến ọi người cảm thấy rất khó hiểu. Kịch bản của màn đầu tiên cũng không đưa ra đáp án. Quan hệ của hai người với gia tộc này vô cùng đặc biệt. Rõ ràng hai người không phải tôi tớ,vì ngay đến Ngụy lão gia tử cũng coi Hứa Dục Tô như con đẻ của mình, người bên ngoài cũng không có nói thêm cái gì. Hơn nữa, những người xung quanh cũng chẳng dám ý kiến ý cò dù chỉ nửa câu. Hơn nữa Hứa Dục Tô còn là nữ nhân vật chính của bộ phim này.....
Hai chị em nhà họ Hứa nhất định đóng vai trò rất quan trọng trong bộ phim này. Chuyện này không cần phải nghi ngờ !
-Dù sao cháu cũng đã trở về.
Lúc này, người chú hai Ngụy Viễn Vu đi tới trước mặt Phương Lãnh rồi hơi cúi người nhìn hắn.
Lúc này, ánh mắt của y không ngờ lại trở nên hiền hoà hơn hẳn, giống như ánh mắt độc địa mà trước đó Phương Lãnh nhìn thấy cũng chỉ là ảo giác mà thôi.Y rốt cuộc có phải là diễn viên hay không?
-Đúng vậy, chú hai ! Anh Ngụy Minh trở về cũng có thể coi là chuyện đáng mừng.
Vũ Sóc đứng ra hoà giải:
-Hay là sau này để anh ấy ở lại Nguỵ gia đi !
Sau khi nàng vừa nói ra câu này thì Ngụy Tự, không, phải nói là Lý Duy Tư lại lạnh lùng bật lại:
-Chị nói gì vậy,Dục Tô? Anh ta ở bên ngoài lăn lộn chắc cũng khá khẩm lắm, làm sao anh ta lại chịu ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Nhưng Ngụy Viễn Vu nói:
-Được ! Nếu Ngụy Minh đồng ý thì người chú hai như ta cũng có thể thay mọi người gật đầu. Đại ca hiện tại đã cưỡi hạc quy thiên nên nhà này do ta làm chủ.
-Cám ơn chú hai !
Tuy rằng Vũ Sóc đã sớm biết được câu trả lời trong kịch bản,nhưng Vũ Sóc vẫn cười rất tươi, giống như là một đứa trẻ cảm thấy vui mừng khi được cha mẹ đồng ý sẽ thưởng quà vậy.
Lý Duy Tư chỉ “Hừ !” một tiếng, sau đó nhìn sang Thành Tuyết Tùng. Thành Tuyết Tùng cũng tỏ ra vui sướng khi nghe được câu nói này của người chú hai. Lý Duy Tư tức giận trừng mắt nhìn nàng rồi kéo tay nàng nói:
-Xin lỗi vì con không thể bồi tiếp mọi người được ! Con không quấy rầy mọi người nữa !
Sau đó y nổi giận đùng đùng kéo tay của Thành Tuyết Tùng đi lên lầu hai.
Sắc trời dần tối.
Những “cố nhân” mà Phương Lãnh đã lâu không gặp thì hắn đều đã gặp.
Dượng sau khi thấy hắn thì sắc mặt lại có vẻ tương đối hiền hoà, chẳng giống như vẻ đuổi khách của dì. Dượng tuy rằng cũng phải hơn 50 tuổi, nhưng tinh thần vẫn tương đối tốt, bộ dạng bảo dưỡng cũng không tệ lắm. Nếu không thì ông cũng không xứng với 1 người phụ nữ xinh đẹp như dì. Dượng nhìn hắn chỉ nói 1 câu với giọng điệu rất bình thản:
-Trở về thì tốt rồi. A Minh, cháu còn nhớ ta không?
-Đương nhiên rồi ạ.
Ánh mắt của Phương Lãnh cũng có vẻ dịu đi khá nhiều:
-Cháu còn nhớ rõ trước đây chỉ có dượng là người thương cháu nhất.
-Hoá ra cháu vẫn chưa quên.
Dì ở bên cạnh đệm vào:
-Phải đó. Lúc đó anh cưng nó như gì, ngay cả chị hai còn chưa chiều nó bằng anh.
Mẹ của Ngụy Minh có vẻ như đã sớm qua đời. Nhưng bà mất khi Ngụy Minh lên mấy thì hình như không rõ lắm. Phương Lãnh thậm chí còn đang suy đoán liệu có phải « mẹ » hắn mất khi hắn vừa tròn13 tuổi, khiến cho Nguỵ Minh phải chịu 1 cú sốc quá lớn dẫn đến chuyện y bỏ nhà ra đi hay không?
Phải nói thêm rằng căn cứ theo những gì mà kịch bản giới thiệu vắn tắt về nhân vật thì cho dù là dì,dượng, hay hai chị em nhà họ Hứa cũng đều là người ở thị trấn Bạch Hà. Với người ở thị trấn Bạch Hà này thì chỉ cần có thể gả vào Ngụy gia, thì đời sống sau này sẽ trở nên sung túc, cơm áo chẳng phải nghĩ.Gia tộc này hình như rất giàu, nhưng cũng rất thần bí và quái dị.
Tiếp đó, Phương Lãnh để ý tới người em họ của hắn là Nguỵ Tâm – nhân vật do Đổng Ỷ Lam thủ vai. Nàng là chị gái của Nguỵ Tự -- nhân vật do Lý Duy Tư thủ vai. Sau khi nhìn thấy Nguỵ Minh thì Ngụy Tâm cũng chẳng tỏ vẻ gì cả, giống như sự trở về của Phương Lãnh với nàng mà nói cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng lắm. Bởi vì Đổng Ỷ Lam là 1 diễn viên chuyên nghiệp , cộng thêm khí chất trong trẻo tươi mát trên người của Đổng Ỷ Lam nên phải nói là nàng đóng vai Ngụy Tâm này quá hay. Nếu chỉ nhìn qua thì cảm giác cũng chẳng khác gì mấy với những nữ nhân vật chính trong tác phẩm của Kim Dung cả.
Ngụy gia chủ yếu là mấy người sau : dượng, dì và con trai của bọn họ -- Hạo Tường, chú hai và hai người con 1 trai 1 gái của chú . Nhân vật thím hai hình như chẳng hề tồn tại , không biết là do người thím này đã qua đời hay là sau khi ly hôn với chú hai thì đã bỏ đi đâu mất. Về phần người cô,thì hình như sau khi ly hôn, cô liền dẫn theo người con gái trở về thị trấn Bạch Hà này. Người con gái của cô do Tề Tình Tình diễn. Cô gái này tên là Ngụy Liên ; trước mắt đất diễn cũng rất ít.
Dương Hồng đóng vai 1 nữ hầu gái rất bình thường chẳng có gì nổi trội, hơn nữa lời thoại cũng chỉ có một câu :
-Thiếu gia, mời uống trà.
Nhân vật « siêu cấp » phụ như vậy chắc chắn sẽ chết rất sớm.
Bản thân Dương Hồng cũng rất rõ chuyện này nên khi đang châm trà, tay nàng cũng run lẩy bẩy. Xét 1 cách tương đối thì Đổng Ỷ Lam cũng là 1 minh tinh màn bạc nên đãi ngộ mà kịch bản dành cho nàng cũng tốt hơn của Dương Hồng rất nhiều.
-Khi cha chết, ông có nói gì hay không?
Trong phòng khách, khi ngồi đối diện với các bậc trưởng bối, Phương Lãnh rốt cục cũng đặt ra câu hỏi này.
Đây cũng là chuyện mà Nguỵ Minh rất muốn hỏi.
-Anh ấy cứ nhắc mãi về cháu. Chỉ tiếc là khi đó cháu lại thay đổi địa chỉ.
Dượng trả lời:
-Dượng cũng nghe nói giá nhà trong thành phố lúc này rất cao, bằng không nếu cháu có thể tìm 1 chỗ ở cố định thì dượng đã sớm liên lạc được với cháu. Mà khi đó cháu còn nợ chưa trả cước phí di động nên số di động của cháu bị người ta khoá. Giá mà cháu có thể gặp mặt cha mình lần cuối trước khi anh ấy qua đời thì tốt rồi.
Phương Lãnh im lặng.
Hiển nhiên cuộc sống ở bên ngoài của Ngụy Minh cũng chẳng được như ý, chỗ ở của y cũng chỉ mang tính tạm bợ. So với 1 người nông dân lên thành phố để làm công thì y cũng chẳng khác gì mấy, ngay cả cước phí di động hàng tháng cũng trả không nổi.
Sống trong nghèo khó như vậy nhưng y vẫn nhất định không trở về nhà chứng tỏ mâu thuẫn giữa hắn và người trong nhà cũng tương đối gay gắt. Mà Ngụy lão gia tử vẫn viết thư cho hắn chứng tỏ ông cũng không đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nhưng Ngụy Minh sống chết cũng không chịu trở về. Mãi cho tới khi hắn nghe được tin cha mình đã cưỡi hạc về trời.....
Ngụy Minh chắc chẳn có rất nhiều ấn tượng xấu với gia tộc này. Cho dù không ít người không hề chào đón sự trở về của hắn, nhưng hắn vẫn trở về. Đây là tình tiết rất quan trọng để khởi động guồng quay của kịch bản. Trong 7 năm nay nhất định trong gia tộc đã diễn ra chuyện gì đó khiến cho gia tộc này đã khác xa với chính nó 7 năm về trước.
Cho nên, sau đó Phương Lãnh nhồi thêm 1 câu thoại.
-Trong 7 năm nay không biết trong nhà có gì thay đổi hay không?
Phương Lãnh biết, cho dù thật sự có thay đổi thì chưa chắc đối phương đã chịu nói cho hắn biết. Nhưng hắn vẫn sẽ quan sát 1 hồi. Trong những bậc trưởng bối đang ngồi ở phía đối diện thì chưa chắc tất cả đều do diễn viên đảm nhận mà có lẽ sẽ có 1,2 NPC. Chuyện này với Phương Lãnh vô cùng quan trọng.
Nhưng sắc mặt của bọn họ cũng không có gì khác thường lắm.
Giống như bọn họ đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi câu này.
-Thay đổi đương nhiên là có, mà cháu cũng đã thấy hết rồi đấy thôi, nhất là Thiến Dung đã gả cho con trai ta. Anh chắc không nhắc tới chuyện này trong thư phải không?
Phản ứng của bọn họ chưa thể khiến Phương Lãnh chứng thực được suy đoán của mình. Lát nữa hắn phải nghĩ cách để Vũ Sóc đi tới 5 toà nhà này 1 phen. Hắn phải nghĩ cách để nàng cảm ứng xem rốt cuộc ở chỗ nào xảy ra vấn đề.
Có lẽ......cái chết của Nguỵ lão gia tử cũng có liên quan đến chuyện này.
Nếu thật sự là như vậy,thì chuyện cũng không bình thường.Bởi vì nếu chỉ dựa trên tất cả những lời thoại trong màn đầu tiên thì chắc chắn không thể đoán ra nguyên nhân cái chết của Nguỵ lão gia tử. Bởi vì trước đó chú hai cũng có đề cập tới chuyện sức khoẻ của cha hắn không được tốt lắm nên thông thường người ta sẽ rất dễ cho rằng ông chết vì bệnh. Nhưng lại không có ai có thể chứng thực chuyện này. Nguỵ Minh do Phương Lãnh thủ vai chắc chắc biết được nguyên nhân cái chết của cha mình nên hắn không thể nào mở miệng hỏi người khác. Phương Lãnh nhất định phải nghĩ cách điều tra ra chân tướng.
Khi điều tra ra thì đó...... sẽ là lúc cặp đôi Diệp Tưởng và Vũ Sóc ra tay !