Vương Trạch Văn có bản lĩnh làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, làm cho Lâm Thành tức tới bật cười.
... Không ngờ là thật sự thèm thuồng meme của anh, còn đòi hỏi này nọ.
Anh lướt lướt album của mình, tìm ra mười mấy meme khá là đáng yêu, gửi cho người bên kia.
Cậu đó, đúng là tên đồ gỗ: 【 meo meo thở dài 】【 đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với Quốc bảo? 】【 tặng tim nè ~】... Thế nào?
Vương Trạch Văn: Được rồi, tôi nhận.
Vương Trạch Văn: Cậu làm việc tiếp đi.
Thật sự chỉ coi anh là công cụ. Fan thật thảm mà.
Tuy nói vậy, nhưng Lâm Thành cũng không còn tâm trạng nào để làm việc.
Anh nghe các anh em trong group thông báo lịch trình gần đây, lại mở một cuộc họp online, thỏa thuận chủ đề tuyên truyền tài khoản truyền thông kì tiếp theo.
Chờ anh làm xong công việc hôm nay, tài khoản của anh vẫn không nhận được meme của Vương Trạch Văn.
... Lại giở trò gì nữa rồi? Đạo diễn Vương không muốn lấy lại fan của mình à?
Lâm Thành cảm thấy Vương Trạch Văn đang cố tình khiêu chiến sự nhẫn nại của mình. Lí trí cho anh biết anh phải đưa ra quyết định thế nào, nên vẫn giữ khoảng cách, không để ý tới, để đối phương chơi một mình, tận tới lúc cả hai bên đều quên nhau đi. Nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ cứ trực lao ra ngoài.
―― Anh chỉ làm fan thôi thì tốt rồi, dù sao đạo diễn Vương sẽ không bao giờ biết được anh là ai. Chỉ coi như bạn bè, tâm sự với nhau, chẳng lẽ cũng không được?
Chỉ có như thế.
Thực ra khi chút ý niệm này bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh đã đoán được một khắc kia mình sẽ tan vỡ.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thành rốt cuộc không nhịn được, lại triệu hoán Vương Trạch Văn.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh gửi chưa? Kết quả thế nào?
Vương Trạch Văn: Vẫn chưa【 meo meo thở dài 】
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh rốt cuộc đang làm gì?
Vương Trạch Văn: Tự dưng lại gửi meme không liên quan gì qua, người ta coi mình là thằng điên thì sao?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:... Bây giờ anh đã giống thằng điên lắm rồi.
Vương Trạch Văn: Cậu đừng nói bậy.
Lâm Thành rất muốn biết hắn tột cùng đang nghĩ gì, mạch não của Vương Trạch Văn, là câu đố anh vĩnh viễn không thể giải ra được.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Hay là tôi dạy anh làm meme nhé? Rất đơn giản. Không phải trước kia anh ấy là fan của anh sao? Anh gửi cho đối phương meme của chính anh, xem thử có bắt chuyện được không.
Vương Trạch Văn: Cậu nói đi.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Tìm một bức ảnh anh cảm thấy đáng yêu, chèn chữ lên, lưu lại là được rồi. Update app lên một chút, phiên bản mới rất tiện, có thể dùng meme trực tiếp.
Vương Trạch Văn: Tôi đi xem xem.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:【 độc nhất vô nhị ớ~】【 thương người ta thì chế meme riêng cho người ta ~】
Vương Trạch Văn rất kiên nhẫn học tập. Lâm Thành truyền thụ tất cả tuyệt học làm meme của mình qua, sau đó Vương Trạch Văn biến mất.
Lâm Thành đi mở máy tính, lại tràn ngập chờ mong đợi trước máy hồi lâu.
Một tiếng trôi qua, tài khoản hai bên vẫn lặng lẽ như tờ, làm cho Lâm Thành chờ mốc cả mép.
Sau khi anh xem xong một tập show tài năng, cuối cùng, Vương Trạch Văn cũng vất vả đẻ con xong, WeChat của Lâm Thành nhận được thông báo.
Lâm Thành vội cầm điện thoại lên, dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy mở khóa điện thoại, chọt vào biểu tượng app.
Vương Trạch Văn:【 bé đáng yêu 】
Vương Trạch Văn: Người trong đoàn làm phim gửi cho tôi. Cho cậu xem thử.
Khi Lâm Thành nhìn rõ được cái ảnh kia, trên mặt chỉ còn lại vẻ một lời khó nói hết. Suýt chút nữa đã làm đổ cốc nước bên cạnh.
Kia không phải là ảnh của Vương Trạch Văn, mà là ảnh của anh.
Ảnh hẳn là người trong đoàn phim chụp làm kỉ niệm. Lúc ấy anh đang mặc diễn phục của đoàn phim, cầm kiếm trong tay ngồi xổm dưới đất chờ quay. Thời gian là ban ngày, hẳn là anh đã để ý thấy camera nên cũng vẫy tay cười một cái. Bởi ánh sáng tự nhiên dồi dào, nên nhìn làn da anh có vẻ căng mọng trắng nõn, có cảm giác rất tràn trề sức sống thiếu niên.
Đây vốn là một bức ảnh xuất sắc tới cỡ nào? Vậy mà Vương Trạch Văn dùng nó làm meme.
Vương Trạch Văn cũng thật là khó lường.
Anh rõ ràng đã chỉ dạy cho đạo diễn Vương thêm chữ vào thế nào rồi, vậy mà đạo diễn Vương lại có thể suy một ra ba, dùng đủ loại chỉnh sửa, kết hợp với kĩ xảo photoshop cao siêu của mình, tự học thành thiên tài. Có 108 con đường tắt, nhưng hắn lại cố tình chọn con đường tắt nhất kia.
Ảnh chỉnh sửa dùng tone hồng nhạt, lại cho thêm filter da siêu trắng fan hay dùng, làm cho làn da vốn đã trắng của Lâm Thành trở nên không khác gì da quỷ, sau đó chèn thêm ba chữ "bé đáng yêu" đủ bảy sắc cầu vồng ở dưới.
Sau lại có thẩm mỹ thẳng nam như vậy chứ?! Anh ta không phải là một đạo diễn hay sao? Sao lại làm thất vọng nhiều bộ phim điện ảnh của mình như vậy chứ?!
Lâm Thành không ngờ học sinh mình dạy ra lại như thế này. Bị tức tới không nói nên lời.
Lâm Thành:...
Vương Trạch Văn bên kia thấy thái độ của anh không đúng, chủ động thu hồi tin nhắn về. Sau đó giả vờ như không có việc gì xảy ra, tự mình chuồn mất.
... Nhưng đôi mắt của Lâm Thành đã bị thương mất rồi.
Lâm Thành ôm đầu nghĩ sâu xa. Tại sao lại thành ra thế này?
Cùng lúc đó, bên kia Weibo lại có động tĩnh.
Vương Trạch Văn: Không được rồi. Hình như cậu ấy cạn lời rồi. Tự làm meme không đáng tin, vẫn nên cho lưu thông trên thị trường, được các cư dân mạng kiểm nghiệm mới đáng tin.
Vương Trạch Văn: Đáng ra tôi không nên gửi, bây giờ đạo diễn Vương hơi xấu hổ rồi.
Lâm Thành run rẩy nhắn lại.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh gửi cái gì đấy?
Vương Trạch Văn: Tôi dựa vào style của các meme đang hot trên mạng, photoshop ra một meme. Không phải có rất nhiều meme của minh tinh có lượt sử dụng rất cao hay sao? Tôi nghiên cứu một chút về filter và thẩm mỹ của họ, sau đó rập khuôn tạo meme.
Chỉ nghe thôi thì tính kĩ thuật còn rất cao.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đạo diễn Vương! Meme sa điêu* và meme đáng yêu có phong cách không giống nhau đâu!
*Sa điêu: "Điêu khắc cát" là một từ phổ biến trên Internet, dần dần trở nên phổ biến vào năm 2018. Từ này thường được dùng để chỉ sự hài hước được gây ra bởi sự ngốc nghếch vô ý hoặc có chủ đích.
Vương Trạch Văn: Tôi còn chưa nói tôi photoshop ra cái gì mà, sao cậu biết?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đây là sai sót người mới thường mắc phải, tôi vừa nghe anh nói là tôi biết anh đã làm gì rồi. Có phải là anh làm cho bức ảnh trông ngoài sức tưởng tượng không? Thực ra có rất nhiều meme đáng yêu tinh túy ở chỗ đơn giản, phù hợp với chữ.
Vương Trạch Văn: Sai sót người mới thường mắc phải? Thực ra tôi cũng cảm thấy rất xấu, nhưng tôi cứ tưởng đấy gọi là xấu tới đáng yêu mà các cậu thường hay nói tới. Tôi luôn không hiểu nổi sự mâu thuẫn gây đáng yêu của các cư dân mạng. Thì ra là vậy.
Lâm Thành có thể cảm nhận được đối phương đang lặng lẽ bào chữa cho sự thất bại của mình.
Nhưng cái nồi này chỉ có thể úp lên đầu hắn thôi.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh photoshop cái gì rồi? Gửi tôi xem nào.
Vương Trạch Văn: Không được. Tôi photoshop ảnh cá nhân của tôi. Ảnh chụp không gửi tùy tiện được.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:【 hình ảnh 】Vậy anh dùng kĩ thuật tương tự photoshop thử cho tôi bức ảnh này xem, để tôi xem hiệu quả.
Vương Trạch Văn: Phiền. Tôi photoshop lâu lắm. Với mấy cái ảnh này, tôi không có hứng thú.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:...
Lâm Thành cảm thấy thân mình như ngâm trong băng hỏa lưỡng trọng thiên*.
*băng hỏa lưỡng trọng thiên: cảm giác tiếp nhận sự tương phản trong một khoảng thời gian ngắn.
Một mặt anh lặng lẽ suy nghĩ, Vương Trạch Văn lại có kiên nhẫn photoshop ảnh chụp của mình?
Một mặt anh lại nghĩ, tại sao tôi lại thu phải một đồ đệ làm tôi tức tới phình cả não như anh chứ?
Anh uống một ngụm nước to, dập đi ngọn lửa lớn trong lòng mình.
Vương Trạch Văn: Này?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đây ~ Tôi đây.
Vương Trạch Văn: Cậu đừng có gửi mấy dấu ba chấm qua nữa, mấy cái chấm chấm với chấm hỏi rất dễ làm cho người ta nghĩ nhiều. Tôi rất không thích nghĩ tới mấy cái này, làm đầu tôi đau chết mất.
Lâm Thành vừa đánh một chuỗi ba chấm lên, lại ấn mạnh xóa hết đi.
Anh không biết đâu, tôi là thật sự không còn lời nào để nói.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh muốn photoshop kiểu meme thế nào? Có thú vị hay không quan trọng là tìm được điểm mấu chốt của bức ảnh. Hay là để tôi làm giúp anh?
Vương Trạch Văn: Không được. Xâm phạm quyền riêng tư của cá nhân.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Vậy anh phác họa lại cho tôi động tác hoặc bối cảnh cùng loại, tôi xem giúp anh, anh lại theo đó photoshop một chút?
Vương Trạch Văn: Để tôi tìm thử xem.
Vương Trạch Văn:【 hình ảnh 】
Trên ảnh chụp là một bức tranh chỉ có vài nét bút phác họa đơn giản, nhân vật không có khuôn mặt, chỉ có vài động tác.
Mà quả thực là mấy nét bút đơn giản này rất không tệ, tuy chỉ có vài nét bút đơn sơ, nhưng đường cong thân hình của nhân vật thực sự rất đẹp.
Lâm Thành biết Vương Trạch Văn muốn photoshop bức ảnh nào, liền viết một câu【 cho tôi ăn cơm đúng bữa 】, lại vẽ thêm hai cái má hồng lên một chỗ trống, sau đó nhanh chóng gửi lại cho đối phương.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Nếu ảnh có người thật, da của người ta lại không tới mức quá xấu, thì tốt nhất đừng photoshop quá tay. Trông quá khác biệt sẽ biến thành meme sa điêu.
Vương Trạch Văn:【 làm tốt lắm 】thú vị đấy. Tôi thử lại lần nữa.
Lâm Thành quay lại WeChat, muốn giải thích ý nghĩa của dấu ba chấm vừa nãy, lại thấy Vương Trạch Văn đã gửi tin nhắn mới qua.
Vương Trạch Văn: Đoàn phim muốn dùng meme để làm tuyên truyền, mấy cái meme kia dạo này rất hot, mức độ tiếp thu của các cư dân mạng cũng cao. Cậu cảm thấy bức ảnh vừa rồi có được không?
Lâm Thành: Tôi cảm thấy... mặt tôi hơi kì quái? Mà hình như cũng khó nhận ra được là tôi.
Vương Trạch Văn: Tôi cũng đã bảo là không được rồi, Lưu Phong lại cứ khăng khăng kêu đẹp. Nhìn cái thẩm mỹ thẳng nam của cậu ta kìa? Đoàn phim chúng ta không cưỡng ép ai cả, cậu không thích thì cứ việc nói thẳng.
Không ngờ lại muốn dùng ảnh của anh để tuyên truyền?
Lâm Thành cũng chưa kịp phỉ nhổ Vương Trạch Văn, chỉ có cảm giác may mắn khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Lâm Thành: Đạo diễn Vương anh giúp tôi từ chối đi. Đừng photoshop quá tay như vậy.