Rất Thích

Chương 6: Chương 6: Cuộc gọi bất ngờ




“Anh là của em.”

***

Giày vò đến khuya, Lương Húc Thành mới chịu tha cho Thẩm Quân, rửa ráy cho anh xong thì bế về giường.

Cơn mây mưa khiến Thẩm Quân kiệt sức, vừa nằm lên giường là nhắm mắt ngủ mê mệt, chẳng buồn bận tâm trong nhà mình vẫn còn một người đàn ông xa lạ.

Nhìn anh ngủ say, Lương Húc Thành không hề bỏ đi. Đắp chăn cho anh xong, liếc thấy nhà cửa bề bộn thì bắt đầu ra tay dọn dẹp.

Khi Thẩm Quân tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, anh vừa định ngồi dậy thì đã bị cảm giác đau đớn dội lên từ sau làm cho điếng người.

Anh nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, ngẩn ra giây lát, sau đó quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Trên chiếc giường rộng rãi, ngoài anh ra, còn một người đang say ngủ. Giới tính nam, thân cao dáng chắc.

Hết thảy mùi hương đàn ông và vị của tình dục nồng nặc trên người mình, đều đến từ người kia.

Không phải mơ. Tất cả đều là thật.

Đấy chính là người đàn ông đã chơi mình chết đi sống lại tối qua!

Tâm trạng Thẩm Quân hết sức phức tạp, anh quay đầu nhìn sang, chẳng ngờ dáng vẻ khi ngủ của người đó lại hết sức ưa nhìn, chí ít không hề hung bạo như đêm qua.

Rèm mi rợp lên đôi mắt dài hẹp nhắm nghiền hai chiếc bóng cuốn hút, đem lại cho người khác cảm giác bình yên khó nói thành lời, cánh mũi nhẹ nhàng nâng hạ theo từng nhịp thở.

Rất nhanh, tâm trạng phức tạp của Thẩm Quân đã bị hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt xua tan. Nhìn người trước mặt một cách mê đắm, anh đưa tay ra muốn chạm vào gương mặt hắn.

Ai ngờ bàn tay chỉ vừa chạm vào da thịt, đôi mắt đang khép bất chợt mở ra.

Thẩm Quân giật mình rụt ngay tay lại, cả người cũng vô thức lùi về sau. Nếu không phải người kia kịp thời giữ được hông anh, chắc chắn giờ này anh đã ngã lăn xuống giường rồi.

Đúng là cực kì khó xử.

Lương Húc Thành nhìn vào mắt anh, chợt hỏi: “Anh sợ tôi thế sao?”

Thẩm Quân ngẩn ra, không lên tiếng.

Lương Húc Thành lại nhìn bàn tay đang rụt lại của anh, hỏi tiếp: “Vừa nãy anh định làm gì?”

Thẩm Quân vẫn im re như cũ.

Đôi mày của Lương Húc Thành thoáng cau.

Thẩm Quân có thể nhận ra hắn đang tức giận, nhưng anh cũng giận lắm mà! Tự dưng lại bị nhận nhầm, để rồi bị phịch thành ra thế này… Được rồi, tuy là anh cũng sướng lắm, nhưng mà! Nhưng mà…

Thẩm Quân càng nghĩ càng tủi thân, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, đành phải rụt vai cúi đầu nghĩ đối sách. Nhưng ở trong mắt đối phương, dáng vẻ này của anh lại nói lên anh đang sợ hắn, sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lương Húc Thành chìa một tay ra định kéo anh. Khoé mắt Thẩm Quân nhác thấy cử động của hắn, vô thức lùi về sau một bước.

Động tác ấy đã hoàn toàn chọc giận hắn.

Lương Húc Thành bật dậy, vùng tay tóm anh quăng xuống, phủ người lên giam cầm, chẳng buồn để tâm đến âm thanh hoảng hốt của đối phương, kéo quần anh ra.

Suốt cả quá trình, sự phản kháng của Thẩm Quân gần như vô tác dụng với hắn.

Quần áo trên người Thẩm Quân gần như bị lột sạch, nhưng khi người kia kéo chiếc quần lót trắng – manh vải cuối cùng che thân anh xuống, bỗng dưng lại giật mình.

Chính giữa đôi mông chín mọng, cửa mình vốn dĩ nhỏ xinh đã trở nên sưng tấy, nề đỏ, hấp hé, không sao khép kín lại được. Hắn chỉ chạm nhẹ ngón trỏ vào mà Thẩm Quân đã “Hự!” một tiếng.

Rõ ràng vô cùng đau đớn.

Hắn đờ ra nhìn nơi đó chăm chú, Thẩm Quân cứ tưởng hắn vẫn muốn làm gì mình, lên tiếng đầy ấm ức: “Nếu cậu muốn làm thì nhớ phải nhẹ thôi, tôi sợ đau…”

Lương Húc Thành ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng nhìn thẳng vào anh, Thẩm Quân cúi đầu xuống ngay, chẳng dám đối mặt với hắn.

Trên giường thoắt động, Lương Húc Thành đi xuống rồi. Thẩm Quân ngờ vực nhìn sang, hình như hắn đang tìm tòi thứ gì, kế đó chợt mặc quần áo ra ngoài. Thẩm Quân nằm sấp trên giường nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, còn chưa nghĩ xong thì đối phương đã cầm một tuýp mỡ bôi và mấy lọ thuốc về.

Lương Húc Thành đi đến cuối giường, ngồi xuống, bảo Thẩm Quân đến gần dạng hai chân ra, cửa mình sưng đỏ đáng thương tức khắc phô bày trước mắt.

Hắn ấn hai cẳng chân anh lên, sau đó cúi đầu xuống, bỗng nhiên thè lưỡi liếm vào cửa mình anh.

Thẩm Quân giật mình thốt lên, vô thức rụt người về sau. Lương Húc Thành giữ chặt cẳng chân anh, ép anh nằm im, đầu lưỡi càng thêm ra sức mơn trớn cửa mình e ấp.

Thẩm Quân che miệng, không ngăn được tiếng rên như đang khóc.

“Đau không?” Đầu lưỡi người đó vẫn còn đảo quanh, ngước mắt lên nhìn Thẩm Quân.

Thẩm Quân che miệng chặt hơn. Anh lắc đầu, bật ra câu nói như sắp tan vỡ: “Không… Không đau… Ư…”

Cho đến khi vùng kín ứa nước, Lương Húc Thành mới chịu dừng lại. Hắn phết thuốc mỡ ra ngón trỏ, sau đó đưa vào bên trong lỗ nhỏ ẩm ướt.

“Ư haa… A… Ư… Ư ư… Haa…”

Chất mỡ mát lạnh khuấy đảo niêm mạc trơn ướt, tiếng rên trong miệng Thẩm Quân lớn dần, Lương Húc Thành vẫn luôn để ý sắc mặt anh, cho dù anh cảm thấy thoải mái mà thoáng cau mày, hắn cũng sẽ hỏi anh có đau hay không.

Thẩm Quân không sao trả lời cho hắn, đành phải nhẫn nhịn lắc đầu.

Lương Húc Thành bôi thuốc hết sức thuận lợi, nhưng Thẩm Quân đáng thương đã hoàn toàn rơi vào cơn say nhục dục, không ngừng cựa mông, khiến ga giường trở nên nhăn nhúm.

Chẳng biết tại sao Lương Húc Thành lại tha cho anh, lên giường khuỵu gối xuống cạnh anh, luồn tay vào giữa đôi chân trắng muốt đang khép chặt của anh mà ve vuốt. Hắn ghé sát vào gáy Thẩm Quân, hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, giọng nói hơi khàn: “Nứng ghê thế? Muốn à?”

Thẩm Quân tựa cằm lên vai hắn, hai mắt nhoè đi, mông lung phát ra một tiếng “Ừm”.

Bàn tay đang lưu luyến giữa đùi anh di chuyển lên chiếc mông vểnh cao căng đầy, dụi dụi, miết miết, như để trấn an, nhưng lại khiến Thẩm Quân càng khó chịu hơn. Anh bất chấp dụi mình lên hắn, nũng nịu hệt như một chú mèo con.

Lương Húc Thành nhéo mông anh đỏ ửng, giọng hắn khàn một cách đáng sợ: “Tiếc là không được, hôm qua chỗ dưới của anh bị tôi làm sưng hết rồi.”

Câu này nói ra còn thoáng mang theo đau lòng. Tối qua lúc làm tình với Thẩm Quân, tuy hắn từng nói rất nhiều lời thô tục, nhưng hắn nào nỡ phịch chết anh cơ chứ.

Thẩm Quân nghẹn ngào, giọng nói mềm nhũn: “Tất cả là tại cậu… Cậu là đồ khốn…”

Đáy lòng Lương Húc Thành sít lại, mười ngón tay thình lình nhéo mạnh mông anh, cúi đầu nuốt lấy cánh môi tươi mọng của anh: “Ừ, tại tôi hết, tôi là đồ khốn, chịch cho lỗ nhị của cưng bị đau như thế…”

“Hư a…” Bị hắn hôn, Thẩm Quân cũng chẳng nói được gì, môi lưỡi hai người vấn vít hồi lâu, bàn tay bên dưới bắt đầu mơn trớn lẫn nhau.

Thẩm Quân xô mạnh Lương Húc Thành ra, cúi đầu đón lấy vật thể cường tráng trước mắt, bắt đầu nhiệt thành ngốn lấy.

“Hưm… Cưng à… Anh…” Lương Húc Thành bị hành động bất ngờ của anh làm cho hai chân rụt lại, cây hàng cương cứng được khuôn miệng xinh xắn bao phủ, quả thật khiến da đầu hắn tê rần.

“Đúng, cứ ngậm như thế… Sâu thêm chút nữa…” Lương Húc Thành ghì đầu Thẩm Quân, không kìm được bắt đầu đưa đẩy, cuối cùng kích động xộc hết cả cây vào trong.

Thẩm Quân không chịu đựng nổi, chỉ cảm thấy chỏm đầu vọt thẳng xuống chỗ cực sâu trong họng mình, không sao thở nổi, theo bản năng sinh lý muốn nôn ra.

Quy đầu hùng dũng bất chợt nghẹn ứ trong cổ họng, Lương Húc Thành gằn khẽ, mạnh bạo ghì đầu Thẩm Quân xuống, không cho anh tránh thoát. Dương vật hung hãn đưa đẩy điên cuồng qua cánh môi đỏ ửng, sau đó kịch liệt phóng thích.

Lúc Lương Húc Thành rút ra, dương vật vẫn đang phun trào ồ ạt, một dòng tinh dịch trắng xoá bắn hết lên mặt, lên xương quai xanh của Thẩm Quân.

Thẩm Quân ho sặc sụa, nuốt hết tinh hoa xuống họng, nhưng vì phóng thích quá nhiều, bên môi còn có chất dịch tràn ra.

Thẩm Quân thất thần đưa tay quệt đi.

Lương Húc Thành nhìn mà đỏ cả mắt, thình lình nhào vào anh, nuốt lấy đôi môi anh.

Thẩm Quân vừa hôn trả, vừa đưa tay mơn trớn hai hòn ngọc trĩu nặng của đối phương, thoáng chốc lại thắp lên lửa dục của cả hai.

Lương Húc Thành giận dữ xô tới, suýt nữa thì vọt vào nơi cửa mình đáng thương. Hắn ghì lên đôi mông trắng muốt của Thẩm Quân, nghiến răng nói: “Anh muốn ép tôi phải phịch chết anh đúng không!”

Thẩm Quân rên khẽ: “Là cậu làm thế với tôi trước mà… Hư a!”

Lương Húc Thành đánh mông anh một phát, kế đó trở người, để Thẩm Quân quỳ trước mặt mình, rồi từ phía sau bạnh khe mông ra, đẩy đầu lưỡi vào trong.

Thẩm Quân rên lên một cách dâm dục, đôi mông ngọ nguậy không ngừng, chỉ mong đối phương đưa vào sâu hơn.

Hạ bộ Lương Húc Thành bị dáng vẻ này của anh khiêu khích như muốn nổ tung, giận dữ thọc đầu lưỡi vào sâu hơn, dồn sức sượt đến điểm mẫn cảm của anh, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ rồi liếm lên chỗ cửa mình sưng đỏ, mùi tanh và vị thuốc thoang thoảng đồng loạt tràn vào miệng.

“Dâm ơi là dâm…” Lương Húc Thành liếm nhanh hơn.

“Aaa… Liếm giỏi quá… Đầu lưỡi phịch tôi chết mất… Ư hư a… Tuyệt quá… Sâu quá đi…”

Vùng kín bị liếm láp ứa ra rất nhiều nước, không ngừng rỉ ra từ cửa mình, có đôi chút bị người kia liếm vào nuốt xuống, có đôi chút lại chảy thẳng xuống rãnh đùi, bị tay của người kia quệt phải, dời lên mông, tạo thành vệt ướt sáng bóng.

Đúng lúc ấy, điện thoại trên tủ đầu giường bất chợt đổ chuông.

Thẩm Quân ngước mắt nhìn qua, đó là điện thoại của anh. Anh rên lên, muốn bò xuống xem, mới bò được hai bước thì đã bị Lương Húc Thành tóm chân kéo về.

Lương Húc Thành rụt đầu lưỡi lại, giữ chặt hai chân Thẩm Quân, đỡ vật đàn ông đã sung mãn cực điểm của mình, vọt vào khe hở giữa hai đùi anh, quy đầu khẽ khàng sượt qua cửa mình đóng mở hờ hững.

“Á…” Thẩm Quân bị đẩy ngã nhoài, Lương Húc Thành đỡ anh lên, càng thêm ra sức phập vào từ sau.

“Hưm…” Lương Húc Thành thở dài, nhấc mông Thẩm Quân dịch lên rồi bắt đầu đưa đẩy, “Không phải hồi nãy vừa định đi xem điện thoại à? Bây giờ anh đi đi.”

“Ư haa… Khốn kiếp…” Khoé mắt Thẩm Quân ướt nhẹp, hệt như một con chó tủi nhục, vừa rên rỉ vừa bò về trước. Lương Húc Thành mạnh bạo thọc rút, giữa hai bắp đùi trắng muốt tạo nên ma sát mê người. Lần nào chỏm đầu cũng cố tình xộc vào rìa cửa mình, xộc đến mức Thẩm Quân càng chật vật hơn, chỉ mong lần sau vật đó có thể tiến vào sâu hơn, tốt nhất là vào lún cán, để anh bớt đi phần nào ngứa ngáy.

Thẩm Quân đã bò được đến đầu giường, màn hình điện thoại hiện lên tên của biên tập viên.

Bấy giờ anh mới nhớ ra, tuần này anh còn bài phê bình phim chưa nộp, lập tức muốn cầm lấy điện thoại. Nhưng cầm vào tay rồi lại nghĩ, tình trạng hiện tại của mình, vốn dĩ không nghe máy được.

Thấy anh định tắt máy, Lương Húc Thành bỗng dừng động tác.

“Anh nghe đi, tôi không động nữa.”

Thẩm Quân thở phào, nói câu cảm ơn, sau đó ấn nghe.

Biên tập là một ông anh, vừa mở miệng đã gào lên: “Sao bây giờ mới nghe máy! Cậu quên hôm nay là ngày mấy rồi à?! Không phải đã bảo hôm nay…”

Thẩm Quân lập tức xin lỗi: “Tôi xin lỗi! Bản thảo tôi viết xong rồi, chờ chốc nữa tôi gửi mail cho anh ngay!”

Bấy giờ đầu dây bên kia mới tạm dịu đi, bắt đầu hỏi anh về chuyện bản thảo.

Thẩm Quân vừa định trả lời thì bàn tay đang giữ hông anh bất chợt kéo mạnh về sau một cái, lập tức khiến cây hàng giữa hai chân anh phập vào, sượt qua nơi cửa mình.

Cơ thể Thẩm Quân run lên, thốt “A!” một tiếng.

Đầu dây bên kia lập tức hỏi anh bị làm sao.

Người phía sau lại giở trò cũ, kéo hông anh dằn mạnh vào thắt lưng mình, không ngừng thọc rút qua lại giữa hai chân anh.

Thẩm Quân cố gắng che miệng, chờ khi bình tĩnh mới vội vàng nói: “Vừa mới bị ngã, chốc nữa tôi sẽ gửi bản thảo cho anh, giờ tôi còn có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé!”

Dứt lời cũng cúp máy luôn.

Người phía sau ghì chặt mông anh, bắt đầu đưa đẩy mạnh bạo hơn. Thẩm Quân rên rỉ không ngừng, nhớ đến chuyện hồi nãy, lại hổn hển hỏi: “Không phải cậu bảo sẽ không cử động à?”

Người kia thúc vào sâu hơn: “Tôi động gì đâu, tôi để anh động đấy chứ, ban nãy rõ ràng là chân anh đang thúc vào cây hàng của tôi mà.”

“Cậu! Ư haa! Đừng, đừng đâm vào đó… Ư… Aaa… Tuyệt quá… Vào… Vào đi… A…”

“Cưng à, tôi cũng muốn vào lắm…” Người kia ra sức đưa đẩy giữa hai chân anh, tốc độ càng lúc càng nhanh, hai bên túi bìu va vập mạnh bạo vào đùi anh, “Anh có biết lúc lỗ nhị của anh níu chặt lấy quy đầu tôi, tôi muốn đâm vào trong thế nào không? Hả đồ lẳng lơ… Hưm…”

“Hu hu… Ư… Khốn kiếp… Ư ư… A…”

“Tên khốn kiếp này đang phịch anh đấy!”

“Hức… A… Đừng đâm vào đó… Ư aaa đừng, đừng mà… Aaa… Ư ư…”

Qua khe đùi Thẩm Quân, Lương Húc Thành nhanh chóng đưa đẩy gần trăm phát, khiến hai chân anh đỏ bừng, cuối cùng chợt bị cửa mình của Thẩm Quân chặn lại, gằn giọng một tiếng, tinh quan thất thủ, quy đầu hùng dũng kề sát cửa mình sưng đỏ, thình lình phóng tinh.

Tinh dịch đậm đặc tràn qua rãnh mông anh, trôi xuống khe đùi, thậm chí có vài dòng tinh còn bắn cả vào trong, khiến lỗ nhỏ không ngừng co giãn.

Lương Húc Thành cúi xuống cắn mạnh một cái lên mông Thẩm Quân, bấy giờ mời ôm người đang dồn dập rên rỉ dưới thân nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Hai người ôm nhau, quấn quít, da kề da, an ủi lẫn nhau.

Cuối cùng Lương Húc Thành cựa nhẹ thắt lưng, lại lấy quy đầu chặn vùng cửa mình anh, không để tinh dịch hắn vừa bắn vào chảy ra.

Hắn liếm láp vành tai Thẩm Quân, trong lúc Thẩm Quân đang ngủ mê mệt, thấp giọng nói: “Anh là của em.”

Cả thể xác, lẫn linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.