Rất Muốn Hôn Anh

Chương 20: Chương 20




Edit: Tròn

Beta: Cải Trắng

Hai tay Cố An đan nhau đặt sau lưng, chân bước theo Giang Nghiên, lặng lẽ ngắm bóng lưng cao gầy của anh.

Lần đầu tiên cô gặp anh đã có ấn tượng rằng anh đẹp trai nhưng chẳng dễ chọc, từ khóe mắt đến chân mày đều lộ vẻ không kiên nhẫn, hỏi cô tìm ai.

Lúc ăn chung với đội hình sự, vì có anh nên cũng không cần mở điều hòa, bởi vì sự tồn tại của anh chính là một luồng khí lạnh lẽo mạnh mẽ.

Nhưng lúc những anh chàng đùa giỡn, anh che lỗ tai cô lại, nói ở đây có trẻ nhỏ, mồm miệng sạch sẽ chút.

Trong khoảng khắc đó, cô đã bắt đầu thích anh.

Không biết từ lúc nào mà chất giọng lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng hơn, lúm đồng tiền xuất hiện nhiều hơn. Lúc anh không cười ngỡ như xa cách mọi người đến ngàn dặm, lúc cười lên đôi mắt cong cong, lông mi dài, dịu dàng vô hại, đẹp đến hớp hồn.

Những ấm ức, tủi thân cô chưa từng nói ra miệng và cũng không đáng để nói suy nghĩ với người ngoài cuộc, đều được anh sắp xếp làm cho yên lòng.

Anh luôn xuất hiện đúng lúc. Lúc cô một mình đi tập huấn không nhịn được khóc nấc lên, anh biết. Lúc cô chán nản sụp đổ cũng chính anh là người nghe ra sự khác thường. Và bây giờ, trong khi người khác có ba mẹ bên cạnh, thì anh là người đến đón cô.

Đối xử với em gái đồng nghiệp thôi đã tốt như vậy.

Nếu sau này anh có bạn gái thì sao?

Không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng lại không nhịn được tưởng tượng.

Cố An.

Nhanh lớn lên thôi nào.



Sáu tháng sau, người làm việc ba năm chưa bao giờ biết nghỉ là gì – Cố Trinh lần đầu xin nghỉ, tập trung ở nhà phục vụ Cố An thi đại học.

Trên vòng bạn bè của anh có rất nhiều người trong nhà cũng có sĩ tử đang ôn thi. Anh đi theo các anh chị lớn trong đơn vị sưu tầm được một đống, nào là: “Để trẻ thi được vào trường danh tiếng, tôi đã trẻ ăn như này”; “Đừng bỏ lỡ công thức nấu ăn này nếu bạn muốn chiến thắng kỳ thi đại học”; “Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, phụ huynh nhất định phải làm mười điều sau đây”…

Chiến trường chính của anh chuyển từ hiện trường phạm tội sang phòng bếp. Cùng với đó, hệ số Engel(1) tăng vọt, toàn bộ tiền lương của anh với Giang Nghiên dùng để mua nguyên liệu nấu ăn, thực phẩm dinh dưởng, không biết còn tưởng rằng hai người từ tuyến đầu điều tra đội phạm chuyển về sau bếp.

(1)Hệ số Engel: là tỷ số giữa tổng chi tiêu cho thực phẩm trên tổng chi tiêu tiêu dùng cá nhân.

May mà phòng bếp kiểu mở cho nên hai người cảnh sát trên 1m85 đứng cũng không đến nỗi chật chội.

Giang Nghiên vẫn là đồng đội sánh vai cùng anh.

Cha Giang Nghiên là “ông tổng”(2), người anh em này là thiếu gia nhà giàu từ nhỏ sống trong nhung lụa, học trường cảnh sát cũng là kiểu cơm đem tới chỉ việc há mồm ăn. Sau khi tốt nghiệp thì từ đồ mắc tiền đến đồ vỉa hè cũng ăn, đồ không tốt cho sức khỏe cũng ăn, nhà ăn cũng ăn qua, hoàn toàn không kén chọn, nhưng ít khi đặt chân đến phòng bếp chứ đừng nói là tự mình xuống bếp.

(2)Ông tổng: Hoặc được gọi chỉ huy trưởng, dùng để chỉ các chức danh danh dự của các quân nhân cũ, các nhà lãnh đạo cấp cao của quân đội, tổng biên tập, kỹ sư trưởng, tổng giám đốc, v.v.

Mà bây giờ anh đứng ở bàn nấu ăn, đeo tạp dề hình bọt biển, cúi người, ánh mắt tập trung không thua gì lúc nhắm bắn, nhìn chằm chằm những “sợi khoai tây” dày mỏng không đồng đều, lấy mu bàn tay xoa sống mũi, bất lực nghi ngờ cuộc đời.

“Nhìn kìa! Nhìn khoai tây kìa! Oai phong lẫm liệt! Thần thái khác nhau! Rất có cá tính!”

Cố An ôm cuốn từ vựng tiếng Anh trong ngực, xuất hiện trước mắt Giang Nghiên, gật đầu nhận xét chẳng khác nào nịnh nọt, “Nhìn là biết ăn ngon rồi!”

Hàng lông mày vốn nhíu chặt của Giang Nghiên bỗng chốc dãn ra. Anh mím môi, viền môi thẳng tắp dần cong nhẹ.

Anh không nói gì, dùng ngón tay gõ nhẹ đầu Cố An. Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào tạo cho anh một vầng hào quang, tăng thêm vẻ tuấn tú, dịu dàng.

Cố An cong mắt nhìn anh, cười vui vẻ lộ chiếc răng khểnh.

Cố Trinh đứng cạnh bận rộn bị cho vào quên lãng hừ nhẹ, chẳng lấy gì làm lạ khi thấy Cố An chĩa cùi trỏ ra bên ngoài, thậm chí còn thấy quá quen, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha cho cô: “Đừng đứng đây gây phiền phức nữa, đi học từ vựng đi!”

Cố An bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng: “Học từ vựng thì học từ vựng, Cố Trinh, anh hung dữ làm gì! Cẩn thận không cưới được vợ!”

“Gan lắm rồi đấy, em nghĩ anh em không nhấc nổi dao đúng không?” Cố Trinh híp mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm, bộ dạng như muốn đánh người.

Cố An chạy té khói khỏi phòng bếp, nhưng không quên trề môi lẩm bẩm như học bài: “Cố Trinh không cưới được vợ, không cưới được vợ….”

Bây giờ mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, cái đuôi nhỏ đã vểnh lên trời rồi.

Thành tích thi mỹ thuật đứng nhất, lớp văn hóa cũng được Giang Nghiên và Cố Trinh bồi dưỡng rất ổn.

Hai vị cảnh sát trẻ tuổi đều là học thần hồi cấp ba, sự tồn tại của hai người năm đó chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa.

Sự ăn ý của Cố Trinh và Giang Nghiên sau 4 năm ở trường cảnh sát, 3 năm làm đồng nghiệp đã đạt tối đa. Hai người phân công rõ ràng, một người tập trung vào toán, một người tập trung ngữ văn, anh văn, lịch sử, địa lý.

Mặc dù quá trình như địa ngục, nhưng kết quả thì rất lý tưởng.

Ở kỳ thi cuối tháng trước thi đại học, thành tích của Cố An có thể nói là xếp vào 10% top đầu, coi như đã bước vào viện mỹ thuật được nửa bước.

“Anh, tối nay em muốn ăn bí ngô trứng muối nướng(3), nếu trứng muối còn thì anh có thể làm tiếp qingtuan với thịt heo nướng trứng muối sốt mật ong…”

(3)Tên gốc là 黄焗南瓜, tức là bí ngô nướng với lòng đỏ trứng vịt.

Cố An ăn bữa sáng xong đặt chén đũa xuống, tay để trên đầu gối một cách nghiêm trang, bắt đầu đặt món bữa tối với Cố Trinh.

Cố Trinh ngước mắt nhìn, gương mặt trẻ trung nhưng đường nét góc cạnh tỏ rõ sự tức giận. Anh có răng nanh giống cô, lúc cười như thiếu niên tỏa sáng, nhưng luôn luôn gắt gỏng, ngược lại giống như học sinh tiểu học dễ nóng giận.

Học sinh tiểu học dễ nóng giận nghe cô nói, nhướng mày, bực mình nói: “Sao em…”

Giang Nghiên ngồi đối diện anh ngẩng lên, ánh mắt sắc bén.

Cố Trinh khựng lại. Cách đây không lâu, vào một ngày nào đó anh chọc Cố An tức rơi nước mắt, anh đã thề trước mặt Giang Nghiên rằng, ít nhất là khoảng thời gian trước khi Cố An thi đại học anh sẽ nói năng nhỏ nhẹ với cô. Trong quãng thời gian đó Cố An nói gì anh nghe đó, tuyệt đối không cãi lại.

Lời đến cổ họng lại phải nuốt vào trong, từ “Sao em nhiều chuyện vậy!” cố gắng vặn vẹo thành “Sao em ăn nhiều vậy?”

Cố An cười ha ha, đeo balo lên lưng, vui vẻ tung tăng đi học.

Học sinh tiểu học dễ nóng nảy muốn mắng người nhưng phải cố nhịn trông thật mắc cườiì!!!

Cố Trinh giận dữ thu dọn chén đũa, cau mày bắt đầu tìm kiếm cách nấu thịt heo nướng trứng muối sốt mật ong.

Được lắm, làm 9981 chuyện rồi vẫn chưa ăn thua gì đúng không?

Đúng lúc này, điện thoại tự động chuyển màn hình, tiếng chuông vang lên, là cấp trên của anh.

Anh nhấn nút nghe, bên kia điện thoại vang lên tiếng ầm ĩ quen thuộc, cách loa cũng có thể tưởng tượng được các đồng nghiệp của anh vội vàng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Một tội phạm bị truy nã toàn quốc xuất hiện ở tỉnh lân cận, trong cục quyết định bây giờ lập tức tập hợp lên đường…”

Giang Nghiên nghe thấy Cố Trinh đồng ý không hề do dự.

Cô gái nhỏ nhà người ta được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, sống trong nhung lụa, lớn lên giữa bụi hoa cẩm tú.

Mà Cố An chưa từng có 1% may mắn như những bạn cùng lớp.

Anh không tường tượng được cảnh một cô bé mười mấy tuổi đối mặt như nào với nỗi tủi thân và sợ hãi khi cha mẹ ly hôn, bà ngoại qua đời, anh ruột bặt vô âm tín từ khi thành cảnh sát, sau đó lại đi ăn nhờ ở đậu.

Anh từng thấy cô một mình đi học vẽ, lúc bị áp lực ngồi núp ở phòng vẽ lặng lẽ rơi nước mắt, vào ngày tuyết rơi một mình xách dụng cụ vẽ nặng mười cân đứng ở ven đường chờ xe buýt.

Chẳng lẽ bây giờ thi đại học cô phải tự lo cho mình sao.

Cố Trinh cúp điện thoại, màn hình điện thoại tự động quay về công thức nấu ăn anh mới tìm kiếm, nhớ đến bộ dạng vui vẻ của Cố An, lòng anh tràn ngập áy náy.

Giang Nghiên ngồi đối diện đứng dậy, bình tĩnh nói: “Vụ này tôi đi thay cậu.”



Năm ngày sau, kỳ thi tuyển sinh vào đại học đúng hạn thu hút sự chú ý, quan tâm của cả nước, hoàn toàn chiếm sóng trên tất cả chương trình truyền hình và bản tin.

Địa điểm thi được sắp xếp ngẫu nhiên các trường trong thành phố, Cố An và Giang Ninh đều được xếp thi ở trường trung học số Bảy, thống nhất ăn sáng xong sẽ tập trung ở trường để lên xe. Trên xe, hai người ngồi chung hàng, Cố An dựa cửa sổ, Giang Ninh dựa tay vịn.

Trường Trung học số Một ngoài cửa sổ đang lùi dần về phía sau, càng lúc càng cách xa.

Cố An mím chặt môi, nhìn là biết cô đang rất căng thẳng. Giang Ninh chú ý đến thay đổi nhỏ trên gương mặt cô, lập tức chọc chọc vào người Cố An muốn di dời sự chú ý: “Thi xong cậu muốn làm gì?”

Thi xong muốn làm gì?

Trong đầu chợt “ting” một tiếng, nảy lên một sáng kiến nhỏ.

Việc này Cố An đã nghĩ đến vô số lần, từ lúc tập huấn mỹ thuật đến lúc thi liên tỉnh xong lại gồng mình tiếp tục học bổ túc lớp văn hóa.

Cô siết tay thành quả đấm, khuôn mặt non nớt ánh lên sự nghiêm túc, gằn từng chữ với giọng chắc nịch: “Theo, đuổi, nam, thần!”

“Tớ biết ngay mà, cậu cũng yêu thầm người ta lâu lắm rồi, đến lúc hành động rồi đó.” Dáng vẻ đáng yêu ấy khiến Giang Ninh không nhịn được đưa tay véo mặt cô: “Trước ngày thi người đó có cổ vũ cậu không?”

Đôi môi Cố An mới vừa rồi còn cong cong bỗng nhiên trề xuống, thở dài: “Không.”

Giang Ninh không tin: “Hả? Tại sao?”

Cố An nhỏ giọng nói: “Anh ấy mới rời nhà mấy hôm trước, chẳng biết bao giờ mới về.”

Trước ngày thi liên tỉnh, Giang Nghiên đã có gọi cho cô, anh xuất hiện ở kỳ thi cấp trường cầm lấy chồng tài liệu từ tay cô, cười nói: “Thần tuân chỉ.”

Mà giờ anh lại đi công tác ngay trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, hoàn toàn không có tin tức gì, không biết có biến mất nửa năm như lần trước hay không, hoặc có khi lâu hơn.

Mặc dù cô rất muốn gặp anh.

Nhưng so với nó thì việc anh bình an, không bị thương quan trọng gấp mười nghìn lần.

“Làm cảnh sát là vậy, thân bất do kỷ(4), không thuộc về mình mà cũng không thuộc về ai hết, chỉ thuộc về quốc gia.”

(4)Thân bất do kỷ: có nghĩa là cơ thể không thể được kiểm soát bởi chính mình. Đề cập đến hành vi không thể kiểm soát của bản thân.

Nhà Giang Ninh có quá nhiều quân nhân với cảnh sát.

Lúc trước chú nhỏ biến mất ba năm, gần như không thể tra được chút thông tin nào. Cô quá hiểu những nỗi đau khổ đó, lòng đầy kính nể với nghề này.

Chắc Cố An cũng giống như vậy.

Xe buýt dừng lại ở trường trung học số Bảy, cảnh sát đặc nhiệm trong bộ quân phục huấn luyện màu đen đã vào vị trí, mặt lạnh lùng, tư thế cương nghị.

“Trai đẹp cứ lần lượt thuộc về quốc gia hết!”

“Anh đặc nhiệm đẹp trai quá aaaaa!”

“Chị tớ làm ở phòng đăng ký hộ khẩu ở Cục công an nói đội hình sự có hai anh chàng đẹp trai cực phẩm…”

Cố An nghĩ thầm trong lòng, đúng thế, lúc Giang Nghiên mặc cảnh phục trông rất đẹp.

Nhưng giờ anh đang ở tỉnh, không gặp được, còn không rõ ngày về.

Nhưng mà chờ anh về thì cô cũng thi đại học xong rồi!

Cô phải tận dụng khoảng thời gian này lập ra kế hoạch theo đuổi nam thần thật hoàn chỉnh!

Sau khi dừng xe, chủ nhiệm lớp gọi Giang Ninh lại, dặn dò cô việc lên xe sau khi thi xong.

Cô là lớp trưởng, đến lúc đó cần phải phụ trách điểm danh, không thể làm gì khác hơn là để Cố An đi trước.

Cố An theo dòng người đến cổng trường số Bảy, có nhiều phụ huynh đi với thí sinh, nhìn họ khẩn trương không thua gì thí sinh, thậm chí có người muốn đợi ở đây đến lúc thi xong. Thật ra, đợi như vậy càng thêm dày vò.

Cố An bỗng dưng nghĩ không biết cha mẹ có biết hôm nay mình thi đại học không?

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen sáng bóng to lớn kiên cố chạy ngang qua cô, dừng ngay ngắn trước trường Số Bảy, có người mở cửa xuống xe, dáng người cao gầy.

Dù anh có thế nào thì vẫn luôn nổi bật trước đám đông, ánh mắt hai người chạm nhau. Hàng lông mày kiếm của Giang Nghiên khẽ nhếch lên.

Tim Cố An như ngừng đập, vô thức bước chân ra đằng trước một bước, hoàn toàn không kiềm chế được, chạy thẳng đến bên anh.

Cô chạy quá nhanh nên lúc đứng lại giọng bị hụt hơi, ngước mắt nhìn anh: “Anh Giang Nghiên, sao anh lại đến đây?”

Cô mặc đồng phục học sinh mùa hè, áo trắng ngắn tay cùng với váy xanh.

Cô mới cắt tóc ngắn nên nhìn đầu rất tròn, trông ngoan ngoãn hiểu chuyện.

“Cây nắm nhỏ từ đâu đến vậy?” Giang Nghiên nhướn mày hạ giọng nói.

Trước lúc thi, Cố An đã đầu hàng trước cái miệng ngọt của tiệm cắt tóc Kelvin, lại đến cắt tóc, đuôi tóc dài ngang cằm, một kiểu đầu trông hết sức ngây ngô, trẻ con.

Cô có khuôn mặt tròn trịa, nay thêm quả đầu tròn nữa khiến Cố Trinh ban đầu hứa hẹn trước kỳ thi tốt nghiệp trung học không chọc cô thiếu chút nữa bật cười, nói cô giống như mầm đậu xanh biết đi, thân hình nhỏ bé và đầu to.

Cố An trở nên luống cuống trước cái nhìn của Giang Nghiên. Cô đưa tay gãi đầu, thành công làm đầu dựng vài cọng tóc, như cây nảy mầm.

Nỗi nghi vấn lẫn ngạc nhiên vui mừng đã lấn áp sự xấu hổ, cô hỏi anh: “Hộ tống các sĩ tử không phải là nhiệm vụ của cảnh sát đặc nhiệm(5) sao?”

(5)Cảnh sát đặc nhiệm: Cảnh sát đặc nhiệm, gọi tắt là SWAT hay còn gọi là SWAT dùng để chỉ đơn vị tác chiến thuộc bộ phi quân sự, với nhiệm vụ chính là chống khủng bố và chống tội phạm với hỏa lực cực mạnh.

Anh ruột làm ở đội hình sự của cục, phụ trách điều tra phá án những vụ án quan trọng, chưa từng nghe đội hình sự cũng cần hộ tống sĩ tử thi đại học.

Da Giang Nghiên là tông trắng lạnh, cho nên thức đêm sẽ dễ thấy quầng thâm ở mắt. Anh nhìn cô, lười biếng nói: “Em nắm rõ nhiệm vụ của các bộ phận tại cục công an phết nhỉ.”

Tim Cố An đập thình thịch, cố gắng làm giọng mình bình tĩnh, kìm nén sự kích động, ngón tay siết chặt quai cặp: “Vậy sao anh đến…”

Giang Nghiên cụp mắt nhìn cô bé chỉ cao đến vai anh, đôi mắt ngây thơ to tròn nhìn anh không chớp mắt, như chú nai con vậy.

Anh không biết sao mình lại đến, không biết là do giúp Cố Trinh thành thói quen, hay thật sự tự xem mình là người anh.

Nửa đêm hôm qua anh từ ngoại tỉnh trở về cục thì Cố Trinh đang nghỉ phép bị gọi về để làm việc.

Sợ cô giống như ngày tuyết rơi lúc trước, một người lẻ loi đáng thương.

Cố An đợi mãi không thấy Giang Nghiên trả lời. Hai người cứ ngẩn ngơ nhìn nhau, trái tim suýt nhảy lên cổ họng lại chạy ngược lại.

Vừa rồi cô nghĩ gì vậy…

Có thể là anh đến chỗ lân cận làm việc nên thuận đường ghé qua xem.

Có lẽ do trường số Bảy gần đường cao tốc nên lúc anh về đơn vị đi ngang qua, thuận đường xem thử.

Hoặc hơn nữa là bị Cố Trinh nhờ, như vô số lần trước, nên thuận đường liếc qua.

Dù sao cũng chỉ là thuận đường qua đây nhìn một cái, mình không nên nghĩ nhiều.

Có thể đến xem mình một chút cũng tốt rồi!

Tích tắc sau, Giang Nghiên khom người, tầm mắt chuyển thành nhìn thẳng. Người mình thích chợt gần trong gang tấc.

Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà trông anh gầy thấy rõ, đường quai hàm sắc nét hơn hẳn. Vì khoảng cách quá gần mà cô còn thấy cả màu xanh nhạt ở phần râu đã cạo, cả người toát lên vẻ đẹp trai hờ hững.

Nhưng cặp mắt kia vẫn trong veo, như được tắm mình trong dòng nước suối vậy. Lúc anh yên lặng nhìn người, sự dịu dàng vô hại ấy thật dễ khiến người ta chìm đắm.

Tiếng ồn ào, tiếng người qua lại dần trở nên xa xăm. Cô nhìn vào sâu con ngươi anh, nghe Giang Nghiên mở miệng, nhẹ giọng nói từng chữ:

“Hộ tống sĩ tử là việc của cảnh sát đặc nhiệm.”

“Cho nên anh chỉ hộ tống một mình Cố An.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.