Vì Khương Thục Đồng đã nói với Cố Minh Thành rằng cô đã có thai, nếu như bụng cô qua một thời gian dài cũng không có biến đổi gì, thì chắc chắn Cố Minh Thành sẽ nghi ngờ.
Cho nên hôm đó cô lại đi đến bệnh viện Trung y, nói với bác sỹ số lượng thuốc trước đây cô dùng giờ đã không còn hiệu quả nữa, cô luôn cảm thấy tử cung lạnh, rõ ràng là một con người, nhưng sự lạnh lẽo ở bụng dưới có đôi khi khiến cho cô cảm thấy giống như là nó bị cố áp lên người cô nên rất muốn cắt bỏ nó đi.
Bác sỹ hỏi dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì, thời gian trước không phải đã điều dưỡng rất tốt rồi sao.
Khương Thục Đồng nói, vì không cẩn thận nên lại bị sảy thai.
Bác sỹ Đàm nhìn vào cô, gắt gao nhíu chặt chân mày, “Cô gái à, thường xuyên sảy thai, sẽ trở thành thói quen, sau này sẽ không thể mang thai được nữa đấy! Hơn nữa, cô còn có chứng bệnh tử cung lạnh.”
Tiếp sau đó bác sỹ Đàm lắc lắc đầu.
Không thể mang thai? Khương Thục Đồng há lại không biết?
Nếu không phải vì vài chữ đã phán cô tử hình của bác sỹ, thì cô cần gì phải trăm phương ngàn kế nghĩ cách để chạy trốn khỏi anh chứ?
Khương Thục Đồng nói việc này mới xảy ra mấy ngày gần đây, để bác sỹ viết cho cô đơn thuốc để điều dưỡng tốt thân thể, bởi vì tử cung lạnh thật sự quá khó chịu, luôn cảm thấy bụng dưới không phải là của mình.
Bác sỹ Đàm kêu cô nằm lên giường khám bệnh, ông cẩn thận sờ vào bụng cô, bắt mạch cho cô.
“Là sảy thai mấy ngày gần đây sao?” Bác sỹ Đàm nhíu mày hỏi cô.
Khương Thục Đồng sợ bác sỹ khám ra cái gì đó.
Liền đáp “Vâng”.
Kỳ thực đã sảy thai hai tháng rồi.
Bác sỹ Đàm không nói gì, cho cô thuốc an thần và điều tiết nội tiết tố, nói cô phải uống thuốc đúng giờ, liều lượng thuốc đã tăng lên rất nhiều, Khương Thục Đồng đồng ý, cô vốn dĩ cũng rất muốn trị khỏi bệnh tử cung lạnh này.
Tử cung lạnh là loại bệnh nguy hiểm dẫn đến việc rất nhiều người phụ nữ cả đời cũng không thể có thai, thật là bất hạnh, Khương Thục Đồng lại mắc chứng bệnh này, đồng thời cô cũng đã nếm trải kết cục thảm hại.
Lúc Khương Thục Đồng đang chờ nhận đơn thuốc thì vừa lúc đó Chúc Vân bước vào, nhìn thấy Khương Thục Đồng liền hỏi cô chi tiết tình trạng của cô.
Khương Thục Đồng nói gần đây cô vừa có thai, nhưng do không cẩn thận lại bị sảy rồi.
Chúc Vân cũng lấy làm thương tiếc, vỗ vỗ vai Khương Thục Đồng.
Theo lý mà nói, bệnh tình của bệnh nhân không nên nói cho người ngoài biết.
Nhưng với mối quan hệ của Chúc Vân và Cố Minh Thành, lại thêm việc Khương Thục Đồng đã từng ở bên Cố Minh Thành, và còn Chúc Vân lại là một người phụ nữ, nên buôn chuyện chính là bản chất.
Cho nên, hôm đó lúc Cố Minh Thành theo lệ thường đến mát xa, cô ấy đã nói với Cố Minh Thành việc Khương Thục Đồng mấy ngày gần đây lại bị sảy mất một đứa trẻ, và còn nói với anh thể chất càng ngày càng lạnh của Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành cảm thấy như trái tim mình đang bị người khác căt xẻo, chậm chạp, sự đau đớn rõ ràng, đau đến nỗi ngũ tạng lục phủ của anh đều đang run rẩy.
Đau vì cô.
Cũng đau vì người đó chung quy cũng không phải là anh.
Nhưng anh không nói lời nào, chỉ nhắm chặt mắt, vùi đầu lên giường mát xa.
……
Hải Thành là một thành phố rất đẹp, Khương Thục Đồng không biết có phải vì nguyên nhân này mà Cố Minh Thành chưa từng có ý định di cư, nói chung lúc ở bên anh, có rất nhiều việc đều không cần hỏi anh, lúc đó cũng không nghĩ đến sẽ hỏi như vậy.
Lúc tơ liễu bay bay, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận đến người yêu mới của Cố Minh Thành ---- tên là Lâm Mỹ Tố
Mỹ nữ nổi tiếng của Thượng Hải, vì Cố Minh Thành mà đến Hải thành.
Nghe nói Cố Minh Thành đã mua căn hộ mới và xe mới cho cô ta.
Tay đang làm quần áo của Khương Thục Đồng phút chốc ngừng lại, trái tim cô một lần nữa ngày càng thắt chặt lại, đau đớn khiến ngũ tạng lục phủ của cô chảy máu, đau đớn, đầm đìa máu tươi.
Nhưng sau đó liền cảm thấy thư thái, điều cô trông chờ chính là tin tức anh tìm đượcgiai nhân.
Có thể trông thấy anh cùng người mới ân ái như vậy, cô phải nên vui mừng.
Dường như trước nay anh chưa từng yêu thương chiều chuộng cô như vậy.
Chỉ một lần duy nhất anh tặng quà cho cô đó là một chiếc xe, nhưng Khương Thục Đồng lại không nhận.
Lâm Mỹ Tố đến nhà xưởng của Khương Thục Đồng để may quần áo đã là chuyện của mười ngày sau khi dậy lên tin đồn.
Cố Minh Thành hiện đang là truyền kỳ của Hải Thành, không chỉ vì thân phận chủ tịch, tiền tài tiêu hoài không hết, mà còn vì tin tức bên lề trong chuyện tình cảm giữa anh và Khương Thục Đồng, cùng với việc nữ chính trong câu chuyện hiện nay đã thay đổi.
Công xưởng của Khương Thục Đồng hiện đã trở thành nơi yêu thích nhất của các người đẹp nổi tiếng ở Hải Thành.
Bởi vì, mọi người đều là nghĩ muốn thu hút được ánh nhìn của những người đàn ông thành đạt, và phong cách ăn mặc của Khương Thục Đồng đã trở thành hình tượng được noi theo của tất cả phụ nữ.
Sự xuất hiện của Lâm Mỹ Tố khiến cho Khương Thục Đồng hết sức lo sợ, cô ta là người phụ nữ nổi tiếng ở Thượng Hải.
“Cô Lâm, sao cô lại đến đây?” Khương Thục Đồng cười hỏi.
“Đến Hải Thành không bao lâu, nhưng lại nghe được rất nhiều chuyện giữa Cô Khương và Minh Thành, nghe nói hiện nay ở Hải Thành có rất nhiều người có danh tiếng đều đến xưởng của Cô Khương để đặt may quần áo, tôi đã nghe được nguyên nhân nên đương nhiên cũng muốn đến đây để hòa cùng sở thích với mọi người.” Lâm Mỹ Tố vẫn nói với giọng điệu thân thiện, nói năng lưu loát, lại không có chút ý công kích nào, không khiến cho Khương Thục Đồng có cảm giác bị tổn thương.
Khương Thục Đồng cười cười, “Có lẽ Cố tổng thích phong cách của cô, cô cần gì phải hòa cùng số đông theo trào lưu chứ?”
Lâm Mỹ Tố cười cười nói, “Nhưng suy cho cùng thì trong lòng cũng có chút không phục, chung quy là muốn so hơn thua một phen.”
Khương Thục Đồng liền hiểu được ý của cô ta, Lâm Mỹ Tố muốn xem phòng cách mà Cố Minh Thành thích rốt cuộc mang họ Lâm, hay là họ Khương.
Khương Thục Đồng là người xem khách hàng như thượng đế, dù sao cô cũng là một người thiết kế quần áo, không tìm được lý do để từ chối, chỉ còn cách thiết kế cho Lâm Mỹ Tố một bộ đồ vừa thoải mái vừa phù hợp với phong cách của cô ta.
Nguyên nhân mà thương hiệu quần áo “Đồng” của Khương Thục Đồng có thể ngày một phát triển là vì trang phục của cô mang đậm phong cách cá nhân, nhã nhặn chững chạc.
Nhưng mà lần này, cô lại không muốn quá rêu rao, bởi vì Lâm Mỹ Tố muốn so sánh xem ai hơn ai, cho nên kiểu dáng thiết kế cũng là loại theo đúng quy tắc.
Bộ đồ này mười ngày sau Lâm Mỹ Tố đến lấy, rất vừa người, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với phong cách thường này của Khương Thục Đồng.
Tâm tư của Khương Thục Đồng, đương nhiên Lâm Mỹ Tố nhìn thấy rất rõ ràng, cô đứng trước gương thử đồ nói với Khương Thục Đồng, “Người ta nói là Cô Khương đã đá Minh Thành, xem ra đúng thật là như vậy, vì để anh ấy không nhìn ra phong cách của cô, mà phải dấu giếm ngay cả trong phong cách thiết kế.
Khương Thục Đồng không ngờ được Lâm Mỹ Tố lại có thể nhìn ra.
Nhưng may mắn là Lâm Mỹ Tố không so đo, không yêu cầu Khương Thục Đồng phải làm lại một bộ khác liền cứ mặc như thế mà rời đi.
Bởi vì buổi tối hôm nay, Lâm Mỹ Tố có hẹn cùng ăn cơm với Cố Minh Thành.
Không ngờ là, cô vừa mới đi vào nhà hàng thì sắc mặt của Cố Minh Thành đã rất khó coi.
Mà cô ta vẫn luôn rất sợ Cố Minh Thành, trước giờ Cố Minh Thành đối với cô luôn là lúc nóng lúc lạnh.
Cho đến khi cô ta đi đến trước mặt Cố Minh Thành, Cố Minh Thành mới chậm rãi ngước mắt lên nói một câu, “Sau này đừng bao giờ mặc bộ đồ này nữa.”
“Nhưng mà, Minh Thành----“ Lâm Mỹ Tố vừa muốn phản bác, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng, như vậy không phải cho thấy trong trận so tài lần này giữa cô ta và Khương Thục Đồng, thì không phải Khương Thục Đồng đã thất bại thảm hại rồi hay sao?
“Tôi nói là thay đi!” Cố Minh Thành rất nghiêm túc mà nói lại một lần.
“Được, sau khi dùng cơm xong em sẽ thay, được không?”
Cố Minh Thành không nói gì nữa.
Hai người cùng dùng cơm nhưng lại không có bất kỳ sự giao lưu nào.
“Minh Thành, nếu anh đã không thích bộ quần áo này, vậy ngày mai anh đi cùng với em đến trung tâm thương mại để mua một bộ khác được không?” Lâm Mỹ Tố nhân cơ hội hỏi.
“Được.”
Cố Minh Thành vậy mà đã đồng ý.
……
Ngày hôm sau chính là thứ bảy, hôm nay Từ Mậu Thận có việc, vừa lúc thứ bảy tuần này Khương Thục Đồng lại rãnh, cho nên cô ở cùng với Từ Tranh Dương, hai người ở nhà cảm thấy rất buồn chán, nên đã quyết định đi trung tâm thương mại đi dạo.
Khương Thục Đồng thấy rất hổ thẹn, kể từ lúc bước vào ngôi nhà này, vẫn chưa mua món quà nào cho Từ Tranh Dương, hôm nay Khương Thục Đồng quyết định, nhất định sẽ mua quần áo mới cho Từ Tranh Dương, mua vài quyển sách, lại mua thêm cho cậu bé một bộ bàn ghế chuyên dụng cho trẻ em.
Nói ra thì nhiệm vụ rất nặng nề nên hai người xuất phát rất sớm.
Khương Thục Đồng nắm tay Từ Trang Dương, hai người vừa nói vừa cười, Khương Thục Đồng đảo mắt bốn phía trung tâm thương mại, cô thật là đã lâu không đi trung tâm thương dạo rồi.
“Mẹ quyết định như vầy, chúng ta trước tiên đi lầu một chọn mua bàn học, đặt xong, vài ngày sau họ sẽ giao về nhà, sau đó lại đi tầng năm, đi xem quần áo trẻ em và sách, con thấy thế nào?” Khương Thục Đồng hết sức phấn khởi hỏi Từ Tranh Dương.
“Chú Cố!” Từ Tranh Dương không trả lời câu hỏi của Khương Thục Đồng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Khương Thục Đồng lúc này mới nhìn thấy hai người Cố Minh Thành và Lâm Mỹ Tố, dường như họ cũng đang đi dạo mua sắm.
Khương Thục Đồng có chút ngẩn ra.
Từ Tranh Dương kéo lấy tay cô chạy về phía Cố Minh Thành, sau đó nhảy bổ vào lòng Cố Minh Thành.
“Con đến đây làm gì?” Cố Minh Thành dường như không nhìn thấy Khương Thục Đồng, anh hỏi Từ Tranh Dương.
“Hôm nay mẹ dẫn con đến đây mua quần áo, mua bàn học và còn sách ngoại khóa nữa!” Từ Tranh Dương dường như hiểu rõ về mối quan hệ trước đây của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, nhưng mà hiện tại dường như đã khác rồi, bởi vì bên cạnh chú Cố lại là một dì khác.
Cố Minh Thành chầm chậm cười nói, “Chú phải cùng với dì đi mua quần áo rồi, tạm biệt con.
Từ Tranh Dương xuống khỏi người Cố Minh Thành,tiếp sau đó vô cùng hứng khởi lôi kéo tay Khương Thục Đồng đi.
Lầu một có rất nhiều người đi mua mỹ phẩm, những cây cột đều được làm bằng kính,Cố Minh Thành vô ý liếc mắt nhìn vào kính, liền nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng của Khương Thục Đồng.
Trước đây Từ Tranh Dương gọi cô là Mẹ, anh không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy thật mỉa mai.
Một lời của trẻ con đã trở thành lời tiên đoán!
Khương Thục Đồng qua loa nói chuyện với Từ Tranh Dương, có chút thất thần, anh đối với Lâm Mỹ Tố này thật sự là rất tốt, trước đây hình như anh chưa từng đưa cô đi trung tâm thương mại đi dạo.
Đột nhiên cảm thấy bản thân trăm phương ngàn kế nghĩ cách gả cho Từ Mậu Thận, cô thật là đã suy nghĩ nhiều rồi.
Đàn ông vốn dĩ là loại người đa tình, hoặc có lẽ cô cũng không quan trọng như cô đã nghĩ.
Kỳ thực trước khi đến trung tâm thương mại, Khương Thục Đồng đã nghĩ sẽ mua vài thứ cho Từ Mậu Thận, dù sao thì trong việc này, Từ Mậu Thận đã giúp cô rất nhiều, vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn anh ấy, thường xuyên cảm thấy bất an khi mình đứng ở vị trí này.
Suy nghĩ nhiều lần, liền quyết định mua cho anh một chiếc đồng hồ Omega, xem như là tiền nhà cũng đã hơn số tiền này rồi, trong ấn tượng của cô, Từ Mậu Thận trước giờ chưa từng đeo đồng hồ.
Hôm nay Khương Thục Đồng đã tiêu xài một món tiền lớn rồi, mua cho Từ Tranh Dương mất vài ngàn tệ, lại mua cho Từ Mậu Thận mất hai mươi ngàn tệ.
Buổi tối lúc về nhà, Từ Mậu Thận vẫn chưa về, hôm nay là cuối tuần, dì giúp việc cũng đã xin nghỉ phép, Khương Thục Đồng dỗ Từ Tranh Dương ngủ xong, đang định đi lên lầu liền nghe thấy tiếng gõ cửa rối loạn vang lên.
Khương Thục Đồng thoáng ngây người, Từ Mậu Thận có chìa khóa mà, nên liền hỏi là ai, người bên ngoài nói “Là anh”.
Là giọng nói của Từ Mậu Thận, nhưng nghe ra dường như đã uống say.