Rất Yêu Cô vợ Ép Hôn

Chương 33: Chương 33: Lại Tư lại giận nữa sao?




Trong hình là một nam sinh tỏa sáng như ánh mặt trời, không được tự nhiên mà nói, nam sinh đó đã khiến cô phải chờ đợi năm năm, nhưng thời điểm vô tình nhớ lại, đã không hề còn đau buồn như trước nữa.

''Nếu em trèo lên đỉnh K2 thành công, anh sẽ sớm trở về với em.''

Câu nói làm động lòng người kia, nụ cười sáng đến rực rỡ, giống như là một dấu ấn khó phai, vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng của cô. Thậm chí Tuyết Thuần còn nhớ lúc anh cười còn để lộ ra hàm răng trắng muốt, còn có lúc cầm quả bóng rổ thì lộ ra cánh tay rắn chắc màu đồng.

Tuyết Thuần nhìn chằm chằm bức ảnh giống như đã đi vào cõi tiên, hoàn toàn không hề biết phía sau lưng có một con người đang tươi cười, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đến nỗi đen lại, nhờ cơ thể kia, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống hai, ba độ.

Xoạt! Quyển nhật kí bị lấy đi.

Bị tiếng động cắt đứt việc nhớ lại hồi ức, Tuyết Thuần bỗng trở lại hiện thực, hoảng sợ hỏi: ''Ai vậy?''

Quay đầu, thấy Lại Tư đang cười âm u, tuy rằng môi nhếch lên, nhưng con ngươi lại âm trầm lạnh buốt đến mức dọa người, Tuyết Thuần lập tức sởn gai óc.

Lại Tư như vậy, làm cho cô nhớ lại thời điểm thử lễ phục ba năm trước, anh nhìn Đại tiểu thư Trù vừa vô tình, lạnh lẽo lại cứng rắn, tuy nhiên vẻ mặt lần này, có vẻ còn trầm trọng hơn một chút.

Tuyết Thuần không biết lí do, với chuyện tình cảm cô rất ngu ngốc, hồn nhiên đến mức không ngờ, nhật kí viết về chuyện mình thầm mến ở trung học cứ để cho người ta nhìn cũng được. Mà khi nhìn thấy bộ dạng của Lại Tư khi mở tấm ảnh mà cô quý trọng ra, càng thêm tin tưởng ý nghĩ không lâu lúc trước.

Cơ thể bị nhấc bổng lên, Lại Tư ôm cô đi ra ngoài.

''Lại Tư, anh muốn đưa em đi đâu?'' Tuyết Thuần hỏi, còn tưởng rằng vẫn giống như lúc trước mà yêu cô, nuông chiều cô, thương tiếc cô còn hơn cả những hoàng tử Lại Tư ưu nhã khác.

Lại Tư ôm cô vào phòng ngủ, giống như xách một con gà con, ném về phía giường mềm mại, sau đó cơ thể thon dài cao lớn nặng nề áp xuống.

Bị giam cầm ở trong thế giới của anh, Tuyết Thuần dịch lên phía trên, ít nhất cũng có thể mở ra một chút không gian, hơi thở của anh sẽ không thể chiếm lấy hô hấp của cô. Cùng anh đối mặt mà làm ra hiềm khích, cũng sẽ không trở thành một con người nhỏ bé.

Tuyết Thuần nhìn kĩ mặt của anh, khuôn mặt này trước kia luôn tươi cười, giờ phút này đã mang theo vài phần lạnh lẽo cứng rắn, môi mím lại lạnh buốt, con ngươi tối sầm. Nhớ đến lúc tỉnh lại ngày hôm trước, anh cũng có bộ dáng này, giống như đang rất tức giận, tức giận? Lại Tư cũng có lúc tức giận sao?

Anh tức giận như vậy nhất định là có chuyện nha! Chuyện gì mà làm cho anh khó giải quyết như vậy, không còn tươi cười như trước? Trong lòng Tuyết Thuần không khỏi dâng lên chút thương tiếc, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được xoa nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhẹ nhàng hỏi, ''Làm sao anh lại tức giận chứ.''

Nếu quyết định sẽ yêu, vậy thì phải trả giá.

Nếu như trả giá quá nhiều dẫn đến việc mất thăng bằng, như vậy cân sẽ nghiêng về hạnh phúc nhiều hơn. Chuyện vợ chồng, nhờ có Lại Tư ở bên cạnh, giống như trở nên dễ dàng chinh phục hơn. Như vậy, ở bên anh, cô sẽ thoát khỏi vực sâu tối tăm, nắm được hạnh phúc.

Leo lên đỉnh K2, đối mặt với việc sinh tử, Tuyết Thuần mới ngộ ra, sinh mệnh là thứ vô cùng yếu ớt nên vô cùng trân quý, nhất phải yêu thương chính mình, yêu luôn người yêu của cô. Mà người này, chính là Lại Tư, còn có... Mẹ nuôi, mặc dù mẹ nuôi từng vì công ty mà vứt bỏ cô, nhưng mấy tháng ở nơi này, cô sớm đã hết giận, nếu rãnh rỗi sẽ cùng Lại Tư trở về thăm mẹ nuôi. Cô hồn nhiên mà không để ý, đã coi Lại Tư đặt vào phạm vi người một nhà.

Hô hấp Lại Tư cứng lại, động tác cũng ngưng lại. Tuyết Thuần đối với anh lại dịu dàng như vậy, bởi vì hiếm, cho nên càng khiến đáy lòng xúc động mà mềm mại lại. Không có cách nào khác khống chế, lòng bắt đầu xao động.

Quá khứ, vì để lấy được cô gái cư xử thành khẩn thẳng thắn, vì để phá tan nội tâm đã được bố trí phòng vệ tầng tầng lớp lớp của cô, anh đã ngụy trang thành người nhã nhặn, dùng nụ cười để che dấu lòng dạ đen tối. Anh luôn tính để không lộ sơ hở, nhất thời kích động đã đắc tội tới người lớn tuổi, thậm chí không tiếc việc chấm dứt quan hệ với Trù gia.

Vì cô lúc vui lúc buồn, có khi lại hoảng sợ giống như một đứa trẻ, có khi lại xúc động giống như một con rồng đang giận dữ, nếm đủ đắng cay lại vẫn yêu say đắm. Tuyết Thuần ở trong lòng anh chính là quan trọng đến như vậy! Không thể vì chuyện quá khứ mà phá đi hiện tại.

Vẻ mặt Lại Tư trì hoãn, con ngươi thâm thúy vẫn đen như đêm tối, có cái gì ở đó cuồn cuộn. Yêu càng sâu, đau khổ lại càng nhiều.

Người đàn ông kia dù sao cũng là quá khứ, anh không ngừng an ủi chính mình, cố nén lửa giận, lại nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, ''Người đàn ông kia là ai?''

Con ngươi đen giống Lưu Ly dao động, đầu nhỏ nghiêng về một bên, ''Đàn ông? Đàn ông nào cơ?

Lửa giận trong lòng Lại Tư lại dâng lên, Tuyết Thuần đáng chết, còn đang gạt anh? Mấy năm trước cùng tên đó leo núi, thân mật với nhau, vừa rồi còn nhìn đến si mê.

Lại Tư cười vô cùng đẹp, nhưng con ngươi lại lãnh khốc đến dọa người, ''Không cần ngụy biện, nói đi, người đàn ông trong ảnh rốt cuộc là ai?''

Khó khăn lắm mới khiến cho quả đấm của anh sát vành tai Tuyết Thuần, gối làm bằng bông tơ này là số một, trên chiếc giường chất lượng thuộc loại tốt nhất nảy ra âm thanh ''bụp''. Âm thanh nặng nề kia, là anh kiềm chế lửa giận, cho nên đã cô gắng để cô không bị thương.

Có lẽ lòng người đàn ông luôn bị coi thường, chiếm được cơ thể người phụ nữ mình yêu mến, sẽ luôn tưởng rằng mình đã thành công chiếm trọn được người phụ nữ đó.

Sau đó khi lại một lần nữa đối mặt với người phụ nữ của mình thì người đàn ông sẽ tháo tất cả ngụy trang xuống, không ý thức được để lộ ra bộ mặt thật.

Mà Lại Tư, trải qua việc Tuyết Thuần ''đi không từ biệt'', vì người đàn ông khác mà leo đỉnh K2, còn có quyển nhật kí từng tờ từng tờ tràn đầy luyến ái, thần kinh chịu kích động mạnh, không khống chế được, khiến cho Lại Tư lòng dạ đen tối chính thức hiện ra, lên sàn trước thời hạn!

Tuyết Thuần rốt cuộc cũng hiểu rằng Lại Tư trở nên như vậy là do cô. Lại Tư không còn đeo kính, đường nét trên mặt tuấn tú cương nghị, làm làm cho anh trở nên nam tính, cô nhìn đến nỗi tim đập thình thịch. Nhưng vừa nhìn thấy anh thô bạo mãnh liệt như vậy, dày đặc khí lạnh, khiến cho cô bỗng co rúm lại.

Tuyết Thuần suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên trợn tròn. Nếu như nói bức ảnh, vậy chỉ có thể là anh đã biết. ''Anh làm sao lại biết anh ấy.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.