“Oa! Cuối cùng có thể vượt qua mấy người, tôi có thể nhìn thấy cháu gái cháu trai yêu quý của tôi thật kỹ rồi!” Mấy lão đại hắc bang tản ra, Lại Dung Nhàn lập tức vui vẻ đã chạy tới, hài lòng ngồi xổm xuống đất, ngang hàng với Trích Trích và Đô Đô, cực nghiêm túc.
Vẻ mặt Lại Dung Nhàn duỗi thẳng, tầm mắt giống như nhà nghiên cứu quan sát trên người Trích Trích và Đô Đô, bản mẫu này, so với con trai Tề Tiểu Thanh của cô muốn bỉ ổi thế nào liền bỉ ổi thế đó.
“Thật là một đôi song sinh xinh đẹp nha! Đúng, đây chính là phiên bản thu nhỏ của Lại Tư! Ha Ha! Giống y như Lại Tư khi còn bé, thật khiến cho người ta hoài niệm nha! Lại đây, cho chị ôm bảo bảo, không sao, không sao.”
Trích Trích vội vàng chạy đến bên cạnh Tuyết Thuần, đôi mắt nhìn xung quanh, giống như đang suy nghĩ cuối cùng cũng không thật lòng muốn nói.
“A, đừng xấu hổ, lại đây, để cho chị ôm đi.” Lại Dung Nhàn một chút cũng không biết chữ “Thẹn thùng” viết như thế nào. Đã hơn ba mươi tuổi, lại để cho đứa trẻ ba bốn tuổi gọi là chị.
Xấu hổ? Há lại như vậy! Mình đường đường là nam tử hán chưa từng nghĩ đến xấu hổ! Nghĩ như vậy, đôi mắt Trích Trích lóe lên nét giảo hoạt, khuôn mặt ngây thơ ngẩng lên, “Nhìn nếp nhăn trên khóe mắt của bác, chắc chắn không phải là chị, phải là bác gái hoặc bà nội.”
Trong phút chốc, Lại Dung Nhàn tan nát cõi lòng, trên mặt không ngừng giật giật. Cho dù trời long đất lở, biển cạn đá mòn, cô cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, bé này thật đúng là của Lại Tư! Lời nói ác độc giống hệt thần đồng Lại Tư năm đó, đáng ghét giống nhau.
Khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ ác ma, chính là nói loại người này! Lại Dung Nhàn nghiến răng kèn kẹt.
“Chị xinh gái! Thật xinh đẹp!” Ánh mắt Đô Đô lấp lánh lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lại Dung Nhàn, trên đó trang trí mấy bông hoa nhỏ đầy màu sắc, bé và mẹ đều không có.
“A! Ở đây còn một đứa! Ha ha, bé này vừa nhìn liền biết là giống Tuyết Thuần.” Thật tốt! Lại Dung Nhàn không tức giận chút nào vội vàng chuyển mục tiêu, ôm lấy Đô Đô điên cuồng hôn một hồi, sau đó bàn tay xấu tính trái bóp phải bóp, thật đáng yêu! Thật động lòng người nha! Vì vậy Lại Dung Nhàn cuối cùng giúp nước miếng chảy đầy người Đô Đô, điên cuồng hôn.
Đô Đô cũng không ngại, ngây người đứng đó cười khúc khích, cắn đầu ngón tay, cười đến khanh khách. Trong suy nghĩ của bé, người bác này nhất định thích bé giống như bé thích búp bê vải vậy. Như vậy bé cũng thích cô ấy mới đúng, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn rút đầu ngón tay ra, sau đó nghiêng người lên trước, thơm má ngọc Lại Dung Nhàn một cái, sau đó điên cuồng hôn lên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cẩn thận.
Thảm rồi, chủ động đưa mặt lên cho hôn trong lòng người nào đó từ tràn đầy hài lòng vui mừng biến thành ác mộng, a một tiếng, chạy như điên vào phòng tẩy trang trang điểm lại. Hình tượng của cô! Hình tượng nha! Giao một bé đáng yêu mập mạp cho Lại Tư dường như bị hủy hoải trong chốc lát!
“Đô Đô.” Tuyết Thuần nghiêm túc nhìn con gái, “Mẹ nói lại một lần nữa, không được hôn loạn như thế.” Thỉnh thoảng lại như vậy! Nụ hôn đầu của Đô Đô sớm đã mất, mà ngày ngày còn lạm hôn, truyền đi, sau này còn lập gia đình thế nào! Làm mẹ, sao cô có thể dễ dàng với bé!
Người bạn nhỏ Tề Tiểu Thanh vốn đi theo bên cạnh mẹ Lại Dung Nhàn, mới tám tuổi, trong tám năm cuộc đời nhỏ bé của cậu, lại may mắn nhìn thấy người mẹ ác ma của mình kinh ngạc. Thường ngày cậu bị khí dễ, không khỏi thấy em họ mập mạp ngu ngốc lại có phân lượng như vậy.
Trong lòng liền có gan, ác độc tính toán, nếu không, mang bé Đô Đô về nhiều một chút để tức chết mẹ! Ai bảo mẹ của cậu không làm tròn nghĩa vụ, luôn bỏ rơi cậu và cha để một mình tiêu dao tự tại.
Trong lòng mang theo phúc hắc, ác ma Tề Tiểu Thanh cười nhẹ tiến tới gần, “Em họ Đô Đô, anh là anh Thanh.”
“Anh họ.” Đô Đô tiếp tục cắn đầu ngón tay cười khúc khích.
“Mợ, cháu dẫn Đô Đô đi chơi súng bắn nước có được hay không?” Tề Tiểu Thanh quả nhiên là người lớn hơn bọn chúng bốn tuổi, hiểu được lẽ độ khéo léo lấy lòng người lớn.
Trước kia Tuyết Thuần cũng rất thích cậu, “Đương nhiên là được, Trích Trích với Đô Đô mới đến, cũng không có bạn bè, sau này Tiểu Thanh nhớ dẫn chúng đi chơi nhiều một chút.”
Tuyết Thuần không có ý kiến, nhưng Đô Đô lại không vui, một chút cũng không thấy hài lòng, “Mẹ, con muốn ngủ.” Đang tự nhiên nhảy ra một Tề Tiểu Thanh cẩn thận thiết kế cạm bẫy bên trong.
Tuyết Thuần dịu dàng sờ sờ đầu Đô Đô, “Được, chơi cả ngày rồi, có mệt không.”
“Mẹ, con cũng mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Trích Trích không cam lòng bỏ rơi đằng sau, lẩm bẩm làm nũng. Hừ, một chiêu trăm phát trăm trúng này của Đô Đô, đoạt lấy quan tâm của mẹ đi. Hừ, làm nũng, thông minh như bé cũng làm được.
Đô Đô đáng thương, hoàn toàn không nghĩ tới anh trai của bé hâm mộ ghen tị thế nào.
“Chị Tô.” Chẳng biết Lại Tư đến từ khi nào, “Dẫn bọn trẻ đi nghỉ ngơi.”
Chị Tô cung kính đáp lời, “Cậu chủ cô chủ, chị Tô dẫn hai người tắm rửa rồi đi ngủ nha...”
Lại Dung Nhàn bên này đã quay lại, đôi mắt Lại Tư và Tuyết Thuần đồng thời nhìn lại một cái. Chợt, bộ mặt rất không bình thường toát ra vẻ xấu hổ, cô phúc hắc lấy giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có với con trai mình, “Tiểu Thanh, mẹ sai rồi, thật là mấy năm qua mẹ cũng không tắm cho con với cho con ngủ lần nào, hiện giờ liền bồi lại nha. Đi, hai mẹ con ta cũng tắm với ngủ một cái!”
Tề Tiểu Thanh vuốt cái ót tròn trịa, cố gắng suy nghĩ, tại sao hôm nay mẹ lại đổi tính rồi? Chuyện này không hợp logic! Vì đề phòng mẹ tiếp tục hắc cậu, cuối cùng cậu cũng nhớ đến. Khi nghĩ đến, để cho Lại Dung Nhàn dắt đi.
Vì vậy cả phòng khách to lớn, chỉ lưu lại hai người Lại Tư và Tuyết Thuần.
Không khí yên tĩnh, đại sảnh trống trải, hai người im lặng không lên tiếng. Không khí lúng túng, trong không khí phiêu đãng chút gì đó quỷ dị.
Tuyết Thuần không có lập tức xoay người đối mặt, ánh mắt đuổi theo chị Tô ba người đi lên cầu thang.
Lại Tư đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt sáng quắc nhìn gò má xinh đẹp của cô, tướng mạo xinh đẹp, đường cong lưu loát như điêu luyện sắc sảo, mái tóc đen nhánh thẳng đến hông, óng ánh sáng bóng, giống như hoa Mạn Châu Sa trong bóng tối ở thế giới bên kia. Anh giống như có thể tưởng tượng đến, khi bàn tay thon dài của anh lướt qua, mái tóc sẽ như cá trạch trượt qua bàn tay anh. Lúc suy nghĩ, tay của anh tùy ý động, không tự chủ vươn lên, đang muốn chạm đến mái tóc đen nhánh phía sau cô.
Cùng lúc đó, Tuyết Thuần đang đứng yên bất động chợt giật giật, cô hơi nghiêng người ra, đầu ngón tay của anh xẹt qua mái tóc của cô. Tuyết Thuần nhìn anh cười cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Cái đó... Em đi nhìn chúng nó một chút.” Cũng không thể tiếp tục im lặng đứng ở chỗ này thêm nữa, như vậy cả hai sẽ không được tự nhiên.
Tuyết Thuần có chút hận mình vô dụng, tại sao không thể coi anh là bạn tốt để tự nhiên không bị ràng buộc, tại sao mỗi lần khi đối mặt với anh, cô đều không khống chế được mà bắt đầu khẩn trương!
Lúc xoay người rời đi, hai mắt lưu ly của cô thoáng ảm đạm, không nghĩ tới bọn họ cũng có một ngày như thế, hai người đối mặt cũng không có gì để nói. Đây, chính là kết cục sao?
Trái tim giống như hòa hợp, cảm thấy cô nhàn nhạt ưu thương, Lại Tư im lặng đưa mắt nhìn đột nhiên lên tiếng, “Thật ra thì em không cần như vậy.”
Tuyết Thuần ngây ngốc, cả người nhẹ nhàng, giống như kéo đến một làn gió thơm, cũng giống như dâng lên muôn ngàn đóa hồng xinh đẹp, nét xinh đẹp kinh tâm động phách ngày xưa không hề giảm xuống, Lại Tư thấy thế trong lòng chợt rung động. Anh cực mong muốn được giống như trước đây kéo cô vào trong lòng, muốn ôm bao lâu liền ôm, muốn hôn thế nào liền hôn, muốn cá nước thân mật, liền muốn...
Đôi mắt trong suốt sóng biếc không tiếng động hỏi thăm, “Là sao?”
Lại Tư tiến lên mấy bước, đơn giản muốn gần cô thêm một chút, “Hôm nay em không cần phải che giấu bản thân, sau này cũng không cần thiết. Có lẽ... Vì các con, anh cũng sẽ không nhanh chóng ly hôn với em.”
Nói đến đây, anh đã bước ngược lại một bước rất lớn. Nếu như cô có lòng, nếu như trong lòng cô có anh, cũng liền vững vàng nắm lấy cơ hội, chờ anh hồi tâm chuyển ý. Đây là cơ hội cuối cùng anh cho cô, một lần cuối cùng. Trong lòng anh một lần một lần báo cho mình. Trong lòng lại mơ hồ cảm giác mình sẽ nuốt lời, bởi vì không thể nắm cô trong tay, bởi vì trái tim anh đã bị cô khống chế.
Tuyết Thuần trầm tĩnh đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp một cái, rất là đáng nghi, cô sẽ không nghe lầm chứ?
“Nhưng mà không phải anh đã tìm được đối tượng rồi sao? Như vậy đối với Tina là không công bằng, hơn nữa em đã trì hoãn anh quá lâu. Bọn trẻ luôn muốn thích ứng chuyện cha mẹ không ở chung một chỗ là thật. Qua mấy ngày nữa bọn nó sẽ từ từ quen, đến lúc đó anh ra quyết định đi. Chỉ cần đối xử tốt với chúng, cho dù chúng ở với anh hay là với em, em cũng thường xuyên gặp chúng, hi vọng anh không cự tuyệt.”
Một cơ bắp hại chết người! Nhìn người phụ nữ này một chút, sao trước đây anh lại không phát hiện ra cô không có đầu óc như vậy! Anh thiếu chút nữa quên mất, với Tuyết Thuần cái gì cũng phải rõ ràng, vòng vo như vậy, nhưng anh lại đem mình lạc vào, thật đúng là tự mang đá đạp vào chân của mình.
“Nếu như em mong muốn thế.” Lại Tư bên ngoài tuấn nhã bên trong lại tức giận cắn răng nghiến lợi.
Mùa hè chói chang, đóa tường vi nở rộ, cánh hoa trắng thuần tầng tầng uốn khúc, ngay chính giữa được điểm vàng vô cùng khéo léo.
“Ha ha ha ha...” Đều là tiếng trẻ con cười.
Đối với Tuyết Thuần mà nói, tiếng cười hay tiếng hát của Trích Trích và Đô Đô là đẹp nhất. Chỉ là nhìn Trích Trích Đô Đô cùng Tề Tiểu Thanh múc nước chơi đùa, thì ra là tiếng động lớn chơi đùa bỡn hơn nửa ngày, Tuyết Thuần cũng không cảm thấy nhàm chán, bọn nhỏ vui vẻ là niềm vui của cô.
Cô ngồi ở cạnh vườn hoa, phía sau là đường nhỏ thông đến sân huấn luyện võ đạo, là nơi yên tĩnh mà xinh đẹp để nghỉ ngơi. Mỗi cây mỗi cảnh đều quen thuộc.
Chợt tiếng cười không còn, Tuyết Thuần chừng nhìn, không có bóng người. Ba đứa đâu? Tuyết Thuần vội đứng lên, đang nghĩ như vậy, chợt có cột nước từ bốn phương tám hướng phun tới, kèm theo là tiếng cười non nớt.
Tuyết Thuần sợ nước bắn trúng vào mắt, vội vàng nhắm mắt lại, ngoài miệng không khỏi tức giận nói, “Trích Trích Đô Đô dừng tay lại cho mẹ!”
“Mẹ bảo dừng tay.” Trích Trích là người đầu tiên dừng bắn súng nước, nhân tiện đè súng nước trong tay Đô Đô xuống, Tề Tiểu Thanh tự nhiên không dám khí dễ nữ chủ nhà, chị xinh đẹp của cậu. Một năm kia, một nụ cười đáng sợ của Lại Tư, chuyện cậu bị hù dọa đến chân tay mềm nhũn, đến nay cậu vẫn còn nhớ như in!
Tuyết Thuần rút khăn giấy ra lau trên mặt, thấy tay ba đứa cầm hai súng bắn nước, cũng cười đùa vây quanh tới, “Mẹ/ Mợ chơi bắn nước cùng bọn con đi!”
Tuyết Thuần nhìn bọn chúng không được, cả người ướt sũng như trong nước đi ra, “Sắp tới bữa trưa rồi, chơi cũng lâu rồi, nhanh về thay đồ đi, nếu không chậm cũng không có đồ ngon ăn đâu.”
Tuyết Thuần vắt vắt quần áo ướt trên người Trích Trích, vừa trả lời, “Mẹ cũng không phải là trẻ con, không chơi cái này.”
“Nhưng mà nhà chúng ta không chơi, mẹ cũng không chơi cùng ai, vậy con cũng không chơi.”
Trong lòng Tuyết Thuần ruug động, tay vuốt vuốt tóc ngắn của Trích Trích, “Con trai ngốc, mẹ không thích chơi, mẹ thích ngồi nghĩ chuyện.”
“Được rồi, trở về thay quần áo đi, nếu không cả người ướt như vậy, sẽ bị cảm. Tiểu Thanh có thể dẫn chúng về được không?”
“Không thành vấn đề, cháu là anh, sẽ chiếu cố em trai em gái thật tốt, mợ cứ yên tâm giao cho cháu đi. Trích Trích Đô Đô, vì không để cho mợ lo lắng, chúng ta nhanh về thay quần áo thôi.”
“Được!”
Ba đứa tràn đầy tinh lực, hầm hừ đấu khẩu, điên cuồng chạy, xa xa truyền đến tiếng cười khanh khách trêu chọc.
Sau đó Tuyết Thuần ở tại chỗ cười rất lâu. Đột nhiên, “Ngáp.” Tuyết Thuần im lặng vỗ vỗ trán trơn bóng, rõ ràng Lãnh Quý là danh y giỏi nhất thế giới, nhưng tại sao thân thể này dù thế nào cũng không khỏi hẳn, giống như Lâm Đại Ngọc điềm đạm đáng yêu. Hận không thể dùng được!
“Bị cảm?”
Âm thanh ất ngờ không kịp đề phòng chợt vang lên, lông mày Tuyết Thuần giật giật, bởi vì giẫm lên sân cỏ mềm mại xanh nhạt, cước bộ của anh yên lặng không một tiếng động. Đôi mắt cô nhấc lên rung động nhàn nhạt, rất nhanh liền mang theo nụ cười xoay người, rất bình tâm trả lời, “Không có sao.”
Dáng người cao ngất thon dài, đứng xa ba bước, cũng không chịu tiến lên, tiêu sái tuấn dật, giống như cô bé lọ lem vĩnh viễn không bắt được hoàng tử.
Ngày tháng tám, ngay cả gió cũng đều nóng bỏng, trong lòng người cũng phiền não nóng nảy.
Vừa khẽ nhìn nhau không nói gì.
Hồi lâu, Lại Tư thản nhiên nói, “Mấy ngày này rất dễ dính gió cảm mạo, không tốt với thân thể, bản thân nên chú ý một chút, không vì bản thân, cũng suy nghĩ vì các con.”
“Cảm ơn, em sẽ.” Tuyết Thuần gật đầu một cái, sau đó cúi mặt xuống, tiếp tục thẫn thờ cười đi vào đại sảnh Lại gia. Tuyết Thuần đi ở phía trước không nhịn được tim đập thình thịch, nghe được lời quan tâm, chợt liền muốn khóc. Những lời này trước kia những giọng ôn hương mềm mại vang ở bên tai, trước đây anh vẫn nói.
Cô đau lòng, hôm nay người vẫn như cũ, giờ mới phát hiện di chân trân quý. Thứ đã từng mất đi trong đời, không chỉ là ngọt ngào của anh, còn có cô không toàn tâm trọn vẹn.
Không phải là cô không muốn ở một chỗ với anh, không phải là cô muốn chạy trốn, chỉ là cô sợ, tiếp tục tiến về phía anh, cô sẽ không khống chế được mà mềm yếu, nhào tới nói với anh, anh là người đàn ông mà cô yêu nhất.
Chống đỡ thêm mấy ngày nữa đi. Cuộc đời này, mềm yếu là đáng hận. Không có người nào có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tốt lành của người khác, cho dù người khác vô tư, lương tâm của bản thân cũng băn khoăn. Huống chi, vô tư chân chính, chỉ có người thân ruột thịt. Tình yêu, là một loại thỏa mãn nhu cầu gì đó lẫn nhau.
Dáng người thướt tha hao gầy giống như có thể bay theo gió, Lại Tư đứng thẳng không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng người thướt tha mảnh khảnh sau lưng, cho đến khi biến mất không thấy nữa.