Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 205: Chương 205: Chương 196




Tiểu Cù biết Adam mắc bệnh hen xuyễn, vội vàng muốn đưa anh ta đến bệnh viện, Adam nói không cần, anh ta có mang theo thuốc, liền lấy bình xịt từ trong túi ra, Tiểu Cù xịt giúp anh, sau đó hô hấp của anh mới từ từ ổn định lại.

Cố Minh Thành mắt lạnh đứng một bên bàng quan nhìn mọi việc xảy ra, đại khái là do sức khỏe của anh từ nhỏ đã rất tốt cho nên không hiểu nhiều về triệu chứng bệnh này, không thể cảm nhận như việc đang xảy ra trên người mình được, nhìn thấy bộ dạng Adam thở không ra hơi, thì liền vội vàng thay anh ta, Ken ở bên cạnh đã vội đến khóc rồi, một mực kéo lấy Adam, Daddy, cha không sao chưa? Cha cảm thấy thế nào rồi?

Xem ra thật sự rất nóng lòng.

Trong lòng Cố Minh Thành thế nhưng lại có một sự thỏa mãn biến thái, người đàn ông này, xem ra đã có được mọi thứ, nhưng dường như ông trời trước giờ chưa từng đối xử quá tốt với một ai, mà cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, cho anh ta đứa con đáng yêu như vậy nhưng đồng thời ít nhất cũng cho anh ta một căn bệnh không cách nào trị tận gốc

Anh biết bệnh hen xuyễn bẩm sinh không thể nào trị dứt được.

Anh cũng biết di truyền là một trong những nguyên nhân của bệnh.

Cố Minh Thành đã kêu tài xế chở Adam về khách sạn.

Đây là một khách sạn năm sao, là khách sạn đã được sắp xếp dành cho Hội nghị quốc tế nghiên cứu khoa học các chứng bệnh về tim, não, huyết quản.

Nhân viên phục vụ trong khách sạn nhiệt tình tiếp đón những bác sỹ về tim não huyết quản nổi tiếng quốc tế này.

Dù sao thì cũng là bạn bè quốc tế, đương nhiên sẽ có vài phần tâm thái sính ngoại, thái độ cũng rất nịnh nọt.

Trông thấy Adam bước xuống từ một chiếc xe cực kỳ sang trọng, tay dắt theo một đứa bé, một người phục vụ cung kính đi đến nói, Bác sỹ Cố, ngài đã trở về?

Cố Gia Huấn là tên thật của Adam, bạn bè thân cận đa phần hay gọi anh là Adam, nhưng với trường hợp chính thức như tham gia hội nghị như vầy thì vẫn là dùng tên Cố Gia Huấn.

Adam gật gật đầu.

Nắm tay Ken đi lên trên, mẹ của đứa bé đang ở trong khách sạn chờ anh.

Nhìn thấy Ken vẫn bình an trở về, Khương Thục Đồng vui đến phát khóc, ôm lấy Ken và hỏi cậu bé hai ngày nay sống như thế nào.

Ken nói, chú đó đã tắm cho cậu, sợ cậu ở một mình sẽ sợ hãi, nên đã ngủ cùng cậu bé trên giường một đêm, bởi vì nửa đêm lúc cậu thức dậy muốn đi tiểu, liền nhìn thấy chú đang nhìn chằm chằm vào mình, mắt trừng lớn, bộ dáng giống như không hề ngủ.

Ken nói dì đó cũng rất tốt, rất dịu dàng, dì đó nói tiếng Đức rất lưu loát, buổi tối hình như dì đó và chú ở bên ngoài trao đổi với nhau một lúc, sau đó chú mới vào phòng cậu bé.

Lòng Khương Thục Đồng cảm thấy có chút chua xót, Dì đó---- ngủ lại nhà chú sao?

Dạ! Thái độ của dì rất là tốt. Nhưng mà, dì đó không xinh đẹp bằng Mummy nha! Khương Thục Đồng xinh đẹp, đây vẫn luôn là điều làm cho Ken rất tự hào.

Khương Thục Đồng không nói gì nữa, cô cảm ơn Adam, rồi dẫn con về nhà.

Cùng lúc đó, tài xế gọi điện báo cáo với Cố Minh Thành, đã đưa bác sỹ Cố về đến khách sạn rồi.

Là ai? Cố Minh Thành chau mày.

Chính là người Hoa kiều và đứa trẻ mà sáng nay đã đón từ nhà ngài ạ.

Cũng họ Cố?

Tài xế đáp Vâng một tiếng.

Thật trùng hợp.

Cố Minh Thành đột nhiên hiểu ra, tại sao lúc Tiểu Cù gọi anh là Cố tổng, Ken lại ngước đầu lên nhìn anh, bởi vì Adam cũng họ Cố, Ken cũng mang họ Cố.

……

Khương Lịch Niên chuẩn bị làm phẩu thuật, Khương Thục Đồng rất lo lắng, tuy phẫu thuật sỏi dạ dày không phải phẫu thuật lớn, nhưng chỉ cần là phẫu thuật thì sẽ có rủi ro, càng huống hồ chi, cha cô đã gần sáu mươi rồi, tuổi đã cao, Khương Thục Đồng không biết ông có thể chịu đựng được không.

Trên hàng lang bên ngoài cửa phòng bệnh của cha mình, cô có chút nôn nóng.

Dù sao thì cha cũng là người thân duy nhất của cô.

Bạch Mi đến và dẫn theo Từ Tranh Dương, Từ Tranh Dương bây giờ đã lên lớp ba, nhìn thấy Khương Thục Đồng cảm thấy cực kỳ thân thiết, đứa bé trai bên cạnh Khương Thục Đồng càng làm cho Bạch Mi cảm thấy hứng thú.

Kể từ khi Khương Thục Đồng ra nước ngoài đến nay, chưa từng liên lạc với Bạch Mi, nhìn thấy cô ấy, Khương Thục Đồng cảm thấy rất hổ thẹn.

“Ngày hôm đó trong trung tâm thương mại, trông thấy một người cách ăn mặc không hề giống cô, tôi cứ tưởng đó không phải là cô, sau đó gọi điện thoại cho bác trai, mới biết được cô thật sự đã trở lại rồi, trở về sao cũng không nói một tiếng chứ?” Bạch Mi chất vấn hỏi Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng thực sự không có tâm trạng, nếu như là bình thường, bị Bạch Mi hỏi như vậy, Khương Thục Đồng chắc chắn sẽ nghĩ ra cách trả lời.

Ken vẫn một mực đứng ngây ra nhìn Bạch Mi, lại xuất hiện thêm một người nói chuyện khiến cậu bé không hiểu.

Nhưng mà, trẻ con vẫn là thích chơi với trẻ con nhất.

Hai đứa bé trai chơi đùa rất hăng say trong bầu không khí tĩnh lặng của bệnh viện.

Khương Thục Đồng cảm thấy không thích hợp.

Bạch Mi thấy Khương Thục Đồng không nói lời nào, mà nhìn chằm chằm vào đứa bé đang chơi đùa với Từ Tranh Dương.

“Con cô sao?”

Khương Thục Đồng gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.

“Tên gì?” Bạch Mi cẩn thận quan sát dáng vẻ của đứa bé ấy, rất tinh nghịch, rất đẹp trai, cũng rất đáng yêu, mặt mũi giống Khương Thục Đồng nhiều hơn.

“Ken.”

“Cô đừng giả vờ, tôi là hỏi tên tiếng Trung của cậu bé là gì.” Bạch Mi cảm thấy cái tên Ken này, rõ ràng là Khương Thục Đồng đang giả vờ ngớ ngẩn cho qua chuyện, dùng cái này để che dấu tên thật của đứa trẻ, đặc biệt là họ của bé.

“Cố Hành Cương.” Về nước điều Khương Thục Đồng không muốn nói ra nhất là tên tiếng Trung của đứa bé.

Đặc biệt là sau khi nghe Ken nói dì đó đã ngủ lại nhà của Cố Minh Thành.

“Là con của anh ta?” Bạch Mi lại hỏi.

Khương Thục Đồng không trả lời, cha cô đã chuẩn bị làm phẩu thuật, lúc nãy y tá đã nhẹ nhàng khuyên mấy đứa trẻ không được làm ồn trong bệnh viện.

Bạch Mi nói, cô dẫn hai đứa bé ra ngoài chơi trước, đợi bác trai phẩu thuật xong rồi quay lại, dù sao tâm trạng hiện giờ của Khương Thục Đồng cũng đang rất lo lắng, cho nên nếu nghe thấy tiếng của con nít sẽ cảm thấy rất phiền.

Khương Thục Đồng lại gật gật đầu, không nghĩ gì nhiều, trong lòng đang rất lo lắng.

Bạch Mi dẫn mấy đứa trẻ rời đi.

Sau khi lên chiếc BMW của mình, Bạch Mi hỏi bọn trẻ muốn đi đâu, cô làm về thương mại, nên ngôn ngữ mỗi quốc gia cô đều biết một chút, tiếng Đức mà Ken sử dụng, cô ít nhiều cũng nghe ra, nếu nghe không hiểu thì cô có thể đoán, dù sao thì cũng là ngôn ngữ của trẻ con thôi.

Tranh Dương, con gọi điện thoại hỏi xem chú Cố của con đang làm gì? Hôm nay mẹ có việc, xem thử chú ấy có thể trông con không, trước đây không phải chú ấy thường xuyên trông chừng con sao? Bạch Mi nói, cô ấy nhìn mặt mũi của đứa bé qua kính chiếu hậu, thấy có chút giống Cố Minh Thành, nhưng loại việc này, nếu đoán sai có thể sẽ phải xuống địa ngục chứ chẳng đùa.

Biểu cảm của Khương Thục Đồng, cũng không có phủ nhận, Bạch Mi đoán rằng, Cố Minh Thành không biết về đứa bé này, cô cứ cược một ván xem sao.

Từ Tranh Dương gọi cho Cố Minh Thành, hỏi anh đang làm gì, Cố Minh Thành nói anh đang đi làm.

Cố Minh Thành còn nói, Tranh Dương con đã lớn như vậy rồi, mà vẫn còn cần chú Cố trông sao?

Bạch Mi ra hiệu bằng mắt với Tranh Dương, Từ Tranh Dương đã lớn như vậy rồi, tất nhiên là hiểu được ý của mẹ, cậu đối với sự việc giữa chú Cố và dì Thục Đồng cũng hiểu một ít, cho nên nói, Không phải con, mẹ con hôm nay không có thời gian, cho nên muốn nhờ chú trông giúp con của dì Thục Đồng. Cha của dì Thục Đồng phài làm phẩu thuật, dì ấy đang ở bệnh viện, nên mẹ con mới dẫn con của dì ấy về.

Cố Minh Thành đang viết chữ, trong chớp mắt nắm gãy cây bút, nỗi đau trong lòng không phải từ từ lan ra, mà là phút chốc lan khắp toàn thân, thân thể như sắp không chống đỡ nổi.

Trước đây chỉ là suy đoán, thậm chí cũng không dám suy nghĩ về hướng cô đã có con, cho dù là có nghĩ đến hướng này thì anh cũng sẽ tự lừa mình dối người, dè dặt không dám đi điều tra thử.

Trong đầu anh ngay lập tức xuất hiện dáng vẻ của Ken, đứa trẻ có mặt mũi cực kỳ giống cô.

Người đàn ông tên Adam đó, sự sùng bái của Ken đối với Adam đó.

Thân hình Cố Minh Thành có chút lung lay ngã về phía trước, thiếu chút nữa đã ói ra một ngụm máu.

Chẳng trách sao ngày hôm đó anh gọi điện cho cô, cô không nói lời nào, căn bản không phải nghe không hiểu, mà là không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Cũng chẳng trách lại đón con trễ một ngày, là muốn để Daddy của đứa bé đến đón.

Tình cảm của Cố Minh Thành với đứa bé đó rất kỳ lạ, theo bản năng mà thương yêu đứa bé ấy, nhưng loại yêu thương này hoàn toàn không chỉ dành cho nó.

Sự thương tiếc này còn dành cho chính anh!

Nước Đức!

Cô đã đến nước Đức!

Đứa bé từ nhỏ đã nói tiếng Đức, thứ tiếng mà anh nghe không hiểu.

Anh cười đau thương.

Anh vốn cho rằng, cô và anh giống nhau.

Không ngờ rằng, ở bên kia đại dương, cô sớm đã lấy chồng sinh con, có con cùng người đàn ông khác.

Cố Minh Thành ngậm ngùi nhắm chặt mắt.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi vào.

Ken nhìn thấy Cố Minh Thành, rất là vui mừng, trong thoáng chốc bổ nhào vào lòng Cố Minh Thành, nói, Chú ơi, thật là trùng hợp!

Cố Minh Thành có thể đoán ra được ý tiếng Đức của cậu bé.

Anh đã biết, con của Cố Thục Đồng chính là Ken, cho nên lúc Ken tiến vào, anh không kinh ngạc cũng không vui mừng, tim anh đang cực kỳ đau đớn.

Nhìn vào đứa bé mặt mũi chỗ nào cũng giống cô, thế nhưng lại là con mà cô sinh cùng người đàn ông khác.

Trong lòng đau đớn như bị xé rách.

Bạch Mi không hề biết trước đây Cố Minh Thành và Ken đã từng gặp nhau, cũng không biết việc Adam họ Cố, cô ta như có ý dò xét nhìn vào sắc mặt của Cố Minh Thành, nói, Cố Hành Cương, con trai của Thục Đồng!

Cố Minh Thành cười càng lạnh, họ Cố!

Cố thế nhưng đã thật sự trở thành Bà Cố, nhưng Ông Cố lại không phải là anh.

Bạch Mi không biết, cho nên cô cố ý nhấn mạnh chữ Cố, thế nhưng chữ Cố trong suy nghĩ của Cố Minh Thành lại là một người khác.

Phản ứng của Cố Minh Thành không hề giống với dự đoán của Bạch Mi, cô nói mình còn có việc, cần phải đi trước, hai đứa trẻ phải nhờ cả vào Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành không có chút tâm trạng nào, ngồi ở vị trí của mình, nhìn vào hai đứa bé đang chơi đùa.

Trong phòng tuy rằng có hai đứa bé, nhưng anh vẫn hút rất nhiều thuốc.

May mắn văn phòng của anh rất lớn, hai đứa trẻ ở bên kia chơi đùa rất vui vẻ không hề ngửi thấy mùi khói thuốc.

Cố Minh Thành híp mắt, nhìn Ken chằm chằm không rời mắt.

Từng nghĩ đến cả trăm loại hoàn cảnh lúc gặp lại cô, nhưng chưa từng nghĩ đến lại là gặp con cô trước.

Sự châm biếm lớn nhất đời người, bất quá cũng chỉ như vậy thôi!

Đời này của Cố Minh Thành, chưa từng đau lòng và khó chịu như vậy.

Anh đến giờ vẫn chưa gặp được cô.

Có lẽ vì cha cô bệnh nên cô mới về nước.

Chính bởi vì Khương Lịch Niên bệnh, hoặc có lẽ do đã thay đổi người bên cạnh, nên cô không có một chút suy nghĩ nào muốn gặp lại anh.

Một người phụ nữ nhẫn tâm có thể đi một lần liền đi bốn năm như cô, sớm đã quên sạch những chuyện tình cảm lãng mạn, và quên mất anh người đã từng ở cùng cô.

Ở nước Đức xa xôi, ít nhất có thể không cần nhìn vật nhớ người, không giống như anh, ôm chặt chiếc gối của cô suốt đêm không ngủ.

Nước Đức có bầu không khí mới mẻ, những con đường mới, môi trường mới, đủ để cô quên đi quá khứ, có một bắt đầu mới.

Còn có, người đàn ông mới.

Cô xinh đẹp như vậy, chọn một người đàn ông tình đầu ý hợp cũng là việc rất dễ dàng.

Cố Minh Thành lại cười khổ.

Anh viết một câu, dịch qua tiếng Đức sau đó hỏi Ken, Con ở thành phố nào?

Frankfurt! Ken trả lời.

Hừ, Frankfurt!

Từ Benin đến Frankfurt.

Người phụ nữ này thật sự rất bướng bỉnh, không cho anh lời giải thích nào đã định anh tội tử hình.

Gặp lại nhau, thế nhưng lại để anh gặp con cô trước tiên!

Anh ở đây đợi cô, cô lại ở Frankfurt nuôi nấng con của người đàn ông khác!

Thật là buồn cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.