Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 5: Q.2 - Chương 5: Quyết định lớn mật của Hầu Thiên Bạch




Phòng giam......

Trước mắt trên phần lớn tấm áp phích tuyên truyền đều tập trung nhấn mạnh tới cánh cửa bị khoá kín. « Giam cầm chi thất » là bộ phim kinh dị mới chỉ được tuyên truyền trong vòng chưa tới hai tuần cho đến trước khi được công chiếu,cho nên áp phích tờ rơi tuyên truyền cũng không nhiều, phần giới thiệu sơ lược nội dung cũng rất đơn giản.

Có thể khẳng định là...... Thứ bị giam trong căn phòng dưới tầng ngầm tuyệt đối không đơn giản. Nhưng là, cho dù là từ những gì được tuyên truyền cho đến kịch bản trước mặt cũng không tìm thấy bất cứ một manh mối gì về « thứ đó » cả.

-Thật ra......cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều !

Lưu Oánh chống cằm nói:

-Ừm, dù sao thì…..chỉ cần chúng ta chuẩn bị đồ ăn cho tốt,ba ngày sau, tôi nghĩ….chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.

Vu Thần lắc đầu, nói:

-Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy đâu. Phía sau khẳng định có một bí ẩn đang được dấu giếm. Chẳng qua tôi thực sự đoán không ra. Hơn nữa...... Sau ba ngày sau, chúng ta thật sự có thể rời khỏi nơi này sao? Tôi khá nghi ngờ chuyện này đấy.

Người đàn ông thấp bé tên Ngô Quân vội vàng nói:

-Không, không thể nào ! Chúng ta với chủ nhân nơi này không oán không thù, chắc không cần phải làm vậy chứ?

-Tôi dám khẳng định chuyện cũng không hề đơn giản. Chuẩn bị thức ăn ngày ba bữa ai mà không thể làm được, việc gì cần phải kiếm đám người chúng ta, hơn nữa còn trả mức lương cao như vậy. Sau đây tôi sẽ nói ra điều mà tôi phán đoán được. Mọi ngươi nghe xong có thể cho chút ý kiến.

Vu Thần hắng giọng sau đó hắn nhìn mọi người rồi nói một cách nhỏ nhẹ:

-Đối phương đem nhốt chúng ta vào đây, để chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài,lại cam kết trả lương cao để mời chúng ta đến chỉ để chuẩn bị bữa ăn trong ba ngày. Tôi sau 1 đêm suy nghĩ cuối cùng, mới dám đưa ra kết luận-- chúng ta chính là ‘vật thí nghiệm’.

-Anh...... anh nói cái gì?

-Vật thí nghiệm?

-Rốt cuộc anh có ý gì?

Vu Thần tiếp tục nói:

-Điều kiện tuyển người vẻn vẹn chỉ giới hạn tuổi, những điều kiện khác cũng không có chứng tỏ bất cứ ai cũng có thể tham gia. Cánh cửa khoá kín ở phía dưới tôi đã có xem qua, đừng nói là nhốt một người, cho dù nhốt một con dã thú cũng thừa sức. Cho nên, mục đích của họ khi mời chúng ta đến đây không phải là để trông coi, cũng không phải để nuôi dưỡng thứ gì đó. Thức ăn trong ba ngày hoàn toàn có thể được chuẩn bị trước sau đó đặt trước của tầng ngầm. Tôi đã xem xét qua, trong tầng ngầm có đặt rất nhiều bình gốm, đồ ăn bên trong đều được ướp muối để bảo quản, cho nên, thức ăn hoàn toàn có thể được chuẩn bị trước đó. Như vậy, mục đích của bọn họ khi mời chúng ta đến ‘nuôi’ thứ gì đó cũng là dư thừa .

-Nhưng mà...... Không chỉ yêu cầu chúng ta phải tới đây,lại còn giới hạn số ứng viên tối đa là 7 người, thậm chí còn trả lương cao như vậy,lại còn chưa yên tâm đặt cọc tiền trước cho chúng ta. Thật giống như bọn họ sợ...... không có ai đến. Cho nên, tôi nghĩ tới nghĩ lui. Mục đích của việc chúng ta có mặt ở đây chính là để tiến hành một ‘thí nghiệm’. Mà bọn họ nhốt chúng ta ở đây là vì sợ chúng ta sẽ chạy trốn. Nói cách khác, trong ba ngày này...... nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Mọi người đều tỏ ra sợ hãi không biết phải nói gì.

-Đúng vậy, công việc có thể hoàn thành 1 cách dễ dàng lại đảm bảo trả lương cao như vậy để mời chúng ta đến, ta chỉ có thể nghĩ đến vấn đề ‘thí nghiệm’. Hay nói cách khác, bọn họ nhốt chúng ta ở đây chính là muốn chứng thực xem ba ngày sau kết quả của chúng ta sẽ thế nào. Mà thí nghiệm đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng. Trên tờ giấy a4 cũng nhắc chúng ta không nên tìm cách tiếp xúc với « người » bị nhốt dưới tầng ngầm, cũng nhấn mạnh tuyệt đối không thể thả ‘người’ kia ra ngoài. Cho nên, thí nghiệm nhất định có liên quan đến « người » này.

-Rốt cuộc thì đó là thí nghiệm gì?

Diệp Tưởng chụm hai tay chống cằm rồi hỏi:

-Nếu mà nói là thí nghiệm thì tôi cứ cảm thấy......không đáng tin lắm.

Mà lúc này Triệu Tiểu Nhã bỗng nhiên mở miệng :

-Vẫn còn chưa thể khẳng định như vậy. Tôi cho rằng có lẽ vẫn còn có khả năng khác.”

-Có lẽ có, bởi vì thông tin mà tôi thu thập được còn quá ít.

Vu Thần cũng không phản đối ý kiến của Triệu Tiểu Nhã.

-Tóm lại, trong ba ngày nay mọi người phải tập trung chú ý. Tóm lại cứ dựa theo yêu cầu trên tờ giấy kia mà làm việc. Còn nữa, tôi nói những lời này mục đích là hy vọng mọi người nâng cao cảnh giác , chứ tôi không hy vọng sẽ khiến mọi người cảm thấy hoảng sợ.

Lưu Oánh lập tức cười ha hả nói:

-Phải...... Phải......Thí nghiệm gì chứ, anh nói chuyện có chút phóng đại đấy......

Diệp Tưởng nhìn nàng cười cười,trong lòng hắn cũng rất khâm phục người thiếu nữ kiên cường này. Người bình thường là không thể nào hoá thân vào nhân vật nhanh đến như vậy được.

-Tinh!

Trong phòng bếp, một âm thanh trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Vì thế, mọi người vội vàng chạy vào trong bếp.

Mở cửa thang máy đưa đồ ăn, chỉ thấy......chén đĩa sạch bong. Còn chiếc di động thì.....không thấy đâu!

Thấy được cảnh này, Vu Thần cũng không có vẻ ngạc nhiên vì tất cả đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.

Thức ăn đều đã ăn hết.

Sau khi lấy ra chén đĩa, Hầu Thiên Bạch và Ngô Quân phụ trách việc rửa chén.

-Đồ ăn được ăn hết sạch sẽ chẳng còn lại gì.

Hầu Thiên Bạch nhìn kia bát, chậc lưỡi nói:

-Người này có phải đói quá rồi không?”

Sau khi rửa sạch bát đĩa rồi đem xếp vào tủ bát,Hầu Thiên Bạch đi vào phòng khách rồi nói:

-Được rồi, tôi xin phép lên lầu nghi ngơi 1 chút, lát nữa còn phải xuống chuẩn bị bữa trưa.

Vừa nói ra câu này, không ít người nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.

-Hàng, Hàng Thanh Thư...... Cậu......

Vu Thần chỉ vào hắn rồi hỏi:

-Cậu muốn lên trên lầu để nghỉ ngơi?

Chẳng trách hắn ngạc nhiên như vậy.

Căn cứ theo kịch bản màn thứ hai kịch bản, sau khi nhân vật Ngô Quân rửa xong chén bát liền nói muốn đi lên trên lầu nghỉ ngơi. Sau đó, thấy hắn vẫn còn chưa xuống vì thế mọi người chạy lên lầu tìm hắn. Sau đó mọi người nhìn thấy Ngô Quân nằm chết rất thê thảm trong phòng!

Bộ dạng của Ngô Quân khi chết được kịch bản miêu tả tương đối thê thảm. Xương cổ hoàn toàn đứt đoạn. Đầu thì vẫn còn dính trên cổ, chỉ là thiếu đi bộ phận kết nối !

Cho nên, cho dù có đánh chết thì diễn viên đóng vai Ngô Quân cũng không dám đi lên. Trong thời gian này mọi người cũng chuẩn bị chờ đợi bên dưới . Nhưng mà, Hầu Thiên Bạch không ngờ lại chủ động muốn đi lên lầu!

Vu Thần lập tức hiểu được ý định của hắn.

Hầu Thiên Bạch người này kỳ thật tính cách tương đối bồng bột,giống như nghé con không sợ hổ. Hắn rất sùng bái Phương Lãnh, cũng muốn được giống như y. Hắn biết chỉ khi chủ động đối đầu với nguy hiểm, liều chết tranh thủ mới có khả năng đạt được vé chuộc cái chết. Vé chuộc cái chết nhiều chính là nhân tố quan trọng nhất quyết định khả năng sống sót của bạn trong một bộ phim kinh dị.

Mà Hầu Thiên Bạch ỷ vào vật bị nguyền rủa trên người, cộng thêm việc đã sống sót qua mấy bộ kinh dị liền khiến trong lòng hắn cực kỳ tự tin nên hắn mới quyết định chủ động đối đầu với nguy hiểm! Hiển nhiên, hắn rất tin tưởng bản thân sẽ tiếp tục sống sót ! Mà như vậy vé chuộc cái chết tự nhiên cũng sẽ gia tăng rất nhiều !

Diệp Tưởng tự hỏi, hắn tuyệt đối không dám làm như vậy !

Vu Thần muốn khuyên can, nhưng là đứng trên cương vị là Liễu Hải Bình,hắn có thể nói được gì?

Mà Hầu Thiên Bạch không hề nói thêm gì, liền bước lên lầu.

Lúc này trong lòng Hầu Thiên Bạch đang hồi tưởng lại ngày xưa Phương Lãnh dũng mãnh thế nào, cũng cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng. Trong khoảng thời gian này vé chuộc cái chết của hắn vẫn trong tình trạng nửa vời không tăng không giảm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không kiếm được thêm vật bị nguyền rủa thì thôi, hắn chưa chắc đã có thể tiếp tục sử dụng vật bị nguyền rủa mà mình đang có. Một khi đã như vậy, dứt khoát chủ động đối đầu với nguy hiểm, cầu phú quý trong hiểm nguy.

Một khi vé chuộc cái chết không đủ để có thể sử dụng vật bị nguyền rủa, khi đó hắn chết chắc!

Phương đại ca làm được, vì sao hắn không thể?

Sau khi đi đến lầu hai sau, hắn liền bước tới phòng của Ngô Quân, miệng vẫn lẩm bẩm:

-Ừm, dù sao cũng không có việc gì, nhìn xem phòng của người khác cũng tốt.

Căn biệt thự này không có cửa sổ cũng chẳng có lỗ thông gió, ánh nắng hoàn toàn không chiếu được vào bên trong. Cho nên trong phòng, ban ngày hay ban đêm cũng chẳng có gì khác. Mà bước đi trong hành lang sâu hun hút, nhịp tim Hầu Thiên Bạch đập càng lúc càng nhanh.

Đi hết hành lang, sau đó rẽ ngang chính là...... phòng của Ngô Quân.

Vu Thần lúc này đứng ngồi không yên, hắn không biết mình có nên lên xem xem y có chuyện gì không? Tốt xấu gì thì y cũng là bạn đồng hành của hắn ! Nhưng ngày mai là ngày công chiếu của « Quỷ tế » phần 3, mà đến lúc đó hắn sẽ phải cho Phương Lãnh thuê vật bị nguyền rủa của mình. Nếu bây giờ mình có chuyện gì......

Đang lúc trong lòng Vu Thần phân vân không biết phải làm sao,thì cũng là lúc Hầu Thiên Bạch đã băng qua hành lang. Bước chân hắn từ từ chậm lại,đồng thời, hai tay của hắn cũng đút vào trong túi.

Vật bị nguyền rủa trên người hắn là một chiếc giày cao gót.

Trong 1 bộ phim kinh dị mà trước đó hắn có tham gia diễn tên là « Giày cao gót màu đỏ máu », hắn may mắn đạt được vật bị người chết nguyền rủa có vai trò then chốt trong phim -- giày cao gót màu đỏ. Chủ nhân của chiếc giày cao gót này bị người ta hiếp trước giết sau, dẫn đến việc chiếc giày cao gót này bị người chết nguyền rủa, mà mục tiêu của nguyền rủa là người tiếp xúc hoặc đeo vào đôi giày này.

Đương nhiên, giày cao gót này vốn là 1 đôi, nhưng hắn chỉ lấy được 1 chiếc. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Hắn cố ý lựa chọn chiếc quần có túi rất sâu, đủ để đút vừa chiếc giày cao gót này vào. Hiện tại, tay hắn đang nắm chặt chiếc giày cao gót trong túi, một khi gặp chuyện không may hắn sẽ lập tức lôi nó ra!

Bước chân hắn càng lúc càng chậm, đồng thời trong lòng hắn không hiểu sao cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ. Hắn suy nghĩ không biết bản thân có phải quá lỗ mãng hay không?

Hắn thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn. Cuối cùng, thậm chí hai chân cũng bắt đầu run rẩy.

Chiếc giầy cao gót này nếu sử dụng vượt quá 1 giây nhưng chưa tới 10 giây thì số lượng vé chuộc cái chết phải trả bằng thù lao danh nghĩa của diễn viên trong phim. Nếu dùng quá 10 giây, lúc đó số vé chuộc cái chết bị trừ bằng 2 lần thù lao danh nghĩa của diễn viên. Đương nhiên, Hầu Thiên Bạch cũng không quá lo lắng. Cho dù vé chuộc cái chết thực sự biến thành số âm, nhưng mà căn cứ theo quy tắc chỉ cần vé chuộc cái chết không vượt quá -500 tấm thì diễn viên vẫn còn quyền sử dụng vật bị nguyền rủa, chỉ cần đến lúc hết phim tìm cách bổ sung vé chuộc cái chết để nó trở thành số dương là được. Nhưng mà, nếu vé chuộc cái chết bị âm quá 500 tấm vé chuộc cái chết, như vậy diễn viên sẽ không được sử dụng vật bị nguyền rủa. Cho dù có lấy nó ra trước màn ảnh, cấm chế cũng sẽ không được gỡ bỏ, như vậy giày cao gót cũng chỉ là một chiếc giày cao gót bình thường mà thôi.

Nhưng mà, chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống, như vậy lượng vé chuộc cái chết mà hắn kiếm được sẽ không cần phải nghĩ .

Bây giờ, hắn rốt cục đã đến trước cửa phòng Ngô Quân.

Hắn an ủi chính mình: « Không có việc gì đâu. Lúc trước bộ «Giày cao gót màu đỏ máu » còn khó khăn hơn bộ phim kinh dị « Giam cầm chi thất » lần này. Nguyền rủa bám vào chiếc giày cao gót này khẳng định còn nguy hiểm hơn so với quỷ trong phim này. Huống chi trước đó mỗi lần sử dụng, mình đều có thể hóa nguy thành an, tuy rằng cái giá phải trả cũng có chút cao......

Hiện tại, bản thân hắn khi không lại bị trừ đi 30 tấm vé chuộc cái chết. Nhưng Hầu Thiên Bạch cũng không để ý quá nhiều, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.

Cuối cùng, hắn thở sâu rồi mở cửa.

Hắn dùng tay trái để mở cửa, tay phải nắm chặt chiếc giày cao gót trong túi, lúc nào cũng có thể rút ra ngay!

Cửa, đã mở.

Bên trong...... không có một bóng người.

Trên giường, chăn chiếu rất bừa bộn. Bởi vì còn chưa bật đèn nên trong phòng có vẻ tối om...... Không, những nơi gần hành lang cũng đều tối om, bởi vì trên hành lang cũng không có đèn.

Đi vào trong phòng, hắn đi tới trước giường. Sau khi chỉnh sửa lại quần áo,hắn nói ra lời thoại mà bản thân tự nghĩ:

-E hèm...... Cái cậu Ngô Quân đúng là lười, cả chăn chiếu cũng chẳng chịu sắp xếp cho gọn gàng. Phòng này cũng không tệ lắm, ha ha.

Đồng thời, hắn dựa người vào tường, cảnh giác nhìn khắp bốn phía trong phòng, nhất là vị trí cửa phòng.

Đến đây đi......

Trong lòng hắn lẩm bẩm:

Mặc kệ ngươi là oan hồn lệ quỷ gì ,hãy xem ông đấy đối phó ngươi thế nào nhé!

Chỉ là, tròng mắt không ngừng giãn ra, và sự run rẩy không thể khống chế đã sớm bán đứng hắn. Cho dù hắn có cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh ngoài mặt ra sao , thì hắn vẫn đang sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.