Editor: Cogau
“Sao? Đói xỉu rồi à?” Lại Tư yêu thương xoa đầu cô, kéo cô tới bàn ăn: “Vừa hay dì Lục chuẩn bị rất nhiều món em thích ăn đấy.”
Tuyết Thuần ngỡ ngàng gật đầu, cay cay nơi sống mũi, không biết là bởi vì tháng rồi hốt hoảng chạy trốn hay hay là bởi vì nhớ tới khuôn mặt của ba.
“Đi ra ngoài du lịch một chuyến, người gầy đi rồi, ăn thịt nhiều một chút bồi bổ thân thể.” Lại Tư gắp một miếng thịt bò vào chén cô.
Tuyết Thuần vẫn còn cay cay mũi, rõ ràng cô làm chuyện có lỗi với anh, vậy mà anh còn đối tốt với cô như vậy. Giờ phút này, bởi vì chữ ‘cưng ơi’ ấy, cô tạm thời quên mất những bực tức do anh ép cưới mang lại.
“Thức ăn không hợp khẩu vị sao?” Lại Tư thấy cô cầm đũa, cũng ngừng ăn.
Tuyết Thuần hít hít mũi: “Không, ăn rất ngon.” Rung động chỉ thoáng qua, còn sự thực mẹ nuôi phá sản ép buộc cô gả cho anh vẫn là một vết thương trong lòng cô.
Sau khi ăn xong, Tuyết Thuần trở về phòng trước. Lại Tư cho rằng cô đi du lịch mệt mỏi, cũng không cố ép cô.
Buổi tối, Tuyết Thuần không ngủ ngon. Sáng sớm để dì Lục đánh thức, rời dậy thì hai mắt như mắt gấu trúc vậy.
Xuống dưới nhìn thấy Lại Tư đang xem báo, dáng vẻ thư thái rảnh rang, giống như cảm giác anh mang lại cho cô: rất có vẻ trí thức.
“Xuống ăn sáng đi.” Lại Tư đặt tờ báo trên tay xuống, nhìn cô ngồi vào chỗ: “Ngủ không ngon sao?”
“Ừ.” Tuyết Thuần không dám ngẩng đầu nhìn. Rõ ràng rất lịch sự nhã nhặn, mà sao cô lại luôn sợ anh, chỉ vì trên người anh có một loại khí thế áp bức vô hình, cho dù là anh cười, nhất cử nhất động đều thu hút ánh mắt người khác, nhưng không cho người ta cảm giác phiền chán, bởi vì khí thế trong con người anh không giống người khác, kiểu mạnh mẽ bá đạo vậy. Cái loại cảm giác muốn đến gần nhưng lại không thể tiếp cận ấy, lại có sức hấp dẫn chết người.
Nhiều khi cô nghĩ, rốt cuộc anh là người thế nào? Hoàn cảnh gia đình ra sao mà có thể tạo ra được một nhân vật y hệt hoàng tử như vậy chứ!?!
Bình thường, cô là người rất trầm tĩnh thích ẩn náu, họ giống như hai thái cực vậy, một kẻ thì muôn người chú ý, một người thì tầm thường lẻ loi. Không hiểu sao lại dính vào nhau chứ.
Thấy cô uống sữa xong, đôi môi đỏ mọng dính sữa trắng, anh nghiêng người qua, nhẹ nhàng xoa môi của cô. Sau đó cười hỏi: “Ăn no rồi à?”
Tuyết Thuần gật đầu, trên mặt hiện lên một luồng ấm áp không thể kìm nén. Cô định tránh ra, nhưng người như bị cố định vậy, cứng đờ ra.
Anh đã thay âu phục, trên người tăng thêm vẻ uy nghiêm vô hình: “Vậy anh đi làm đây.”
“Vâng.” Sao còn chưa đi? Còn nhìn chằm chằm cô làm gì? Tuyết Thuần vuốt mặt mình, chẳng lẽ dính gì ư?
Lại Tư nở nụ cười mê người, sau đó đi tới hôn lên cái trán sáng bóng của cô: “Sau này, phải hôn tạm biệt lúc anh đi làm, nha?”
Nhìn nụ cười mê người của anh: “Ừm.” Tuyết Thuần bị anh trêu chọc sửng sốt một chút, đứng đực ra nhìn anh đi xa.
Mặc dù cô trốn đi một tháng, nhưng tối hôm qua Lại Tư vẫn tuân thủ lời hứa của anh, ngủ riêng phòng.
Trong bếp, tiếng nước chảy ào ào, Tuyết Thuần đi vào, gọi: “Dì Lục.”
Dì Lục quay đầu lại nhìn, lập tức xoa tay vào tạp dề: “Có chuyện gì sao, cô chủ?”
Thấy Dì Lục cung kính như vậy với cô, Tuyết Thuần hơi ngượng ngùng, dù sao trước đó, cô luôn làm cùng người làm: “Dì Lục, con muốn hỏi chút, tối hôm qua Lại Tư ngủ ở đâu vậy ạ?”
Dì Lục cổ quái nhìn cô: “Cô chủ về thì cậu chủ liền đến phòng làm việc để nghỉ ngơi.” Bà là người làm việc lâu năm, hiểu quá rõ tính của Lại Tư, nên cũng biết rằng có một số chuyện không nên lắm mồm, nhưng quan hệ giữa cậu chủ và cô chủ cứ chướng mắt khó chịu sao ấy. Nói thế nào đây ta, cô chủ thì như một khối băng, chưa được làm nóng nên còn chưa tan đấy.
“Trong nhà còn phòng trống không? Con muốn chuyển qua đó.”
Dì Lục bị dọa cho giật mình: “Cô chủ, ngàn vạn lần xin đừng làm thế.”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Thuần, dì Lục giật mình vì phản ứng thái quá của mình, kìm tiếng thét chói tai lại: “Ý của tôi là, có nên hỏi cậu chủ một tiếng không?” Ai cũng biết, cậu chủ đã tốn bao nhiêu tâm tư để cưới cô chủ về, hơn nữa còn nhẫn nại dụ dỗ cưng chiều nữa. Chuyện này nếu là cậu chủ mà biết, có thể cắt bà thành tám khúc hay không đây? Ở đây lâu, ai mà chẳng biết bản chất bên trong thâm độc xấu xa của cậu chủ chứ, hiển nhiên là ngang với Diêm Vương! Chỉ mới nghĩ tới hậu quả thôi, dì Lục đã rùng mình rồi.
“Vậy, tối nay con sẽ nói với anh ấy.”
“Này, chuyện này . . . cô chủ nên nói đi ạ.” Bà chỉ có thể cầu nguyện, cậu chủ đừng có trút giận lên người bà thôi.
Lúc này điện thoại reo lên, Tuyết Thuần đi ra nghe máy: “Alo, xin chào! Đây là . . . nhà anh Lại ạ.”
Bên đầu điện thoại bên kia truyền tới một tiếng cười nhỏ: “Tuyết Thuần, anh là Lại Tư nè.”
“À!” Thật xấu hổ . . .
“Công ty tạm thời có việc, anh phải đi công tác một chuyến.”
“. . . . . . Ừ.”
“Nếu nhanh phải vài ngày mới về, nếu chậm có lẽ phải một tháng.”
“. . . . Vâng.”
. . . . . .
“Không có chuyện gì nữa, anh cúp nha.”
“Bye bye.” Tuyết Thuần vội vàng cúp điện thoại, trong lòng dâng lên chút cảm giác khác thường.
Rõ ràng là hai người xa lạ, kiểu xa lạ phổ biến, sao anh lại có thể coi cô như một người vợ chân chính vậy chứ? Cô chạy trốn một tháng, anh không trách, ngược lại còn quan tâm che chở. Anh đi công tác còn gọi điện thoại về báo cho cô. Bỗng, Tuyết Thuần cảm thấy hành động của mình thật xấu xa. Đã không tôn trọng Lại Tư, lại còn không quan tâm tới Lại Tư nữa.
Giữa hai hàng chân mày đen của Tuyết Thuần nhíu lại tăng thêm vẻ ưu sầu, cô luôn luôn không có thói quen thiếu nợ người ta, cho dù là một ít tiền, nếu cô được người ta giúp một ít thì cô phải trả lại gấp bội, như vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Rốt cuộc, Lại Tư nghĩ gì, muốn thế nào chứ?