Rất Là Yêu Em

Chương 19: Chương 19: Chương 7: (1)




Ba năm sau ———

Huống Ưng Kiệt trở về.

Là nhà thiết kế được chú ý nhất Châu Âu, người Hoa nổi danh sáng giá, anh chọn một địa điểm tốt ở Đài Bắc khu Tín Nghĩa, đường Tinh Hoa, thành lập “Công ty thiết kế sư lễ phục tinh phẩm”.

Tiệc rượu khai mạc ăn mừng náo nhiệt theo phong cách mới đang tiến hành, hấp dẫn vô số mỹ nhân thục nữ đến cổ vũ, đơn đặt hàng tại chỗ không ngừng tăng thêm.

Nói đến may mắn, khi anh đang tu nghiệp tại Pháp chuyên nghiên cứu thiết kế lễ phục thì phu nhân thủ tướng quý quốc ngay tại buổi họp phát biểu về đồng phục chọn trúng thiết kế dùng cho dạ tiệc của anh, tốn hao ngàn vạn mua lại, thường mặc công diễn công khai, đưa tới truyền thông báo chí trên diện rộng.

Từ đó về sau, anh nổi tiếng nhiều hơn, phòng làm việc cá nhân thường xuyên được danh nữ chen lấn rầm rộ.

Không chỉ lễ phục do anh thiết kế được nhóm mỹ nữ ưu ái, đặc biệt sức quyến rũ bản thân anh cũng chính là tiêu điểm khiến mọi người chú ý, không ít thục nữ danh tiếng biểu đạt ý ái mộ đối với anh, nhưng anh bất vi sở động, toàn tâm học hành sau đó tại châu Âu lớn như vậy đầu tư, phát triển sự nghiệp của mình, mở công ty lễ phục tinh phẩm, chuyên thiết kế lễ phục độc nhất vô nhị theo số đo của mỹ nữ.

Năm nay, anh chủ yếu đầu tư tại Đài Loan.

“Con trai à! Con thật là tài giỏi, cha đây thật cũng có vinh quang, ha ha ha.” Cha Huống hài lòng uống rượu đỏ, vỗ vỗ vai con trai anh tuấn, ông cùng vợ đặc biệt từ xưởng may tại Đại lục quay về tham gia tiệc rượu, chia sẻ vinh quang với anh.

“Mẹ biết con có ngày cũng có thành tựu.” Mẹ Huống cầm một đĩa điểm tâm ngọt, ăn ở trong miệng, ngọt ở trong lòng.

“Cha, mẹ, ngoài cảm giác thành tựu ra, còn có cái gì con có thể tặng cho hai người không?” Xuất phát từ tâm hiếu thuận, Huống Ưng Kiệt săn sóc hỏi.

“Mẹ cái gì cũng không thiếu.” mẹ Huống phất tay một cái.

“Ai nói, không phải bà ầm ỹ muốn có một chiếc du thuyền, nói chúng ta năm đó kết hôn, tôi cái gì cũng chưa tặng bà, hiện tại muốn tặng bù sao?” Cha Huống xấu hổ nói với vợ.

Tại Hongkong, hai người mua biệt thự ở vịnh để nghỉ phép, không làm gì liền qua nghỉ dưỡng, nơi đó mỗi nhà đều có du thuyền riêng, lúc rãnh rỗi có thể tự mình ra biển thả câu, vui đùa, mà nhà của họ không có, mẹ Huống vì vậy mà thường xuyên càu nhàu.

“Vậy thì cũng do ông tặng, sao phải nói với con trai?” Mẹ Huống có ý kiến.

Huống Ưng Kiệt một tay ôm mẹ, một tay nắm vai cha, hào phóng nói: “Con nhưng là cha mẹ thiết kế sản phẩm, con sẽ tới mua, tặng cho cha mẹ làm lễ vật kết hôn, tự cha mẹ chọn lựa, con đến trả tiền, có thể như vậy đi!”

“Mẹ con gật đầu, cha không có ý kiến.” Cha Huống rất tán thành khiến con trai có cơ hội thể hiện hiếu thuận.

Mẹ Huống cười không khép miệng, sự nghiệp con trai cao lớn, lại hiểu chuyện, thân thiết, điều này khiến bà thật sự hài lòng.

“Cũng tốt.” Bà gật đầu.

“Vậy con trở về Pháp giúp mẹ tìm một chiếc, đưa đến Hongkong.” Huống Ưng Kiệt ôm mẹ nói.

Nhưng lúc này đổi lại cha có ý kiến.

“Không cần phải nước Pháp, Đài Loan mới là nổi tiếng trên thế giới về vương quốc du thuyền, chuyến trở lại này cha đã liên lạc với xưởng chế tạo du thuyền Tân Thành, nổi danh nhất Đài Loan lại là một xưởng chế tạo du thuyền uy tín, bọn họ sẽ phái nghiệp vụ đến, cha và người ta hẹn ba giờ đến nhà nói chuyện.” Ông đang nói là nhà mà Huống Ưng Kiệt mới sắm - biệt thự sang trọng ở Kim Sơn.

Huống Ưng Kiệt ngẩn ra, du thuyền Tân Thành chính là nhà Quý Tiểu Ba kinh doanh……

Nghĩ tới kẻ lừa đảo kia, anh nổi giận trong lòng.

Cô là căn nguyên khiến anh khổ sở, ba năm nay anh cố gắng đem cô trục xuất ra khỏi đáy lòng hoàn toàn, nhưng thỉnh thoảng, hình dáng đáng yêu của cô từ đáy lòng đè nén của anh chạy ra ngoài, dường như giống ma quỷ dây dưa anh, anh không ngừng tự cảnh cáo mình tất cả đều là giả, mới có thể ngăn mình kích động muốn trở về……

Anh chú ý hướng đi của cô, nói thật lòng, cô thiết kế búp bê Điềm Tâm hết sức xuất sắc, nhưng thật kỳ lạ, trên internet không có bất kỳ quần áo và trang sức liên quan mở bán, mấy năm nay cô cũng không có tác phẩm khác ra đời…… Đây là nghi vấn lớn trong lòng anh.

Có điều vô luận như thế nào anh cũng không muốn cùng cô gặp nhau, tốt nhất đời này đừng để anh gặp phải cô nữa, nếu không…… Cô sẽ đẹp mặt.

“Cha, người đã hẹn người ta, vậy thì gọi nghiệp vụ tới công ty nói, ba giờ tiệc rượu cũng vừa kết thúc, cha mẹ đừng về nhà sớm như vậy, đổi hẹn tới công ty đi!” Anh không tiết lộ quá khứ của mình và Quý Tiểu Ba cho cha mẹ biết, tóm lại là chuyện quá khứ, không đề cập tới cũng được.

“Tốt! Tốt! Cùng mẹ con hai người đợi trong nhà cũng rất nhàm chán, cha sẽ đổi địa điểm với họ.” Cha rất tán thành, liền quay đầu bấm điện thoại di động gọi cho nghiệp vụ công ty du thuyền kia.

Đúng ba giờ.

“Quản lý Quý, cứu mạng! Tôi đau bụng không cách nào ra cửa, xế chiều hôm nay lúc ba giờ có một khách hàng quan trọng muốn gặp, là vị tiên sinh muốn đặt mua du thuyền tặng cho phu nhân làm lễ vật kết hôn, làm sao bây giờ?”

Quý Tiểu Ba đang trong phòng làm việc của xưởng du thuyền, nhận được điện thoại từ nhân viên nghiệp vụ, nhìn thời gian một chút, cũng gấp đến độ giơ chân.

“Hiện tại cũng đã ba giờ, lúc này anh muốn tôi đi nơi nào tìm người thay thế cho anh, mọi người đều đi ra ngoài……” Thật là, xem ra chỉ có chính bản thân cô ra tay. “Tôi đi được rồi, báo rõ điện thoại, địa chỉ của vị khách hàng kia……”

“Vị tiên sinh kia họ Huống, vừa mới gọi điện thoại nói muốn đổi lại ở Công ty thiết kế sư lễ phục tinh phẩm khu Tín Nghĩa, yêu cầu tôi trực tiếp vào phòng làm việc của ông chủ, điện thoại là……” Nhân viên nghiệp vụ đọc chuỗi tài liệu khách hàng cho cô.

Quý Tiểu Ba ghi nhớ tất cả, xách laptop, không kịp chải lại đầu tóc ngắn mà lao ra văn phòng, vì tranh thủ thời gian, cũng sợ kẹt xe, cô không đi xe ô tô, đội nón bảo hiểm lên, cưỡi xe Harley yêu thích, cột chắc laptop, lập tức chạy thẳng một đường tới thành phố Đài Bắc.

Ba năm nay, cô không chỉ thi đậu bằng lái xe phân khối lớn, cũng đổi nghề cùng cha buôn bán du thuyền. Cô thề trừ khi Huống Ưng Kiệt tha thứ cho cô, nếu không cả đời không làm ngành gì liên quan thiết kế thời trang nữa.

Đầu tiên cha muốn cô bắt đầu từ cơ sở nghiệp vụ, cũng cùng cô đánh cuộc, cô chịu không quá ba tháng.

Vì không để cho cha xem thường, cô tự mình thăm hỏi khách hàng, thể hiện sáng ý hơn người, đem thiết kế du thuyền đổi thành hoạt hình trên máy vi tính, trước mặt khách hàng sẽ thiết kế hình dạng du thuyền theo lý tưởng trong lòng.

Vì vậy cô ghép ra chiếc du thuyền vừa ý nhất, tiếp nhận không ít đơn đặt hàng của các phú hào đến từ các nơi trên thế giới, ngồi vững chức vụ quản lý công ty, cha cũng rơi vỡ mắt kính, nói khoác chống lại nếu như thành thích năm thứ hai cũng tốt như vậy, tựu như muốn đem công ty giao cho cô.

Quý Tiểu Ba không thèm để ý có thể tiếp nhận công ty hay không, thật ra cô dồn công sức vào công việc chỉ là sợ mình nhàm chán, dù sao cô không có bạn trai, không có ước hẹn, có thể giải quyết thời gian dư thừa, cớ sao cô không làm? Rảnh rỗi không có việc làm, có chuyện làm, dù sao cũng hơn không có việc gì làm ngồi đập muỗi tốt hơn nhiều.

Nửa giờ sau, cô ào tới công ty lễ phục của khách hàng, vội vàng tháo nón bảo hiểm, cào cào mái tóc ngắn liền chạy thẳng vào trong, hỏi một nữ nhân viên phục vụ: “Xin hỏi phòng làm việc của ông chủ ở nơi nào?”

“Lầu ba.”

Quý Tiểu Ba trực tiếp lên lầu ba, vừa đi vừa nhìn tài liệu nhân viên nghiệp vụ đưa cô, khách hàng họ Huống, đặt du thuyền là muốn làm quà tặng kết hôn…...

Cô trầm tư một hồi, trong lòng khổ sở, lại nghĩ tới Huống Ưng Kiệt, anh vẫn còn ở trong lòng cô, nhưng anh rời đi, thật sự chính là biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn cắt đứt tin tức.

Cô vốn để tóc dài nhưng nhớ anh đến thống khổ không thôi nên tự mình cắt, cô không nhờ người khác, thậm chí còn nghĩ cắt bỏ thật ngắn, để cho mình mát mẻ chút.

Ưỡn ngực, cô cố gắng phấn chấn tinh thần, họ Huống thì sao? Cũng không thể vì khách hàng họ Huống mà không nhận đơn đặt hàng của họ!

Cô giữ vững nụ cười, gõ gõ cửa phòng làm việc.

Một vị phu nhân khí sắc dịu dàng, phúc hậu ra mở cửa.

"Xin chào, xin hỏi Huống tiên sinh có ở đây không? Tôi là nhân viên quản lý công ty du thuyền, Nhân viên nghiệp vụ của tôi có chuyện tạm thời không thể tới, cho nên tôi tự mình tới thăm hỏi, bởi vì anh ta thông báo quá muộn, mới đến trễ, thật vô cùng xấu hổ.” Quý Tiểu Ba nói xin lỗi trước, sau đó đưa danh thiếp ra.

“Là như thế sao! Không sao, Huống tiên sinh ở bên trong, mời cô vào.” Phu nhân rất nhã nhặn dẫn cô vào bên trong.

Quý Tiểu Ba mới vừa vào phòng làm việc, thấy người trước mắt thì đột nhiên đi không được nữa, đầu óc cũng hôn mê.

Người con trai anh tuấn ngồi ở sau bàn làm việc, hình dáng thật giống Huống Ưng Kiệt!

Bình tĩnh nhìn cẩn thận lần nữa, không phải là anh sao?! Cô chưa từng gặp qua dáng vẻ anh mặc âu phục, bộ dáng tuấn mỹ tự tin quả thật giống như một hoàng tử hoàn mỹ……

Tại sao anh lại ở chỗ này? Anh đã trở lại bao lâu?

Nơi này là phòng làm việc của ông chủ, mà anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, rất rõ ràng, anh là ông chủ của công ty lễ phục.

Anh muốn mua du thuyền làm quà tặng khi kết hôn, chẳng lẽ anh muốn kết hôn, hoặc là…… Đã kết hôn rồi?

Trong đầu quay vòng trăm ngàn thắc mắc, lòng từ từ suy yếu, khô héo, hai chân đứng ở cửa không thể động đậy được, hình ảnh anh trong mắt trở nên mịt mờ, ngày xưa lúc anh đi, cô thường nếm tư vị đau lòng triệt để, cho là không còn có cái gì khổ sở hơn điều đó, giờ phút này cô mới biết, tầng đau đớn sâu nhất, là biết được trái tim anh yêu cô gái khác.

Sớm biết như thế sẽ không cần lãng phí thời gian nhớ nhung anh, nhìn mặt anh không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén quan sát hình dạng của cô, đáy lòng có thể cũng đoán cô làm sao có thể đến đây, làm sao có thể làm nhân viên nghiệp vụ được!

“Nghiệp vụ tiểu thư, qua đây nhanh lên, chúng tôi muốn xem hàng mẫu, không phải nói có thể xem hoạt hình để chọn thiết kế bên trong du thuyền sao?” cha Huống ngồi trên ghế sa lon, hào hứng bừng bừng mà nói.

Quý Tiểu Ba nhìn về hướng ghế sa lon, một người đàn ông trung niên đang thúc giục cô, làm cô không rõ ràng lắm rốt cuộc ai mới là người mua du thuyền. Không phải Huống Ưng Kiệt sao?

“Nghiệp vụ tiểu thư, chúng ta qua bên kia ngồi xuống nói chuyện." Phu nhân dịu dàng nói, tự ngồi vào ghế sa lon.

“Phải…… Hai vị muốn mua du thuyền?" Quý Tiểu Ba chịu đựng cảm xúc suy sụp hỏi.

“Đúng rồi! Chồng ta muốn mua tặng ta, con ta trả tiền." Phụ nhân chia nhau chỉ vào hai người đàn ông, cười khanh khách nói.

Lòng Quý Tiểu Ba nhất thời xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, sống lại.

Thì ra là bọn họ là cha mẹ của Huống Ưng Kiệt, muốn mua du thuyền chính là hai người họ, Huống Ưng Kiệt còn chưa kết hôn! Tốt nhất là không có…… Tốt nhất là vậy nha!

Huống Ưng Kiệt yên lặng khóa tầm mắt trên vẻ mặt xinh đẹp thay đổi liên tục của Quý Tiểu Ba, anh quả thật cảm thấy kỳ quái, cô thành nghiệp vụ công ty du thuyền như thế nào? Mà cô đột nhiên thay thế nhân viên nghiệp vụ ban đầu tự mình đến đây, chẳng lẽ lại là mưu tính thâm sâu khác? Còn có một đầu tóc ngắn tựa như cẩu sực, đã xảy ra chuyện gì?

Nếu không phải là dung mạo của cô đáng yêu, đầu tóc rối bời kia đúng là chướng mắt.

Thẳng thắn mà nói anh hận thấu cô, thế nhưng lần này gặp lại cô, anh phát hiện hận ý của mình trở nên rất yếu, bộ dáng cô dễ khóc giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi, anh nghĩ hận cũng hận không được, ngược lại luyến tiếc muốn ôm cô vào trong ngực, hỏi cô tại sao viền mắt đỏ? Muốn cô đừng như vậy……

Lý trí anh thu hồi yêu thương dư thừa của mình lại, đối với cô giỏi lừa gạt tình cảm, tên lừa gạt, anh không cần phải khách khí.

Cốc cốc cốc……

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, một nhân viên nghiệp vụ tại công ty lễ phục đi vào báo cáo: “Huống tiên sinh, có vị khách hàng Nhật Bản tới yêu cầu chính ngài thiết kế lễ phục, tôi nói cô ấy chờ ngài ở lầu hai.”

“Đã biết.” Huống Ưng Kiệt nói đơn giản, nhân viên nghiệp vụ lui ra sau, anh lập tức đứng dậy, nhìn cha mẹ nói: “Cha mẹ, hai người cùng cô ấy nói chuyện, con đi ra ngoài lát.”

Ba mẹ Huống gật đầu một cái.

Quý Tiểu Ba đứng ở cạnh cửa, trơ mắt nhìn Huống Ưng Kiệt đi ra cửa, rất muốn mau tránh ra nhường đường, hai chân lại không có sức di chuyển đứng yên tại chỗ.

Đáy lòng cô có điều mong đợi, hi vọng anh chủ động hỏi thăm cô, cùng cô nói chuyện, nhưng cô biết, tất cả vạn lần không có khả năng……

Nhưng mà tình huống bất ngờ, ngay lúc đi ngang qua bên người cô trong nháy mắt, anh mở miệng, âm thanh rất thấp, tràn đầy giễu cợt ——

“Cắt tóc giống như cẩu sực, có thể nhìn sao?”

Nước mắt ngấn mi thiếu chút nữa lăn xuống, nhưng cô lại không nhịn được ngây ngốc nở nụ cười, trong lòng buồn vui lẫn lộn, lời của anh không xuôi tai, nhưng ít ra, anh vẫn sẵn lòng nói với cô.

Anh đóng cửa lại, đi rồi.

Cô cố gắng tập trung tinh thần, vững vàng đi về phía cha mẹ Huống ngồi xuống ghế sa lon, mở laptop ra, lấy hoạt hình trên máy vi tính đưa tới hai người họ bày ra nhà xưởng sản xuất du thuyền, các loại du thuyền.

Cha mẹ Huống cẩn thận nói rõ hai người họ muốn mặt ngoài cùng trang trí bên trong du thuyền ra sao, Quý Tiểu Ba vẽ bản đồ tại chỗ, hiện ra cho họ xem.

Hai người rất hài lòng, viết chi phiếu tiền đặt cọc tại chỗ.

Quý Tiểu Ba thấy người ký tên trên chi phiếu là Huống Ưng Kiệt, không nhịn được nhìn mẹ Huống dò hỏi. “Cửa hàng lễ phục này mở lúc nào vậy?”

“Hôm nay là ngày thứ nhất khai mạc, bản thân con ta là chuyên gia thiết kế thời trang rất nổi danh, công ty lễ phục này ở Châu Âu cũng có chi nhánh công ty đó, dưới cờ có rất nhiều thiết kế sư tinh anh……” mẹ Huống không ngừng tán dương con trai của mình.

Quý Tiểu Ba hết lòng lắng nghe, biết được Huống Ưng Kiệt đã có thành tựu như vậy, rất mừng thay cho anh, cô đã sớm dự đoán được anh sẽ rất thành công.

“Vậy tôi xin cáo từ trước, sau khi du thuyền làm xong sẽ vận chuyển đến Hongkong giúp ngài, hẹn gặp lại.” Quý Tiểu Ba cất laptop, chi phiếu, nhìn cha mẹ Huống nói, cho đến khi rời khỏi phòng làm việc, cô đều không nhìn thấy Huống Ưng Kiệt đi vào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.