Rất Yêu Em Cô Gái Nhỏ

Chương 23: Chương 23




Lương Quang Ngân Tước từ sau khi mở mắt vẫn giữ thái độ trầm mặc quỉ dị, đôi mặt xanh rêu vẫn lạnh lẽo nhìn thẳng trần nhà, không hề quan tâm đến Nạp Lan Đình và bác sĩ nói chuyện kề bên.

Các người thật quá ồn ào!

Lương Quang Ngân Tước biểu tình không thay đổi nhưng một ngón tay khẽ động, giữa bầu không gian vô thanh vô tức xuất hiện đóa hoa màu đen, tỏa ra làn khói trắng mờ mờ vô cùng diễm lệ. Hai người kia lúc này mới phát hiện, vừa nhìn thấy đóa hoa đã ngã xuống bất tỉnh.

Đúng vậy, thứ đóa hoa kia tỏa ra là khói mê, chỉ cần hít vào sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, lúc tỉnh dậy cũng sẽ không biết tại sao mình ngất đi. Trong nháy mắt sau khi xuất hiện, nó liền biến mất.

Ngón tay người trên giường khẽ động lần nữa, chớp mắt dây leo bốn phía liền xuất hiện, đan vào nhau tạo thành cái cáng nhỏ, những dây leo đó tựa như có ý thức, nhẹ nhàng nâng cơ thể vô lực do di chứng cơn đau để lại của cô gái trên giường đặt vào cáng, giây sau đó liền vô ảnh vô tung như chưa từng xuất hiện.

Trong căn phòng giam leo lét ánh đèn, Silver bị trói trên cây thập tự giá giống như chúa, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, máu từ khóe môi chảy xuống càng tăng thêm vẻ yêu dị, mái tóc bạc của hắn rũ xuống, che mất đôi mắt khiến cho người khác không hiểu hắn đang hiểu gì, trên ngực đỏ thẫm một mảng máu. Hắn yên lặng , cảm nhận hương vị nơi này. Mùi của lạnh lẽo, chết chóc, của máu và tiếng những linh hồn oán than, rên khóc từ dưới lòng đất vọng về. Đây là một trong những phòng giam “đặc biệt” nhất của C.P, không tra tấn bằng hình cụ mà tra tấn chính tinh thần tù nhân, cho hắn cảm nhận được ranh giới giữa sống và chết là thế nào.

Cửa phòng bằng sắt bật tung tạo ra tiếng động lớn trong không gian yên tĩnh, Lương Quang Ngân Tước nằm trên cáng lơ lửng tiến vào, cánh cửa phía sau đóng lại, tách biệt nơi này với thế giới bên ngoài. Giờ phút này trong phòng chỉ còn hơi thở của hai người, chiếc lách tách của ngọn nến sắp tàn trên vách tường. Bầu không khí âm u cực điểm khiến người ta rợn tóc gáy. Cái cáng từ từ dựng đứng, đối mặt với người đang bị treo trên vách tường. Silver ngẩn đầu lên, bắt gặp được một người dùng khăn che kín, chỉ lộ ra đôi mắt xanh rêu kì dị nhìn hắn. Hơi thở của người này, hắn biết, là July.

Nhếch môi khinh thường nhìn cô, hắn cất giọng châm chọc:

- Chậc, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay cô. Muốn chém muốn giết tùy cô. Chỉ cần một ngày nào đó tôi còn sống, thoát ra được, tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!

- Tôi sẽ không giết anh. Anh rất rõ qui tắc của tôi. Tôi sẽ khiến cho anh... trở thành con rối của tôi.

Giọng nói âm u như vang vọng từ địa ngục, không hề mang bất cứ sắc thái tình cảm nào cả. Nếu nói July độc ác, thì hãy trách Silver chọc nhầm người. Người đứng trước mắt hắn không còn là Lương Quang Ngân Tước đơn thuần mà là phần linh hồn ác độc, u uất, tàn nhẫn nhất đã tách riêng ra của cô ấy. Không phải lúc nào phần linh hồn nãy cũng có thể xuất hiện, nhưng mà món quà hắn trao tặng, sự phản bội của Marjorie, đã khiến cho “cô” xuất hiện.

Các người nghĩ một người con gái chấp nhận sống giữa nơi máu tanh, chém giết lẫn nhau, chấp nhận gia nhập, trở thành một người của thế giới ngầm còn có thể thuần khiết sao? Các người nghĩ một người con gái khi đã đối mặt xác chết, máu và lòng thù hận, trải qua phản bội, trải qua tình thế tính mạng lơ lửng dưới vực sâu ngàn cân treo sợi tóc sẽ còn thiện lương, lạc quan được hay sao? Không thể nào! Ở nơi anh không chết thì tôi chết này, không thể nào xuất hiện hai chữ thuần khiết, hai chữ thiện lương! Lương Quang Ngân Tước cũng thế, cô không phải Thánh mẫu, cô không phải là loại người ngoài mặt cười hiền lành nhưng sau lưng lại giết người không chớp mắt. Cô tham gia nhiều trận chiến sinh tử, không không tận tay giết người ta, nhưng một đòn cô đánh ra, có thể khiến người ta sống không bằng chết, đó đã là giới hạn cuối, nếu không người chết trước sẽ là cô. Cô đã đi đến bước này, chấp nhận lựa chọn con đường trước mắt thì sẽ không bao giờ yếu đuối nữa. Cô phải trở nên mạnh mẽ, phải mạnh mẽ hơn bất kì ai.

Nhưng mà tính cách lạc quan của cô, mong muốn của cô, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vẫn chưa bao giờ mất vì phần thiện lương, phần khát vọng trong trái tim vẫn quá lớn. Vì cô không muốn ai chết nên nó xuất hiện trong cô, tự động thôi miên ý thức, tách dần phần u ám đó ra. Phần u ám đó, ngày một lớn dần vì nó cứ cuốn theo sát ý, tàn nhẫn, độc ác của cô tạo thành một linh hồn riêng biệt mới, mang tất cả ý thức về chuyện cũ của cô, mang hết sức mạnh thực sự của hậu nhân gia tộc Bích Quang đi. Bởi vì chỉ có ác độc, mới có thể dùng được sức mạnh này, đáng tiếc Ngân Tước không phải là loại người đó. Cho nên linh hồn này, chính là áo giáp phòng bị của cô, là cái vỏ cuối cùng che chở Ngân Tước khi cô bị tổn thương. Nó chỉ xuất hiện khi cô yếu ớt nhất, khi nó muốn che chở cho cô, khi nó muốn... cho cô biết quá khứ của mình.

Cảm nhận được linh hồn chủ của cơ thể đã rơi vào trạng thái mê mang, bắt đầu tiếp nhận một phần sức mạnh mà “cô” truyền qua, “cô” nhếch môi cười lạnh lẽo, khẽ nâng cánh tay, một luồng ánh sáng màu lục bắn thẳng về phía Silver, tạo thành vòng tròn bao quanh hắn. Dám tổn thương người của “cô”, cái giá thật sự rất đắt.

Sức mạnh của gia tộc Bích Quang không phải chỉ làm cảnh, hữu danh vô thực.

Đạo ánh sáng bắt đầu lớn dần, phản chiếu qua đôi mắt màu rêu, “cô” khẽ đọc một dòng chú ngữ cổ xưa, ánh sáng xanh bắt đầu tách ra thành nhiều luồng nhỏ, điên cuồng phóng thẳng về phía đôi mắt của Silver, xâm nhập thẳng vào đó. “Cô” tiếp tục tụ khí ở tay, một thủy cầu xuất hiện ở không trung, từ một giọt nước nhỏ bé từ từ bành trướng, to hơn cả thân hình của người trưởng thành cao lớn. Nó như có ý thức, bao bọc Silver lại, mặc cho hắn giãy dụa vì đau đớn đang hoành hành đôi mắt.

Silver không phải người bình thường, hắn là một trong những sát thủ hàng đầu của E.D, không phải mạnh nhất nhưng vượt trên hẳn nhiều người. Lá chắn tinh thần của hắn, tính tự chủ vững vàng nên muốn biến hắn thành con rối không phải chuyện đơn giản. Đã dùng Khống Tâm thuật cùng thủy cầu khống chế nhưng Silver vẫn giãy dụa không thôi nhằm tránh khỏi sự xâm nhập ý thức. “Cô” cười lạnh lẽo, tăng thêm sức mạnh, một đạo rồi một đạo ánh sáng xanh không ngừng bắn tới mắt Silver. Huyền Thiết xích không hiểu tại sao đang quấn quanh eo “cô” bỗng rung rung rồi giật mạnh, xuyên qua thủy cầu trói chặt Silver. Nó là vật có linh khí, chủ nhân của nó bị tổn thương, nó nhất định sẽ không buông tha cho kẻ đó. Huyền Thiết xích từ từ tỏa ra sát khí, mùi màu từ nó phát ra nồng đậm cả không gian càng thêm khủng bố tinh thần của Silver.

Bị thủy cầu chế ngự gắt gao, bị Không Tâm thuật liên tục xâm nhập, bị Huyền Thiết xích vây chặt khiến cho Silver như rơi thẳng xuống địa ngục. Thật khủng bố! Quá khủng bố! Tự chủ của hắn dần mất đi, rồi mất hẳn trong hố đen sâu thẳm của lòng hắn. “Cô” mỉm cười, Khống Tâm thuật đã hoàn thành, bước đầu trong kế hoạch của “cô” đã xong. “Cô” nhất định sẽ khiến cho những ai tổn thương Ngân Tước phải trả giá. Những chuyện cô ấy không thể làm, “cô” sẽ giúp.

Thu lại Huyền Thiết xích, đánh vỡ xiềng xích đang trói chặt tay Silver, hắn từ trên cao rơi thẳng xuốn đất rồi từ từ tỉnh dậy. Quỳ gối trước mặt người con gái, ánh mắt Silver mê muội, khàn giọng nói với “cô”:

- Chủ nhân.

- Rất tốt, mau đứng lên đi. Anh biết mình lúc trở về sẽ nói gì chứ?

- Vâng, thưa chủ nhân.

- Quay về và đợi lệnh của tôi. Sau này nếu gặp lại, không có mệnh lệnh, anh biết phải làm gì rồi chứ?

- Vâng, thưa chủ nhân.

- Đi đi.

Rạch ra khoảng không thời gian, “cô” cười đầy ý vị nhìn Silver bước vào rồi biến mất, đôi mắt đen lóe lên tia xanh lục biểu hiện của người bị mắc Khống Tâm thuật. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, chuyện hay còn ở phía sau. Khăn choàng trắng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt non nớt nhưng đôi mắt xanh rêu lại thâm sâu khó dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.