Dưới bầu trời tối tăm mờ mịt,trong căn nhà ọp ẹp của vùng thôn quê,Diệp Tưởng chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ chiếc di động để nhìn những gì xảy ra trong gương. Nhưng di động cũng sắp hết pin mà ở đây lại chẳng có ổ điện để sạc. Hắn đang suy nghĩ mình có nên liên lạc với Lý Duy Tư trước khi điện thoại hết sạch pin không? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui,Diệp Tưởng cũng thấy nếu y gọi điện thoại cho Lý Duy Tư,tiếng chuông điện thoại sẽ làm lộ tung tích của hắn. Tuy rằng Diệp Tưởng vốn rất oán hận Lý Duy Tư nhưng trước khi biết chân tướng vụ việc thì hắn cũng không hy vọng Lý Duy Tư chết.
Mưa vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng thì di động vì hết pin nên tự động tắt nguồn. Ngay cả chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng không còn.Đến ngay cả tấm gương trong tay hắn cũng không nhìn thấy.
Hắn hiện tại nắm chặt tay của Vũ Sóc,giống như đó là 1 báu vật có 1 không 2 trên đời.
Sắc mặt của Bạch Vũ Sóc trong bóng đêm cũng không thấy rõ lắm. Chỉ còn mấy tiếng nữa là nàng sẽ tỉnh lại. Chỉ cần chống chọi qua thời gian này,Diệp Tưởng có thể phát huy hết năng lực của mình. Nói trắng ra thì bây giờ đang là cuộc đấu kiên nhẫn giữa người và quỷ, xem ai có thể chống chọi được lâu hơn.
Nếu sống qua thời gian này.....Mọi chuyện sẽ khác !
Sử dụng năng lực quỷ sai sẽ không chịu hạn chế của thời gian cooldown! Không có rủi ro nguyền rủa phục hồi! Phải có sự trợ giúp của linh môi sư thì quỷ sai mới có thể phát huy hoàn toàn năng lực đáng sợ của mình!
Đây là sự chống cự quyết liệt nhất mà con người – 1 sinh mệnh mong manh có thể làm trong cuộc chiến mang tính tồn vong với kẻ thù là âm hồn ác linh bất tử bất diệt !
Để có thể phản kháng lại quỷ hồn, Diệp Tưởng mới dứt khoát lựa chọn trở thành quỷ sai !
Chỉ là Diệp Tưởng cũng không biết hắn có thể vượt qua thời gian mấy tiếng này không.Con người...... quả thật quá yếu ớt. Nhưng con người vẫn có khả năng chống cự.
Diệp Tưởng cũng khó tránh khỏi việc tự trào.
Hắn thỉnh thoảng cũng lên mạng xem tiểu thuyết trong lúc nhàn rỗi. Tình trạng bây giờ của hắn nếu đối chiếu với các tiểu thuyết văn học trên mạng bây giờ cũng có thể xem là 1 một loại “Xuyên việt” đúng không? Nhưng người ta xuyên việt cũng phải xuyên việt tới ma pháp vị diện hoặc không thì cũng phải là đấu khí đại lục, sau đó thu được các loại pháp bảo, bí tịch, từ 1 người bình thường tu luyện thành bậc đại năng có thể dời núi lật biển. Nếu quả thực Diệp Tưởng có thể biến thành nhân vật như vậy, thì muốn diệt đi quỷ hồn chẳng phải hắn chỉ cần phẩy tay 1 cái như đuổi rồi là đủ? Vì mê quá, Diệp Tưởng còn đặt mua mấy cuốn qua mạng.
Tình cảnh của hắn lúc này có lẽ khá giống với tình cảnh mà những nhân vật khác gặp phải trong tiểu thuyết vô hạn lưu “Vô hạn khủng bố “. Nội dung của bộ tiểu thuyết này cũng kể lại chuyện con người cũng bị đẩy vào trong những bộ phim kinh dị chân thực. Nhưng điểm khác là thế giới bên trong phim kinh dị được xây dựng dựa trên thế giới trong phim ở thế giới thực, mà con người cũng có thể thông qua chủ thần không gian để đổi lấy những thứ cần thiết để bản thân trở nên mạnh hơn, cuối cùng chỉ dựa vào 1 thân máu thịt mà có thể chứng đạo thành thánh. Nhân vật chính Trịnh Xá lúc đó chỉ cần một quyền là có thể phá nát cả một đại lục,cho dù là thánh nhân cũng bị hắn đập dẹp lép như con tép [ nội dung của bộ tiểu thuyết này vốn là như vậy ]. Quyển tiểu thuyết này lúc đó khi Diệp Tưởng còn đang học đại học vẫn ra 1 cách đều đặn.Khi đó ở trong ký túc xá, cho dù đã 12 giờ đêm nhưng hắn vẫn chẳng chịu dời mắt khỏi chiếc điện thoại di động. Trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ nếu hắn lúc đó cũng có thể xuyên việt thì không biết hắn lúc đó sẽ thế nào.
Nhưng trong thế giới phim kinh dị chân thực này,con người lại chỉ miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình thông qua vật bị nguyền rủa. Chỉ có một số ít người may mắn trở thành linh môi sư và quỷ sai mới ít nhiều có năng lực có thể đối đầu trực diện với quỷ hồn. Nhưng diễn viên cùng lắm cũng chỉ có thể giam cầm quỷ hồn thôi[ chỉ có quỷ sai mới làm được],còn muốn tiêu diệt quỷ hồn là chuyện không thể xảy ra.Đều là phim kinh dị chân thực, bọn họ lại chỉ có thể hoá thân vào nhân vật. Có thể tiến hoá thành class linh môi sư và quỷ sai đã là mức cao nhất rồi. Còn cái gì mà đại sát tứ phương, đồ thần diệt phật, chân đạp vỡ đại lục quyền đánh nát tinh cầu vốn chỉ là tự sướng chứ không hơn.Vì cái cờ hó gì mà mọi chuyện tốt trên người phải tập trung trên người bạn? Dựa vào cái cờ hó gì mà bạn có thể biến thành đệ nhất vị diện hoặc là đại lục đệ nhất cao thủ? Dựa vào cái cờ hó gì mà phụ nữ đều chủ động chạy tới nằm trên giường của bạn để chờ bạn ban ơn mưa móc? Dựa vào cái cờ hó gì mà chỉ cần bạn rung người 1 cái là có cả đám đàn em chạy tới khóc lóc mong được ôm chân bạn?
Buồn cười !
Thực tế thì con người do chịu sự nguyền rủa của rạp chiếu phim địa ngục nên chỉ có thể đấu tranh để cầu 1 con đường sống mà thôi ! Nếu trong tương lai Diệp Tưởng có thể trở về, Diệp Tưởng thề hắn sẽ không bao giờ đọc ba cái loại tiểu thuyết tự sướng trên mạng kia nữa. Chúng chỉ là mớ tạp văn do đám người chỉ biết tự luyến mà thôi.
Bọn họ...... cũng là con người......nên bọn họ cũng chẳng thể làm được gì khác! Bọn họ chỉ có thể làm mọi chuyện dựa trên quy tắc của rạp chiếu phim mà thôi!
Nhưng chỉ cần vẫn còn 1 con đường sống, Diệp Tưởng hắn sẽ không bao giờ buông tay. Hắn biết, hắn không phải là nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết xuyên việt, không có cheat hay hack gì có thể giúp hắn có được 1 vị gia gia kè kè bên cạnh để chỉ điểm cho mình. Hắn cũng chẳng thể nào may mắn xuất hiện đúng lúc khi 2 vị cường giả ôm nhau chết chung để rồi nhặt được túi trữ vật, cũng không thể ăn được đại la tiên đan để trở nên mạnh mẽ. Hắn mới chỉ là 1 tên lính mới ra ràng. Trong thế giới khủng bố chẳng khác gì địa ngục này,sinh mạng của con người yếu ớt và mong manh lắm. Cho dù bạn là nhân vật chính cũng vậy thôi, quầng sáng hiệu ứng của nhân vật chính cũng chẳng có bao nhiêu để nói cả. Mà Diệp Tưởng còn chẳng có cơ hội được diễn dù chỉ 1 lần nhân vật chính. Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình !
Một con người yếu ớt muốn sống sót trong phim kinh dị thì đầu tiên không được dễ dàng mất đi hy vọng. Tiếp đó, bạn cũng phải biết tận dụng ưu thế biết trước được kịch bản vì chuyện này cũng rất quan trọng. Làm sao khéo léo tiết kiệm vé chuộc cái chết và vật bị nguyền rủa cũng là 1 điểm rất quan trọng. Nhưng quan trọng hơn là bạn phải làm sao tìm ra nguồn gốc của nguyền rủa.
Cũng tức là vật bị người chết nguyền rủa.
Diệp Tưởng dám khẳng định trong bộ phim này chắc chắn cũng có vật bị nguyền rủa. Vì có vật bị người chết nguyền rủa nên Lâm Lam Huyên mới có thể tiếp tục ẩn mình ở tầng 15, hơn nữa cũng có thể thông qua nó để lấy mạng bọn họ. Nhưng vật bị nguyền rủa đó là thứ gì? Vấn đề này là 1 vấn đề quan trọng.
Rốt cuộc nó là gì đây?
Theo lý thuyết thì chiếc di động mà Lâm Lam Huyên để lại trước khi chết vô cùng đáng nghi. Nhưng Vũ Sóc và Diệp Tưởng cũng đã tiếp xúc qua nó nhưng kịch bản lại không thông báo nó là vật bị nguyền rủa. Ngoài nó ra thì là thứ gì đây? Chẳng lẽ là 1 thứ gì đó trên người của Phương Tư Ảnh sao? Nhưng nếu là như vậy thì chắc chắn Mạc Thu Thực phải là người đầu tiên phát hiện ra vật bị nguyền rủa mới đúng.
Vật đó nhất định có liên quan chặt chẽ đến việc xác của Lâm Lam Huyên biến mất. Máy ảnh ma quái không chụp được hình ảnh cuả Mạc Thu Thực cũng có lẽ vì nguyên nhân này. Tìm được vật bị người chết nguyền rủa cũng tức là tìm được nguồn gốc của nguyền rủa thì bọn họ mới có thể giải quyết tận gốc vấn đề hoặc thậm chí có thể kết thúc sớm bộ phim!
Đúng vậy...... kết thúc sớm bộ phim!
Trường hợp này tuy hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra!
Giả sử một bộ phim kéo dài 1 tiếng rưỡi. Nhưng khi phim chiếu được 1 tiếng thì bạn đã tìm ra nguồn gốc của nguyền rủa, sau đó giải quyết tận gốc vấn đề,thì bạn có thể kết thúc phim trước thời hạn.Thí dụ như trong “Xe khách khủng bố” bạn sớm bỏ đi cái gọi là “vật dơ bẩn”, trong “Phòng giam” bạn sớm lấy lại huyết từ thì bạn đều có thể chấm dứt bộ phim. Bạn chỉ cần chờ tới khi màn đó kết thúc thì bộ phim sẽ kết thúc. Nếu như bạn đang quay màn cuối cùng thì bạn có thể trực tiếp quay trở về rạp chiếu phim. Ưu điểm khi bộ phim được tuyên bố kết thúc chính là cho dù bạn có làm gì thì vé chuộc cái chết cũng không bị trừ [ đương nhiên bạn vẫn bị cấm làm những hành vi như gọi tên thật của diễn viên, vân vân]. Bởi vì khi bộ phim kết thúc sớm thì kịch bản lúc đó đã chẳng khác gì đồ bỏ.
Bộ phim chắc sẽ chấm dứt ở màn thứ 5, tức là vào ngày mai – ngày mà Lâm Lam Huyên “mất tích” tròn 1 năm. Khi màn cuối bắt đầu thì đó cũng là giai đoạn nguy hiểm nhất của những bộ phim kinh dị tương đối khó. Khi đó, ưu thế biết trước được kịch bản đã không còn. Đợi đến lúc kịch bản công bố vật bị nguyền rủa đang ở chỗ não thì đã quá muộn. Cho nên, Diệp Tưởng còn có một “dã tâm” : sớm kết thúc bộ phim kinh dị “Khách sạn ma ám” này ở màn thứ 4!
Để cho kịch bản công bố đóng máy ở màn 4!
Diệp Tưởng có thân phận quỷ sai thân phận nên hắn tự nhận hắn có năng lực để ôm 1 “dã tâm” lớn đến như vậy ! Hắn tuyệt đối không muốn cứ phải trốn chui trốn lủi và phòng ngự 1 cách bị động như vậy...... Các cụ cũng có câu “ thủ lâu tất bại ( phòng thủ quá lâu sẽ dẫn đến thất bại)”, chỉ tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Trước đó người dịch cũng có nói qua , Diệp Tưởng không phải là 1 nam vật chính trong tiểu thuyết tự sướng. Hắn chỉ có thể dựa vào ý chí, quyết tâm, cùng với năng lực của mình......để hiện thực hoá “dã tâm” của hắn !
Khi nghĩ tới đây, Diệp Tưởng bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Đợi đã......
Đây là......
Sao lại như vậy?
Xung quanh vì sao lại đột nhiên tối đen thế này? Hơn nữa...... Vì sao lại yên tĩnh như vậy?
Chẳng phải ngoài trời còn đang mưa lớn hay sao !
Diệp Tưởng phản ứng cũng không chậm, nhưng biến hóa lần này xảy ra 1 cách từ từ chậm rãi khiến khi hắn hiểu ra quá muộn đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn nắm chặt tay của Vũ Sóc sau đó dìu nàng tới phía trước rồi đẩy cửa.
Thứ đập vào mắt hắn là hành lang của khách sạn.
Hắn...... không ngờ lại được “dịch chuyển” trở về tầng 15 của khách sạn Adele! Phía sau hắn đương nhiên là phòng 1505! Phòng mà Lâm Lam Huyên đã chết trong đó!
Kế tiếp hắn phải làm sao đây?
Hắn đỡ Vũ Sóc nâng dậy bước đi trên hành lang hắc ám. Căn cứ theo kịch bản ban đầu thì lúc này nam nhân vật chính còn chưa có mặt ở đây.
Cho nên, nơi này chỉ có 2 người – hắn và Vũ Sóc !
Diệp Tưởng phát hiện hắn quả thực chán ghét sự yên tĩnh. Về sau nếu có cơ hội trở về, cho dù là ở đâu hắn cũng nhất định phải mang theo tai nghe.
Vũ Sóc còn chưa tỉnh lại.
Trong tình thế thế này hắn không thể nào đoán trước được quỷ sẽ giết hắn thế nào. Nhưng hành lang này cũng không rộng lắm. Nơi này cũng rất thích hợp trở thành chiến trường của Diệp Tưởng.
Hắn khẽ đặt Vũ Sóc dựa lưng vào tường.
-Thiên Thu! Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em!
Diệp Tưởng dựa người vào tường để loại bỏ khả năng hắn bị tập kích từ phía sau lưng. Sau đó hắn quan sát cả 4 phía kể cả phía trên đầu mình. Đồng thời, hắn nâng hai tay mình. Chỉ còn có 1 ngọn gió thổi cỏ lay, cho dù là hắn có nhầm lẫn đi nữa thì hắn nhất định sẽ phóng ra xiềng xích bắt quỷ!
Giờ phút này, mình chính là hắc bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa !
Diệp Tưởng tự nhủ.
Tuy rằng sinh mệnh quá yếu ớt nhưng sinh mệnh cũng có thể phản kháng!Hắn quả thực không may mắn như những nhân vật trong tiểu thuyết yy, khi đi đường cũng nhặt được thần cách, chỉ nằm không cũng có thể biến thành chúa cứu thế. Dù hắn đang “xuyên việt” thật nhưng hắn cũng không thể đánh quái lên cấp. Nhưng hắn là 1 con người, mà hắn chưa bao ngờ từ bỏ lòng tin hắn có thể tiếp tục sống sót.
Không phải nhân vật chính thì sao?
Là nhân vật phụ thì thế nào?
Hắn còn bị kéo tới đây trước cả nhân vật chính. Chẳng lẽ điều đó còn chưa nói lên chuyện quỷ hồn bị hắn uy hiếp nhiều hơn cả nhân vật chính hay sao?Diệp Tưởng lại cảm thấy thật vinh hạnh!
Lần này nếu không phải là Diệp Tưởng chết thì bản thể của Lâm Lam Huyên sẽ bị hắn tìm thấy !
Lúc này, Vũ Sóc vẫn nhắm chặt đôi mắt.
Nàng hình như còn chưa thể tỉnh lại.
Trong bóng đêm,hành lang trước kia vốn là nơi để rất nhiều du khách tìm tới phòng trọ của mình trong khách sạn lại là nơi bốn bề sát khí.
Diệp Tưởng vẫn không chịu khuất phục. Dù chỉ là người bình thường nhưng hắn đang chờ ở đây, chờ ác linh tới lấy mạng hắn xuất hiện!
.