Lâm Thành đang ngồi trên giường luyện giãn cơ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, anh nghe thấy tiếng Lưu Phong: "Có đó không? Em vào nhé?"
Anh vội chỉnh lại quần áo, đắp chăn lên, nói "Mời vào".
Lưu Phong cầm túi, đẩy cửa ra, cười với anh một cái, đặt đồ lên một ngăn tủ.
"Mấy ngày gần đây thời tiết lạnh, đêm mai còn phải diễn dưới trời mưa, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị bệnh." Lưu Phong lấy đồ ra, dặn dò Lâm Thành, "Không biết anh đã chuẩn bị chưa, em đã tìm trợ lý của Hoàng Thời Thanh xin chút thuốc. Một hộp này là thuốc trị cảm cúm, chống lạnh, để mai em bảo họ đun hai bát nước gừng cho vào bình giữ ấm, anh nhớ phải uống nhé."
Lâm Thành dừng mắt trên cái túi, há miệng, lại không biết nên nói gì.
Lưu Phong ngồi xuống bên mép giường, lại hỏi: "Lúc nãy anh bị ngã không sao chứ? Có người bảo anh bị ngã từ trên tường xuống. Nếu có vết thương gì đó, nhất định đừng nhẫn nhịn, cố quá tạo thành thương tật cũ thì không tốt."
"Không có gì." Lâm Thành nói, "Không phải là bị ngã, chỉ là đứng không vững thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Lưu Phong đưa cho anh một tấm card visit, "Chỉ đạo võ thuật bảo lão trung y này xoa bóp tốt lắm, nhức xương mỏi cơ, bị bệnh linh tinh tới massage một chút là tốt. Phòng khám cũng không xa đây, em đã hẹn trước giúp anh rồi, hay là ngày mai anh đến xem thử xem?"
Lâm Thành đưa tay ra nhận, nói: "Cảm ơn."
Lưu Phong cười nói: "Anh khách khí gì chứ? Em đi làm việc trước đây, đoàn phim bên kia còn có việc."
Lâm Thành gật đầu: "Được, cảm ơn."
Lưu Phong đi rồi, Lâm Thành cầm cái túi kia lên xem thử một chút.
Bên trong có đầy đủ từ khăn mặt tới khăn tắm, chăn, còn có cả một cái bó gối chườm nóng bằng điện và một cây đốt*.
*bó gối chườm nóng:
cây đốt: t chả biết Việt Nam có cái này không nữa, tìm trên baidu nó ra hình như này:
Lâm Thành cảm thấy choáng váng, anh còn nghĩ không biết mấy thứ này có phải là do Vương Trạch Văn bảo Lưu Phong mang tới đây không nữa.
Anh đặt túi lại chỗ cũ, lại cất tấm card visit kia vào ví, xốc chăn lên, xuống giường giãn cơ.
Hôm sau, Lâm Thành vẫn không tới phòng khám massage kia, anh tìm chút thời gian, tìm chỉ đạo võ thuật diễn tập.
Bởi tối nay phải quay một cảnh lớn, các diễn viên chính mấu chốt tuy không có nhiều đất diễn trong cảnh này lắm, nhưng đều cần lộ mặt. Mọi người tới phim trường từ sớm, xếp hàng đi hóa trang, rồi ngồi chờ.
Trời rất nhanh đã tối.
Tổ đạo cụ và đạo diễn tiến hành kiểm tra lần cuối.
Chuyên viên trang điểm túm lấy Lâm Thành bổ trang lần thứ ba, bảo anh đừng có chạy nhảy nữa, tới lúc đó mồ hôi ra lại làm chảy lớp trang điểm.
Các cô còn hưng phấn hơn cả Lâm Thành, bởi số lần Lâm Thành lộ mặt trong bộ phim này có thể đếm được trên đầu ngón tay, để cho tiện, có nhiều lần anh còn mặt mộc đi quay. Khó có lúc có một lần lộ cả mặt, không thể làm mất thể diện của tổ hóa trang họ được.
Lâm Thành muốn nói thực ra cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng sẽ dính mưa, đẹp có để làm gì chứ.
Anh đi từ phòng hóa trang ra, dựa vào lan can nghỉ ngơi. Anh cầm kiếm, vẽ vòng tròn vô nghĩa trên mặt đất. Mũi kiếm lóe ra một luồng sáng dưới ánh đèn, không ngừng đong đưa.
Anh nhìn kiếm tới tập trung, Quách Dịch Thế đi tới, đứng cạnh anh, chào anh một câu.
Lâm Thành cũng gật đầu với cậu ta.
Quách Dịch Thế khoa tay múa chân nói: "Độ khó của cảnh này rất lớn, là một cảnh siêu dài. Tôi sợ nhất mấy cảnh quay dài của đạo diễn Vương, lần nào cũng bị mắng."
Lâm Thành đáp: "Diễn tập nhiều là được rồi."
Quách Dịch Thế lắc đầu: "Chị Hoàng quay nhiều cảnh như vậy, cũng vẫn bị đạo diễn Vương mắng không nể nang. Chỉ có những lúc anh bước vào trường quay, mọi người mới thấy hài lòng."
Lâm Thành: "Tôi cũng thường xuyên mắc sai sót mà, chỉ là mọi người tốt tính, bằng lòng chỉ dạy cho tôi. Mọi người đặt nhiều kì vọng lên cậu."
Lâm Thành buông thanh kiếm, rót cốc nước uống.
Quách Dịch Thế nhìn anh, cười bảo: "Tôi rất hâm mộ anh đấy."
Tay cầm cốc của Lâm Thành khựng lại giữa không trung, anh khó hiểu hỏi: "Sao cơ?"
"Sự nhập vai của anh." Quách Dịch Thế than, "Tự chủ cũng là một năng khiếu. Đối với tôi, anh chính là một thiên tài."
Lâm Thành uống một ngụm nước, bật cười: "Nào có tới mức ấy?"
Quách Dịch Thế: "Mấy cảnh anh NG vì tôi, khi quay với anh áp lực của tôi rất lớn, còn áp lực hơn cả khi diễn với chị Hoàng."
Lâm Thành: "Vậy sao? Nhưng tôi chỉ là một diễn viên hạng mười tám, cậu thì đã có tên có tuổi trong giới."
"Tôi cũng cảm thấy tiếc thay anh." Quách Dịch Thế nói, "Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, bộ phim điện ảnh này được chiếu, anh chắc chắn sẽ hot."
Lâm Thành cúi đầu mân mê cốc nước: "Cảm ơn cậu."
Quách Dịch Thế nhìn ra xa, đột nhiên run rẩy.
Lâm Thành không rõ nguyên do, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Quách Dịch Thế sợ hãi đáp: "Cứ cảm thấy đạo diễn Vương đang lườm tôi."
Lâm Thành cũng nhìn qua, Vương Trạch Văn đã nhanh chóng quay đầu đi đúng lúc, anh khó hiểu nhìn về phía Quách Dịch Thế.
Quách Dịch Thế nói: "Không có gì đâu, anh không hiểu được trực giác của đám học sinh dốt chúng tôi. Lúc nãy chắc chắn anh ấy vừa lườm tôi."
Lâm Thành đúng là không hiểu thật. Anh lại đưa mắt nhìn Vương Trạch Văn, thấy đối phương đang bận, lại thu tầm mắt về.
Quách Dịch Thế đã quyết tâm phải nỗ lực diễn tốt, kéo Lâm Thành hỏi: "Anh xem thoại giúp tôi được không? Đạo diễn Vương nói tôi vẫn chưa hiểu được cảm xúc của nhân vật, tình cảm khi đọc thoại cũng không đúng."
"Tôi cũng đâu phải là người trong nghề." Lâm Thành nói, nhưng vẫn cầm kịch bản của cậu ta lên xem thử.
Anh chưa đọc được hai dòng, đã nghe tiếng Vương Trạch Văn bên kia kêu lên: "Lâm Thành, lại đây! Cầm bộ đàm theo, luyện di chuyển đúng vị trí!"
Lâm Thành cười xin lỗi với Quách Dịch Thế, đưa kịch bản lại cho cậu ta, cầm kiếm qua.
Đoạn di chuyển này rất tinh tế, bao gồm cả các động tác tạm dừng, xoay người.
Vương Trạch Văn mang vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng xử việc công theo phép công, Lâm Thành cũng không dám phân tâm, đi theo sau hắn, chạy vài lần cùng cameraman.
Cảnh ám sát này, là một cảnh quay dài.
Bắt đầu từ chỗ cao trên đầu tường, theo bóng dáng của Bắc Cố, một đường thâm nhập vào đình viện, cho tới đại sảnh. Quay phần lớn là bóng dáng của Bắc Cố. Sau khi tới thính đường rồi, ống kính nhanh chóng nhắm vào chính diện Bắc Cố, dừng lại ở ánh mắt của hắn, sau đó cắt.
Để đảm bảo tính liên tục của hình ảnh, máy quay và vị trí di chuyển của Lâm Thành đều vô cùng quan trọng, tốc độ di chuyển của hai bên cũng phải phối hợp với nhau. Khi bắt đầu quay chính thức có thể còn gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn, hai người có thể chủ động điều chỉnh với nhau.
Vương Trạch Văn nói: "Tranh thủ quay nhanh, đừng để dầm mưa nhiều, được chứ?"
Trời lạnh như vậy, gió đêm lại lớn, không ai chịu được việc phải dầm mưa nhiều lần. Một khi bị NG nhiều, cảnh quay đêm nay chắc chắn là không quay xong được.
Phí tổn quá lớn, số lần họ được phép sai cũng trở nên ít đi.
Vương Trạch Văn hỏi: "Lâm Thành, trạng thái của cậu thế nào rồi?"
Lâm Thành nhắm mắt lại, mường tượng cảnh trong kịch bản, xâu chuỗi hình ảnh lại.
Vương Trạch Văn cũng không giục anh.
Hai phút trôi qua, Lâm Thành mở to mắt, mấp máy cánh môi khô, gật đầu nói: "Tôi rất ổn."
Vương Trạch Văn muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn dùng thần thái tự nhiên, nói: "Cảnh này nếu quay thuận lợi, tới tiệc đóng máy cá nhân tôi sẽ mừng cho cậu một bao lì xì lớn."
Cameraman xen vào, cười nói: "Làm gì vậy? Nhà đầu tư không bỏ ra nổi chút tiền này sao?"
Lâm Thành cười cười, không đáp lại.
Bắc Cố đứng nơi đầu tường, gió xuân se lạnh, trong viện đã có chút mầm xanh.
Hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn vào không trung. Ở nơi sao trời và ánh trăng bạc rọi xuống, có hạt mưa nhỏ đang khẽ khàng rơi. Nước mưa đọng nơi mái hiên, ban đầu còn chưa có tiếng động, dần dần tụ lại thành những tiếng lộp bộp.
Trong chớp mắt khi âm thanh kia xuất hiện, sát ý cũng nở tung như nước mưa.
Bắc Cố khom người về phía trước, chúi người đi thẳng, ngay lúc sắp hạ xuống đất, hắn quay một vòng trên không trung, hạ người vững vàng, nhẹ nhàng.
Tay trái hắn nắm lấy thanh kiếm của mình, xoay người, đi về phía chủ thính hãy còn sáng đèn.
Thính đường lúc này đang mở yến tiệc chiêu đãi khách, đối lập với đường phố lạnh lẽo tối om, nơi này ánh đèn lộng lẫy, ca vũ thăng bình.
Chủ nhân của phủ đệ mở tiệc chiêu đãi Thái tử Phùng Trọng Quang mới trở về từ biên quan, ẩn trong đó lại là những lưỡi dao vô hình, ai nấy đều dùng khuôn mặt tươi cười để thăm dò lẫn nhau. Tiếng ăn uống linh đình che đi âm thanh ồn ào bên ngoài.
Trước mặt Bắc Cố xuất hiện hai bóng người, đối phương gõ chiêng đồng*, chất vấn: "Người tới là ai?"
*Chiêng đồng:
Vạt áo đen của Bắc Cố lướt qua lá cỏ, ngón tay hắn buông lỏng, vỏ kiếm vì trọng lực mà trĩu xuống, chuôi kiếm được hắn nắm trong tay.
Chiêu thức của hắn mau lẹ mà bí mật, làm người trở tay không kịp.
Kiếm hắn lóe lên một luồng sáng bạc, chớp mắt đã cắt vào yết hầu của hai người trước mặt, một kích trí mạng. Hai người đứt cổ, ngã xuống, không kịp kêu lên tiếng nào.
Bắc Cố không dừng chân, đi tiếp.
Thị vệ dần tụ lại, chặn đường hắn.
Trong bóng đêm có người hỏi: "Bắc Cố? Là ngươi à? Ngươi về rồi, sao không đi báo cáo chủ tử?"
Máy quay được kéo ra xa.
Mũi kiếm Bắc Cố lướt qua chỗ rẽ nơi mặt tường, cọ lên vết máu trên đó.
Tiếng kim loại va chạm leng keng vang lên, đây chính là câu trả lời của hắn.
Đột nhiên, hắn tăng tốc, toàn thân như mũi tên đã rời khỏi cung, bay vọt đi.
"Đứng lại!"
Bắc Cố uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, bóng dáng như hòa tan trong đêm tối, cánh tay dài của hắn vung kiếm, cơ thể bay nhanh.
Máy quay đuổi theo hắn bắt đầu lại gần, đong đưa.
Hạt mưa rơi xuống dày đặc, làm ướt xiêm y và mái tóc dài của hắn. Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, trộn với màu đỏ tươi đẹp, giao với bùn đất vẩn đục.
Âm thanh chói tai có tiếng mưa rơi phụ họa, như nhịp trống kịch liệt tựa tiếng sấm, làm mờ đi những tiếng kêu thảm thiết và rống giận kia.
Bắc Cố gần như đã từ bỏ phòng ngự, như một con dã thú nổi điên, cường thế tiến công dã man, đột phá vòng vây.
Lưỡi dao xẹt qua quanh thân hắn, chỉ cách cổ hắn một đốt ngón tay, hắn vẫn không sợ hãi, chẳng chút chần chừ, sát rạt với tử vong, hắn vẫn một đường thế như chẻ tre xung phong liều chết, chạy tới phòng yến hội.
Ánh sáng trong phút chốc bổ nhào vào thế giới đen ngòm của hắn, chiếu sáng vào đồng tử của hắn, cũng lấp lóe nơi vết máu trên thanh kiếm hắn.
Khi hắn mang theo huyết khí vọt vào, khách quý bên trong còn chưa kịp phản ứng. Tiếng nhạc và tiếng cười, trở thành nhạc nền cho tiếng bước chân của Bắc Cố.
Dưới chân hắn dùng sức, bước nhanh gấp hai lần, hắn phi thân lên. Hắn giẫm lên vai vũ nữ, thi triển khinh công, trường kiếm đâm về phía trước, nhắm về phía chủ tọa.
Nước mưa trên người theo động tác của hắn, bị văng ra sau, bọt nước trên lông mi lăn xuống dưới, chảy vào hốc mắt hắn, Bắc Cố không khỏi chớp chớp mắt.
Hắn là sát thủ nổi danh trong thiên hạ, là cây đao sắc bén nhất trên đời. Bây giờ hắn mang theo sát ý của mình, hướng về phía người đã đúc ra hắn.
Hắn thấy ánh mắt kinh hãi của đối phương, nghe tiếng mọi người chậm chạp thét lên chói tai. Ngay khi mũi kiếm của hắn sắp đâm tới trán của gã quan lớn kia, lại có một cây đao chặn dưới kiếm của hắn, cản một kích trí mạng của hắn lại.
Bắc Cố vốn có thể thuận thế nghiêng người đâm tới, chỉ là giết thêm một mạng người, mà hắn cũng làm như thế thật. Chỉ là ngay lúc hắn ra chiêu hiểm, lại đột nhiên phát hiện người đang che trước mặt mình, là Phùng Trọng Quang.
Trong ánh mắt quyết tuyệt chỉ còn đọng lại tử khí của Bắc Cố, chợt xuất hiện một vết nứt. Không còn phẳng lặng, mà gợn sóng lớn. Mà đối phương nhìn hắn, như nhìn một người xa lạ, tràn ngập đề phòng và hận thù.
Bắc Cố thở loạn nhịp.
Hắn không hiểu đại nghĩa là gì, tình thế là thế nào. Hắn hành sự từ trước tới nay không có lí do gì, không có động cơ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Phùng Trọng Quang hắn lại hiểu rõ, người trước mặt đây chưa chết được.
Hắn vốn là vì Phùng Trọng Quang mà đến.
Bắc Cố gần như không chút do dự, cổ tay hắn động đậy, bỏ đi chiêu thức tiến công nơi kiếm, rồi sau đó, hắn quay người chạy trốn.
Người ngồi ở chủ vị thấy mình đã được cứu, tức muốn hộc máu, đập bàn quát: "Bắt lấy cho ta, bắt sống lấy nó, ta muốn nó sống không bằng chết!"
Bắc Cố lướt ra khỏi đại sảnh sáng trưng, lại lần nữa vọt vào màn mưa to tầm tã.
Trên người hắn có vết thương, máu loãng bị nước mưa cọ rửa, động tác của hắn chẳng còn mạnh mẽ, quả quyết nữa. Như thể toàn bộ sức lực đã hao hết trong một kích vừa rồi.
Thị vệ bên ngoài rất mạnh, hắn lại khó mà chống đỡ được. Triền đấu một lúc, hắn bị một cây đao sắc đâm thủng ngực. Bắc Cố tránh người kia, nôn ra một ngụm máu tươi, lại cố sức nuốt xuống.
Bước chân hắn lảo đảo, đầu hắn rũ xuống, như đã từ bỏ chống cự.
Ai nấy đều nhìn hắn chằm chằm, gắt gao, kiêng kị hắn.
Bắc Cố lảo đảo một vòng, ánh mắt mơ màng không ngừng chuyển động, như đang tìm kiếm thứ gì đó trong đám người vây xem, hắn hít thở chật vật, cuối cùng cũng dừng lại, nhắm ngay hướng Phùng Trọng Quang.
Ánh mắt hắn mơ màng nhìn thấy khuôn mặt kia, rốt cuộc, thể lực không thể chống đỡ nổi, hắn quỳ xuống, cũng buông lỏng binh khí trong tay ra.
Thị vệ cẩn thận lại gần hắn, vây quanh hắn.
Bắc Cố nâng cánh tay đang run rẩy lên, lao lực kéo khăn che mặt của mình xuống. Lộ ra một khuôn mặt còn rất trẻ.
Khuôn mặt kia thanh tú tái nhợt, làm người khó mà tin được, sát thủ tàn bạo nổi tiếng thế gian, lại là một nam nhân trông tầm thường đến vậy.
Nước mưa tẩy đi vết bẩn trên mặt hắn, ống kính nhắm ngay vào vẻ mặt có phần kinh ngạc, lại phức tạp kia của Phùng Trọng Quang.
Trong cơn hoảng hốt, y nghĩ tới mình có lần từng vô ý nói với Bắc Cố.
"Ta muốn nhìn khuôn mặt ngươi một chút."
"... Lần sau mới có thể nhận ra được ngươi."
"... Trên đời này có thể có ngàn vạn người tên là Bắc Cố, lại chỉ có một người là ngươi."
"... Tới lúc đó, ngươi không cần phải làm một sát thủ nữa."
"..."
"Bắc Cố, người không hiểu gì như ngươi, thật là may mắn. Sau này đừng tới tìm ta nữa, ta với ngươi, đã không cần phải gặp lại, cũng không còn gì để nói."
Bắc Cố rũ tay xuống, rốt cuộc hắn cũng ngã xuống vũng nước mưa.
Ánh nước trong mắt hắn làm người không phân biệt được rốt cuộc là nước mắt hay nước mưa. Khóe mắt hắn đỏ ửng, khóe môi hơi mím lại, mang theo chút ý cười được giải thoát.
Người trì độn như hắn, khi chết rồi, rốt cuộc cũng có lời để nói ra.
Hắn chỉ muốn nói với Phùng Trọng Quang một câu, hắn cũng rất muốn thấy một ngày kia thiên hạ được thái bình. Không biết sẽ là quang cảnh như thế nào.
Không hơn.
Vương Trạch Văn đứng lên, đưa mắt nhìn ra nơi xa.
Lâm Thành đang nhìn Quách Dịch Thế, nhưng hắn lại cảm thấy, Lâm Thành đang nhìn mình – người đứng sau lưng đám người kia.
Ánh mắt ấy như ngưng tụ lại, dán lên người hắn, làm hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Diễn xuất của Lâm Thành không tốt tới vậy, đây chính là cảnh quay khó nhất, tình cảm của anh lại đầy đặn đúng chỗ.
Cậu ấy đang nghĩ gì? Cậu ấy nghĩ tới ai? Cậu ấy lộ ra vẻ mặt như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Vương Trạch Văn nhìn màn hình hồi lâu, cầm cốc nước bên cạnh lên, bằng cả hai tay, hắn khống chế giọng nói, bình tĩnh bảo: "Mọi người tạm thời đừng di chuyển. Phân đoạn cuối, quay bổ sung hai màn."
Công việc tối nay, ngoài dự kiến của mọi người, tiến triển vô cùng thuận lợi. Nhìn tình hình, hẳn là có thể kết thúc công việc sớm hơn một chút.
Tất cả nhân viên công tác đều bởi vậy mà cảm thấy phấn chấn, tích cực hẳn lên, dàn xếp trật tự hiện trường.
Diễn viên chính thì vội vàng về đại sảnh, quay bổ sung mấy màn yến hội.
Lâm Thành được người đỡ sang một bên ngồi xuống, Quách Dịch Thế đưa cho anh một cái khăn mặt, trùm lên đầu anh. Lại khoác áo lên người anh, giữ ấm cho anh.
Đáng lẽ anh nên đi thay quần áo ướt ra trước, nhưng Lâm Thành có vẻ không còn hơi sức đâu. Anh cúi người xuống thật thấp, vùi mặt vào cánh tay, không để cho người khác nhìn thấy mặt mình.
Mọi người bó tay, biết những lúc thế này tốt hơn hết là để anh một mình một lát, nhưng lại thấy không yên tâm.
Vương Trạch Văn đi tới, vẫy tay ý bảo đám người Quách Dịch Thế cứ đi trước đi, sau đó hắn đứng yên trước mặt Lâm Thành.
Lâm Thành không để ý tới hắn, chỉ có bờ vai là hơi run lên.
Vương Trạch Văn lấy một cái khăn mặt mới, gấp lại, ngồi xổm xuống, lau khô bàn tay lộ ra bên ngoài của đối phương.
Lâm Thành cất giọng khàn khàn, run rẩy nói: "Đừng chạm vào tôi."
Vương Trạch Văn cứng đờ người, một lát sau, hắn giơ cao tay lên một chút, nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho đối phương.
Đôi bàn tay to kia dịu dàng xoa vuốt trên đỉnh đầu anh, Lâm Thành cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, thở ra một hơi nặng nhọc, nhìn đối phương.
Vương Trạch Văn nói: "Nhìn tôi làm gì? Thái độ với đạo diễn Vương như thế đấy hả?"
Lâm Thành há miệng đờ người, nước mắt chảy xuống theo đường nét khuôn mặt, đọng lại nơi cằm, mắt mũi đều đỏ ửng, khổ sở không nói nên lời.
Vương Trạch Văn nghẹn họng, muốn phô trương thanh thế một chút, lại bị người này làm cho xẹp lép. Hết cách rồi.
Hắn kiềm chế, cuối cùng hắn ấn đối phương dựa lên vai mình, xoa xoa đầu anh, nhẹ giọng dỗ: "Không sao đâu, đã quay xong cả rồi."