Rất Thật

Chương 63: Chương 63: Năm mới




Cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, tiết tấu sinh hoạt không bởi ngày lễ dần đến mà chậm lại, mà ngược lại, để chuẩn bị hoàn thành phim điện ảnh mà càng tăng tốc không ngừng.

Đặc biệt là Lâm Thành, anh còn nhận được lời mời tới tiệc tối của một số đài truyền hình địa phương.

Đây là một cơ hội tuyệt hảo để lộ mặt, mức độ lộ mặt khi biểu diễn trong tiệc mừng Tết, các show truyền hình bình thường không thể sánh được, dù sao phạm vi của nó cũng bao trùm cả nam nữ già trẻ, dù là đồng chí Lâm Thành lăn lộn đã quen trong giới giải trí thị phi cũng cảm thấy thật hào hứng.

Ai cũng không ngờ, anh còn nhận được lời mời của Xuân Vãn.

Lâm Thành bị chính bản thân mình dọa sợ rồi. Đã xem Xuân Vãn mười mấy năm, đột nhiên biết được mình có cơ hội lên sân khấu, hư ảo như mây trong mộng. Khi anh chạy đi nói cho Vương Trạch Văn nói, thậm chí còn cho rằng đối phương là kẻ lừa đảo.

Quách Dịch Thế cùng đoàn phim cũng nhận được lời mời. Có điều cũng không kì lạ, dù sao trước "Dạ Vũ", Quách Dịch Thế cũng đã rất hot rồi, danh tiếng và độ nổi tiếng đều không tệ, cậu ta là diễn viên có thể gây thu hút, đây là điều mà chương trình Xuân Vãn đã công nhận từ sớm. Chỉ là như Lâm Thành, độ nổi tiếng của anh vẫn có sự chênh lệch lớn. Ngay cả một fandom chuyên nghiệp Lâm Thành cũng không có.

Lâm Thành nói chuyện với đối phương, biết là tổ tiết mục muốn để anh làm võ sinh lên sân khấu biểu diễn. Đại khái là bởi vì độ hot của vai diễn Bắc Cố trong "Dạ Vũ" rất cao, mà các diễn viên cùng loại hình này lại không đủ nổi tiếng, đại bộ phận các tiền bối giỏi võ cũng đã biểu diễn nhiều rồi, lần này họ muốn chọn thêm vài gương mặt mới.

Cuối cùng có khả năng sẽ tới trường võ thuật hợp tác biểu diễn, cũng có thể để anh theo Quách Dịch Thế cùng biểu diễn ca vũ, tổ chức thành gánh hát "Dạ Vũ", tiết mục cụ thể thì thương lượng sau, xem hiệu quả tập luyện cuối cùng thế nào đã.

Lâm Thành vì thế cũng đã thấp thỏm một khoảng thời gian dài, luôn lo rằng tiết mục của mình sẽ bị cắt bỏ đi. Vương Trạch Văn liền cười bảo nếu thực sự bị bỏ đi thì đúng lúc anh có thể mang theo đội ngũ đã tập luyện nhuần nhuyễn đi sang đài truyền hình khác biểu diễn.

... Đây thực sự cũng là một cách không tồi.

Sau một khoảng thời gian dài lười biếng không làm việc, Vương Trạch Văn cuối cùng cũng bị Lưu Phong phát khùng bắt đi làm việc. Tần Huyền lấy cớ muốn bầu bạn với Vương nữ sĩ giải sầu, nên từ chối ra tay giúp đỡ, để Vương Trạch Văn tự mình gánh chịu.

Bởi vì Lâm Thành phải tham gia tuyển chọn và tập luyện, còn phải tham gia công tác tuyên truyền phim điện ảnh, Vương Trạch Văn và anh chỉ có thể tách nhau ra hành động, mãi cho tới tận trước đêm tất niên mới có một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi.

Vương Trạch Văn tỏ ý muốn dùng quan hệ để lấy vé vào xem Xuân Vãn với anh, lại bị Lâm Thành dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Anh vốn đã đủ căng thẳng rồi, mỗi lần tập luyện đều phải nghiêm khắc bóp tiết tấu và thời gian, bị đạo diễn thúc giục không ngừng, nếu vừa lên sâu khấu đã chợt nhìn thấy Vương Trạch Văn, vậy thì xong đời rồi.

Vương Trạch Văn cười nói được, vậy thì hắn không đi nữa.

Lâm Thành cuối cùng cũng định ra tiết mục biểu diễn là đánh võ. Trong các tiết mục ca múa của các minh tinh đang hot, sẽ xen kẽ một đoạn múa kiếm của anh.

Vương Trạch Văn vốn không xem Xuân Vãn, nhưng vì Lâm Thành, hắn lấy hết điện thoại, máy tính bảng ra, nói phải tăng ratings cho tiết mục của anh.

Ngày hôm trước Vương Trạch Văn còn đang công tác ở nơi khác, sáu giờ sáng hắn bắt đầu chờ ở sân bay mãi tới chiều hai giờ, mới tới được thủ đô. Sau đó mượn xe của bạn, tới khách sạn gần đó, canh trước TV.

Ngày 30 này, Lâm Thành cơ bản không có thời gian để nói chuyện phiếm với hắn. Hai người đứt quãng giao lưu qua điện thoại, đa số thời gian, Lâm Thành đều bận rộn với Quách Dịch Thế ở hậu trường, chuẩn bị diễn tập.

Giọng nói giới thiệu chương trình quen thuộc của MC đúng giờ cất lên, Vương Trạch Văn đối chiếu giới thiệu các tiết mục, xem rất nghiêm túc, chờ Lâm Thành lên sân khấu. Thậm chí lúc phân tích phim điện ảnh cũng chưa từng tập trung tới vậy.

Nhưng thời gian Lâm Thành lộ mặt rất ngắn, bởi tiết mục của anh không phải là tiết mục đơn, ống kính quét lên mỗi minh tinh một lần, quét một lần thân trên, lại kéo xa ra quay động tác của anh, thỉnh thoảng mới có một hai giây quay gần mặt, tổng thời gian cũng chưa tới nửa phút.

Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi đó, vẻ mặt căng thẳng vô cùng nhập tâm của Lâm Thành kia, dùng mắt thường cũng thấy được đó chính là khẩn trương và nghiêm túc, nhưng động tác đánh ra lại rất có nề nếp, rất tiêu chuẩn.

Biểu hiện tương phản này, Vương Trạch Văn chỉ xem một lần đã cười điên lên rồi, tiết mục sau đó hắn cũng không có hứng xem tiếp, không ngừng zoom lên, cap màn hình, xem đi xem lại màn biểu diễn của Lâm Thành.

Hình ảnh phát sóng trực tiếp không được rõ cho lắm, Vương Trạch Văn chọn trong một đống ảnh, lựa được vài bức đẹp đẹp, up lên group chat công việc và group chat gia đình của mình, sau đó lại up lên Weibo, phải đi tiếp thị cho Lâm Thành.

Vương Trạch Văn: 【 hình ảnh 】 đêm nay mặc quần áo đen và múa kiếm quả nhiên rất hợp.

Bản thân tiết mục võ thuật của Xuân Vãn mỗi năm đều khá thú vị, trước giờ nhận được khá nhiều sự chú ý. Mà năm nay Lâm Thành mở màn với dáng vẻ vừa nghiêm túc lại ngoan ngoãn, thực làm các ông các bà yêu thích, gần như tiết mục còn chưa kết thúc được bao lâu, trên mạng đã bắt đầu bàn tán sôi nổi về biểu hiện của anh.

Tiết mục của anh có thể coi là một trong số những tiết mục được bàn luận nhiều nhất.

Cư dân mạng chen chúc dưới nick của hắn hô to:

"Đây là Thành Thành của em!"

"Đây là Lâm Lâm của em!"

"Đây là chồng của mị!"

"Đạo diễn Vương vất vả rồi, còn quảng cáo giúp con trai tui! Xin mọi người chú ý, con trai tui mai có phim điện ảnh mới công chiếu, "Xin Hãy Nghe Tôi Nói"!"

"Thật sự quá đẹp trai, rớt cả dãi rồi... Đây là hoa kiếm thuật trong truyền thuyết sao."

―― Đây rõ ràng không phải là thủ đoạn để PR phim mà. Vương Trạch Văn hừ một tiếng.

Lúc đếm ngược bước sang năm mới, đường phố ngoài khách sạn vang lên tiếng hoan hô rất lớn. Tiếng phát lì xì trong group cũng bắt đầu vang lên điên cuồng, tin tức về Lâm Thành bị quét qua, một đám đại lão gia có tiền bắt đầu tuôn lì xì ra như mưa.

Trên TV pháo hoa nở rộ, ở xa xa bầu trời bị nhuộm đẫm thành một màu xanh thẫm xám xịt.

Vương Trạch Văn nắm chắc thời gian, gửi một tin nhắn Chúc mừng năm mới với Lâm Thành. Chờ hắn tắt giao diện WeChat đi, mới phát hiện Lâm Thành đang vui sướng cướp lì xì. Tức khắc cả người đạo diễn Vương đều thấy không được cân bằng.

Chờ đến khi kết thúc đã là mấy giờ sáng, Lâm Thành mặc áo khoác, đi trên đường, tìm Vương Trạch Văn tụ họp.

Bên ngoài gió rất lớn, trên mặt Lâm Thành lại có màu ửng đỏ chưa kịp rút đi.

Lâm Thành bò lên xe hắn, điều chỉnh hướng của máy sưởi, cười ha ha nói với hắn: "Năm mới vui vẻ."

Vương Trạch Văn: "Năm mới vui vẻ."

Lâm Thành hôn hắn một cái, nói: "Thật xin lỗi. Sang năm sẽ ăn Tết cùng anh."

Vương Trạch Văn hỏi: "Nếu sang năm lại nhận được giấy mời thì sao?" "Em sang năm đành..." Lâm Thành muốn phóng đại nói vậy thì sang năm không đi nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Vương Trạch Văn, anh sửa lời, "Sang năm để anh tới hiện trường xem trực tiếp."

Vương Trạch Văn cười to: "Cảm ơn em!"

Lớp trang điểm trên mặt Lâm Thành còn chưa tẩy, anh vội ra ngoài, chỉ mới thay quần áo. Không còn ánh sáng sân khấu, makeup trông có vẻ rất dày, trên người còn có mùi hương khá nồng.

Lâm Thành cởi áo khoác, ném xuống ghế sau, thắt dây an toàn xong thì quay người lại cười với Vương Trạch Văn. Đôi mắt anh như đang sáng lên, hiển nhiên cảm xúc rất tốt.

Vương Trạch Văn cũng cười, đánh tay lái, hỏi: "Giờ em muốn đi đâu? Người trên đường cũng tan cả rồi."

"Đi đâu cũng được." Lâm Thành khẽ kéo quần áo của hắn: "Anh có buồn ngủ không?"

Vương Trạch Văn: "Không buồn ngủ. Có thể cùng cục cưng của anh thức tới tận bình minh."

Lâm Thành nhớ ra chuyện lớn, rút điện thoại ra nói: "Em còn chưa cướp xong lì xì, anh cứ lái lòng vòng quanh đây đi."

Vương Trạch Văn: "..."

Luôn cảm giác mình là bạn trai tàng hình vậy.

Lâm Thành lại lần nữa nhảy ra nhặt lì xì, đám người trong group cũng phát hiện ra. Họ cũng chưa ngủ, rất có tinh thần chui ra đáp lời anh.

Cameraman – Trần XX: Thành Thành, ra rồi? Biểu hiện tốt lắm.

Phó đạo diễn – Lâm XX: Lâm Lâm, cậu chính là niềm kiêu ngạo của họ Lâm chúng ta!

Thu âm – Lý XX: Tiểu Thành, chú Lý muốn xin cháu kí tên được chứ? Cháu kí rồi để chú đưa cho con gái chú, hãy bảo nó, không chịu học hành thì không thể theo đuổi thần tượng, bảo nó ngoan ngoãn làm bài tập!

Cắt nối biên tập – Phương XX: Tiểu Lâm, chú Phương chúc cháu năm mới vui vẻ. 【lì xì 】

Trợ lý số 1 – Lưu Phong: Lâm Thành, độ hot tiết mục của anh rất cao, đừng quên lên Weibo nhắc tới phim điện ảnh, mai chiếu phim rồi đó.

Lâm Thành: Được được. Cảm ơn mọi người.

Lâm Thành cố gắng lật lịch sử chat phía trước, tìm những bao lì xì còn chưa có ai nhận trong cả biển lì xì, chơi vui vẻ vô cùng.

Vương Trạch Văn đỗ xe ven đường, đi tới tiệm gần đó mua hai ly đồ uống nóng, mấy hộp thức ăn vặt, sau đó kéo Lâm Thành ngồi lên bậc thang bên đường ăn khuya.

Lâm Thành cướp lì xì xong, chưa đã thèm, lại thấy Vương Trạch Văn lấy điện thoại ra bấm.

Vương Trạch Văn giơ một miếng bánh kem xinh xinh lên hỏi: "Em có muốn ăn cái này không?"

Lâm Thành ngẩng đầu, cười nói: "Anh đút em à?"

"Nam minh tinh nổi tiếng đêm khuya quyến rũ đạo diễn nổi danh bên đường, em muốn bị giật tit báo ngày mai đấy à?" Vương Trạch Văn đút tới bên miệng anh, "Còn muốn ăn gì nữa? Đạo diễn Vương hầu hạ em."

Lâm Thành bị hắn chọc cười, ăn một miếng, lại cúi đầu nghịch điện thoại.

Bạn bè trong group nhận được nhắc nhở Vương Trạch Văn đang phát lì xì, thì lập tức kêu la lên.

Cắt nối biên tập – Phương XX: Đạo diễn Vương không rên một tiếng đã chơi cướp lì xì? Đạo diễn Vương cậu thay đổi rồi.

Thu âm – Lý XX: Đạo diễn Vương hôm nay mất tích một khoảng thời gian thật dài, không khoa học.

Cameraman – Trần XX: Đạo diễn Vương ăn Tết ở đâu đấy? Sao không thấy tin tức gì?

Cắt nối biên tập – Phương XX: Đạo diễn Vương chưa phát lì xì khen ngợi Lâm Thành hả? Ngày mai là chiếu phim điện ảnh rồi đấy!

Vương Trạch Văn vừa thấy, lại trả lời lại một câu.

Tôi là của Đầu gỗ nha: Tôi đang ở cùng với em ấy.

Cắt nối biên tập – Phương XX: Ai cơ?

Vương Trạch Văn nắm chặt tay Lâm Thành, chụp một bức ảnh nắm lấy tay nhau, sau đó gửi qua.

Tôi là của Đầu gỗ nha: 【 hình ảnh 】 tôi chưa nói với mọi người à? Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi.

Lâm Thành: Hai chúng tôi đang ở bên nhau.

Trong group lại lần nữa xuất hiện sự im lìm khiến người sợ hãi. Lúc này cho dù có là thần ngôn ngữ chỉ sợ cũng khó mà diễn đạt được cảm thụ của mình.

Lâm Thành cũng phải thấy đồng cảm với họ.

Lâm Thành huých vai Vương Trạch Văn một cái: "Anh cứ vậy mà nói?"

Vương Trạch Văn nói: "Không thì thế nào? Mùng Một đầu năm còn chưa tính là ngày hoàng đạo sao?"

Hồi lâu sau, trong group dường như cũng nhận ra im lặng rất là không thân thiện, thế là lại lần nữa run run nhảy ra.

Thu âm – Lý XX: Tôi có phải là nên ý tứ gõ một dấu chấm hỏi ra không?

Phó đạo diễn – Lâm XX:??

Cắt nối biên tập – Phương XX:... Năm mới vui vẻ?

Tôi là của Đầu gỗ nha: Ừm. Mọi người năm mới vui vẻ【 lì xì 】

Trợ lý số 1 – Lưu Phong: Được rồi! Mọi người đều ổn định lại đi!

Mọi người trong group nhìn có vẻ đều rất bình tĩnh, tựa như tất cả đều đã tiếp thu sự thật. Nhưng điện thoại của Lâm Thành lại rung lên điên cuồng.

Trong một group chat khác không có Vương Trạch Văn, trong chớp mắt có vô số tin nhắn được tạo thành từ một chữ duy nhất nhưng độ dài ngắn lại không giống nhau. Mọi người đang khàn giọng kêu "A", bày tỏ sự khiếp sợ và ngây ngẩn của mình.

Đây hẳn chính là sự thần kì của ngôn ngữ. Giao lưu giữa con người, chưa từng câu nệ phải dùng một hình thức cụ thể nào.

Lâm Thành vừa định nói hai câu, lại nhận được thông báo mình đã bị kick ra khỏi nhóm.

Lâm Thành: "..."

Tỉnh táo thế cơ à? Tới lúc này rồi cũng không quên đá người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.