(Avatar)
Bởi hai người họ ngồi cùng nhau, bầu không khí của cả đoàn phim hôm nay trở nên rất căng thẳng.
Ngay cả Trịnh Uấn cũng đã học được cách nhìn sắc mặt, hiệu suất học tập tốt chưa từng thấy. Hứa Dương Ninh thì lại càng thức thời hơn, đặt toàn bộ tinh lực lên kịch bản, thảo luận từng chi tiết một với tiền bối Diệp Đình.
Lâm Thành thỉnh thoảng sẽ rót cho Vương Trạch Văn cốc nước, còn đưa đồ ăn vặt cho hắn ăn, mọi người đều cho rằng anh đang đền tội, không thấy có gì không đúng.
Vương Trạch Văn nhảy nhót trong lòng, lại sợ mình biểu hiện quá lộ liễu, mỗi lần đều rất lạnh nhạt nhận lấy, cầm trong tay, sau đó ở một nơi mọi người không thấy, hắn mới sờ sờ Lâm Thành, tỏ ý cảm ơn.
Lưu Phong thấy! Nhưng Lưu Phong không thể nói! Lưu Phong không dám ra mặt, chỉ đành mắng thầm trong lòng Vương Trạch Văn là cái đồ dê xồm. Chiếm tiện nghi của người khác đi thì thôi, không ngờ còn bày ra cái vẻ tức giận.
Chỉ là sự chú ý của mọi người lại không được khách quan, chính xác như của cậu ta.
Sự đáp lại lạnh nhạt kia của Vương Trạch Văn, giống như tiếng chuông cảnh tỉnh mọi người, nói cho mọi người biết, tâm tình hắn không tốt, đừng làm mấy chuyện thừa thãi. Họ cũng thực sự tin là như thế.
Có vài lần Hứa Dương Ninh muốn gọi Lâm Thành qua, sợ anh dẫn lửa thiêu thân, nhưng không thành công.
Bởi có áp lực nặng nề, công việc hôm nay thuận lợi bất ngờ, thậm chí còn kết thúc công việc trước thời gian hẳn một tiếng.
Lâm Thành và Vương Trạch Văn thu dọn đồ đạc, cùng đi ra ngoài ăn cơm tối. Vì sợ có người thấy, họ cố tình lái xe tới một nơi khá xa. Rồi lại sợ không kịp về họp, chỉ ăn linh tinh một chút rồi đóng gói mang về.
Tuy cả quá trình có chút hấp tấp tới buồn cười, nhưng cả hai đều rất hưng phấn. Sau khi tạm biệt nhau về khách sạn, vẫn còn nở nụ cười không ngừng.
Tối, Lâm Thành ngồi trên giường, bổ sung câu chuyện về nhân vật của mình.
Hôm nay anh ngồi cạnh Vương Trạch Văn, nhìn hắn làm việc có thứ tự, nề nếp đâu ra đấy, bỗng hiểu được nhiều điều. Sự thấu hiểu có được này làm anh hiểu nhân vật Nghiêm Tư Tề này càng rõ hơn, cũng bỗng hiểu được vì sao lúc ấy Vương Trạch Văn lại nói cảm xúc của anh không đúng.
Thực ra không cần bất kì sự đền đáp nào, chỉ cần người mình thích ngày càng tốt dần lên ngay trước mặt mình, cũng đã có cảm giác thành tựu rồi.
Kì vọng của Nghiêm Tư Tề cũng thế, cậu mong rằng nữ chính có thể thoát ra khỏi bóng tối bạo lực gia đình, đồng thời cũng mong rằng mẹ của nữ chính có thể độc lập đứng lên, không còn áp đặt sự mong đợi của mình lên vai con gái, tạo áp lực cho cô nữa.
Nếu thay Hứa Dương Ninh bằng Vương Trạch Văn, Lâm Thành cảm thấy diễn xuất của mình thực sự sẽ không còn giống như trước nữa.
Ngón tay Lâm Thành múa như bay, gõ toàn bộ cảm xúc, từng chi tiết, cách diễn mình đã nghĩ ra xuống. Anh giờ đã hiểu, khi diễn xuất, chỉ khi biết cách làm thế nào để nhập vai vào nhân vật, làm thế nào để thể hiện được cảm xúc, mới có thể càng hiểu hơn về nhân vật. Cũng dần hiểu ra, muốn tính cách của một nhân vật có thể khắc sâu trong ấn tượng người xem, thì phải đọc hiểu nhân vật ấy kĩ càng tới mức nào.
Đang lúc Lâm Thành viết tới là hứng khởi, máy tính có âm thanh thông báo vang lên. Anh vốn không định quan tâm, một lát sau nhớ ra chuyện gì đó, anh lại mở ra xem. Phát hiện quả nhiên đúng là Vương Trạch Văn gửi tin nhắn cho nick phụ của anh.
Vì sao Vương Trạch Văn luôn có thể xuất hiện vào những lúc anh không ngờ tới nhất nhỉ?
Vương Trạch Văn: 【meo meo nhảy múa】【Husky nhảy múa】【tui có đẹp không】
Lâm Thành do dự không biết có nên thẳng thắn xin được khoan hồng không, hay là dứt khoát mặc kệ, khoác cái nick phụ này cho tới thiên hoang địa lão.
Thì Vương Trạch Văn bên kia đã nhắn tới, sự đắc ý của hắn lộ ra rõ giữa những hàng chữ.
Vương Trạch Văn: Em ấy gập bụng rồi