Rất Yêu Cô vợ Ép Hôn

Chương 97: Chương 97: Chương 95




Hồi lâu, thần sắc khủng hoảng của Tuyết Thuần lập tức biến mất không thấy, ngược lại âm thanh tràn đầy tiếng nói lên tiếng, “Đúng, là em không có tư cách.”

Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, bàn tay bé nhỏ cấm lấy nắm đấm của anh, chỗ đó không có mảnh vỡ nhọn dính vào, nhưng lại có mảnh sứ li ti loang lổ, còn dính rất sâu. Tuyết Thuần rất nghiêm túc cầm khăn giấy trên bàn trang điểm lên, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi vết máu trên tay anh.

“Anh tức giận thì mắng em là được rồi, ngàn vạn lần đừng trút lên tự trút lên người, thân thể là quan trọng nhất.” Đặc biệt là lúc bị bệnh mấy năm nay, thân thể cô yếu đuối, nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà là chuyện không thể nào. Khi đó cô khắc sâu hiểu ra, thân thể khỏe mạnh bằng phát tài, thân thể khỏe mạnh bằng đạo lý tự do.

Tức giận của Lại Tư ở lúc cô dịu dàng ôn nhu che chở, nhu hòa mấy phần, cô đến gần, hương thơm đặc biệt, làm tâm trí anh mê mẩn, cơn tức giận mới vừa của anh lập tức tan thành mây khói.

Không đủ gần. Anh muốn chạm tới lòng của cô, muốn dựa cũng phải gần hơn chút nữa. Nhưng lòng tự trọng của Lại Tư lại không để cho anh dễ dàng cúi đầu như vậy, anh hừ lạnh một tiếng, mở miệng đều là ý mỉa mai, “Mấy cái quan tâm này, em đã cho bao nhiêu người đàn ông. Hay nói em lợi dụng chuyện này, còn là lạm dụng người tốt?” Không thể không thừa nhận, lúc cô chạm tới da tay của anh, lúc che chở anh, tâm tình ủ dột của anh nhất thời liền biến thành trong xanh.

Từ sau khi từ biệt, Tuyết Thuần không muốn nhìn thấy nhất là vẻ lạnh lùng của anh, thấy tâm tình lúc này của anh bây giờ không thích hợp nói thêm gì nữa.

“Trích Trích!”

Tầm mắt Tuyết Thuần trong lúc vô tình nhìn hoa tường vi trong mưa to gió lớn, hình dáng nhỏ bé của Trích Trích chạy qua chạy lại, đoán chừng là chơi quá rồi! Tuyết Thuần gấp gáp, định chạy ra cửa.

“Đi đâu?” Lại Tư nắm lấy tay của cô, anh còn chưa hỏi rõ, sao chịu để cô vô tình chạy đi.

“Trích Trích vẫn còn đang chơi ở vườn hoa, em muốn dẫn nó trở lại.” Tuyết Thuần vội vàng nói, vội vã đi xuống lầu.

Trích Trích lúc mới sinh ra thân thể yếu nhất, thậm chí có một thời gian được chăm sóc truyền dịch, cho nên cô hữu ý vô ý thường dung túng bé. Sau đó lại là bởi vì thân thể trẻ con phục hồi nhanh hơn, lập tức liền hồi phục như cũ, mặc dù như thế, cậu vẫn gầy hơn so với Đô Đô. Cô rất lo lắng Trích Trích giống như trước đây tiếp cả ngày đều phải đánh vật với kim tiếm.

Mắt thấy cô rời đi, Lại Tư chợt nhớ tới liền ra lệnh cho Đao Dân, “Lập tức ra vườn hoa mang Trích Trích về.” Nói xong, liền sải bước đuổi theo người phụ nữ ngu ngốc kia. Mưa to gió lớn nguy hiểm như vậy, cô sẽ không ngốc đến mù quáng xông ra ngoài chứ. Thời tiết này, tỷ lệ bị sét đánh trúng rất cao, nói gì cũng không thể để cho cô chịu đựng những thứ nguy hiểm kia.

Gốc hoa tường vi ở mảnh đất trống rộng ở sau nhà, đi tới đó còn phải qua một lối đi nhỏ. Lúc Lại Tư đi ra, Tuyết Thuần đã sớm liều mạng đội mưa chạy ra, các con là sinh mạng của cô, cô thà để mình bị thương để đổi lấy bình an của con trai, nói gì đi nữa cũng phải lập tức tìm Trích Trích trở về.

“Đứng lại, anh có lời muốn hỏi em.” Lại Tư tay chân mau, động tác nhanh hơn so với người thường, đã sớm nhìn thấy cô mù quáng xuyên qua ở vườn tường vi, cây tường vi có gai, anh muốn kéo cô trở về.

Bên tai đều là tiếng mưa rơi lộp độp, Tuyết Thuần lớn tiếng hỏi, “Anh nói gì?”

Sắc mặt Lại Tư giận giữ nhìn chằm chằm cô không yên.

Lúc này Tuyết Thuần không để ý tới anh, hiện tại cô quan tâm nhất là Trích Trích, vì vậy xoay người tiếp tục đi vào vườn hoa, hoa tường vi vây quanh dầy đặc, mặc dù có cây dù chống lại, đóa hoa đang lúc rơi xuống đất rơi thẳng lên trên người cô, “Trích Trích! Mau tới chỗ mẹ! Trích Trích!”

“Đừng, anh đã bảo Đao Dân đem Trích Trích về rồi.” Lại Tư đi theo phía sau cô, không biết tại sao, nhìn cô một thân một mình hoảng hốt lo lắng kêu gào trong mưa, trái tim của anh liền không cầm được mà đau lòng, giống như cảm thấy được mấy năm gần đây cô một mình không ai giúp đỡ, không chịu nổi triền miên trên giường bệnh, vật lộn với cuộc sống gian khổ...

Tuyết Thuần vẫn không nghe rõ, “Anh nói cái gì? Trích Trích thế nào?”

Lại Tư lên trước giống như trước tùy tâm sở dục ôm lấy cô, kéo vào trong ngực, che mưa chắn gió cho cô, không rảnh thưởng thức nụ cười thuần khiết của cô.

Hai cây dù đụng vào nhau, nước bắn ướt hai người. Tuyết Thuần muốn lui về sao một bước, để cho hai cây dù không chạm nhau nữa, nhưng Lại Tư duỗi bàn tay, nhẹ nhàng giữ cô lại.

Tuyết Thuần muốn tránh thoát, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cây dù trong tay Lại Tư như cây diều đứt dây, ở trong cơn mưa to gió lớn bị thổi đi rất xa. Tay giữ cô là bàn tay bị thương, để ở bên ngoài cây dù, nước mưa chảy qua, máu tươi không nhìn thấy dấu vết.

Là gió quá mức to, hay là tay Lại Tư giữ chặt cây dù, Tuyết Thuần đã không còn cách nào suy nghĩ sâu thêm, cô theo bản năng giơ cây dù lên cao, dưới tình thế cấp bách, dưới chân nửa người tựa như nhào tới trong ngực anh.

Cô không muốn anh dính ướt, nếu không sẽ bị cảm. Không hơn. Đơn giản, nhưng là ấm áp nhất uất ức nhất.

Năm đó chuyện xảy ra đến dày đặc, cô từng âm thầm nghĩ, cái ôm ấm áp trong ngực của anh, là chỗ an toàn nhất! Trong chớp mắt, hốc mắt Tuyết Thuần ướt ướt, thật muốn lưu luyến ở trong thế giới của anh cái gì cũng không muốn làm, chỗ nào cũng không muốn đi, cứ yên bình như vậy, ngây ngô là tốt rồi.

Nhưng thực tế thì không cho phép, sắp phải ly hôn anh, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, hữu ý nhìn thấy người, sẽ khó chịu, vô ý nhìn thấy người, sẽ bị đồn đãi.

Chuyện phát sinh ở trong chớp mắt, Tuyết Thuần ở trong lồng ngực anh đã sớm ổn định, “Anh đưa em trở về.”

“Được.” Lại Tư đột nhiên, tay vừa kéo, kéo cô đến trước người, sau đó cằm gác lên, gác lên bả vai gầy yếu của cô, nhắm hai mắt, gò má cô tăng tăng cần cổ trắng ngần, tuyến luyến, thâm tình, lại vừa ngắn ngủi như vậy.

Giờ khắc này, anh muốn vĩnh viễn, tạ thần ý cô là trở về sao?

Nước mưa tí tách rơi xuống, hơi lạnh không khí, nước mưa bắn ướt quần ống.

Trên cổ truyền đến hơi thở của anh, hô hấp của anh, trên thắt lưng là bàn tay nóng bỏng của anh. Mà thân thể cô lại như ngòi nổ, nhiệt độ nóng bỏng giống như có dòng điện, lập tức chạy đến khắp người, vọt đến trong lòng cô, cảm giác tâm động kia so với trước đây hơn chứ không kém.

“Cũng, cũng không cần gần quá mức như vậy.” Tuyết Thuần hơi lúng túng lắp bắp nói.“Như vậy phải không?” Lại Tư vừa dùng một chút sức, thân thể hai người lập tức càng dán chặt hơn, anh đã có thể đụng đến trước ngực mềm mại của cô.

“Lại Tư, không nên như vậy, chúng ta sắp ly hôn rồi.” Sắc mặt Tuyết Thuần có chút khó coi, cô quả quyết cự tuyệt loại quan hệ không dứt này. Càng hận hơn tại sao bản thân lại không muốn đẩy anh ra.

Nghe tên của mình thốt ra trong miệng cô, môi của anh cong cong, “Vậy thì thế nào? Đừng quên, đây là em thiếu anh!” Lại Tư tà nịnh cười một tiếng, giờ phút này anh chỉ muốn nhớ lại chút hoặc nhiều cảm giác tốt đẹp nhiều năm trước, nói gì cũng không muốn làm mất điều tốt đẹp này.

Đây là em thiếu anh! Thiếu anh!

Trên mặt Tuyết Thuần trắng bệch, trong suốt giống như tờ giấy trắng bay theo gió. Cảnh tượng ngày đó tái diễn lần nữa, là một băng kiếm lạnh thấu xương, đem lòng của cô ghim đến trăm ngàn vết. Anh chưa từng nhớ cô mang đau đớn cho anh, rốt cục vẫn phải nói ra!

“Thật xin lỗi.” Môi Tuyết Thuần run rẩy, mặc dù có vẻ tái nhạt, rồi lại như đóa tường vi mảnh mai bay trong giò, khiến người yêu thương.

Ánh mắt Lại Tư sâu như biển, một tia thống khổ chợt lóe lên, có gì đó vạch trần vết sẹo trước đây. Anh chậm rãi kéo ra một chút hiềm khích.

Lúc nhanh như chớp, anh không chút nào thương hương tiếc ngọc, tay nhấn ót cô một cái, để cô nhìn thấy chuyện muốn làm.

Môi mỏng lạnh của anh run run vuốt ve cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, điên cuồng thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.

“Ưm...”

Tuyết Thuần đẩy lồng ngực của anh, quyền vô lực rơi vào lồng ngực bền chắc của anh, nước mưa rơi vào trên hai người bọn họ, bao gồm cả hai đôi môi không thể phân biệt ra.

Giống như muốn vét sạch linh hồn của cô, nuốt hết cái miệng nhỏ nhắn của cô, vô tình trừng phạt cô. Lại Tư điên cuồng bá đạo, động tác một chút cũng không lưu tình. Hương vị ngọt ngào như vậy, mùi thơm cơ thể quen thuộc như vậy, tất cả đều thuộc về cô.

Không sai, không còn là nửa đêm tỉnh mộng thức dậy vắng vẻ. Đã như vậy, trời cao cho anh một cơ hội nữa, anh cũng ẽ không cho phép cô thoát khỏi tính mạng của anh.

Không có ngày đó cô hô lên một câu Trình Lãng, đâu rơi vào tình cảnh này, hại anh bốn năm mới quen biết Trích Trích và Đô Đô.

Đều là lỗi của cô!

Hương vị ngọt ngào, là hương vị mỗi ngày dựa vào trí nhớ mà lưu luyến, hơi thở nhẹ ngửi, là hương thơm của người phụ nữ anh muốn, bàn tay vuốt ve ôn mềm, là người đã từng cùng anh hòa làm một.

Dần dần hôn môi cũng không thể thỏa mãn, từ trước đến nay điều anh muốn, là cả con người. Nếu không cũng chính là sẽ không tạo nên bá chủ hắc đạo.

Tay của anh dao động qua lại trên người cô, để cô ở trên cây, một tay đang lúc ôm lấy cô liền dễ dàng năm lấy mông cô, hai chân Tuyết Thuần cách mặt đất, chỉ có thể bám lên người anh, giống như cỏ lụa, cả đời cũng chỉ leo lên người yêu của nó.

Hôn qua khuôn mặt của cô, mũi ngọc quýnh nhuận, lại xuôi dòng xuống, lưu luyến ở vành tai nhạy cảm ngọc nhuận trân châu của cô.

Hai người đều thở dốc, không nói lời nào, nhưng lại làm chuyện nóng bỏng nhất.

Tuyết Thuần run run, muốn nhảy xuống đất. Mi Lại Tư vừa nhíu, bỗng nhiên ôm ngang cô lên.

Sau lưng, một vệt chớp rạch ngang bầu trời, giống như xé đôi nền trời.

Trong phòng, chị Tô đang bận rộn lau khô người cho Trích Trích.

“Mẹ.”

Trích Trích thấy Lại Tư ôm Tuyết Thuần, cũng cả người ướt trẻ về. Bé lập tức hất khăn lông của chị Tô ra, chạy tới chân Lại Tư, “Không cho phép bắt nạt mẹ con! Để mẹ xuống!”

“A, Trích Trích!” Tuyết Thuần bị hôn đến thần điên bát đảo, lập tức nhớ tới chuyện cần làm lúc ban đầu, không phải là tìm được Trích Trích, không để cho con cảm lạnh sao. Vì vậy cô ở trong ngực Lại Tư tự trách, “Đừng nghĩ lung tung, mẹ không sao.”

Trích Trích ngước đầu, đôi mắt đen khẽ nhíu, “Tại sao cha lại ôm mẹ, không để cho mẹ xuống?”

Khóe mắt Lại Tư giật giật, trầm giọng nói, “Lam Dạ.”

Lam Dạ không thể làm gì khác hơn là đi lên tới trước, “Cậu chủ đắc tội.” Sau đó quả quyết bế thân thể của bé lên hướng đến phòng ngủ nhỏ, “Chị Tô đến chăm sóc.” Nhìn tình hình, là đương gia không muốn có bất kì ai quấy rầy.

“Không cho phép bắt nạt mẹ con! ...” Xa xa, truyền đến âm thanh bám riết không tha của bé.

Tuyết Thuần vô cùng lúng túng, đứa nhỏ này thế nào liền căm thù Lại Tư. “Để cho em đi xem một chút, nếu không nó sẽ không chịu để yên.”

“Để cho chính nó đi, con trai nếm trải chút đau khổ mởi có thể mạnh mẽ lớn lên, cưng chiều từ bé, tương lai sau này sẽ khiến nhà này nhức đầu.” Bước chân Lại Tư tăng nhanh, ôm cô đến trên giường. Sau đó bắt đầu cởi quần áo ướt nhẹp của anh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.