Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 122: Chương 122: Chương 113




Hợp đồng được kí trong một căn phòng ở khách sạn. Lúc Khương Thục Đồng bước vào, Lục Chí Khiêm và lão tổng bên đối phương cũng đã có mặt ở đó rồi, lão tổng nhìn Khương Thục Đồng chằm chằm, Khương Thục Đồng cảm thấy toàn thân nổi hết da gà, trong lòng cô thầm nhủ, bất kì đồ ăn hay thức uống gì mà con người này đưa cho cô, cô nhất định sẽ từ chối.

Hợp đồng được kí rất thuận lợi, lão tổng lên tiếng: “Không ngờ Khương tổng lại là một vị cô nương trẻ xinh đẹp, thật hiếm thấy. Anh kính em một Ly”.

Khương Thục Đồng lấy lí do “tửu lượng kém” từ chối lời mời, ai mà biết trong ly ông ta bỏ cái gì vào, mê dược hay... đây?

Cô chỉ nghĩ muốn sớm kí xong hợp đồng rồi rời khỏi.

Sau khi kí xong hợp đồng, lão tổng đó liền rời khỏi, chỉ còn lại Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm, Khương Thục Đồng thở dài nhẹ nhõm, xem ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cầm vào điện thoại mới thấy tin nhắn của Cố Minh Thành đã gửi cho cô từ lúc nào: những chuyện liên quan đến tới việc kí hợp đồng, em không được tham dự vào, đừng nên tiếp xúc nhiều quá với Lục Chí Khiêm.

Khương Thục Đồng trong lòng thấy rối bời, nhưng mà bây giờ đã phóng lao rồi, phải theo lao thôi, cô phải làm như thế nào đây?

Lúc cô đang bối rối, bàn tay của Lục Chí Khiêm đã nhanh chóng đặt lên bàn tay cô, “Thục Đồng, không dễ gì mới tới Thượng Hải, đã lâu không gặp em, anh rất nhớ em”.

Khương Thục Đồng liền tát vào mặt Lục Chí Khiêm một bạt tai, chả trách Cố Minh Thành không cho cô đi, thì ra là để đề phòng Lục Chí Khiêm.

Lục Chí Khiêm choáng váng, Khương Thục Đồng trước giờ mà anh biết, tính cách không dữ dằn như bây giờ.

Anh có chút thẹn quá hóa giận, đứng dậy định dùng vũ lực đối với Khương Thục Đồng. Đúng lúc này, Từ Mậu Thận mới từ bên ngoài bước vào, chỉ tay vào Lục Chí Khiêm nói: “Thục Đồng có ý tốt giúp anh, anh có còn là người nữa không?”

Lục Chí Khiêm cảm thấy bản thân lại bị oan ức quá, vẫn chưa làm gì liền bị ăn tát vào mặt, vừa rồi anh chẳng qua muốn bày tỏ nỗi lòng thôi.

Anh trừng mắt nhìn Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, khuôn mặt đang đùng đùng tức giận đột nhiên liền cười: “Hừ, Cố tổng không cần em nữa, hay là em đang cắm sừng anh? Bây giờ lại dan díu với người này”.

Khương Thục Đồng lập tức nổi giận, mấy ngày nay, cô đang vì chuyện này mà đau lòng.

Lục Chí Khiêm vừa bước ra khỏi cửa, vẫn chưa lên xe, liền nhìn thấy một người bước tới, không ngờ là Cố Minh Thành, nhìn thấy Lục Chí Khiêm, “Bốp”, một nắm đấm vào mặt anh.

Lục Chi Khiêm chao đảo té xuống đất, hay lắm, hôm nay vừa bị Khương Thục Đồng cho ăn bạt tai, bây giờ lại bị Cố Minh Thành đánh vào má phải, trước mặt Cố Minh Thành, anh dù tức nhưng cũng không thể nổi giận được, tỏ vẻ không giận gì cả.

Xem ra Cố Minh Thành rất rõ mục đích của anh... chính là muốn tiếp cận nhiều với Khương Thục Đồng một chút.

Chuyện vừa mới xảy ra trong khách sạn, Cố Minh Thành trong lòng rõ như ban ngày.

Cố Minh Thành không muốn nói chuyện với Lục Chí Khiêm, liền bước vào trong căn phòng kí hợp đồng đó, nhìn thấy Khương Thục Đồng đang nói chuyện với Từ Mậu Thận, Khương Thục Đồng nói cô không biết Lục Chí Khiêm có mục đích này, Từ Mậu Thận nói, dù không biết cũng không sao, cuối cùng thì cũng không xảy ra chuyện gì cả.

Khương Thục Đồng cũng còn một chút sợ hãi: “Dạ!”

Quay đầu, lại nhìn thấy Cố Minh Thành đứng ở đó, khuôn mặt của Khương Thục Đồng liền biểu lộ ra rõ sự vui mừng: “Anh đến rồi à?”

Nhưng Từ Mậu Thận biết sự việc không hay, Khương Thục Đồng không nghĩ được nhiều như vậy.

Tâm tư đàn ông, đàn ông mới biết.

“Từ tổng cũng tới Thượng Hải rồi à?” Cố Minh Thành từng bước từng bước đi tới, đứng kế bên Khương Thục Đồng.

“Thục Đồng không liên lạc được với anh, tôi liền lập tức tới đây, con người của Lục Chí Khiêm anh cũng biết rồi mà.” Từ Mậu Thận nói, hậu quả của sự việc anh đã sớm nghĩ tới, chỉ có duy nhất không nghĩ tới việc Cố Minh Thành nhìn thấy ngay lúc anh và cô đang ở với nhau.

Tình huống tồi tệ nhất này, anh không nghĩ tới.

Khương Thục Đồng liền cùng với Cố Minh Thành rời khỏi.

Ra khỏi cửa, Khương Thục Đồng nhìn thấy chiếc xe ở Thượng Hải của Cố Minh Thành đã trở thành chiếc Benz màu đỏ rồi, có lẽ là anh đang tạm thời lái chiếc xe này, Khương Thục Đồng không dám nói dù chỉ một lời, liền lên xe.

“Anh đưa em trở về khách sạn, lát nữa anh còn phải về lại Hải Thành họp.” Cố Minh Thành nói với giọng điệu công việc.

Khương Thục Đồng chỉ có thể “Dạ”

“Dạ”, sự việc vừa rồi, thực ra cũng chẳng có cách để giải thích.

Cố Minh Thành hiểu rõ sự việc vừa xảy ra, cô cũng không cần giải thích.

Đến cửa khách sạn của Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành dừng xe, Khương Thục Đồng trong lòng mông lung trở về khách sạn, Cố Minh Thành càng không nói gì, cô càng cảm thấy thông yên tâm.

Khoảng 15 phút sau, điện thoại của Khương Thục Đồng nhận được một tin nhắn: Chia tay đi!

Là dấu chấm than không phải dấu chấm hỏi, không phải ý muốn hỏi ý kiến mà là nói Khương Thục Đồng, hai người chia tay.

Chia tay, lúc trước là cô nói, còn bây giờ là anh nói.

Khương Thục Đồng liền ngồi xụp xuống ghế, nước mắt bắt đầu tuôn rơi cô cũng không cảm thấy nước mắt tuôn như mưa, chân tay mất hết sức lực, nhân viên hỏi cô có chuyện gì rồi. Đôi tai cô lúc này ong ong, không nghe thấy tiếng mọi người xung quanh, toàn thân cô mềm như cọng bún, ý thức cũng không còn nữa.

Phục vụ khách sạn nhìn thấy Khương Thục Đồng như vậy, muốn đưa cô về nhà, Khương Thục Đồng lúc này đã mất hết cảm giác.

Về đến nhà, liền đi lên giường, nước mắt cô làm ướt hết cả gối, nhưng vẫn chưa hết cảm giác khó chịu buồn bã. ngày hôm sau cô phát sốt, cô rất muốn nói anh, tự bản thân không muốn rơi vào bẫy của Lục Chí Khiêm, thế nào lại đem lời anh nói để trong lòng chứ, thế nào lại... thế nào lại...

Không quan trọng nữa rồi!

Bây giờ, đều không quan trọng nữa rồi!

Cố Minh Thành ngay từ đầu đã có khúc mắc với Từ Mậu Thận, vài ngày trước ở Hải Thành cũng vậy, bây giờ cũng vậy, chuyện của Lục Chí Khiêm chẳng qua là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Nhân viên biết tâm trạng Khương Thục Đồng không tốt, nên ngày hôm sau đến thăm cô, còn luyên thuyên: “Bây giờ, thằng đàn ông nào mà không bạc tình chứ!”

Khương Thục Đồng chỉ đành im lặng.

Cô tự biết, tình cảm nồng nàn của mình từ trước chưa từng gửi gắm sai...

Nhưng tại sao anh không nghe cô giải thích?

Khương Thục Đồng quanh quẩn ở Thượng Hải nửa tháng, một phần cùng bởi vì sự nhiệt tình của nhân viên muốn giới thiệu bạn trai cho Khương Thục Đồng, còn nói cái cũ không đi thì cái mới không tới, tình cảm của người giàu có, không thể tin.

Nhưng Khương Thục Đồng vẫn không cam tâm, cô không can tâm!

Nửa tháng nay, Từ Mậu Thận gọi điện cho cô, hỏi cô thế nào, Thái độ của Thục Đồng điềm tĩnh trả lời khá tốt.

Từ Mậu Thận cũng không đành hỏi thêm nữa.

Bởi vì biết chuyện Cố Minh Thành và cô chia tay có liên quan tới Từ Mậu Thận, nên liên lạc giữa cô và Từ Mậu Thận cũng dè chừng hơn, không thể giống như trước được nữa.

Lúc Khương Thục Đồng quay lại Hải Thành lần nữa cũng đã là tháng 9.

Cô đi đến biệt thự của Cố Minh Thành, cửa chính nhà anh đang khóa.

Đoạn đường núi đó, Khương Thục Đồng tự đi bộ lên, cô mặc áo sơ mi trắng và quần ống rộng, tóc xõa xuống, giống như một bức hình của nữ nghệ sĩ văn học trẻ.

Chờ mãi cũng không thấy anh đến.

Khương Thục Đồng bèn ngồi trước cửa nhà anh, ôm đầu gối, trăng cũng đã lên rồi, nhiệt độ trên núi càng lúc càng lạnh.

Lúc Cố Minh Thành lái xe đến con đường núi này, nhìn thấy Khương Thục Đồng đang ngồi ôm chân, dù cho cách ăn mặc không giống trước đây, dù cho cô có cúi đầu xuống, nhìn không rõ dáng dấp, lại còn cách xa như vậy, nhưng anh vẫn nhận ra được cô.

Cố Minh Thành dừng xe trước cửa, Khương Thục Đồng lặng người đứng dậy.

Cố Minh Thành xuống xe, mở cửa. Thực ra anh mở cửa cũng không cần phải xuống xe, có thể dùng điều kiển từ xa.

“Cố tổng, tại sao anh không tin tưởng em như vậy?” Khương Thục Đồng kéo lấy cách tay của Cố Minh Thành theo bản năng.

“Anh không phải không tin tưởng em, anh...” Cố Minh Thành vẫn chưa nói xong, trong xe liền có một âm thanh truyền tới: “Cố tổng, người ta sắp lạnh tới chết rồi, mau đi vào đi!”

Khương Thục Đồng lúc này mới nhìn thấy, thì ra ghế phụ kế bên ghế tài xế còn có 1 người đang ngồi, lại là... Thử Yểu.

Trái tim Thục Đồng đột ngột như đã rơi xuống đáy vực, nghĩ tới cả trăm ngàn lí do, cũng không nghĩ tới anh lại cặp với Thử Yểu, Khương Thục Đồng thả tay Cố Minh Thành ra.

Bây giờ không nói ra được, ai là niềm vui mới, ai là tình yêu cũ.

Thật là mỉa mai!

Khương Thục Đồng cúi đầu gượng cười: “Xin lỗi Cố tổng, làm phiền rồi!”

Một mạch đi xuống núi, 1 cái nhìn cũng không nghoảnh lại lần nữa.

Cố Minh Thành không trả lời, kiếng chiếu hậu phản chiếu lên bóng dáng tuyệt vọng của cô.

Sau khi Cố Minh Thành lên xe, không vội mở cửa vào nhà, vẫn tiếp tục nhìn vào kiếng chiếu hậu.

“Cố tổng, sao thế? Đây chính là điều anh nói, hôm nay sẽ lấy hết tất cả quần áo mà anh mua cho em, không giữ lời à?” Thử Yểu từ bên phải nhìn khuôn mặt của Cố Minh Thành nói.

Cố Minh Thành hơi chau mày, không nói gì, Khương Thục Đồng mất hút ở góc quẹo, xe của anh cuối cùng cũng vào trong nhà rồi.

Không đợi Thử Yểu phản ứng, anh bước qua cửa vào nhà, nhanh chóng lên lầu 2.

Lầu 2, ở đây có thể nhìn thấy phong cảnh dưới núi; mặc dù trời đã tối, nhưng bóng dáng của một cô gái cô đơn trên đường núi vẫn còn khá là rõ, xuống núi, do tác dụng quán tính, cơ thể cô hướng về trước, thỉnh thoảng còn đưa tay lên, lau gì...

Cô đang lau gì?

Trái tim của Cố Minh Thành siết chăt lại.

Lau gì, trong lòng anh rất rõ.

Anh thay áo mặc ở nhà, từ lầu 2 bước xuống, trong tay cầm điếu thuốc, Thử Yểu vẫn đi xung quanh trong nhà tìm đồ.

“Lúc trước là do dàn cảnh hai người yêu nhau cho Doanh Doanh, em đã để lại rất nhiều quần áo ở đây!” Thử Yểu lôi ra từ đáy giường một cái hộp, “Còn nữa, anh lại còn mua cho em rất nhiều nữa, cám ơn nha!”

Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa hút thuốc, không nghe thấy lời của Thử Yểu.

Một lát sau, Thử Yểu trên tay cầm một hộp rất tinh xảo, vui mừng mở ra thì thấy một chiếc vòng cổ cỏ bốn lá.

“Cám ơn Cố tổng!”

Cố Minh Thành ngước mắt lên nhìn, “Cái đó không phải tặng cho em, bỏ xuống.”

“Không phải tặng cho em, vậy tặng cho ai? Tặng cho người phụ nữ ở cửa lúc nãy? Muốn tặng tại sao anh không nói sớm, anh và cô không phải đã chia tay à?” Thử Yếu tỉ mỉ xem chiếc cỏ bốn lá dưới ánh sáng, đó là một kiệt tác cao cấp, dây chuyền Tiffany, cô trước giờ rất thích nó.

“Chia tay rồi cũng không phải của em. Bỏ xuống!”

Thử Yểu im lặng, cuối cùng đành bỏ xuống.

Cô đã thu dọn xong 1 cái vali lớn, muốn Cố Minh Thành đưa cô về khách sạn ở trong thành phố.

Trên xe, Cố Minh Thành kiếm chuyện hỏi, “Bạn trai nước ngoài của em đâu? Sao rồi?”

“Haiz... chia tay rồi, sao nữa không biết.” Thử Yểu suy nghĩ rất thông suốt.

Quái lạ, quen biết Cố Minh Thành bao nhiêu năm rồi, lần đầu anh hỏi cô vấn đề cá nhân như vậy, nên lúc trước, bất luận lấy của Cố Minh Thành bao nhiêu tiền, Thử Yểu đều cảm thấy như cách anh một tầng núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.