Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 173: Chương 173: Chương 164




Cố Minh Thành uống một chút rồi nói: “tạm được ”

Khương Thục Đồng không nghĩ rằng, món mà cô ấy cảm thấy ngọt, anh ta lại cảm thấy “tạm được “, là do bản thân quá nhạy cảm với đồ ngọt, hay là do vị giác của anh ta không được tốt lắm?

Hoặc là, anh ta rõ ràng là còn muốn nói đến thứ khác, chứ không phải chỉ là nói về món canh

Ngọt đến phát ngán rồi

“Nếu ngày nào anh cũng tới đây, thì đây có phải điều mà em muốn không?” Cố Minh Thành lại lách người qua một bên, hỏi Khương Thục Đồng

Khương Thục Đồng nắm chặt lòng bàn tay, không trả lời

Cố Minh Thành nghiêng đầu nhìn cô ấy rồi hỏi: “Sao?”

Tim của Khương Thục Đồng đập liên hồi

Làm cho Khương Thục Đồng cảm thấy có gì đó không đúng, lúc nãy anh ta mới đánh cho cô một gậy, bây giờ lại xoa dịu cô, rõ ràng là có ý muốn xin lỗi, nhưng xem thái độ của anh ta, lại chọc ghẹo người khác như vậy

Khương Thục Đồng nói: “không”

Cố Minh Thành khẽ nhếch môi, giống như là sớm đã đoán được đáp án của cô

Khương Thục Đồng đứng dựa sát tường, giống như một học sinh đang bị phạt vậy.

Cố Minh Thành nấu canh xong, làm thêm vài món nữa, tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, lấy một bình rượu ngũ lương ra, muốn uống rượu, anh ta hỏi Khương Thục Đồng có muốn uống không, Khương Thục Đồng mới nói rằng độ cồn của loại rượu này quá cao, uống say rồi trông sẽ rất khó coi, xấu hổ lắm

Cố Minh Thành dường như đang cười nhạo Khương Thục Đồng: “Lúc em trông khó coi hơn tôi cũng đã nhìn thấy rồi, còn ngại gì nữa?”

Hai người bọn họ bây giờ, mỗi người ngồi một bên bàn, Khương Thục Đồng mặt đỏ cả lên, cô hiểu rằng chuyện anh ta muốn nói đến là chuyện lần trước bản thân say rượu, vì lần say rượu đó, mà mới phát sinh ra những chuyện sau này, Khương Thục Đồng chỉ cắm cúi ngồi ăn

Lúc này, để cô không nghĩ về Cố Minh Thành là chuyện không dễ dàng, huống chi cả hai vốn dĩ đã có tình cảm với nhau, chỉ là do giữa hai người có sự hiểu lầm và sự khác nhau trong suy nghĩ, nên cô mới phải rời xa anh, và dĩ nhiên, còn bởi vì sự tự ti của cô, mặc cảm vì mình không thể sinh con cho anh, không thể đem lại cho anh một cuộc sống hạnh phúc

Rượu ngũ lượng có một mùi thơm rất tinh khiết, đem lại sự thoải mái sảng khoái cho người uống

Lúc Cố Minh Thành uống rượu, trông anh ta rất quyến rũ thu hút, làm cho Khương Thục Đồng cứ lén nhìn anh.

“ Muốn uống một chút không?” Cố Minh Thành đang nhấp môi, thưởng thức rượu, ánh mắt thì hướng về Khương Thục Đồng, “Cũng đang ở nhà, uống quá chén, say rồi thì đi ngủ thôi, chả sao đâu”

Khương Thục Đồng suy nghĩ, anh ta nói cũng đúng, nên rót một ly nhỏ, cô rất ít khi uống rượu trắng, nên vừa uống một ngụm, khuôn mặt cô liền đỏ lên, nhưng do gần đây, có quá nhiều chuyên phiền muộn trong lòng, chuyện con cái, chuyện của công xưởng,, uống rượu có thể giúp cô giải sầu, làm tan hết mọi phiền muộn trong lòng.

Cô uống hết ly này tới ly khác, Cố Minh Thành không hề ngăn cô lại, anh dung túng, để cô uống thoả thích

Khương Thục Đồng đã uống hết năm ly rượu nhỏ, lúc cô lấy rượu muốn uống tiếp, thì bị Cố Minh Thành ngăn lại: “Không cho em uống nữa..”

Lúc này mặt của Khương Thục Đồng đỏ gay, rồi cô khóc, còn nói rất nhiều chuyện nữa, những người uống say đều như vậy, rõ ràng là còn rất tỉnh táo, nhưng lại đem những chuyện mà thường ngày không dám nói nói ra hết, cô nói mình là một người kém may mắn, những người ở bên cạnh cô chỉ cần là người mà cô thương, đều lần lượt rời xa cô, như mẹ cô, con của cô, công xưởng mà cô đã bỏ ra biết bao tâm huyết, bây giờ cô rất sợ, sợ những người mà cô thương lại lần nữa bỏ cô mà đi

Rồi cô lại nằm gục trên bàn, khóc thành tiếng

Những đau khổ mà cô phải chịu đựng, phải kìm nén đó, khiến cô rất buồn trong thời gian gần đây

Cả gian phòng trở nên im ắng

“Em có yêu tôi không?” trong căn phòng im ắng, tiếng của Cố Minh Thành chợt vang lên

Khương Thục Đồng nghe rất rõ câu hỏi này, mặc dù đã say, nhưng cô biết, cô không thể trả lời câu hỏi này, cô chỉ khóc nức nở, vờ như không nghe thấy

“Có yêu tôi không?” Cố Minh Thành hỏi lại lần nữa

Khương Thục Đồng vẫn không trả lời

Cô ngẩng đầu lên, nhân lúc Cố Minh Thành không để ý, rót thêm một ly rượu nữa, ly rượu cuối cùng này đã hạ gục cô, lần này cô say thật rồi, gục trên bàn khóc thút thít, không phải cô không yêu, mà là cô không dám yêu anh nữa

Một người kém may mắn thì đối với người mình yêu cũng phải tránh xa họ ra,, Khương Thục Đồng không biết đây có được xem là nỗi đau không

Cố Minh Thành dìu cô lên ghế sô pha, Khương Thục Đồng lúc này đã không còn tỉnh táo nữa, cô tựa vào vai anh, đôi mắt nhắm lại, chân của cô đều co trên ghế sô pha, miệng thì lẩm bẩm nói đứa bé đó dễ thương cỡ nào, cả đời này chỉ muốn ở cùng nó, rồi lại nói vì công xưởng mà bỏ ra biết bao tâm huyết, tuy trước giờ cô chưa từng đem những việc này nói với người khác, nhưng không có nghĩa là cô không biết mệt, cô cũng rất mệt mỏi, trước đây cô chưa từng làm việc, bây giờ tiếp nhận công xưởng, phải vắt óc suy nghĩ thiết kế, rồi quản lí nó, những việc này đều không phải sở trường của cô, nhưng cô vẫn một mình cố gắng học tập từng chút một

Dường như cô không được ông trời ưu ái, hễ mà cô bỏ tâm huyết của mình vào đâu, là ông đều mang chúng đi

Cố Minh Thành không nói một lời nào, anh nghiêng người qua một bên, để Khương Thục Đồng dựa vào vai anh

Từ khi quen biết nhau cho đến nay, hai người chưa từng ngồi với nhau tâm sự như vậy, Khương Thục Đồng cũng chưa từng chia sẻ với anh nhiều như vậy

Khương Thục Đồng nói một lúc thì ngủ mất, lúc cô ấy ngủ say thì có làn hơi nhẹ nhàng, ngọt ngào phà vào cổ của anh, làm anh cảm thấy hơi ngứa phân tâm.

Cố Minh Thành cười rồi bế Khương Thục Đồng lên giường của mình

Sau đó, anh không về phòng mình, mà ngủ ngay bên cạnh cô

Buổi tối, lúc Khương Thục Đồng ngủ, theo tự nhiên cô rúc vào lòng của Cố Minh Thành, đôi chân quấn lại với nhau, có cảm giác rất bất an, hơi thở nóng hổi của cô, càng làm anh không kiềm chế được bản thân mình

Anh không kìm được lòng hôn nhẹ lên trán cô

Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng bị đánh thức bởi tiếng chuông reo của điện thoại, cô mơ mơ màng màng lấy điện thoại của mình, nhìn thấy Cố Minh Thành ngủ cạnh cô, cô không hét lên, mà giật cả mình, lúc nãy khi thức dậy hình như bản thân nằm trên tay anh

Lại ngủ với nhau rồi

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, cô bấm nút nghe điện thoại, là công nhân bên công xưởng gọi đến, nói là lúc trước, do mái nhà đã lâu nhưng chưa được sữa, nên có tìm người để sửa chữa một lần, nhưng lần đó, cột thu lôi bị người ta đánh tráo, được thế bởi một vật lạ khác, hôm ấy đúng lúc trời có vài tia sấm sét, những tia sét thuận theo tự nhiên đi qua vật đó, rồi đốt cháy cả công xưởng

Nhưng mà kiểu dáng của vật này trông giống như cột thu lôi, cho nên không ai phát hiện ra

Khương Thục Đồng nghe xong trở nên hốt hoảng, nhân lúc Cố Minh Thành chưa thức giấc, cô âm thầm bỏ đi

Thật ra lúc điện thoại của Khương Thục Đồng vừa reo lên, Cố Minh Thành đã thức giấc, nhưng mà anh vẫn giả vờ ngủ

Khương Thục Đồng vừa đóng cửa, là đến thẳng công xưởng

Đúng lúc cha cũng đang ở đó, ông muốn nói với Khương Thục Đồng nguồn gốc của mảnh đất này

Khương Thục Đồng còn chưa kịp điều tra sự việc của cột thu lôi, thì đã bị cha mình ngăn lại

Cha cô nói, ông nhớ là mẹ của Khương Thục Đồng đã từng nói với ông mảnh đất này do đâu mà có, hình như là do ông ngoại của Khương Thục Đồng đã đắc tội với một người rất có thế lực, mặc dù ông ngoại nuốt không trôi cục tức này, nhưng lại không phải đối thủ của người đó, cho nên uất ức mà chết, người đó muốn bịt miệng gia đình, nên đã cho bà ngoại của Khương Thục Đồng miếng đất này, bà ngoại lại cho mẹ miếng đất này để làm của hồi môn

Bây giờ vẫn chưa quá hạn sử dụng mẫu đất này, vì vậy lần trước Khương Thục Đồng vô tình biết được, ai là chủ nhân của mảnh đất này一一Cố Thanh Nguyên

Cô lập tức mất thăng bằng, ngồi phịch xuống ghế

Cha của Cố Minh Thành, là kẻ thù của cô

Xem ra, năm đó Cố Thanh Nguyên ở Hải Thành đã đắc tội với nhiều người, không chỉ có Lão Tôn ở Kiều Uy trang viên, còn có ông ngoại của mình và nhiều người khác nữa

Ông ngoại của Khương Thục Đồng không phải là kẻ thù duy nhất của ông ta, chỉ là do khi ông ta còn ở Hải Thành thì đắc tội với khá nhiều người, Ông ngoại của Khương Thục Đồng trúng đạn, có lẽ ông ta sớm đã quên mất sự việc này của ông ngoại, nhưng lại không ngờ ngày nay lại bị Khương Thục Đồng khơi lại.

Khương Thục Đồng dậy sóng trong lòng.

Thật ra việc này không liên quan đến Cố Minh Thành, nhưng trong lòng Khương Thục Đồng vẫn không yên

Cô đã từng nhìn thấy anh một người kinh doanh máu lạnh, rất vô tình, trở mặt không nhận người thân

Khương Thục Đồng không còn tâm trí xử lí việc của cột thu lôi nữa, cô bây giờ vô cùng rối

“Cố Thanh Nguyên” Khương Thục Đồng nói

Cha cô hỏi “ai”

Khương Thục Đồng không nói tiếng nào, cô đang suy nghĩ về vấn đề này, từ khi công xưởng xảy ra chuyện cho tới bây giờ, dường như chẳng có ai thật lòng quan tâm, thủ phạm phóng hỏa thật sự là ai, ngược lại, Kiều Uy làm cô phải suy nghĩ đến một việc khác ——Cố Minh Thành là một người như thế nào, Cố Thanh Nguyên thì sao, ông ta là loại người như thế nào?

Vì công xưởng bị cháy rồi, nên Khương Thục Đồng đi đến bộ quản lí đất đai, đây là việc hết sức bình thường, Kiều Uy nhất định có thể đoán ra, vậy thì cô ta sẽ biết mảnh đất này là của nhà họ Cố, còn Cố Minh Thành và mình đã từng có mối thù truyền kiếp gì. Và họ Tôn kia, đã nhận được những đãi ngộ gì

Khương Thục Đồng cảm thấy, cô trúng kế của Kiều Uy, anh ta quả thật sáng suốt hơn so với những người khác, kế sách cũng bí mật như vậy, so với Lục Chi Khiêm, anh ta giỏi giang, sáng suốt hơn nhiều

Mục đích là phá hoại mối quan hệ của mình và Cố Minh Thành

Khương Thục Đồng tự nói với mình: phải bình tĩnh, phải lí trí, không được trúng kế ly gián của anh ta

Tuy những việc này có thể là sự thật, nhưng cách làm của Kiều Uy thật khó hiểu, khó đoán

Có lẽ là do tối qua đã tâm sự quá nhiều với Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng muốn thương lượng với anh ta, vì suy cho cùng, việc này không phải một mình cô có thể quyết định được

Cô đi đến tập đoàn Minh Thành

Nhưng khi tới trước cửa phòng làm việc của Cố Minh Thành, đã nghe được tiếng khóc thảm thiết, “Cố tổng, tôi còn có cha mẹ già con nhỏ, tất cả đều dựa một mình tôi, tôi chỉ muốn có một công việc, có thể nuôi họ sống qua ngày mà thôi!”

Ở phía bên kia, giọng của Cố Minh Thành nói một cách lạnh lùng: “Chỗ của tôi là nơi kinh doanh chứ không phải trung tâm làm từ thiện”

Giọng nói lạnh đến nỗi có thể nhỏ thànhh từng giọt nước, Khương Thục Đồng nhớ rất rõ giọng nói của người này, vì dù sao anh ta cũng từng làm việc trong công xưởng một lần, với lại lần trước người quỳ bên đường, bị Cố Minh Thành ném tiền vào người cũng là anh ta

Lòng của Khương Thục Đồng từ từ chùn xuống

Sự nghèo khổ và bất lực của dân lao động, cô có thể hiểu được, bởi vì Khương Thục Đồng từng tận mắt chứng kiến cảm giác bất lực, không giữ được bình tĩnh của người nghèo

Phía bên kia, giọng của Cố Minh Thành lại vang lên, anh ta giống như đang gọi điện thoại cho ai vậy: “Gọi bảo vệ lên đây và mời người này ra khỏi phòng tôi!”

Nói “Mời” là dễ nghe rồi

Một lúc sau, bảo vệ tới, Khương Thục Đồng nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa, thấy bảo vệ bắt người đó ra ngoài

“Cố tổng, tôi xin anh, cầu xin anh” Người đó ở ngoài hành lang khóc lóc, van xin

Trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy nguội lạnh, có vẻ anh ta thật sự là nhà tư bản máu lạnh.

Cố Minh Thành chau mày bước ra cửa, dường như sợ người này sẽ làm bẩn phòng làm việc của anh ta

Ở ngoài cửa, anh ta bắt gặp Khương Thục Đồng đang đứng đó, nên hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.