Phòng nghĩ của Tống Hãn cùng với nhà của hắn thật giống nhau, ngắn gọn mà
sạch sẽ. Gía sách được xếp đầy sách mà ngaycả tên cô xem ko hiểu là sách gì, bàn đọc sách bằng gỗ đào bóng loáng dưới ánh đèn ám áp nhìn thật ôn nhu, một bộ ghế sô pha ở góc tường nhìn thật tinh tế. giữa là một chiếc gường lớn mềm mại, ga gường màu xanh đậm, bằng phẳng ngay cả mảy may
nếp uốn cũng ko có.
“ Thích sạch sẽ”. Vu Giai Thần nhỏ giọng nói thầm, cô sải bước nhảy lên
xem sự hoàn mỹ sạch sẽ sẽ ra sao, cô đem ga gường bằng phẳng, chăn mềm
hêt thẩy vò rối, ôm lấy chiếc chăn mềm mại ở trên gường lăn qua lăn lại, ngửi lấy mùi vị của Tống Hãn. Nơi này là phòng nghĩ riêng của Hăn, khắp nơi đều là bóng dáng của hắn, nghĩ đến vừa rồi ở dưới lầu cái loại quái dị trầm mặc, tâm đang bay tung lập tức bị trầm xuống, hắn là ko vui,
đúng ko?. Thân thể run rẩy, hắn mất hứng, cái giá cô ko thể trả nổi.
Đúng là ko quan hệ, chỉ có bốn ngày, ko, chì còn có ba ngày, cô liền rời khỏi Anh Quốc, như vậy kế tiếp một thời gian rất dài bọn họ cũng ko gặp nhau, nghĩ đến đều này, cô đột nhiên cảm thấy kế tiếp phải đối mặt với
hắn trong mấy ngày cũng ko có khó nhẫn nhịn. Cô nắm trên gường suy nghĩ
miên man, mí mắt từ từ trầm trọng, tối ngày hôm qua vốn là ko có ngủ bao lâu, thể thân bủn rủn, hiện ở chỗ này an tĩnh như vậy, trong không khí
đều là mùi vị quen thuộc, cô trầm tĩnh lại, chìm vào mộng đẹp….
Đang ngủ say, ko biết bị cái gì đánh thức. Cô mạnh mở mắt, tỏng phòng
một mảnh hắc ám, ko có mở đèn, lòng cô đột nhiên nhảy thật nhanh, rõ
ràng lúc cô tiến vào đèn mở, hiện tại… Đôi mắt cô cực nhanh trong bóng
đêm đi tuần tra, liên hô hấp cũng ko dám.
“Tĩnh?” tiếng nói nam tính nhàn nhạt xuyên qua lớp sương mù hắc ám, giống như ko khí lạnh lẽo xuyên thấu lòng người.
Vu Giai Thần thân thể cứng đơ, ko dám động. Cho dù là một tia ánh sáng
cũng ko có, cô lại có một cảm giá bị chèn ép, cảm giác ngày càng đậm,
tim cô như phảng phất bất động, hô hấp thóang chốc dừng lại.
“ Ta còn đang suy nghĩ, ngươi có thể ngủ bao lâu?”
Âm thanh rõ ràng là ôn nhu, nhưng thân thể cô lại nóng lại, đến đây, giá cao mà cô nghĩ ngợi đã tới.
“ ko nói lời nào, ư?” ko nhìn thấy vẻ măt nhưng giọng nói của Tống Hãn làm cho cô sợ hãi
“ ta…” cô vừa tỉnh ngủ, giọng n ói khàn khàn: “ ta ko có chủ động nói
chuyện với hắn”.“ “thì ra là ngươi còn nhớ rõ” nghe tựa hồ là an ủi “
vây ngươi nói, ta nên làm như thế nào, ừ?”
“ ko phải là ta chủ động….” cô chỉ có tể lầm bầm nói đến câu này, biện như ko có hi vọng.
“ lạch cạch” một tiếng giòn vang, là âm thanh dây lưng tháo ra, cô bị âm thanh kia hù dọa giật mình, cô liền vọt lên, “ Tống Hãn, ta đã nói rồi”
“ ngươi kêu ta cáigì?” giọng nói cực độ êm ái, trong bóng đêm làm đáy lòng dâng lên sợ hãi. Cô sơ hãi
“ Tông…”
Y phục của cô bị đôi tau có lực xé rách ra, dùng một loại diden cuồng,
ko cố kỵ gì lực đạo, trong bóng tối ko thấy gì nhưng đang được mở toang
đặc biệt là lại rõ ràng.
“ ko cần phải” cô liều mình giằng co, dùng sức đẩy Tống Hãn, thân thể giãy dụa muốn thoát khỏi hắn.
Vu Giai Thần sao có thể là đối thủ của Tống Hãn, cho tới bây giờ đều ko
phải, trên gường bị hắn từng phát từng phát, dùng một loại tận lực nhục
nhã động tác còn có phương thức, lột trần truồng như trẻ sơ sinh.
“ dừng tay, ko cần phải!”, cô nghiên răng nghiến lợi, hung hăng chửi bới, đẩy đánh.
Cô kỳ thật cũng ko tốt tính, chỉ là nhiều năm như vậy ở trước mặt hắn bị đè nén, đúng là ngẫn nhiên, phi thường ngẫu nhiên, bịắn bức đến cực
hạn, cũng như hôm nay vậy, nổi cơn điên. Cô bị Tống Hãn lật quay tới,
bày thành tư thế quỳ nắm sấp, cái mông cao cao vểnh lên lên, “ pằng” cái dây dưng rút ra phá ko khí chính là tiếng vang, làm cho thân thể của cô cứng đờ, làn da truyền đến cảm giác đau.
“ Vu Giai Thần, xem ra thời gian qua người đã quên rất nhiều chuyện”.
tiếng nói nam tính trong trẻo và lạnh lùng, mang theo cảm giác khẩn
trương, giống như lưỡi dao sắc bén cắt vở ti bạch.
Tống Hãn giơ tay, liên tiếp lại là vài cái quật, mỗi một cái đều vào
mông của cô, tiếng vang thanh thúy truyền ra, cô rên lên. Nước mắt của
cô thoáng cái liền bừng lên, cũng ko phải là bởi vì đau đớn, nam nhân
này đối với cô vô cùng hiểu rõ, hắn rút địa phương cũng sẽ ko cho cô đau đớn, chỉ là một chút cảm giác nhoi nhói, từng phát từng phát, coi như
là bóng loáng da trâu, nhưng đối với da thịt non mệm mà nói là quá mức
thô lệ, nhưng rút được trên người cô, thay vì nói là cảm giác đau, chẳng nói là nhục nhã, cảm giác này nồng đậm trong mắt cô. Vu Giai Thần vừa
khóc, vừa lớn tiếng mắng chửi hắn, nguyển rủa hắn, nghĩ dến cái gì nói
cái nầy, ngay ca sinh con trai ko có xx như vậy đều mắng ra.
“ Tống Hãn, tên khốn khiếp, ta chán ghét ngươi!” cô thút tha thút thít,
khôn mặt chôn trong gối khóc đến thở ko ra hơi, cô hôm nay bất cứ giá
nào, “ mẹ người sinh ngươi thời điểm nào, khẳng định là chọn sai thời
gian, ngươi chính là cái….”
“ pằng” một chút, phân rõ ràng minh đau nhức, làm cho cô thân thể cứng
đơ, đau rát đau nhức từ bắp đùi truyền tới, làm cho cô biết rõ, lần này
Tống Hãn chân thật quật cô.
“ Ngươi nói cái gì? Lần lại lần nữa” Giọng nói nguy hiểm, biểu thị người nào đó giận đến cực hạn.
Hắn đánh cô, hắn rõ ràng thật sự để đùa cô!
Vu Giai Thần tính tình quật cường bị một cây roi hoàn toàn trêu chọc
lên, cô cắn răng, liều lĩnh tức giận mắng, “ ta nói mẹ ngươi nếu như
biết rõ hôm nay ngươi đối với một cô gái như vậy, nhất định sẽ hối hận…”
Lại là một cái hàng thật giá thật quất vào, làm cho Vu Giai Than đau đến phát run, cô ko làm, thân thể mềm mại nằm sấp trên gường, gào khóc: “
người đánh ta đau quá, tên khốn khiếp!”
Lúc này cái gì sợ hãi đều ko nhớ rõ, cô chỉ biết là Tống Hãn lần này
thật sự đang dạy dỗ cô, ko có đe dạo, ko có áp lực trên tâm lý, mà chân
chín là trừng phạt thân thể.