Khương Thục Đồng cho rằng là đoạn ghi âm của Cố Thanh Nguyên, có lẽ ông ấy đã lớn tuổi, không tiện đánh chữ cho nên liền nhấn vào nghe.
Sau đó, sau khi Khương Thục Đồng nghe xong thì điện thoại đang cầm trên tay liền rơi xuống giường, không thể kiềm chế được nữa, úp mặt vào giữa hai chân lên tiếng khóc lớn.
Nếu như là lúc khác, cô nghe được Cố Minh Thành nói ra những lời này, sẽ biết được anh là có nỗi khổ riêng, nhưng hiện tại, anh đối xử với cô như vậy, thì những lời này càng khiến cho lòng cô càng thêm đau khổ nặng nề.
Khương Thục Đồng khóc đến nỗi không thể kiềm chế được, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức.
Cô có thể phán đoán ra được rằng chắc chắn Cố Minh Thành đã cãi nhau với Cố Thanh Nguyên, chính là vì vấn đề của mẹ anh, nhưng cho dù có cãi nhau thì anh cũng không được nói bản thân như vậy.
Giống như cô là một người phụ nữ đê tiện mặt dày bám lấy anh vậy, mà anh bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, rất là giống với tình trạng hiện nay của anh.
……
Khương Thục Đồng cứ ngồi khoanh gối trên giường như thế mà khóc suốt đêm, bên kia xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không biết.
Anh đã đi làm từ sáng sớm rồi!
Tiếng động lúc mở cửa, Khương Thục Đồng nghe thấy.
Mùa thu đã đến.
Lá cây ngô đồng Pháp rơi đầy trên mặt đất, báo hiệu cho mọi người: mùa thu đã đến rồi!
Mùa thu từ trước đến nay đều là đau khổ, đìu hiu, mang theo hơi thở của số mệnh.
Tính hay quên của mọi người cũng rất tốt, thiếu phu nhân của Giả gia ngoại tình, thiếu gia của Lý gia nuôi vợ bé bên ngoài, những tin đồn này cứ kéo đến ùn ùn, hơn nữa bọn họ đều là những người đã kết hôn, nên đương nhiên đã đánh mạnh vào quan niệm đạo đức của mọi người, làm cho họ cả ngày đều bàn luận sôi nổi về những chủ đề này.
Khương Thục Đồng nói sao đi nữa thì cũng là độc thân, thế nên, sự việc của Khương Thục Đồng rất nhanh đã bị quên lãng, hơn nữa dạo gần đây Khương Thục Đồng cũng không có tin tức mới nào, cứ yên tĩnh như thế mà ở cạnh Cố Minh Thành, càng yên tĩnh sẽ càng dễ biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Khương Thục Đồng nhìn sắc trời chuyển từ u ám thành mây trắng trôi bồng bềnh ở phía Đông, mặt trăng lặn đi nhường chỗ cho mặt trời xuất hiện.
Theo nghiên cứu khoa học, con người suy nghĩ quá nhiều việc không tốt vào buổi tối, sẽ càng thêm tuyệt vọng.
Trải qua chuyện tối qua, Khương Thục Đồng lại càng sâu sắc nhận ra được điều này, cô suýt chút đã tuyệt vọng muốn chết, cô không hiểu người đàn ông bên cạnh, tại sao đột nhiên lại đối xử với cô như vậy.
Cô biết việc này chắc chắn có liên quan đến mẹ anh, nhưng chuyện này, ở Hải Thành ngoài Kiều Uy ra thì không có bao nhiêu người biết.
Cô cảm thấy cần phải nói chuyện với Kiều Uy, nghe Khương Lịch Niên nói, chỗ sơ hở cột thu lôi vẫn đang nằm trong tay Cố Minh Thành, như vậy Khương Thục Đồng liền có thể an tâm rồi.
Khương Thục Đồng trang điểm, nếu không thì mắt cô trông sẽ rất khó coi, hôm nay cô đã hẹn Kiều Uy gặp mặt ở quán cà phê.
Chỉ cần là cuộc hẹn của Khương Thục Đồng, thì mỗi lần Kiều Uy đều đến với dáng vẻ rất hèn hạ và cợt nhả.
Nếu như không phải có việc cần giúp đỡ, Khương Thục Đồng sẽ không bao giờ gặp anh ta.
Mắt đỏ cả rồi, em khóc sao? Kiều Uy hỏi.
Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói cho em biết. Khương Thục Đồng hỏi.
Kiều Uy ngơ ngác, Chuyện gì?
Chuyện của Cố Thanh Nguyên, hãy kể chi tiết cho em nghe.
Kiều Uy lại ngây người, Năm đó? Chuyện năm đó cha anh chỉ nói cho anh biết bấy nhiêu, anh đã nói hết với giới truyền thông rồi, tuy anh nói quá lên không ít, đả kích Cố Thanh Nguyên không cách đánh trả, nhưng sự việc quả thật là như vậy. Những gì anh biết chỉ có bấy nhiêu, nếu không thì cô gái xinh đẹp như em nhờ anh, anh lại hà cớ gì không nói ra chứ?
Lại là giọng điệu cợt nhã khiến Khương Thục Đồng hết sức phản cảm.
Không biết có phải do ở cùng Cố Minh Thành đã lâu, biết cái gì gọi là khí khái đàn ông, cái gì gọi là hơi thở nam tính, cho nên, trông thấy loại đàn ông này khiến cô cực kỳ chướng mắt.
Xem ra Kiều Uy hoàn toàn không biết việc mẹ của Cố Minh Thành vẫn còn sống, Khương Thục Đồng đương nhiên không thể nào nói với anh ta việc này, anh chắc chắn sẽ đưa Cố Thanh Nguyên vào tù.
Sau khi Kiều Uy rời đi, tâm trạng Khương Thục Đồng cực kỳ xấu, những lời anh từng nói một lần nữa hiện ra trong lòng cô, “Chơi chán liền vứt đi” “Gia đình bình thường, trải qua hai lần kết hôn”, cùng với việc anh trước giờ chưa từng cầu hôn cô, việc này luôn là khúc mắc trong lòng cô.
Cô nhìn dòng người qua lại đông nghịt ngoài quán cà phê mà cười khổ.
Đi quán bar uống rượu, cô uống đến mức đỏ mặt, nhưng sau khi trải qua sự việc lần trước, cô cũng biết mình không thể uống nhiều, thế nhưng trong lòng buồn phiền, cô muốn uống rượu giải sầu, trước khi đi mới nhớ ra không mang theo tiền, chỉ cầm theo điện thoại, tiền trong wechat và Alipay không đủ trả tiền rượu cho nên người ta không cho cô đi-----
Khương Thục Đồng vung tay nói, “Gọi điện cho Cố Minh Thành!”
Bộ dạng say khướt.
Nhân viên phục vụ của quán rượu vừa nghe thấy tên của Cố Minh Thành liền thay đổi thái độ cung kính.
Khương Thục Đồng gọi vào số của Cố Minh Thành, nhân viên phục vụ nhận máy, “Cố tổng, Cô Khương đã uống say, cô ấy không đem theo tiền, ngài có thể đến đưa cô ấy về không?”
Khương Thục Đồng nằm dài trên bàn, những lời này cô nghe rất rõ ràng.
Đây là trận chiến cuối cùng của cô, hoặc có thể nói là cô cố ý khiến cho Cố Minh Thành đến, cô chính là muốn xem thử vào lúc cô uống say, Cố Minh Thành sẽ biểu hiện như thế nào, có phải cũng sẽ đối xử với cô như trước đây?
Nếu không, cô hoàn toàn có thể tìm Bạch Mi đến để đón mình, cực chẳng đã thì vẫn còn Từ Mậu Thận.
Có thể thấy, cô không phải là hoàn toàn không muốn gặp Cố Minh Thành, sự thận trọng và oán trách của một cô gái làm cho cô muốn gặp mặt Cố Minh Thành.
Mười phút sau Cố Minh Thành chạy đến, anh đang ở cách đây cũng không xa, sau khi đặt tiền lên bàn liền bế Khương Thục Đồng đã say khướt ở bên cạnh lên, là ôm ngang lên, anh đã một thời gian dài không ôm Khương Thục Đồng như vậy rồi.
Khương Thục Đồng trông có vẻ đã say, nhưng thật ra vẫn còn rất tỉnh táo, ở trong lòng anh, nước mắt làm ướt hết áo anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Có một loại thân mật, đã từng xa xôi như thế nhưng nay lại gần kề trong gang tấc.
Khương Thục Đồng cẩn thận hít thở mùi hương trong lòng anh.
Khương Thục Đồng cảm thấy, bản thân cô đã mất đi năng lực yêu người khác rồi, người đàn ông này đã dùng tất cả để chinh phục cô, nếu như anh không còn cần cô nữa thì cô thà rằng xuất gia làm ni cô cho rồi.
Ngay vào giây phút Cố Minh Thành chuẩn bị ôm cô lên xe thì tay cô vuốt ve mặt anh, trên mặt cô đầy vệt nước mắt.
Cố Minh Thành cúi đầu nhìn cô, tiếp sau đó liền đặt cô vào trong xe.
Anh định quay lên ngồi vào vị trí ghế lái, lúc xoay người liền bất ngờ bị Khương Thục Đồng kéo lại.
Anh đè lên người Khương Thục Đồng.
“Sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao?” cửa ghế phụ vẫn đang mở, xe của Cố Minh Thành dừng bên vệ đường.
“Nghe lời!” Cố Minh Thành lau khô vệt nước mắt cho Khương Thục Đồng.
Anh biết trong lòng cô rất khó chịu.
Khương Thục Đồng lại lần nữa ôm chặt cổ Cố Minh Thành, “Em đã dự định sẽ vứt bỏ tất cả mà ở cùng với anh, tại sao anh lại đột nhiên đối xử với em như vậy? Anh thật ích kỷ, rất ích kỷ!”
Cố Minh Thành nghe những lời cô nói, tức khắc liền cảm thấy như lại sa vào trong ánh mắt và sự van nài của cô.
Cô nói đúng.
Khương Thục Đồng khóc đến mức trên mặt tràn đầy nước mắt, có chút mệt mỏi.
Lúc này Cố Minh Thành mới buông cô ra, lái xe rời đi.
Xe chạy rất chậm, rất muốn cùng cô ngắm nhìn bầu trời lấp lánh ánh cầu vồng này của Hải Thành, chắc hẳn Hải Thành của hai mươi năm trước cũng như bây giờ nhỉ, nhưng lúc đó, bà ngoại của Khương Thục Đồng lại vĩnh viễn không thấy được!
Không phải Cố Minh Thành cố ý đối xử với Khương Thục Đồng như vậy, mà là, anh không biết phải đối diện với cô như thế nào.
Trên dưới Cố gia đã mắc nợ gia đình cô.
Bức tranh Diệp Hạ vẽ dưới mật thất, anh đã đọc ra và hiểu được, trong đầu đã chắp vá được nên một cục diện hoàn chỉnh: Sự việc Lục Hải làm sổ sách giả cho Cố Thanh Nguyên, bị vợ của Lục Hải biết được, bà ấy cực lực ngăn cản, vợ Lục Hải mắc chứng bệnh mất ngủ, mỗi đêm đều phải dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được, Lục Hải bởi vì sự ngăn cản của vợ mà đã từng bị lay động, vào lúc đó, hai cổ đông khác của Cố Thanh Nguyên vẫn luôn thân cận với Cố Thanh Nguyên, ngay vào lúc đầu sóng ngọn gió, Cố Thanh Nguyên cảm thấy, lần làm sổ sách giả này, nhất định phải làm thành công, nếu không tất cả cố gắng đều sẽ tan biến trong phút chốc.
Thế nên, một buổi tối, vào lúc Cố Thanh Nguyên lại đến tìm Lục Hải, vừa lúc thuốc ngủ của vợ Lục Hải đang đặt trên bàn, thuốc đã hòa tan vào trong nước, Lục Hải là một người “Sợ vợ”, rất nhiều quyết sách đều nghe theo vợ của ông ta, vợ ông trước giờ đối với những hành vi phạm pháp này luôn cực lực phản đối, thế nên, bà ấy đã trở thành vật cản đường trong kế hoạch thanh trừng hai cổ đông còn lại của Cố Thanh Nguyên.
Lúc đó, Cố Thanh Nguyên nhất thời suy nghĩ, bỏ quá liều thuốc an thần vào trong ly nước của vợ Lục Hải, Lục Hải trùng hợp lại lúc đó lại đi vào nhà vệ sinh, vợ Lục Hải thì đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với con gái.
——
Hôm sau, vợ Lục Hải chết, tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy bị đột tử, nên không đưa đến bệnh viện kiểm tra, cũng không báo cảnh sát!
Nhưng mà, cho dù tâm lý của Cố Thanh Nguyên có mạnh mẽ như thế nào đi nữa, nhưng đây dù sao cũng là giết người, lòng ông cực kỳ bất an, nên ông đã nói chuyện này với Diệp Hạ, Diệp Hạ kêu ông ra tự thú, nhưng đó lại là lúc công ty của Cô Thanh Nguyên đang vực dậy.
Diệp Hạ ở bên ngoài diệt trừ hết tất cả những kẻ địch của Cố Thanh Nguyên, nhưng điều đó hoàn toàn không chứng tỏ bà đã tha thứ cho Cố Thanh Nguyên!
Bà ở trước mặt người ngoài, cực lực bảo vệ chồng mình, nhưng đối với Cố Thanh Nguyên lại là, tính toán song phẳng!
Điểm này, người con gái bên cạnh và Diệp Hạ rất giống nhau.
Lúc Cô Minh Thành nghĩ đến những chuyện phiền não này, trong lòng liền nhịn không được nghĩ đến một câu nói, chính là con dâu sẽ rất giống mẹ chồng, đầu anh không nhịn được xoay sang nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, trên mặt thế nhưng lại hiện ra ý cười, nhưng lại là ý cười chua chát.
Cho nên, cô mới có thể ở trước mặt Kiều Uy mà dõng dạc nói Cố Minh Thành là người đàn ông của cô, không cho Kiều Uy động đến anh, cho dù lúc đó hai người vẫn còn đang có hục hặc với nhau.
Cố Thanh Nguyên đã thấy sợ hãi, nên lợi dụng cơ hội lần đó bị mọi người bức cung mà làm cho Diệp Hạ biến mất.
Thậm chí, vì để làm cho việc này càng thêm chân thật, ông ta đã cưới Diệp Thu em gái của Diệp Hạ.
Nhìn xem, không còn chút vết tích nào, nếu không phải Diệp Thu gửi cho Cố Minh Thành bức ảnh của Diệp Hạ, thì cả đời này Cố Minh Thành đều sẽ bị lừa gạt.
Cha----
Người đã từng uy nghiêm như một ngọn núi trong lòng anh, trong chớp mắt đã sụp đổ hoàn toàn.
Thủ đoạn của Cố Thanh Nguyên khiến cho người khác phải phẫn nộ, cũng làm cho tình yêu nhiều năm mà Cố Minh dành cho ông ta biến mất gần hết.
Cố Minh Thành rõ ràng biết, thời gian tố tụng tội giết người không hạn chế, cho nên, Cố Thanh Nguyên lúc nào cũng đứng trên đầu sóng ngọn gió, giết người, trùng hôn, giam giữ phi pháp----
Tới lúc đó chuyện của Cố Thanh Nguyên sẽ ồn ào đến mức cả Hải Thành đều biết được, tính chất đặc thù của vụ án này chính là việc ông ta đã giam cầm Diệp Hạ hai mươi năm, điều này sẽ làm lật đổ tam quan của tất cả mọi người.
Sau đó, một người gây họa cả nhà sẽ bị liên lụy.
Sự việc của cha anh chắc chắn sẽ dẫn đến một trận xao động rất lớn, Cố Minh Thành không biết Tập đoàn Minh Thành rồi sẽ ra sao, tuy về mặt pháp lý Tập đoàn Minh Thành không có liên quan gì đến Cố Thanh Nguyên, nhưng về mặt đạo đức, mọi người sẽ tránh xa Tập đoàn Minh Thành!
Cố Minh Thành biết, lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát, cho dù những năm gần đây cha anh cho rằng mình đã làm hết sức hoàn mỹ, nhưng cuối cùng cũng bị anh phát hiện, hiện tại việc anh muốn làm là phải tìm được mẹ mình, nhưng khi tìm được mẹ rồi làm gì tiếp theo thì anh vẫn chưa nghĩ xong.
Nhưng mà đối với cha anh, anh vẫn lựa chọn thái độ làm lơ, giả vờ như tất cả mọi chuyện anh đều không biết! Nhưng căn bản không thể giấu ông ấy được bao lâu, dựa vào khả năng phản trinh sát của ông, thì rất nhanh sẽ biết thôi.
Xe của Cố Minh Thành dừng lại bên đường, anh ngắm nhìn Khương Thục Đồng đang ngủ say bên cạnh.
Cho nên, Thục Đồng, không phải anh không yêu em, mà là không dám yêu em!
Có lẽ em cho rằng cái chết của ông ngoại em là ngoài ý muốn, nhưng đối diện với kẻ đã giết hại bà ngoại em, là cha của anh, thì anh phải giải thích với em thế nào đây?
Phí công vô ích.
Cố Minh Thành không có cách nào mở miệng.
Anh lại nên đối mặt với Khương Thục Đồng thế nào đây?
Cố Minh Thành nhìn vào Khương Thục Đồng, dường như quả thật anh và Khương Thục Đồng trắc trở trùng trùng, trải qua nhiều việc như vậy, cô vẫn ở bên cạnh anh, vào lúc muốn buông bỏ tất cả mà ở bên cạnh anh, thì anh lại từ bỏ!
Trong lúc vô thức, nước mắt của Cố Minh Thành cũng rơi đầy trên mặt.