Sắc mặt của Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đều thay đổi!
Không ai nghĩ tới chuyện hỏi Ngụy Lỵ Lỵ! Đây là sơ hở của bọn họ!
Trên đường trở về « nhà » là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống do đó cũng sẽ không diễn ra chuyện gì... Nếu không phải Ôn Vũ Phàm nói với cô bé“Người ta khi mệt mỏi cũng không buồn động đậy ” thì Ngụy Lỵ Lỵ chắc chắn sẽ không nói ra câu này. Có lẽ phải mãi tới tận màn thứ bốn cô bé mới nói chuyện này.
Hiện tại...... vì một câu nói của Ôn Vũ Phàm, cô bé đã sớm nói ra chuyện này!
Diệp Tưởng lập tức ngồi xuống sau đó hỏi thăm cô bé với vẻ khẩn trương:
- Con nói con nhìn thấy ông bà bị chôn trong vách tường sao? Rốt cuộc là thế nào? Mau nói cho cha biết đi Lỵ Lỵ!
- Đêm qua, bởi vì mẹ hình như không ngủ được nên Lỵ Lỵ cũng bị đánh thức. Sau đó Lỵ Lỵ vì buồn tè mới đi WC. Sau đó, trên bức tường bên ngoài WC, Lỵ Lỵ nhìn thấy ông.
Sau khi nghe được những câu này, tóc gáy của Diệp Tưởng dựng đứng cả lên!
- Hơn nửa người của ông vẫn chôn ở trong tường, nhưng chỉ còn một phần nhô ra khỏi bức tường. Nhưng sắc mặt của ông có vẻ không tốt cho lắm. Bà cũng ở cạnh ông, nhưng chỉ có mặt của bà là ló ra khỏi bức tường. À, Lỵ Lỵ sau đó còn chào ông bà, nhưng sau đó thân thể của ông bà bị hút vào sâu trong tường.
Với Diệp Tưởng thì ngoài cảm giác sợ hãi, hắn vẫn có một điều khó hiểu.
Cô bé này...... vì sao lại không sợ?
Ôn Vũ Phàm vội vàng hỏi:
- Sao con không nói cho ba mẹ biết?
- Lỵ Lỵ đâu cần phải nói ạ! Trước đó Lỵ Lỵ cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh này. Cứ cách mấy tháng, « Ngũ Quỷ quán » đều diễn ra hiện tượng như vậy, có một số người bị chôn vào trong tường. Cha còn nói cho Lỵ Lỵ biết là mấy người này chỉ muốn chui vào trong tường ngủ một giấc, sau đó họ sẽ chui ra.
Ở trên ngọn núi này, cô bé này không được tiếp xúc với người khác, không có TV, không có máy tính , vân vân…Kiến thức mà cô bé có thể thu nạp chủ yếu đến từ những bộ sách mà phần lớn được viết bằng thể văn xuôi có xem cũng chẳng hiểu. Bởi vậy, Ngụy Lỵ Lỵ vốn không cảm thấy chuyện này vô cùng khủng bố!
Hiện tại, Diệp Tưởng rốt cục đã hiểu vì sao lại không thể báo cảnh sát rồi.
Nhưng mà cho dù biết được chuyện này, hắn cũng không thể chuyển khỏi « Quỷ Môn quán ». Bởi vì cứ theo cách nói của Ngụy Lỵ Lỵ thì chuyện này không phải mới diễn ra lần đầu tiên. Trước đó hắn....à không phải, Ngụy Liễm cũng đã quen với chuyện như vậy!
Ngụy gia là một gia tộc điên rồ thế nào đây?
- Lỵ Lỵ có nhớ lúc đó là mấy giờ rồi không?
Diệp Tưởng khẩn trương hỏi.
- Lỵ Lỵ không biết. Lúc đó đã muộn lắm rồi.
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm liếc mắt nhìn nhau.
Tình hình phát triển nằm ngoài sự tưởng tưởng của họ. Không chỉ là “Quỷ Ngục quán” mà cả “Quỷ Đầu quán”, không...... «Ngũ Quỷ quán » đều có vấn đề!
Đáng tiếc tối hôm qua Vũ Sóc không ở trong “Quỷ Đầu quán’’, nếu không nàng đã sớm phát hiện ra chuyện này rồi.
“Ngũ Quỷ quán‘’ có nhiều bức tường như vậy, không lẽ những người đã chết đều được chôn trong đó hay sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi ! Trong những căn nhà ma quỷ thế này đã chôn không biết bao nhiêu oan hồn rồi đây?
Hay là, năm đó Ngụy Minh rời khỏi gia tộc khi mới được 13 tuổi cũng là vì y cảm thấy sợ hãi với gia tộc này?
Vậy......bọn họ phải làm thế nào đây? Một sự kiện không có trong kịch bản đột nhiên diễn ra, nếu không xử lý tốt thì sẽ vô cùng phiền phức. Rõ ràng Ngụy gia đã khá quen thuộc với chuyện này, nhưng những nhân vật hiểu chuyện này đều do diễn viên đóng vai nên căn bản là họ chẳng hiểu gì.
Không thể gây ra NG lần ba được !
- Lỵ Lỵ! Chuyện này con tạm thời đừng nói với ai nhé.
Diệp Tưởng hiện tại cũng chỉ có biện pháp này, bởi vì không ai có thể phán đoán được sau khi biết chuyện này, phản ứng của mọi người sẽ ra sao.
- Dạ vâng.
Nghe Ngụy Lỵ Lỵ nói vậy, Diệp Tưởng có thể thở phào. Hiện tại, chuyện này cứ tạm thời giấu đi đã. Đợi tới khi màn thứ bốn xuất hiện , chắc chắn sẽ xuất hiện những manh mối mới. Hiện tại cứ gắng gượng tới lúc đó rồi hẵng hay.
Nhưng Diệp Tưởng đã bắt đầu có cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt. Bộ phim này tuy chỉ được xếp vào loại phim kinh dị tương đối khó, nhưng đã có quá nhiều tình huống phát sinh nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ. Thật ra, kịch bản đưa ra đội hình diễn viên hùng hậu như vậy thì Diệp Tưởng sớm đã phải đoán ra bộ phim này chắc chắn sẽ không đơn giản rồi chứ.
Nếu không cẩn thận, thậm chí có khả năng phát hiện dị biến, ví dụ như trong [ Phòng giam ] vậy. Rõ ràng đó chỉ là một bộ phim kinh dị dễ, nhưng chết đến ba diễn viên lâu năm, cộng thêm cả ba diễn viên mới. Xem ra, hắn đã nghĩ quá đơn giản khi cho rằng chỉ cần có Phương Lãnh là bọn họ sẽ không quá khó khăn quay xong bộ phim này.
Phương Lãnh cũng là người.
Hắn cũng sẽ chết !
Mà hiện tại vấn đề lớn nhất chính là cho dù biết rõ “Quỷ Đầu quán” rất khủng bố, nhưng bọn họ vẫn phải trở về! Họ không có sự lựa chọn!
Rốt cục, khi “Quỷ đầu quán” thấp thoáng xuất hiện trong màn đêm, Diệp Tưởng cầm chặt lấy tay của Ôn Vũ Phàm. Ý tứ của hắn rất rõ ràng: có quỷ sai như anh ở đây, em không cần phải sợ.
Ôn Vũ Phàm hiện tại đã không có mảnh gương quỷ nên quả thực đây là giai đoạn mà nàng yếu ớt nhất. Diệp Tưởng có ý gì khi nắm chặt tay nàng đã rõ ràng cũng không cần phải giải thích. Nàng cũng yên tâm hơn một chút dù trong lòng vẫn rất sợ hãi. Dù sao, Diệp Tưởng còn đang là quỷ sai trong giai đoạn trưởng thành. Cho đến nay hắn mới chỉ đóng qua ba bộ phim ( “Xe khách khủng bố”,”Phòng giam”,”Khách sạn ma ám”) nên nàng cũng không dám chắc hắn có thể cứu được nàng hay không.
Diệp Tưởng vừa cảm thấy khẩn trương vừa suy nghĩ tới chuyện đang diễn ra bên phía Vũ Sóc. Có Thành Tuyết Tùng ở đó, bốn cô gái có sống sót hay không? Nếu...... Nếu các cô gái chết, không lẽ thi thể của họ cũng sẽ bị chôn vào trong vách tường ở “Quỷ Đầu quán” sao? Không phải, nghe Ngụy Lỵ Lỵ nói, cô bé mới chỉ thấy chú hai và dì. Vậy cô và dượng đâu? Chẳng lẽ họ đang ở trong vách tường ở một quán khác?
Đi tới cửa chính, khi lấy ra chìa khóa, Diệp Tưởng đã có chuẩn bị tâm lý. Hắn cũng không cảm thấy lạ khi sau khi mở cửa, sẽ có một quỷ hồn máu me đầm đìa lao tới. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phóng ra xiềng xích bắt quỷ bất cứ lúc nào! Đồng thời, hắn còn cố ý chắn trước người của Ôn Vũ Phàm.
Ôn Vũ Phàm đều đã nhìn thấy cử chỉ này. Nàng cũng có mấy phần cảm động. Với một cô gái mà nói, khi nàng gặp nguy hiểm, thì bản năng của nàng sẽ luôn là kiếm một người đàn ông nào đó để dựa dẫm. Tuy rằng trước đó trong [ Xe khách khủng bố ] nàng có cứu giúp Diệp Tưởng, nhưng nàng làm vậy dù sao cũng có vì mục đích và lợi ích cá nhân nên nàng cũng không cho rằng Diệp Tưởng giúp nàng là vì hắn muốn báo đáp ân tình.
Cửa, đã mở.
Trong hành lang đen kịt không thấy có một bóng người.
Diệp Tưởng thở phào. Nhưng hắn vẫn không buông lỏng mà ngay lập tức hắn nghĩ ngay tới chuyện bật đèn khi bước vào nhà. Mặc dù có một số quỷ hồn vô hình, mà hắn cũng không phải linh môi sư nên hắn cũng chẳng cảm ứng được gì, nhưng ánh sáng cũng khiến cho người ta bớt sợ hãi. Trong hoàn cảnh này, Diệp Tưởng cũng cần một biện pháp nào đó để lấy lại tinh thần.
Sau đây…hắn phải làm gì?
Cứ như vậy lên giường ngủ thẳng cẳng?
Dựa theo kịch bản ban đầu có miêu tả: Sau khi trở về, vợ chồng của Ngụy Liễm lần lượt đi tắm rửa, sau đó không lâu bèn lên giường đi ngủ. Mà trong hoàn cảnh hiện nay, bọn họ không thể tắm rửa. Tuy rằng hai người đóng vai vợ chồng, nhưng họ tuyệt đối không thể tắm cùng nhau, mà chắc chắn phải một người tắm trước một người tắm sau. Không tắm cũng không gây ra ng, trừ phi diễn viên đang đóng một nhân vật có bệnh ưa sạch sẽ. Chỉ cần lấy đại một lý do ví dụ như mệt quá, vân vân,… đều không thành vấn đề.
Như vậy tiếp đó......
- Lỵ Lỵ nhìn thấy ông bà ở chỗ nào? Lỵ Lỵ có thể chỉ cho ba mẹ biết được không?
Nói thật thì Diệp Tưởng thật sự lo lắng ngay khi hỏi câu này sẽ bị NG, bởi vì hắn thật sự không biết thái độ của hắn sẽ như thế nào. Nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác. Nếu ngay cả lần NG cuối cùng cũng dùng mất thì chỉ e.....
- Dạ được ạ!
Trưởng thành trong một gia tộc khủng bố như vậy nên Ngụy Lỵ Lỵ, sớm làm quen với những chuyện mà những cô bé thông thường khi gặp phải sẽ khóc ré lên. Sau khi cả nhà ba người lên tới lầu hai, cô bé bèn đi trước để dẫn đường cho Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm.
Diệp Tưởng đi trước Ôn Vũ Phàm , tay hắn nắm chặt tay nàng. Nếu có biến cố xảy ra, hắn sẽ lập tức phóng ra xiềng xích. Có bắt được quỷ hay không thì không biết, nhưng hắn cứ phải làm vậy đã!
Dù sao nếu hắn đã yêu Vũ Phàm, hắn nên dốc hết sức bảo vệ nàng. Nhất là trong những lúc nguy hiểm thế này, hắn càng cần phải bảo vệ nàng. Đây cũng là lòng tin của Diệp Tưởng.
Lầu hai cũng khá rộng. Sau khi đi qua một hành lang, Ngụy Lỵ Lỵ liền chỉ vào bức tường ở trước mặt rồi nói:
- Chính là chỗ này.
Diệp Tưởng đi tới rồi nhìn chăm chú vào bức tường trắng phau đó.
Bên trong đó đang chôn hai người...... Không, có lẽ là hai quỷ hồn thì đúng hơn...... Hiện tại, “bọn họ” có còn trong vách tường không?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cho dù đèn đóm đang sáng choang, Diệp Tưởng cũng cảm thấy da đầu tê rần. Cho ngay lúc này có một ác quỷ lao ra từ bức tường muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Bọn họ vẫn phải tiếp tục sống ở cái nơi quỷ quái này!
Diệp Tưởng cố gắng lấy lại bình tĩnh vì dù sao họ đang quay phim kinh dị, không gặp quỷ thì gặp gì? Huống chi hắn đã là quỷ sai, đã không còn là lính mới ra ràng như trong [ Xe khách khủng bố ]? Sợ quỷ chẳng phải đáng cười lắm sao?
Sợ quỷ đã là bản tính trời sinh của một người bình thường. Bỏ qua chuyện hắn có phải là người theo thuyết vô thần thật hay không, nhưng là hiện tại đã khiến hắn mở mắt.Thần có tồn tại hay không thì không biết, nhưng ác ma và vong linh chắc chắn có. Có lẽ chúng được chính ma vương trong địa ngục tạo ra.
Diệp Tưởng đánh bạo, đi tới trước vài bước sau đó sờ bờ tường!
Thoạt nhìn thì hắn có vẻ rất lớn gan khi làm như vậy, nhưng Diệp Tưởng vốn có lòng tin. Chẳng may có một bàn tay của quỷ vươn ra, hắn sẽ không sợ mà ngược lại còn lấy làm mừng. Hắn có thể ngay lập tức trói nó lại!
Sau khi sờ bờ tường, hắn cũng không cảm thấy nó có vẻ mấp mô gì. Sau vách tường này là một gian phòng nên nó cũng không dày lắm, cho nên xác người không thể giấu trong này được.
Diệp Tưởng đợi một hồi lâu sau đó rút tay về.
Ôn Vũ Phàm vẫn nắm chặt tay của Diệp Tưởng. Đương nhiên, bề ngoài sẽ không ai nhận ra nàng có lo sợ hay không. Nàng là kiểu người không dễ bộc lộ tình cảm cá nhân của mình cho người khác thấy, cho dù có sợ hãi thì nàng cũng sẽ nén nó vào sâu trong lòng. Lúc trước trong [ Xe khách khủng bố], nàng rõ ràng cũng là một người mới, nhưng bởi vì nàng cũng không tỏ ra quá sợ hãi cho nên Diệp Tưởng mới bị lầm tưởng cho rằng nàng là diễn viên lâu năm.
Nhưng cánh tay nàng vẫn hơi run rẩy đủ khiến cho Diệp Tưởng thể nghiệm và quan sát được nội tâm thực sự của nàng. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Nàng không giống như Bạch Vũ Sóc đã nhiều lần vào sinh ra tử trong vô số bộ phim mà nàng đã từng đóng.
Hiện tại nên làm gì đây?
Không thể chuyển chỗ ở, cũng không thể nói cho người khác.
Tình huống hiện tại vô cùng rắc rối.
Tiếp đó, Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm về tới phòng ngủ, còn Ngụy Lỵ Lỵ tự mình đi tắm rửa. Diệp Tưởng dù sao cũng không phải là cha đẻ của cô bé nên hắn cũng không thể đi vào. Đứng chờ ngoài phòng tắm lại càng không bình thường, mà ngăn không cho cô bé đi tắm lại càng quái dị. Hắn chỉ hy vọng cô bé là npc nên cô bé sẽ không sao.
Vừa bước vào trong phòng ngủ, Diệp Tưởng bỗng nhiên ôm lấy Ôn Vũ Phàm.
Lúc này hắn đột nhiên rất kích động chỉ muốn ôm nàng vào lòng. Hắn thật sự, thật sự muốn bảo vệ người con gái này.
Lúc này, không cần phải nói gì cả. Dù sao có nói cũng chỉ là lời thoại trong kịch bản, Diệp Tưởng không muốn nói một cách máy móc như vậy.
Ôn Vũ Phàm không chống cự vì dù sao nàng đang đóng vai vợ của Diệp Tưởng nên hắn có ôm nàng cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, nàng vẫn cho rằng, Diệp Tưởng vẫn đang hoá thân vào nhân vật mà không nhận ra rằng hắn thực sự có tình cảm với nàng.
Nàng thật sự không hiểu tình cảm giữa người với người.