Rất Thật

Chương 33: Chương 33: Kịch bản




Lâm Thành vào nhà vệ sinh rửa tay, khi anh đứng trước bồn rửa tay lấy dung dịch rửa thì Lưu Phong cũng đúng lúc đuổi kịp tới.

Cậu ta đưa tay vẫy vẫy anh, nhìn Lâm Thành qua gương, nói: "Lời của ông chủ Tần, anh đừng để trong lòng."

Lâm Thành: "Lời nào?"

"Thì là bảo để Dư Huy Kim làm nam chính ấy." Lưu Phong nói, "Tần tổng chọc anh thôi. Sao có thể thật sự để Dư Huy Kim diễn được chứ, diễn xuất của cậu ta không được, đạo diễn Vương sẽ đồng quy vu tận với anh ta."

Lâm Thành khó hiểu: "Anh ta chọc tôi làm gì?"

Lưu Phong cười nói: "Cũng không phải là chọc anh, anh ta chỉ là thích làm trái ý đạo diễn Vương thôi. Chọn người chủ yếu vẫn phải xem ý của đạo diễn và nhà sản xuất, người trong đoàn phim thường nghiêng về phía đạo diễn Vương. Nhưng đây là lần đầu tiên đạo diễn Vương chọn ra nam chính không thông qua thử vai, trước kia dù là diễn viên địa vị cao thế nào, anh ấy cũng thích từ từ chọn lựa. Hơn nữa không phải anh mới chấm dứt hợp đồng với Tinh Hỏa sao, Tần tổng khá tò mò về anh, cố tình quấy rối đấy."

Lâm Thành đã rửa xong tay, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hỏi: "Đạo diễn Vương bình thường cũng cư xử với nhà đầu tư như vậy?"

"Đây là một bộ phim mì ăn liền, anh hiểu chứ? Phí tổn thấp, người xem lại nhiều, đạo diễn Vương không thể nào thất thủ. Ngành sản xuất phim hài mấy năm nay rất phát đạt, ai cũng biết quay tốt là có thể kiếm được tiền, phim điện ảnh căn bản không thiếu đầu tư, không cần phải cãi nhau với đoàn phim. Hơn nữa..." Lưu Phong cười nói, "Không sao đâu, Tần tổng là anh trai đạo diễn Vương."

Lâm Thành: "...???" Thật sự không nhìn ra được.

Lưu Phong bấm tay tính toán: "Phim điện ảnh này bắt đầu khởi quay, chỉ với tốc độ của đoàn phim chúng ta thì tầm hai tháng là đã quay xong rồi. Thuận lợi còn có thể chiếu vào Tết Âm sang năm. Vốn đạo diễn Vương không định nhận bộ phim này, anh ấy vừa quay "Dạ Vũ" xong, muốn nghỉ ngơi một chút. Kì tuyên truyền của "Dạ Vũ" và kì chuẩn bị cho "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" này bị trùng lịch với nhau, thế nên cả ngày anh ấy đều vội tới sứt đầu mẻ trán. Cũng còn may phim điện ảnh mới này sắp chuẩn bị xong rồi, nhà sản xuất đã lo liệu gần hết, sắp quay luôn được."

Lưu Phong nói: "À, phim điện ảnh mới tạm lấy tên này, chính là "Xin Hãy Nghe Tôi Nói"."

Lưu Phong nói xong thì làm mặt quỷ, ám chỉ rất nhiều lần, kết quả trọng điểm của Lâm Thành hoàn toàn bị chệch hướng, anh rất hoang mang hỏi: "Đây là phim tình yêu thanh xuân phải không?"

Lưu Phong đáp: "Không hẳn, nói đúng hơn là một bộ phim hài huyền huyễn nói về tình cảm gia đình. Phim có hai nữ chính. Nhân vật người mẹ đã quyết định rồi, còn hai cô gái trong phòng kia, đang tranh nhân vật con gái. Thiết lập nhân vật nữ chính thứ hai mười bảy tuổi, thực ra trong lòng đạo diễn Vương đã có lựa chọn. Ai... Tuy anh đúng là nam chính, nhưng thực ra đất diễn của nam chính trong bộ phim này không nhiều lắm, chỉ là catse rất cao."

Lâm Thành quay đầu nhìn ra cửa, hạ giọng hỏi: "Bao nhiêu."

Lưu Phong cũng lại gần anh, dùng ngón tay ra hiệu: "Em bật mí sương sương cho anh, khoảng tầm này."

Lâm Thành trầm mặc. Một lúc sau anh hỏi: "Là catse diễn viên mà tôi đang nghĩ tới kia, hay là bớt đi một số không?"

Lưu Phong cười to nói: "Đã nói với anh rồi, tiền chế tác thì ít mà vốn đầu tư lại không ít. Như các nữ chính thì còn phải chia cho công ty, nhưng anh nhận catse, lại không phải người công ty bọn em, đương nhiên là cao hơn nhiều. Aiz, dù sao thì vẫn không thể so với phim truyền hình được, diễn viên muốn kiếm tiền thì vẫn nên đi đóng phim truyền hình, làm đại diễn nhãn hiệu lớn."

Lâm Thành ngước mắt, con người đen láy hiện lên chút ánh sáng khó có thể nhìn rõ.

Anh cuối cùng cũng phát hiện Vương Trạch Văn thực sự muốn dùng đồng tiền dơ bẩn để đập vào người anh rồi. Tuy không biết đối phương tự dưng suy nghĩ thông suốt thế nào, chỉ là... Ngọt ngào kì lạ. Thông tuệ tới kì lạ.

Anh lại làm fan của hắn rồi.

Lưu Phong khoác vai anh cùng quay lại, khi mở cửa phòng ra, bầu không khí căng thẳng cấp tốc vọt tới.

Chỉ đi có một lúc, bên trong đã tràn ngập mùi thuốc súng không tiếng động.

Lưu Phong buông tay ra, trưng khuôn mặt nghiêm túc, kéo Lâm Thành cùng vào trong.

Chỉ riêng việc ăn cơm với Tần Huyền quái gở đã là một chuyện gây áp lực cực lớn rồi, mà khi Tần Huyền không nói gì, dùng uy áp quét toàn bộ người ngồi trong phòng, cảm giác không thoải mái này sẽ còn tăng gấp mười lần.

Đặc biệt là đối tượng chủ chốt Vương Trạch Văn còn không chịu nhường hắn.

Tần Huyền buông chén rượu nói: "Ai có việc có thể về trước."

Các nghệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, người quản lý bên cạnh đã đứng dậy cáo từ trước, túm người bên cạnh chuồn thẳng. Biên kịch theo sát đó cũng rất có mắt nhìn, nói mình phải về tạo hình nhân vật trong kịch bản.

Lâm Thành tự hiểu được sự vi diệu của tình hình, lấy bừa một cái cớ, đi trước. Vương Trạch Văn chỉ quay đầu nhìn anh một cái, cũng không cản.

Cuối cùng chỉ còn lại Vương Trạch Văn và Lưu Phong là còn ngồi trong phòng.

Vương Trạch Văn lấy một điếu thuốc ra, xoay xoay giữa các ngón tay, hỏi: "Làm gì vậy? Anh rốt cuộc muốn nói gì?"

Lưu Phong đứng ngoài cuộc, tận tình ăn một bàn đồ ăn chưa có ai động đũa.

Tần Huyền lại gần, trượt tay xuống, ấn lên đùi Vương Trạch Văn. Còn chưa sờ vào trong, đã bị Vương Trạch Văn hất mạnh ra.

"Cái đệt!" Vương Trạch Văn không chịu nổi, mắng to một tiếng, nhảy dựng lên, quát, "Tần Huyền đầu anh có vấn đề à?! Anh đừng tưởng là tôi không dám đánh anh! Hôm nay anh cố tình đến đây để chọc tôi buồn nôn phải không? Nào lại đây, xem xem anh muốn chết thế nào?"

Tần Huyền nhìn bộ dáng kích động tới dựng ngược lông của hắn, ngậm một điếu thuốc, khó nói nên lời: "Vương Trạch Văn, cậu cong rồi phải không?"

Trong lòng Vương Trạch Văn nói bản thân tôi cong hay thẳng tôi còn không biết hay sao? Hắn cười lạnh: "Chuyện này mà anh cũng biết được, là chó hay gì mà mũi ngửi thính thế?"

Tần Huyền lại đưa tay trái ra, cũng sờ soạng đùi Lưu Phong y hệt.

Lưu Phong mờ mịt nhìn qua, hỏi: "Tần tổng anh sờ đùi tôi làm gì?"

Tần Huyền vô tội xòe tay ra, ý nói "Cậu xem xem".

"Người trong giới này tôi đã thấy nhiều, Vương Trạch Văn cậu thay đổi rồi." Tần Huyền nói, "Tôi đã bảo mà, mười lần gần đây nhất cậu mắng tôi, có chín lần đều là vì người này, không bình thường."

Vương Trạch Văn nhìn hắn với ánh mắt như thấy quỷ.

"Đồ điên!" Vương Trạch Văn hùng hùng hổ hổ nói, "Anh con mẹ nó thật sự điên luôn rồi! Lưu Phong, đi về!"

Lưu Phong "Aiz" một tiếng, rảo bước đi về phía cửa. Cậu ta bảo quầy lễ tân đóng gói thức ăn trong phòng này lại, đưa tới khách sạn cậu ta đang ở, rồi đứng ở cửa bãi đỗ xe, để Vương Trạch Văn tiễn cậu ta về một đoạn đường.

Lâm Thành ra khỏi khách sạn, đi bộ một đoạn dọc con đường.

Bữa tiệc này anh căn bản chưa ăn được bao nhiêu, vẫn còn đói, muốn xem xem có thể mua được món gì trên đường mang về nhà ăn không.

Một chiếc xe theo sát anh, còn ấn còi không ngừng.

Lâm Thành khom lưng nhìn, phát hiện là Tần Huyền. Anh đoán đối phương chắc là muốn tiện đường đưa mình về, đang định từ chối, lại thấy Tần Huyền lấy điện thoại di động ra, nói một câu: "Thêm WeChat đi."

Lâm Thành: "???"

Tần Huyền giơ tay ra ngoài cửa sổ: "Mau, để tôi quét mã của cậu. Ở đây không được dừng xe." Lâm Thành: "..."

Anh giơ điện thoại ra cho Tần Huyền quét mã, Tần Huyền có được nick xong thì lái xe vun vút đi mất, chỉ để lại cho Lâm Thành một luồng khói ô tô vô cùng khí phách.

... Lãnh khốc vô tình đến vậy cơ à?

Tần Huyền thêm nick của Lâm Thành, nhưng cũng không liên hệ gì với anh. Lâm Thành cũng không up gì lên vòng bạn bè như thường lệ, mỗi ngày anh chỉ lên lướt lướt lịch trình thường ngày của Vương Trạch Văn, thế nên cũng không để ý tới chuyện của những người khác.

Tần suất thay đổi meme mới của Vương Trạch Văn gần đây rõ ràng đã giảm xuống, mà công tác tuyên truyền của "Dạ Vũ" cũng được đẩy mạnh tới vô cùng thuận lợi. Có thể thấy được đạo diễn Vương đúng là đang rất bận.

Một tháng sau, Lâm Thành chuẩn bị xong xuôi, chính thức kí hợp đồng với đoàn phim, đồng thời nhận được kịch bản hoàn chỉnh của bộ phim điện ảnh này.

Giống như Lưu Phong đã nói, nhân vật chính của ""Xin Hãy Nghe Tôi Nói" là hai mẹ con.

Chuyện bắt đầu từ một ngày hai người bị hoán đổi thân xác ngoài ý muốn.

Cô con gái từng là một học sinh rất giỏi lại ngoan, sau khi thi đỗ vào trường trung học trọng điểm của tỉnh, cô bắt đầu tới thời phản nghịch muộn. Nhuộm tóc, trang điểm, trốn học, mỗi ngày đều ở ranh giới bị cho thôi học. Học tập cũng xuống dốc không phanh, thậm chí còn thường xuyên không về nhà.

Người mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, ngày thường luôn bận công việc. Sau khi công việc đầu tư của chồng thất bại, gánh nặng kinh tế của gia đình luôn đè lên vai bà. Chờ bà phát hiện được sự khác thường của con gái thì cũng đã quá muộn, mỗi lần hai mẹ con nói chuyện đều như đang cãi nhau. Bà vừa đấm vừa xoa, dù là dùng chính sách quản lý cấp dưới nghiêm ngặt, hay là chính sách kinh tế mở rộng dụ dỗ, cũng đều không thể kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Người mẹ dưới áp lực tinh thần nặng nề, bị mài mòn, khoảng cách giữa hai người ngày càng trở nên sâu sắc....

Tuy phim nói về quan hệ căng thẳng trong gia đình, nhưng kịch bản miêu tả rất nhẹ nhàng, dùng cách thức như tự thuật, lại phóng đại lên, làm cho bộ phim tự dưng rất buồn cười.

Lâm Thành đóng vai nam chính, tên Nghiêm Tư Tề, là một nam thần vườn trường thích nữ chính.

Nghiêm Tư Tề biết nguyên nhân thực sự khiến cho nữ chính phản nghịch, cậu đã chính mắt nhìn thấy dấu vết bạo lực gia đình trên người cô, nhưng cậu vẫn dịu dàng giấu chuyện này đi, giả vờ như không biết, mỗi ngày đều lén mang bữa sáng, đồ uống tới cho cô, yểm trợ cô, nói dối thầy cô giáo giúp cô.

Sau khi người mẹ hoán đổi thân xác, bà cho rằng Nghiêm Tư Tề là một tên biến thái âm thầm theo dõi con gái mình, cũng là thủ phạm dung túng cho con gái trốn học gây chuyện, thế là mách thầy cô đủ chuyện có liên quan tới cậu.

Tiếc là thanh danh trong trường học của nữ chính quá kém, đi mách tội Nghiêm Tư Tề học sinh ba tốt, không chỉ không được mọi người tin tưởng, mà còn bị gọi phụ huynh tới.

Nữ chính đã biến thành người mẹ hấp tấp chạy tới trường học, dựa vào thân phận của mình, cô vô cùng đắc ý, học theo bộ dáng của mẹ mình, làm trò lớn tiếng răn dạy mẹ mình trước mặt mọi người, cảnh cáo bà đừng làm mấy chuyện linh tinh trong trường, cũng đừng cố tình làm khó dễ Nghiêm Tư Tề nữa, nếu không sẽ không để yên.

Người mẹ giận dữ, muốn động tay động chân với cô, ba người suýt chút nữa thì nháo nhào lên trước mặt mọi người.

Nghiêm Tư Tề bị kẹp ở giữa, không còn cách nào, đầu nóng lên, cậu vác người trong lòng lên vai, chạy. Nữ chính dở khóc dở cười, đuổi theo sau lưng cậu, mắng to cậu không có mắt.

Cảnh quay đầu của bộ phim, bắt đầu từ trận chiến hỗn loạn này.

Vương Trạch Văn nói, đây là giúp mọi người làm nóng người.

Một màn này trông thì có vẻ phức tạp, nhưng thực ra cảm xúc của nhân vật dưới tình huống xúc động, vẻ mặt làm quá lên chút trông cũng sẽ không bị đơ, mà càng dễ diễn hơn. Hơn nữa có tiếp xúc tứ chi, mọi người dễ làm quen với nhau hơn.

Vương Trạch Văn không coi trọng nghi lễ, chỉ làm qua loa đại khái.

Mọi người làm nghi lễ qua loa xong, chụp ảnh dùng để up thông báo xong thì kéo nhau vào khu dạy học bắt đầu quay.

Sắm vai nữ chính là Trịnh Uấn, bởi còn chưa thành nhiên, trông rất hợp hình tượng, cơ bản không cần hóa trang nhiều. Chỉ cần chỉnh mái tóc cho xõa tung ra một chút, lại vẽ thêm quầng thâm mắt tiều tụy, là có thể kéo ra trước máy quay được luôn. Lâm Thành vì để diễn nhân vật này, anh cố tình không đi cắt tóc trong vòng một tháng, để đoàn phim có thể tha hồ phát huy.

Thợ cắt tóc sửa soạn cho anh tới sạch sẽ thoải mái, lại nhuộm màu nâu nhạt cho anh. Tóc anh vốn đã mềm mại, từng lọn mềm mềm lắc lư trên đầu, trông có vẻ rất cưng.

Anh mặc đồng phục rộng rãi, đút tay vào túi đứng cạnh Trịnh Uấn, trông cũng không chênh lệch tuổi tác là bao.

Trịnh Uấn là một cô gái hướng ngoại, sau khi ở chung với mọi người, cô vẫn luôn kéo Lâm Thành gọi anh.

Bởi trong cảnh quay này, vị trí đứng của Lâm Thành ngay gần Trịnh Uấn, nên anh cũng không từ chối, mà luyện tập với cô ta.

Nữ diễn viên khá nổi tiếng đứng đối diện kia cười ha ha nhìn họ, thường thường chỉ dạy cho họ một chút kĩ xảo, dạy họ phải đối diện với ống kính thế nào, mới đem lại được vẻ đẹp tự nhiên.

Vương Trạch Văn nhìn họ diễn tập hòa hợp, kiểm tra máy móc tới lui, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi Lâm Thành đi tới.

Hắn nhìn Lâm Thành một chút, kéo khóa áo khoác của anh xuống thấp một chút, chỉ để lại một đoạn ngắn ngủi, lại bỏ áo sơ mi đồng phục ra khỏi quần anh, tạo cho anh một phong cách ăn mặc có phần biếng nhác.

Chỉ là Vương Trạch Văn nhìn anh một lát, vẫn thấy không hài lòng cho lắm, cứ nắm lấy cằm anh quay qua quay lại, nói: "Cười lên một cái cho tôi nhìn xem nào."

Lâm Thành: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.