Cảnh tổng ngây ngốc nhìn Cố Minh Thành.
Khí thế của người đàn ông này thật là lớn, Cảnh tổng có chút tự thẹn không bằng.
Các người --- đây là …. Cảnh tổng vẫn chưa hiểu, anh ta vẫn luôn cho rằng Cố Minh Thành là anh họ của Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành nghoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, cười nhẹ, dường như đang cười nhạo sự vô tri của Cảnh Thụy, bộ dáng khi cười của anh làm điên đảo chúng sinh.
Chính là loạn luân đấy, vậy thì sao? Cố Minh Thành không hề quan tâm trả lời.
Cảnh Thụy cứ thế mà ngây ngốc nhìn Cố Minh Thành, giống như là ở thời đại này, rất hiếm khi có thể gặp được người loạn luân, càng huống hồ chi là người có thân phận như Cố tổng, anh ta lắc lắc đầu, Kỳ thực anh và Thục Đồng, hai người không hợp nhau, cần gì phải miễn cưỡng chứ?
Tôi cứ thích miễn cưỡng đấy! Cố Minh nói xong.
Liền cũng Cảnh Thụy đối mắt.
Sự đối đầu và đấu đá ngầm giữa những người đàn ông, được biểu lộ rõ ràng trong ánh mắt của hai người.
Cố Minh Thành cho rằng Cảnh Thủy cuối cùng cũng đã biết được mối quan hệ giữa anh và Khương Thục Đồng, nhưng anh lại hoàn toàn không biết là tư duy của Cảnh Thụy vẫn ngừng lại trong suy nghĩ Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đang loạn luân, ý nói không thích hợp tự nhiên là đang nói rằng loạn luân là không thích hợp.
Anh cho rằng Cảnh Thụy là đang nói, tính cách của anh và Khương Thục Đồng không hợp nhau, dựa theo lời nói vừa rồi của anh ta là, Khương Thục Đồng sợ anh, tôn kính anh, đây đều không phải là lý do cho một tình yêu đẹp.
Nói xong câu nói này, Cố Minh Thành xoay người liền rời đi, để lại một mình Cảnh Thụy vẫn còn đang ngây ngốc.
Cảm xúc của Cảnh Thụy có chút chán chường, về đến khách sạn, anh lại lên diễn đàn tìm kiếm rất nhiều tin lá cải của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, mới bừng tỉnh hiểu ra, quan hệ của hai người đã duy trì được sáu năm, nhưng lại có bốn năm chưa từng gặp lại nhau, hơn nữa thời gian chính thức yêu nhau cũng không dài, chỉ có một năm?
Hai người vẫn luôn chia ly, có lẽ cộng gộp lại cũng chưa tới một năm.
Thì lại hoàn toàn không phải là anh em, anh ta từ đầu đến cuối đều bị Cố Minh Thành xem như khỉ mà đùa giỡn.
Người đàn ông ở tuổi như Cảnh Thụy đã gần đi đến nửa đời người, vốn không muốn tìm kiếm một tình yêu mãnh liệt, mà chỉ muốn tìm một người phụ nữ để làm bạn sống qua ngày, nhưng Khương Thục Đồng thật sự rất thu hút, ngoài ra, bị Cố Minh Thành đùa giỡn như vậy, Cảnh Thụy rất tức giận, nhất định phải có được Khương Thục Đồng mới chịu ngừng.
Một người phụ nữ, ngay cả con cũng đã sinh cho người đàn ông rồi, mà người đàn ông đó lại không cưới cô ta, theo Cảnh Thụy thấy, Cố Minh Thành chắc chắn có ý đồ khác, tóm lại nếu như hai người vẫn không kết hôn, thì thời gian càng kéo dài, sau này khẳng định sẽ càng không thể lấy nhau.
Cảnh Thụy dù sao cũng là kết hôn lần hai, lại cưới vợ nữa thì cũng là người tái giá, anh ta không hề quan tâm tới vấn đề còn trinh trắng hay đã từng sinh con, chỉ cần là người anh ta thích là được, Khương Thục Đồng hoàn toàn phù hợp với điều này, hơn nữa còn là rất phù hợp.
Nếu đã quyết định theo đuổi Khương Thục Đồng, thì Cảnh Thụy liền đi ngay đến nhà xưởng của cô, lấy cớ là muốn đến xem tình hình kinh doanh của nhà xưởng của Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đang cầm bút, tính toán cái gì đó, tóc dài xõa ra, trông cực kỳ hấp dẫn.
Nhìn thấy Cảnh Thụy đến, Khương Thục Đồng rất kinh ngạc.
Đến xem tình hình kinh doanh của cô. Cảnh Thụy cúi đầu ho một tiếng.
Khương Thục Đồng Ừm một tiếng, đứng dậy đi rót nước.
Lúc cúi người bỏ lá trà, phía sau cô truyền đến một câu nói Cô là người phụ nữ của Cố Minh Thành sao?
Khương Thục Đồng ngẩn ra một chút, Anh đã biết?
Anh ta nói.
Anh ấy nói thế sao?
Đúng vậy.
Nước nóng từ từ được rót vào cốc thủy tinh, làm cho lá trà vốn đang khô cong liền nở ra.
Khương Thục Đồng chán ghét cách làm này của Cố Minh Thành, nói với người khác cô là người phụ nữ của anh, nhưng rồi lại không cho cô bất cứ danh phận nào cả, chắc chắn rằng cô sẽ không rời khỏi anh, cô ghét sự không tôn trọng này.
Ghét cái cảm giác bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, cho rằng cả đời này cô đều không thoát khỏi anh.
Giống như cô là người tình của anh, chỉ là người phụ nữ của anh và chỉ là mẹ của con anh.
Không phải! Khương Thục Đồng lạnh lùng nói.
Không phải sao? Hai người đã chia tay?
Khương Thục Đồng bỗng nhiên thấy rất buồn bực, nước sôi làm bỏng tay nhưng cô cũng không có cảm giác nào, Tóm lại là không phải!
Cảnh Thụy trong lúc bất chợt lại nhận được một sự khích lệ kỳ lớn, bất kể Cố Minh Thành đã từng nói gì, chỉ cần Khương Thục Đồng không thừa nhận, điều này chứng tỏ giữa hai người có hiềm khích, anh ta phải từng chút một lay động sự hiềm khích này, để biến Khương Thục Đồng thành người của mình.
Khương Thục Đồng đưa nước cho Cảnh Thụy mà tâm trí cô lại căn bản không hề ở chỗ này, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Cố Minh Thành: Tại sao anh lại không chịu cưới em? Thậm chí là trước giờ chưa từng đề cập đến hai chữ kết hôn?
Nhìn vào phím gửi đi nhưng lại không cách nào ấn gửi đi được.
Có lẽ là do cô nhát gan, cũng có lẽ do cô không muốn trở thành người bức hôn.
Cô biết nguyên nhân anh không chịu cưới cô, vậy cần gì phải hỏi ba lần bốn lượt, mà làm khó anh chứ?
Cuối cùng cũng vẫn là xóa đi dòng tin nhắn này.
Hơn nữa cô cũng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy cảm thấy rất ngượng ngịu, uống một ngụm nước liền rời đi.
Khương Thục Đồng trầm tư suy nghĩ.
Vào thời khắc này người lâm vào trầm tư suy nghĩ không chỉ có mình Khương Thục Đồng, mà còn có Cố Minh Thành.
Anh khoanh tay suy nghĩ vấn đề.
Tính cách của hai người họ có vấn đề sao?
Hình như đúng là vậy.
Tính cách của anh quá mạnh mẽ, còn cô thì lại ngại ngùng, thiếu tự nhiên, nhưng anh lại cực kỳ yêu thích tính cách đó của cô, anh rất thích dáng vẻ muốn nói nhưng lại ngừng, xấu hổ thẹn thùng của cô, anh cảm thấy cô như vậy cực kỳ hấp dẫn.
Cảnh Thụy nói rằng cô sợ anh, tôn kính anh.
Người phụ nữ như vậy là cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh vẫn luôn cho rằng, anh đã đem lại cho cô đủ cảm giác an toàn rồi, nhưng hình như không phải như vậy.
Trước giờ đều là cô chăm sóc anh, anh cảm thấy mình quá mạnh mẽ, không đủ sự tận tình chăm sóc cô.
Dù sao thì kiếp này, anh cũng --- chưa từng theo đuổi phụ nữ mà!
Còn một điều rất quan trọng là, anh biết cô quan tâm điều gì, nhưng tạm thời thì anh thật sự không thể cho cô.
Vì sau đó anh lại đi đến nhà lao để gặp Cố Thanh Nguyên, để thêm lần nữa nói rõ với Cố Thanh Nguyên việc anh muốn cho Khương Thục Đồng một danh phận, nhưng Cố Thanh Nguyên cười lạnh nói, Tại sao cha lại đưa cho Ken một số tiền lớn như vậy, để con trở thành người giám hộ của Ken. Con không biết sao? Nếu như không phải muốn cho Khương Thục Đồng rời đi thì con cần gì phải phí nhiều sức như vậy chứ? Hơn nữa, chỉ cần con dám cưới Khương Thục Đồng thì ta ngay lập tức sẽ tìm cách xử trí, khiến cho cô ta chết không chỗ chôn, ta sẽ không bao giờ cho phép con của kẻ thù trở thành con dâu của ta!
Cố Minh Thành biết tâm tư của Cố Thanh Minh suy nghĩ rất cặn kẽ mặt này, có lẽ gần đây ở trong nhà giam không có việc gì làm, cho nên liền rất cố chấp đối với việc này.
Cố Minh Thành không dám hành động bừa bãi, sợ nghịch ý của Cố Thanh Nguyên.
Nếu như Cố Thanh Nguyên dám giết Khương Thục Đồng, vậy thì anh cũng--- không sống tiếp nữa!
Chuyện lớn không làm được, thì có thể bắt đầu làm từ những việc nhỏ, dù sao thì cũng phải làm một người chu đáo, những điều này không phải là tiền tài, cũng không phải lên giường là có thể giải quyết được, ở hai phương diện này, thật sự dường như có chút nằm ngoài khả năng của anh.
Điều Khương Thục Đồng cần cũng không phải là những thứ này.
Gửi cho cô một tin nhắn: Nghe nói hôm nay có mưa sao băng, cùng nhau ra ngoài ngắm không?
Lúc Khương Thục Đồng nhận được tin nhắn này, mắt cô thế nhưng lại có chút ướt át.
Cô loáng thoáng nhớ là, anh và cô đã từng cùng nhau ngắm mưa sao băng, sau đó liền chia tay.
Khương Thục Đồng bỗng nhiên phát giác, có lẽ thứ cô muốn không chỉ là hôn nhân, mà còn là sự tinh tế quan tâm chu đáo của người đàn ông.
Bởi vì cho đến nay, Cố Minh Thành ở mặt này luôn thể hiện rất tệ, anh vẫn luôn rất là gia trưởng, đối với Khương Thục Đồng cũng có quan tâm, nhưng sự quan tâm đó luôn không đủ, lời nói mà Khương Thục Đồng muốn anh nói nhưng anh lại chưa từng nói, chưa từng có sự chu đáo.
Sự chu đáo mà phụ nữ cần, anh dường như trước nay chưa từng có.
Điều làm anh có cảm giác, dường như chỉ là thân thể của cô.
Cho nên, làm cho lòng của Khương Thục Đồng vừa oán trách vừa căm hờn, cô thường cho rằng mình chỉ là người tình của anh.
Khương Thục Đồng trả lời: Được thôi!
Trong lòng đang nghĩ, Cảnh Thụy quả nhiên có tác dụng, bởi vì Cảnh Thụy đã đến công ty của anh.
Cho nên anh mới thay đổi.
……
Văn phòng của Adam.
Adam đi ra ngoài phòng, nhờ Tiểu Cù dịch vài thứ.
Bởi vì có vài yêu cầu chi tiết, cho nên, Adam đứng ngay cạnh Tiểu Cù, tay chống lên bàn, tỉ mỉ nói với cô ấy.
Tiểu Cù lần đầu tiên ngửi thấy hơi thở nam tính động lòng như vậy, rất thơm mát, rất tỏa nắng.
Tay của Adam rất thon dài, rất nhu mỹ, người ta nói tay của người đàn dương cầm và bác sỹ rất đẹp, quả nhiên là như vậy.
Tay của Adam không giống tay của Cố Minh Thành, dù sao cũng đã ở Cố gia bốn năm, nên Tiểu Cù cũng đã từng quan sát tay của Cố Minh Thành, tay của Cố Minh Thành quá cương nghị, rất mạnh mẽ, nhưng tay của Adam lại rất điêu luyện, thành thạo.
Tiếng Đức được Adam nói ra, cực kỳ lưu loát và cũng rất dễ nghe.
Tiểu Cù cảm thấy bản thân quả là một người đứng núi này trông núi nọ, cũng có lẽ là do mạch suy nghĩ của cô ấy không ổn định, không biết bản thân muốn gì, khoảng thời gian trước thì bị Cố Minh Thành hấp dẫn, bây giờ lại bị Adam thu hút.
Adam thuộc tuýp đàn ông, chỉ cần đứng đó không nói gì, thì như một cơn gió nhẹ thổi qua, có lẽ Cố Minh Thành là tuýp người được đa số phụ nữ yêu thích, nhưng Adam cũng sẽ thu hút được những người phụ nữ biết thưởng thức anh ta, anh ta nhìn như không quan tâm đến việc gì nhưng lòng anh lại sáng như gương, anh ta chỉ dành thời gian cho mình, và dành khoảng trống cho người khác.
Thời gian tiếp xúc với Adam càng dài, Tiểu Cù càng phát hiện Adam như một ly rượu nguyên chất.
Trông thấy Tiểu Cù không nhìn vào tài liệu mà lại đang nhìn chằm chằm vào tay mình, Adam liền hỏi, Cô nhìn gì vậy?
Không, không có gì. Tiểu Cù trả lời.
Tuy rằng chuyện lần trước là do Kiều Tư Niên làm, nhưng cũng khiến cho Tiểu Cù rất lâu cũng không thể ngẩng đầu lên được, chuyện liên quan đến sự trong sạch của phụ nữ, cô ấy đã không còn muốn sửa soạn, càng không có lòng nào mà để ý đến người đàn ông khác.
Nhưng bây giờ, cô đã có rồi.
Thường xuyên lên app xem những người con gái khác trang điểm thế nào, mặc quần áo gì, quan tâm đến việc giảm cân, muốn biết Adam có thích đánh má hồng không.
Yêu thầm là một việc tốt đẹp nhất, tâm tư của người con gái đang yêu thầm, cô ta đều có.
Nhưng Adam dường như không hề có ý này.
Tuổi của Tiểu Cù cũng không còn nhỏ nữa, tuy rằng ba mươi tuổi còn chưa kết hôn trong thời đại này cũng là bình thường, nhưng cũng không thể nào Adam lại không biết suy nghĩ của cô chứ?
Xem lại tâm tư của cô ta đối với Cố Minh Thành, đó là một loại sùng bái kính ngưỡng, rõ ràng là cách xa cả dãi ngân hà, nhưng lại muốn khiến cho anh ta trở thành của riêng mình, Tiểu Cù cảm thấy rất có lỗi với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đã đủ khổ rồi, cô không nên nói như thế với cô ấy.
……
Tối nay Khương Thục Đồng không trang điểm mà đến nới đã hẹn với Cố Minh Thành, là một nhà kho bỏ hoang ngoài ngoại ô, nơi đây có sân thượng rất thích hợp để ngắm sao trời.
Khương Thục Đồng không biết tại sao anh lại chọn nơi này, bởi vì cô cảm thấy rất sợ.
Hơn nữa, hình như anh vẫn còn chưa tới.
Trong lòng Khương Thục Đồng cực kỳ sợ hãi, nói một câu, Có ai không?
Cô gửi một tin nhắn cho Cố Minh Thành, là tin nhắn thoại, hỏi anh khi nào thì đến, nhưng anh không trả lời.
Cô càng thấy sợ hãi, cả người sởn tóc gáy, nổi da gà.
Cô bước từng bước lên cầu thang đi lên lầu hai, lầu hai sớm đã bỏ hoang rồi.
Tim của Khương Thục Đồng đập nhanh, cực kỳ lo sợ.
Vào thời khắc cô bước lên lầu hai, pháo hoa sặc sỡ liền được đốt lên, cả tòa nhà hoang đều đã biến thành khu vui chơi cực lớn.