Mà cùng lúc với khi đám người Diệp Tưởng quyết định đi tìm kiếm bãi tha ma...
Dương Hà đang thở hổn hển trốn bên trong một hang động.
Có thể sống đến khi màn thứ ba bắt đầu, hắn đã biết rõ là không liên quan gì tới việc hắn là nhân vật chính.
Trong một bộ phim kinh dị chân thực, hiệu ứng của nhân vật chính cũng chỉ có tính tương đối. Căn bản điều đó cũng không thể cam đoan chính mình không phải chết.
Mà khi màn thứ ba vừa mới bắt đầu, hắn đã biết đây là màn cuối cùng.
Chỉ là, trong giai đoạn hiện nay, chưa có lớp kịch của hắn. Cho nên cũng không biết kịch bản sẽ sắp xếp thế nào. Tuy vậy hắn dù sao cũng là nhân vật chính, kế tiếp khẳng định vai trò của hắn sẽ vô cùng quan trọng. Trước mắt kịch tình chắc hẳn đang tập trung bên phía đám diễn viên phụ. Cho nên... bọn họ chắc hẳn là sẽ chết.
Mà khi bọn họ chết...Tình tiết sẽ chuyển dời tới trên người hắn, rồi dần dần đi đến kết thúc của phim. Sống hay chết, tới lúc đó mới có thể quyết định được!
Dương Hà là người đóng vai nhân vật nam chínhtrong phim "Xe khách khủng bố " La Hạo Sinh. Hắn cho đến nay mới diễn tổng cộng bốn bộ phim kinh dị (tính cả bộ phim hiện tại). Mà đây là cũng là lần đầu tiên hắn đảm nhiệm vai chính, mà trở thành nhân vật chính cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ có vận khí cùng với khả năng sinh tồn cao hơn người bình thường rất nhiều mà thù lao cũng sẽ cao hơn. Nhưng mà điều đó cũng chỉ là tương đương với việc, nếu muốn thay đổi tình tiết phim thì số vé chuộc phải bỏ ra càng lớn.
Lúc đầu, Dương Hà cũng chỉ là một sinh viên rất bình thường. Đêm khuya một ngày nọ, hắn tới thư viện tìm kiếm tư liệu để viết luận văn tốt nghiệp, mà lúc ấy trong thư viện chỉ còn lại mỗi mình hắn. Khi đó, lúc hắn đang tra một bộ sách, hắn phát hiện phía dưới giá sách có rơi một tờ giấy A4. Hắn đem nhặt lên nhìn, chỉ thấy trong đó vẽ một người phụ nữ tay cầm ô chống xuống đất, trang phục trong người chỉ một màu đen, nhưng ngược lại gương mặt người phụ nữ ấy lại trắng bệch như giấy. Thoạt nhìn, đó là một tờ rơi quảng cáo cho một bộ phim kinh dị có tên "Người phụ nữ mặc đồ đen ".
Sau đó, hắn liền ý thức mơ hồ bước vào thế giới phim kinh dị.
Trong bộ phim kinh dị đó, hắn cũng diễn vai một sinh viên, nhưng đó chỉ là một nhân vật phụ. Tình tiết phim được xây dựng dựa trong những lời đồn ma quái về một ngôi trường đại học. Đêm khuya hôm ấy, hắn liều chết trốn đông trốn tây trong trường đại học ấy, cuối cùng phải rất vất vả mới sống sót, sau đó, hắn gia nhập vào "Rạp chiếu phim địa ngục " thứ 13.
Trong rạp chiếu phim đáng sợ, hắn bắt buộc phải liên tục sắm vai một nhân vật trong từng bộ phim kinh dị. Mỗi một lần, hắn đều phải đối mặt với những hiện tượng cực kỳ khủng bố, cộng thêm các loại nguyền rủa vô cùng đáng sợ cùng với những quỷ hồn đang ẩn nập đâu đó chỉ chực lao ra.
Đương nhiên, muốn tiếp tục sống, không phải chỉ dựa vào vận may.
Diễn viên cũng có thể trong phim kinh dị tìm được những đạo cụ có thể khắc chế quỷ hồn. Điều này cũng là sự trợ giúp lớn nhất mà diễn viên có thể trông mong trong một bộ phim kinh dị nếu muốn tiếp tục sống sót. Thí dụ như, hắn khi đóng bộ phim kinh dị thứ 2 thì tìm được một chiếc gương rất đặc biệt.
Bộ phim kinh dị thứ 2 mà Dương Hà tham gia có tên là "Ác linh trong gương ", cũng một bộ phim kinh dị có đề cập đến chiếc gương mà mô tuýp của nó cũng không mấy xa lạ. Mà khi hắn tìm thấy được chiếc gương kia, bởi trong đó có nhiễm máu người chết nguyền rủa, bởi vậy chiếc gương kia có thể trong một thời gian ngắn khiến quỷ hồn không thể tới gần người cầm nó. Mà chiếc gương đó có thể mang theo người về rạp chiếu phim. Chỉ cần bỏ ra năm mươi tấm vé chuộc cái chết thì diễn viên có thể chiếm quyền sở hữu của vật đó. Những người khác không thể cướp đoạt, nếu muốn mượn, phải chi trả tiền thuê, đương nhiên cũng là dùng vé chuộc cái chết để trả.
Chỉ là, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể sử dụng chiếc gương kia. Bởi vì, ở trong phim kinh dị mà sử dụng vật phẩm trong một phim kinh dị khác phải trả giá rất lớn.
Khi lấy ra sử dụng, cứ mỗi 10 giây, người sử dụng nhất định cần bỏ ra số lượng vé chuộc cái chết bằng hai lần mà thù lao người đó nhận được trên danh nghĩa. Nếu thời gian sử dụng vượt qua 1 giây nhưng vẫn chưa tới 10 giây, như vậy cần phải chi trả số lượng vé chuộc cái chết bằng với thù lao mà diễn viên nhận được trên danh nghĩa. Sử dụng chưa đến 1 giây sẽ không bị trừ vé chuộc cái chết. Thù lao mà hắn nhận được trên danh nghĩa trong bộ phim kinh dị này là 500 tấm vé chuộc cái chết, gấp đôi lên là 1000 tấm vé chuộc cái chết! Nếu vượt qua 20 giây phải trả 2000 tấm vé chuộc cái chết,nếu tới một phút đồng hồ thì phải trả 6000 tấm vé chuộc cái chết! Nếu vượt qua 10 giây nhưng không đến 20 giây, chi phí sử dụng (số lượng vé chuộc cái chết phải trả) cũng giống như chi phí sử dụng trong 10 giây.
Phải biết, muốn rời khỏi "Rạp chiếu phim địa ngục ", diễn viên cũng chỉ phải bỏ ra 10000 tấm vé chuộc cái chết mà thôi. Một diễn viên may ra mới tiết kiệm được nhiều nhất 2000 tới 3000 tấm vé chuộc cái chết mà thôi. Mà bởi vì lần này hắn đóng vai nhân vật chính mới nhận được thù lao là 500 tấm vé chuộc cái chết. Tổng số vé chuộc cái chết mà hắn có lúc này còn chưa tới 1000 tấm.
Mà hắn sở dĩ vừa rồi có thể sống sót, cũng là bởi vì hắn đã dùng này chiếc gương này. Kết quả là hắn đã sử dụng 8 giây, hiện tại số lượng vé chuộc cái chết trong tay hắn đã bị trừ đi 500 tấm. Số vé chuộc cái chết còn lại, cộng thêm cả thù lao lần này cũng chỉ mới có 700 tấm. Nói cách khác, hắn chỉ còn có thể dùng một lần. Nếu dùng lần thứ ba, cho dù là chỉ dùng có 1 giây, hắn cũng bị trừ đi năm trăm tấm vé chuộc cái chết. Một khi vượt qua 10 giây... Như vậy, sau khi hết phim , số lượng vé chuộc cái chết trong tay hắn sẽ biến thành số âm!
Hắn từ từ lôi một chiếc gương con từ trong túi vải ra,trong trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Nữ nhân vật chính - Khang Tuyết Nghiên do Đường Hải Lan đóng vai, đã chết!
Lúc này hắn đang không ngừng lui mình trốn vào sâu bên trong hang, thậm chí ngay cả thở cũng không dám. Nữ nhân vật chính, nghe ra tưởng chừng sẽ không phải chết trước khi phim kết thúc, nhưng mà sự thật chính là như vậy! Sau khi tình tiết phim thay đổi, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Số lượng phim kinh dị mà Đường Hải Lan đã từng đóng còn nhiều hơn số phim mà Dương Hà đóng! Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn mất mạng!
Hắn biết trong người Đường Hải Lan cũng có vật bị quỷ hồn nguyền rủa để giữ mạng, nhưng mà, hắn bây giờ thật sự không có gan đi tìm xác của nàng. Không biết làm sao, hắn chỉ có thể làm thế này...
Bởi vì có tấm gương bị dính máu do người chết nguyền rủa, cộng thêm việc "Rạp chiếu phim địa ngục " đã loại bỏ ảnh hưởng của nguyền rủa đó cho người sử dụng, chỉ đổi lại việc khi lấy ra sử dụng bị trừ đi một lượng vé chuộc cái chết sau, đồng thời kịch bản sẽ tạm thay đổi thành “Cha của nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh có giao cho hắn một vật để trừ tà” khiến hắn mới có thể tạm thời xua đuổi quỷ hồn để trốn vào trong núi. Nhưng mà, hắn có thể thoát được một lần, vậy lần sau thì sao?
Mười giây...
Quá ngắn đi!
Cho nên, hắn chỉ có thể cầu mong có thể sống đến cuối phim, sau đó vào những giây cuối cùng của phim sử dụng tấm gương này, bình yên quay trở lại rạp chiếu phim...
Nhưng mà, chuyện này có thể được không?
Dương Hà suy tính về sau hắn nên làm gì. Trước mắt còn chưa tới lớp kịch của hắn, đồng nghĩa với việc tình tiết đang tập trung trong người đám diễn viên phụ. Như vậy, tạm thời hắn có lẽ sẽ an toàn... Hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật chính mà, nếu phải chết, lớp kịch cũng nên tập trung trong người hắn mới phải! Đáng tiếc trước mắt là lúc các câu kịch sẽ được tức thời giao tới diễn viên nên hướng phát triển của tình tiết thế nào hắn cũng không biết. Hắn tạm thời bó tay không làm được gì.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên...
Trong đầu hắn, xuất hiện lời kịch!
Dương Hà trở nên căng thẳng!
Kế tiếp chính là tình tiết của hắn!
Số lượng vé chuộc cái chết của hắn chỉ còn rất ít, hắn muốn lưu lại một ít để sử dụng tấm gương kia. Tấm gương kia chỉ cần đặt trong túi vải không lấy ra sẽ không được coi là sử dụng. Chỉ cần lấy ra, vé chuộc cái chết sẽ ngay lập tức bị trừ!
Hắn... trước mắt không thể thay đổi tình tiết phim!
Không còn cách nào khác, Dương Hà không thể không nói ra lời thoại:
- Mình cần phải đi tìm đám người Ấu Lâm, Hạ Vân... Mình nhất định phải bảo vệ họ!
Làm nhân vật chính, khẳng định là phải có một chút xu thế muốn đóng vai "vị cứu tinh ". Kỳ thật trong hiện thực rất nhiều người thân mình còn chưa lo xong, trừ phi bạn có siêu năng lực của Superman, nếu không ai khi không no bụng rỗi rãi quá không có gì làm đi đóng vai vị cứu tinh làm gì?
Nhưng mà, nếu đã làm nhân vật chính, phải đi bảo vệ mọi người, phải hăng hái xông lên,lần nào cũng có thể thoát chết. Nhưng đáng tiếc là trong một bộ phim kinh dị chân thực thế này, mạng sống của nhân vật nam chính cũng không có gì bảo đảm.
Dương Hà cho dù không chủ động đi thay đổi tình tiết phim, nhưng các diễn viên khác nếu thay đổi tình tiết phim cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn. Hiện tại, hắn chỉ có một mình, đương nhiên hắn hoàn toàn có thể diễn xuất theo những gì kịch bản yêu cầu. Hắn tin tưởng, trước khi kết thúc phim, hắn nhất định vẫn sống tốt! Lý nào cách thời gian hết phim đến 1 tiếng đồng hồ mà kịch bản lại an bài cho nhân vật chính đi chết chứ?
Rón ra rón rén rời khỏi sơn động, hắn dựa theo kịch bản mô tả:
- La Hạo Sinh rời khỏi sơn động, đi về hướng ba giờ.
Tuy rằng nói muốn đi tìm Giang Ấu Lâm và Hạ Vân, nhưng là Dương Hà nào biết bọn họ đang ở đâu. Hắn hiện tại chỉ có đi một bước tính một bước, đồng thời tay vẫn đút vào trong túi vải, một khi có nguy hiểm liền lấy chiếc gương đó ra. Chỉ là, hắn hiện tại, không đến vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn dùng tấm gương đó chút nào.
Hơn nữa... Nói thật, vật bị người chết nguyền rủa, tuy rằng có nói là "Rạp chiếu phim địa ngục " đã loại bỏ ảnh hưởng của nguyền rủa, nhưng mà đây là thế giới của phim kinh dị, mà dựa theo những gì các diễn viên lâu năm khác nói cho hắn biết, những vật bị nguyền rủa nếu ở trong phim kinh dị thì ảnh hưởng của nguyền rủa vẫn có khả năng khôi phục. Cụ thể có bao nhiêu phần trăm khả năng khôi phục thì không có cách nào thống kê, hoàn toàn phải nhờ vào vận may. Nếu như nguyền rủa phát sinh, khả năng quỷ hồn trong bộ phim "Ác linh trong gương " sẽ từ trong tấm gương xuất hiện giết chết hắn cũng không phải là không có, chỉ là xác suất hơi thấp mà thôi.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện, không cần dùng đến tấm gương này .
Tiếp đó, hắn bước đi theo đường đi đã được kịch bản đã bố trí sẵn.
Hắn phỏng chừng, dựa theo tuyến đường này, hắn chắc chắn không sớm thì muộn có thể sẽ gặp Giang Ấu Lâm và Hạ Vân gặp nhau. Đợi mọi người gặp nhau, chính là lúc cao trào bắt đầu.
Đúng vậy...
Hắn tin tưởng trước khi kết thúc phim, hắn sẽ không chết, sẽ không chết!
- Ý? Anh... anh không phải là La tiên sinh sao?
La Hạo Sinh nghe được thanh âm vội vàng quay đầu lại nhìn, lại là hai diễn viên phụ. Hắn cũng có chút ấn tượng với hai người kia, theo như lời thoại trong đầu bắt chuyện:
- A, là hai người sao. Tôi nhớ anh họ Lục, còn chị đây là...
Trong hai người, một người là một thanh niên đeo kính, người còn lại là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt có vẻ rất bình thường.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trả lời:
- Tôi tên là Lâm Du.
Mà Diệp Tưởng cùng Trương Niệm Chu, Giang Ấu Lâm, Trương Đức Khôn và Giang Nghị mấy người đi về phía bãi tha ma. Hắn tin tưởng, kịch bản chắc chắn sẽ cho họ biết phương hướng chính xác nên bọn họ cũng không đi nhầm đường. Nhưng mà, càng đi vào sâu, lòng Diệp Tưởng lại càng lo lắng.
Hắn tốt xấu gì cũng không phải nhân vật chính, có nên thay đổi phương hướng một chút, tránh khỏi con đường nguy hiểm phía trước hay không?
Nhưng mà, nếu vé chuộc cái chết tiếp tục bị trừ... Hơn nữa, nếu như thay đổi phương hướng, mà hắn lại không nhận được kịch bản yêu cầu, hắn có thể đi tới chỗ bãi tha ma đó không?
Hiện tại, hắn ngược lại càng hy vọng nhân vật chính sẽ xuất hiện và đi cùng với bọn họ. Một khi nhân vật chính xuất hiện, trong lòng hắn sẽ nắm chắc thêm vài phần. Nhưng hiện tại...
Hắn bởi vì trong lòng do dự, nên bước chân càng ngày càng chậm.
Nhưng mà... Hắn vẫn không muốn đi đến chỗ đó!
Đúng lúc này, trong đầu hắn xuất hiện nội dung của kịch bản mới.
Bọn họ...
Bắt buộc phải đến!
Đã đến bước này, Diệp Tưởng ngược lại vứt bỏ đi những nghi ngờ ban đầu.
Hắn bước nhanh chân đi về phía đó.
Nếu đã đi đến đây, không thể tiếp tục lùi bước! Dứt khoát liều một phen để tìm thấy hy vọng!