Rất Yêu Em Cô Gái Nhỏ

Chương 14: Chương 14




“Không ngờ, không ngờ, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.”

- Lương Quang Ngân Tước, thẳng cánh tay, vận dụng tinh thần lực vận chuyển “khí” xuất ra, làm cho dây leo dài ra 500m. Không làm xong, em đừng mong được ăn cơm.

- Giáo sư Tô Khiêm, em là học sinh năm hai đó. Đang yên ổn tự nhiên bị thầy bắt tham gia huấn luyện đặc biệt, đã học được bao lâu đâu mà có thể làm được như vậy . Trên đời này thầy cái gì cũng có thể cấm, riêng ăn cơm không được nha!

- Không được có ý kiến. Đừng quên gia tộc em thế hệ nữ nào cũng là người có sức mạnh đặc biệt. Em là đời tiếp theo, đừng làm gia tộc mình mất mặt.

- Vâng vâng. Nhưng mà em đã làm hơn 5 lần rồi, cũng chỉ được 300m, muốn 500m, sợ là dục tốc bất đạt. Thầy Tô Khiêm “đập chai”, thầy là người tốt mà~, tha cho em đi, em hứa ngày mai nhất định đạt được 500m. Thầy ơi, thầy, thầy à~

Tô Khiêm đỡ trán, quả nhiên Lương Quang Anh Di nói không sai, cháu gái của cậu ta quả nhiên khó đối phó. Nhìn xem, đôi mắt ngập nước, môi hơi mân lại nhìn vô cùng tội nghiệp, làm mọi người hận không thể thuận theo ý cô, để cô có thể cười vui. Cả anh cũng không kháng cự được biểu tình này. Tốt xấu gì cô cũng đã đến Học viện Hoàng gia được hai năm, Lương Quang Ngân Tước vẫn như cũ chẳng trưởng thành, làm hại một đống người lo lắng. Anh thân là giáo sư của cô, đương nhiên được cả đám người cưng chiều cô như mạng ủy thác chăm sóc, bảo vệ. Tóm lại sắp thành bảo mẫu cấp cao luôn rồi.

Đành làm mặt lạnh giả vờ răn đe. Tô Khiêm cũng biết cô đến giờ thực tập ở tập đoàn Viễn Dương nên cũng không giữ lại nữa, chỉ dặn dò cô cẩn thận rồi quay về văn phòng. Cô nghe anh nói xong ngay lập tực dzọt thẳng. Bắt xe đến tập đoàn Viễn Dương, cô như một cơn lốc lên thẳng tầng 40, vừa bước vào văn phòng, Ngân Tước thở không ra hơi thều thào:

- Các… đồng… chí…, em… đã… đến…

Sau đó làm một biểu tình cực kì khoa trương, ngã xuống ghế sofa. Mọi người khinh bỉ không thèm đáp lại, trò này diễn hơn chục lần không ngán cũng chỉ có Ngân Tước cô. Lương Quang Ngân Tước giả vờ ôm tim đau lòng nhìn quanh không thấy Lý Gia Hạo thì thở phào, tên này thân là CEO mà rảnh là xuống tầng 40 của bộ phận nghiên cứu sản phẩm mới tìm cô, cái gì mà mời ăn cơm, uống trà. Phi, đều là gạt người, hại cô bị mọi người dùng ánh mắt mờ ám cười cười. Ngân Tước cô đây nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi đấy, đừng có nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám vậy chứ. Nếu không phải lão đại bảo cô đi làm nội gián ở Viễn Dương, cô cũng không thèm ở đây diễn trò mập mờ với “Trường Đông thân yêu” nữa. Quả nhiên đầu năm nay, mật thám làm ăn cũng không dễ gì a~

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lương Quang Ngân Tước vừa bước đến bên cạnh Trịnh Kỳ Xuân, “trùm ngầm” kiêm bạn học cũ hỏi kế hoạch tiếp theo của tập đoàn, cửa phòng đã bật mở, Lý Gia Hạo tây trang phẳng phiu bước vào, dẫn theo một người vào.

Lý Gia Hạo trầm trầm giới thiệu:

- Mọi người, vị này là Tô Mặc Nhân, từ nay sẽ đảm nhiệm chức vục quản lí ở đây cho đến khi Lương Quang tiểu thư tốt nghiệp chính thức đi làm ở tập đoàn chúng ta.

Nói xong liền ra khỏi phòng. Người có thể khiến CEO của Viễn Dương đích thân đưa đến, ngoại trừ Lương Quang Ngân Tước thì vị này là người thứ hai. Mọi người cũng không nén khỏi tò mò đưa mắt đánh giá. Dáng cao, da trắng, tóc nâu dài đến thắt lưng mềm mại, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp tinh tế. 100% là một băng sơn mĩ nhân.

Trịnh Kỳ Xuân là người thân thiện hòa đồng, lập tức đưa mĩ nhân vào phòng làm việc riêng của tổng quản lí. Ở trong đó tầm 15 phút mới đi ra, Trịnh Kỳ Xuân lập tức tung ra tin tức nóng hổi cho mọi người cùng biết. Hóa ra sếp mới tên Tô Mặc Nhân, từng tốt nghiệp Học viện Hoàng gia, là con cháu của Tô gia, gia tộc giáo sư của Lương Quang Ngân Tước. Năm nay chỉ mới 23 tuổi, chưa có người yêu nhưng đã có ý trung nhân. Ngay cả chuyện riêng tư cơ mật này cũng moi được, Trịnh Kỳ Xuân không hổ danh là tài nữ của Thánh Lương, tài ngoại giao không thể chê được.

Lương Quang Ngân Tước càng nghe càng thấy lòng mình như có từng đợt sóng cuộn trào. Tại sao? Tại sao lại là “người đó”? Không ngờ, không ngờ, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.

Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm. Cô nghĩ bọn họ dù cả đời cũng không gặp lại. Cho dù gặp, cũng nhất định rất bình thản, không vương vấn. Nhưng tại sao, tại sao, cô lại cảm thấy uất ức, nghẹn ngào, tại sao lại có hận, lại có nhớ. Tại sao vẫn còn…

Còn yêu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.