Ngâm mình trong nước ấm, nhìn làn khói trắng ngân nga bay lên, lười
biếng mà buông lỏng, Vu Giai Thần lại có thói quen thất thần. Tống Hãn
sau khi nhận được học vị bác sĩ liền lưu lại Cambridge giảng dạy, trở
thành giáo sư trẻ tuổi nhất Cambridge, hơn nữa phòng thí nghiệm của hắn
rất nổi danh, rất nhiều xí nghiệp đều hy vọng có thể cùng hắn hợp tác
nghiên cứu. Sự nghiệp của hắn như mặt trời ban trưa, xem ra hắn nhất
định sẽ lại Anh Quốc, như vậy hắn và cô khoảng cách càng xa hơn, nàng
rột cuộc không cần lo lắng hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học có thể tự lập, có có từ từ thoát ly sự khống
chế của hắn. Không có uy hiếp, không có sợ hãi, cuộc sống tự do, nghĩ
đến thôi cũng làm người muốn bật cười. Tất cả mọi người đều hâm mộ cô có một người anh trai tốt, vừa anh tuấn lại ôn nhu, hơn nữa đối với cô
cưng chiều tới cực điểm, thường xuyên gọi điện thoại quan tâm cô, gửi
cho cô nhiều món quà, chỉ sợ trên đời này không ai tốt vời cô hơn anh
trai cô. Và chính cô cũng từng cho là như vậy, mãi đến nhiều năm sau cô
mới phát hiện ra đó là giả. Trước kia cô vẫn luôn nghĩ không ra, vì sao
lúc trước cưng chiều cô, yêu thương cô, tốt với cô như vậy, lại đột
nhiên biến thân thành ác ma, một lần, rồi một lần hù dọa cô đến nỗi mỗi
đêm đều thầy ác mộng. Có phải cô đã làm sai điều gì? Hay là trong trí
nhớ của cô không có vấn đề, hay anh trai ôn nhu vốn không hề tồn tại?.
Cô bây giờ đã không hiếu kỳ nguyên nhân thay đổi bởi cô đã trưởng thành, hắn dạy bảo cô phải vâng lời, kỳ thật lúc ban đầu hắn đối với cô rất
tốt, chỉ là về sau xấu xa bày ra mà thôi.
Tống Hãn cưng chiều cô quá mức, cưng chiều đến tính tình cô cô cùng xấu, sự cưng chiều đó làm cho tất cả mọi người biết rõ cô là một tiểu quỷ
kiêu căng, trừ hắn có thể dụ dỗ cô thì không có bất luận kẻ nào làm cô
nghe theo, kể cả cha mẹ cô. Cô nhận định như thế, nhận định hắn như thế, nhưng cùng vì thế mà cô bị tổn thương. Vu Giai Thần không phải là không nghĩ tới phản kháng hắn, thoát khỏi hắn, nhưng nghĩ đến hậu quả đáng
làm cô run rẩy. Tống Hãn sẽ không đánh cô, cũng không mắng cô, chỉ ôn
nhu cười, nhìn như nụ cười tao nhã ôn tồn, nhưng đối với cô là nụ cười
của ác ma.
Lúc nhỏ, Tống Hãn làm cho cô thích hắn, đúng vào hai năm trước hắn làm
cô sợ hãi. Từ ngày đó bắt đầu, cô cảm nhận sâu sắc, Tống Hãn là người cô không thể chọc, cũng không chọc nỗi, ngoại trừ thuận theo hắn cô không
có phương pháp khác.
Cô từ phòng tắm đi ra ngoài, đã là một giờ sau, thay đồ ngủ màu lam cô
lướt nhìn máy vi tính, chứng kiến hình ảnh của người nào đó cũng không
làm cô bị hù. Đối với sự hiện hữu của hắn, cô đã không còn kinh sợ, dù
sao từ tám năm trước hắn đi Anh Quốc, chỉ cần nàng ở trong phòng, bất
luận là tỉnh hay ngủ, webcam luôn được mở, cho dù múi giờ chênh lệch.
Khi hắn bắt đầu làm nghiên cứu, dù thời gian không nhiều nhưng webcam
vẫn được mở. Mọi cử động của của cô đều bị theo dõi, loại chuyện này
không phải ai cũng chấp nhận được, cô được Tống Hãn huấn lyện vô cùng
tốt, tập mãi thành thói quen. Có khi cô cảm thấy mình giống như động vật ở ườn thú, bị hắn dùng roi da và thức ăn từ từ thuần hóa, chỉ là roi da và thức ăn đều có độc.
Tống Hãn ngẫng lên nhìn cô một cái rồi tiếp tục làm việc của mình. Vu
Giai Thần cũng tự nhiên cầm máy sấy tóc sấy tóc, “ rầm rầm” tiếng vang
mặc dù buồn tẻ, nhưng lại làm cho người ở đầu kia chú ý, cái gì cũng
không nghĩ nữa, mãi cho đến khi da dầu bị nóng nóng, cô mới luống cuống
tắt máy
“ đang suy nghĩ gì?”
Giọng nói vô cùng dễ nghe làm cô dừng lại động tác một chút, “ không có, chỉ là không cẩn thận”
Hắn không nói thêm gì, Vu Giai Thần ngoan ngoan lấy sách vở ra ôn tập,
trong phòng ngủ nháy mắt an tĩnh lại. Xem ra buổi sáng Tống Hãn không đi ra. Trước đây, cô rất không quen với không khí như vậy, mấy năm gần đây cô bắt đầu thấy bình thường hắn làm việc của hắn, cô xem sách của cô,
không có cảm giác lúng túng.
Nếu như không nghĩ sâu thì không khí nào có thể gọi làm ấm áp. Mỗi đêm
lẳng lặng ôn bài, thành tích của Vu Giai Thần so với Thư Dĩ An hơi kém
một chút, nhưng vẫn thuộc lại tốt, hơn nữa các cô học trường danh tiếng, tỉ lệ thi đậu đại học thường rất cao, nhưng đối với đại học T thì hơi
quá tầm, nên cô không thể lười được. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã
mười một giờ cô khép sách lại. Nhiều năm như vậy, cô phải khâm phục Tống Hãn, hắn làm việc và nghĩ ngơi một cách có quy luật, cho nên trong lúc
vô tình cô cũng đi theo luôn đúng giờ giấc. Bên đầu kia, Tống Hãn nói
ngủ ngon, cô mông lung buồn ngủ , chuẩn bị lên gường ngủ
“ Ngày nghĩ năm mới sắp tới”
Cô cứng đơ cổ họng, trầm mặc thật lâu, Vu Giai Thần xoay người nhìn lại phía hắn
“ Ta giúp ngươi đặt vé máy bay”. Tống Hãn lẳng lặng nhìn cô.
Nói cách khác, hắn đã quyết định không cần trưng cầu ý cô, mà chỉ là nói cho cô biết. cô sớm thành thói quen.
“uh”, Vu Giai Thần ko phản đổi, bởi vì biết phản đối cũng vô ích, hơn
nữa với tin mừng kia làm lòng cô ko phản kháng mãnh liệt. Tống Hãn tinh
tế quan sát cô, thấy cô sảng khoái đáp ứng cảm thấy có chút hứng thú.Vu
Giai Thần vốn dùng vẻ mặt bình thường đối mặt, nhưng bị đôi mắt sắc bén
nhìn chằm chằm lại sinh ra lo lắng, bàn tay nắm lại thành quyền, tâm tư
của cô có biết tiết lộ ko, người đàn ông trước mặt luôn quỷ quyệt khó
đoán. Ánh mắt hắn đen như mực lẳng lặng nhìn cô, trong phòng ngủ không
khí tĩnh lặng, cô ko dám làm gì, cứ như vậy hồi lâu sau, Tống Hãn nhé
môi nói”đi ngủ đi”. Vu Giai Thần trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn
tay ướt át