Editor&Betaer: Cogau
“Vậy không bằng em đến công ty anh đi, em cũng thấy đấy, bình thường anh rất bận, có bà xã yêu quý ở bên cạnh hỗ trợ, có lẽ hiệu suất làm việc của chồng em sẽ rất cao.” Lúc Lại Tư nói chuyện, gương mặt nghiêng qua, cười đến cực kỳ tuấn tú, tràn đầy mong đợi.
“Không được.” Từ chối thẳng thừng, đột nhiên thấy được vẻ thất vọng anh không hề che giấu được, Tuyết Thuần lập tức giải thích: “Không phải vậy, em không có kinh nghiệm làm việc, năng lực làm việc không tốt, hơn nữa em chỉ biết chút thiết kế web này nọ thôi, những việc khác em đều không nhiều biết.”
“Không cần gấp, những thứ này cũng có thể học mà.” Lại Tư quay đầu lái xe, đạp cần ga, Bugatti Veyron lao đi như tên bắn.
Tuyết Thuần chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, cô rất muốn nói: đừng có lái nhanh như vậy được không.
Nhưng Lại Tư vẫn thảo luận vấn đề công việc với cô đều đều.
Lúc này, Tuyết Thuần còn chưa ý thức được sự phẫn nộ của anh, vẫn lắc đầu: “Nhưng em vẫn thích công việc hiện tại.”
Lại Tư đạp cần ga mạnh hơn, Bugatti Veyron thật đáng thương!
Cảnh vật ở phía trước giống như chiếu phim, từng cảnh từng cảnh cứ nhanh chóng lùi về phía sau, tim Tuyết Thuần như bị bóp nghẹt, nắm chặt tay ghế, thật sự cô rất sợ! Sống nửa cuộc đời rồi nhưng cô chưa bao giờ ngồi xe nào chạy nhanh như vậy. Đầu ngón tay vịn mui xe và bám vào tay ghế trở nên trắng bệch, cô chỉ nghĩ, một khi xe đụng vào đâu thì tối thiểu cô có thể giữ vững thân thể.
“Nhưng là chồng em, anh không thích.”
Cái gì? Nhìn vào những cảnh vật ở phía trước dời về phía sau bằng tốc độ khủng khiếp, nghe được câu này Tuyết Thuần vẫn không nhịn được sửng sốt, kinh ngạc nghiêng đầu sang nhìn anh.
Vẻ tươi cười trên mặt anh đã không còn, anh như biến thành người khác vậy, đôi môi mỏng mấp máy lạnh lùng.
Anh luôn cho cô cảm giác lịch sự tao nhã, tao nhã cao quý giống như hoàng tử vậy, anh cũng chẳng nói với cô những lời dịu dàng quan tâm, mà cho tới bây giờ cũng không nói với cô là không quan tâm, cho dù cô tự tiện dời xa phòng ngủ của hai người, anh cũng chẳng nổi cáu. Nhưng vừa rồi anh nói, anh không thích, anh không đồng ý cho cô làm công việc đó.
“Tại sao?” Tuyết Thuần nỉ non, anh bắt đầu chán ghét cô sao? Vốn là công việc yêu thích, bởi vì cô đã bắt đầu từ khi độc thân rồi, nhưng sao trong lòng cũng có chút buồn bực?
Nghe cô hỏi vẻ hơi sợ sệt, cuối cùng Lại Tư cũng mềm lòng, ai bảo anh yêu cô chứ, không muốn trong lòng cô có chút không thoải mái nào. Tốc độ xe thoáng giảm một chút, trên mặt lại mang nét cười quen thuộc, đôi mắt đáng thương tội nghiệp lại hơi có vẻ hài hước: “Trước đây, những chuyện em đã đồng ý với anh, em đều không làm được: ‘Hôn buổi sáng’, rồi ‘thời gian làm việc và nghỉ ngơi’, mỗi ngày thời gian chúng ta cùng ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Xác thực, Tuyết Thuần thân với không người nhiều, không biết chút hoang mang có ý nghĩa gì, nhưng trông thấy nụ cười quen thuộc thường ngày của Lại Tư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giống như lạnh lùng vừa rồi của Lại Tư chỉ là một ảo giác, mà trong tiềm thức cô cũng cho là như vậy. Nhưng vì đúng là cô đã không giữ lời hứa trước, lúc ấy quả thật cô đã đồng ý chỉ cần không đuổi dì Lục, cô sẽ giữ đúng thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường. Khí thế của cô rõ ràng bị đè xuống: “Xin lỗi, lần này nhất định em sẽ sửa.”
Chỉ cần không xảy ra mâu thuẫn, cô sẽ thử thay đổi, dù sao hai người sống chung một nhà, nên cần phải bao dung và thay đổi. Thích Tuyết Thuần dịu dàng như vậy, nên Lại Tư lại tiếp tục.
“Còn nữa, phòng của em quá lộn xộn.”
“Em . . . em sẽ dọn dẹp gọn gàng.” Tuyết Thuần bỗng dừng lại, quả thực là cứ khi mê muội với công việc trên internet, cô đều không dọn dẹp sắp xếp phòng mình, để một đấng mày râu nói rõ như vậy, quá mất mặt mà.
“Mỗi sáng anh đi làm, em đều không hôn tạm biệt anh!” Đặc biệt nhấn mạnh điều này, vì đó là phúc lợi của anh! Bình thường cũng hơi tội nghiệp.
Giống như đòi kẹo giống vậy, cứ muốn đòi thêm, muốn có được nhiều hơn. Lại Tư cố kìm nén cái miệng muốt toe toét ra, anh nhìn thẳng phía trước, mắt đầy tràn ánh cười vì thực hiện được quỷ kế.
“Chuyện này, sau này sẽ không thế nữa.” Ai có thể nói cho cô biết, cô còn có thể trả lời thế nào khác nữa không? Nói ‘không’ sao? Như vậy chắc chắn cô phải tới công ty anh làm, khi đó bị quản càng chặt hơn, mỗi ngày chỉ cần vừa mở mắt là nhìn thấy khuôn mặt anh rồi. Ngẫm lại, nghi lễ Phương Tây không phải là chỉ cần hôn má thôi sao, chuyện này . . . cũng tàm tạm, không tính là quá đáng.
Cuối cùng, tốc độ xe kinh khủng đã trở lại bình thường, tâm tư đang lơ lửng của Tuyết Thuần dần dần hạ xuống.
Cứ như vậy, một cuộc nói chuyện nho nhỏ trên xe, Lại Tư đã lấy được một nụ hôn chào buổi sáng mỗi ngày, rồi cả cơ hội lãng mạn mỗi ngày cùng Tuyết Thuần dùng cơm nữa. Đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn của ‘người phụ nữ xó bếp’ thì anh đã thành công hơn một nửa rồi.
Sau này, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc, anh cũng không tin là cô có thể chạy thoát khỏi lưới tình chằng chịt anh đã giăng!
“Cần phải đi thử lễ phục, mà anh thấy quần áo của em cũng không nhiều, thuận tiện đến Bring Star Center mua thêm đi.” Tuyết Thuần có thói quen sống giản dị, xoay qua xoay lại cũng chỉ mấy bộ này. Bản chất của phụ nữ là thích đi dạo phố mua quần áo đồ trang sức, Lại Tư không tin, những quan tâm của anh lại không lay động được cô gái có tấm lòng tốt bụng dịu dàng - Tuyết Thuần này.
“Cũng được.” Tuyết Thuần trả lời. Dù sao đi nữa, trên danh nghĩa cô cũng là vợ của anh, anh là một người có địa vị, làm vợ anh – cô cũng phải để ý tới thể diện của anh chút chứ, cách ăn mặc cũng không thể quá mộc mạc hại anh mất thể diện được. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn đối xử rất tốt với cô, cô cũng nên đáp lại bằng sự tôn trọng tương đương. Hầu như không còn sự sợ hãi nữa, dần dần cô bắt đầu nghĩ cho anh rồi.