Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 288: Chương 288: Chương 279




Tâm trạng mấy ngày nay của Cố Minh Thành không được tốt lắm, đã hẹn Từ Mậu Thận đi chơi bida.

Câu lạc bộ Bá Đốn, Cố Minh Thành đang chơi bida, đang đợi Từ Mậu Thận.

Sau khi Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng kết thúc quan hệ, quan hệ giữa Cố Minh Thành và Từ Mậu Thành đã trở lại bình thường.

Từ Mậu Thận gọi điện thoại cho Cố Minh Thành, nói là thẻ hội viên của anh ta quên đóng phí, vào trong phải cần đến thẻ hội viên của Cố Minh Thành.

Khi Từ Mậu Thận bước vào, trong tay đang cầm một xấp hồ sơ, nói là câu lạc bộ này quản lý quá nghiêm, cũng đến qua mấy lần rồi, chỉ lần này không có tiền, thì giữ lại không chịu buông ra.

Cố Minh Thành cười cười, “Nopay, noplay! Tiền là thực tế nhất, trong tay đang cầm gì đó?”

Cố Minh Thành nói chuyện khi có khi không, dùng thân hình tiêu chuẩn nhất đã chơi một ván bida.

“À, đồ của Thục Đồng nhà anh đó, mấy hôm trước trong nhà quét dọn, tìm ra được đó, anh đưa cho cô ta đi.” Từ Mậu Thận mang một xấp giấy tờ như biên lại gì đó giao cho Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành tương đối cũng không tình nguyện nhắc đến chuyện này, Khương Thục Đồng từng ở lại nhà của Từ Mậu Thận, đã ở lại một thời gian rất lâu.

Khi đó, cô ta cũng chỉ là đơn giản tổ chức hôn lễ với Từ Mậu Thận.

Cả đời này cũng không biết có qua mấy người đàn ông.

Cố Minh Thành đặt xuống cây gậy chơi bi da, lấy những biên lai đó lên xem, có biên lai của bệnh viện, còn có một tờ giấy chứng tử của Lục Chí Khiêm, trên hàng của vợ ghi là: Khương Thục Đồng.

Càng xem càng tức giận.

Nói trắng ra, vị trí của anh ta thậm chí con thua xa vị trí của Lục Chí Khiêm, tuy là với Lục Chí Khiêm có danh vô thật, nhưng dù sao người ta cũng có kết hôn.

Trên điểm này, anh ta và Từ Mậu Thận là giống nhau đó.

Điều khác nhau là, Từ Mậu Thận là không danh không thật.

Anh ta thì là vô danh có thật.

Sao nhìn vào có chút cảm giác như ba người đàn ông đều là hậu cung của Khương Thục Đồng, muốn chọn ai, phải xem tâm trạng của Khương Thục Đồng!

Sự khác biệt này, khiến tâm trạng của Cố Minh Thành không được sảng khoái.

Cùng thời điểm đó, Bạch Mi đã hẹn Khương Thục Đồng ra trò chuyện uống cà phê.

Có chút cảm giác như phụ nữ quý tộc đang xuống trà chiều.

Quan hệ hiện nay giữa hai người là bạn thân, hơn nữa còn là đối tác đương đối vui vẻ.

Bạn thân đương nhiên sẽ hỏi nhiều câu hỏi về chuyện trên giường, cô ta hỏi bản lãnh trên giường của Cố Minh Thành như thế nào.

Khương Thục Đồng bưng lên ly cà phê, che giấu sự ngại ngùng của bản thân, “Nhìn cũng thấy được rồi, vì sao biết mà vẫn hỏi chứ?”

“Xem ra anh ta cũng rất mạnh khỏe đó. Nghĩ là anh ta cũng rất muốn có con thứ hai đó, sao cô vẫn chưa có thai vậy?” Bạch Mi đúng là hỏi những chuyện không nên nói.

“Thể chất của tôi không tốt. Có thể cả đời này tôi cũng không thể có con lần thứ hai nữa! ” Khương Thục Đồng có chút ân hận.

“Đúng rồi, tình hình di dời của tập đoàn Minh Thành thế nào rồi?” Bạch Mi hỏi.

“Di dời sao? Sao tôi không biết vậy?”

“Thời gian trước, tập đoàn Minh Thành luôn khảo sát khả năng di dời, muốn dọn đến khu khai thác, hiện nay giống như không có động tĩnh gì. Chuyện lớn như vậy, cô không biết sao?”

Khương Thục Đồng gật đầu, cô ta thực sự không biết đó.

Trên đường quay về, Khương Thục Đồng luôn nghĩ về chuyện này, ít nhiều cũng có chút không tập trung.

Khi về đến nhà, Cố Minh Thành vẫn chưa quay về, cô ta muốn hỏi Cố Minh Thành vì sao phải di dời, đã gọi điện thoại cho Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành nói anh ta đang cùng Từ Mậu Thận chơi bida.

“Sao vậy, lại nhớ anh rồi sao?” Trước mặt của Từ Mậu Thận, Cố Minh Thành cố tình nói như vậy.

Hiện nay trong lòng anh ta cảm thấy không được công bằng, chính vì muốn làm rõ lên sự khác biệt với Từ Mậu Thận.

“Không có, em chỉ hỏi thôi, công ty anh vì sao phải di dời vậy? Đây là vị trí hoàng kim tại Hải Thành đó, tiền vốn cũng không có vấn đề.” Khương Thục Đồng ngồi trong phòng ngủ của Ken, Ken đang ngủ trưa, cô ta muốn dẫn Ken ra ngoài đi dạo, hỏi Cố Minh Thành đang ở đâu.

Cố Minh Thành im lặng rất lâu, và nói câu, “Chuyện này đợi anh quay về rồi nói.”

Chiến tranh lạnh giữa anh ta và cha, không muốn cho Khương Thục Đồng biết.

Khương Thục Đồng đồng ý, dẫn theo Ken đến trung tâm thương mại.

Trên tầng hai, có người đang làm trương trình khuyến mãi, người cũng khá đông, có hai phụ nữ trung niên không biết vì sao đã cãi với nhau.

Ken nhìn thấy mọi người vây quanh lại, cảm thấy hiếu kỳ, hiện nay Ken có thể nói được tiếng hoa, chỉ đứng bên vòng ngoài nhìn họ cãi nhau.

Ví trí của Ken và Khương Thục Đồng, dựa vào lan cang kính trong trung tâm thương mại, chỉ cách một tầng kính tường, thì là lầu một.

Khương Thục Đồng cảm thấy nơi này có chút nguy hiểm, dẫn theo Ken đi qua đó, không ngờ lúc đó, những người trong nhóm cãi nhau xung đột với nhau, đám đông người chạy hết ra ngoài, lập tức sẽ xảy ra sự cố dẫm đạp.

Khương Thục Đồng rõ ràng biết được sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng không né tránh được, cảm giác này, khiến người ta muốn phát điên.

Người trong đám đông với một tốc độ không thể khống chế bắt đầu lan rộng ra, nhìn thấy kính lang cang sắp bị đè nát.

Khương Thục Đồng đã dùng sức nắm chặt lại Ken.

Hai người phụ nữ trung niên đó như bị điện vậy theo hướng của kính lang cang xô qua, tiếng la hét của Ken, tiếng la hét trong đám đông, nhìn thấy Ken sắp bị rơi xuống, một lòng muốn bảo vệ con của Khương Thục Đồng, cô ta đã dùng sức đẩy Ken vào bên trong, cô ta cản lại ở bên ngoài, đám đông vẫn còn náo loạn.

Khương Thục Đồng không biết chuyện đã xảy ra như thế nào, thì cảm thấy bản thân với một tốc độ không thể dừng lại đã đụng vào trong miếng kính, từ lầu hai ngã xuống lầu một, hơn nữa, là phía sau gáy chạm đất, khi đó đã chảy rất nhiều máu.

Ken đã khóc, hai người phụ nữ đang đánh nhau cũng đã dừng tay lại, bảo vệ đã đến, gọi cho số một hai không, Khương Thục Đồng đến bệnh viện, bảo vệ đã giữ lại đứa trẻ.

Bảo vệ lấy điện thoại của Khương Thục Đồng ra, gọi cho người nhà, là Ken báo với Cố Minh Thành, “Cha ơi, cha mau qua đây, mummy bị té ngã rồi!”

Cố Minh Thành đang chơi bida lập tức sửng người ra, đã xảy ra chuyện gì chứ?

Bảo vệ nói với anh ta Khương Thục Đồng đang ở bệnh viện nào, anh ta và Từ Mậu Thận đã hỏa tốc chạy qua đó, còn có Bạch Mi qua đó.

Nôn nóng chờ đợi bác sĩ kiểm tra.

Trái tim của Cố Minh Thành như muốn giết người vậy.

Khi bảo vệ gọi cho anh ta, mới biết được, thì ra người phụ nữ bị té là vợ của Cố Minh Thành, đều sợ hãi lo lắng, hiện nay gọi điện thoại cho Cố Minh Thành, hỏi phải xử lý như thế nào, Cố Minh Thành thấy ghét nói câu, “Những chuyện này, không cần hỏi tôi, cứ ở đó mà chờ đợi trung tâm thương mại bị thu mua vào ngày mai đi.”

Đã cúp máy.

Ken luôn ngồi trên dãy ghế dài khóc thút thít, muốn gọi video cho Adam.

Cố Minh Thành nhăn mày.

Ken nói trước đây ở bên Đức, mẹ nằm viện, đều là Adam đi chúng với Ken, thằng bé hy vọng Adam có thể ở bên cạnh bản thân, như vậy, Ken sẽ không còn một mình nữa.

Nói xong, Ken lại khóc oà lên, bộ dạng rất đáng thương, lần đầu tiền nhìn thấy mummy bị té như vây, nhìn thấy máu, Ken cảm thấy do bản thân đã liên lụy mummy, trong lòng rất đau buồn.

“Khi còn bên Đức, mẹ con hay nằm viện sao?” Cố Minh Thành lại hỏi.

“Không có, chỉ tỉnh thoáng thôi, đều do daddy xử lý đó!”

Giống như dưới tình trạng như thế này, Ken lại nhớ đến cảm giác an toàn và cái ôm của Adam, chỉ có Adam ở đây, thằng bé mới không sợ.

“Ken, những chuyện anh ta làm được, cha cũng làm được, hả?” Trước mặt con nghe được những chuyện này, đều nghĩ đến Adam, trong lòng Cố Minh Thành bổng dưng muốn nổi nóng.

“Nhưng daddy là bác sĩ, cha không phải! Daddy biết làm như thế nào mummy sẽ khỏe lại, cha có biết không?” Hôm nay Ken cũng không được bình tĩnh.

Cố Minh Thành cắn lại răng, đưa điện thoại cho Ken.

Sự chắc trở của Adam, Khương Thục Đồng không hề nói với Ken, cho nên, trong đầu óc của Ken, Adam vẫn là một bác sĩ cái gì cũng biết làm, chuyện Adam hiện nay đang ở Thụy Sĩ, Khương Thục Đồng cũng nói cho Ken biết.

Trong video xuất hiện bóng dáng của Adam, thì Ken khóc lên.

Adam dùng tiếng Đức rất dịu dàng nói, “Sao vây,Ken, daddy mấy hôm nay phải đến Trung Quốc một chuyến, có điều gì cần giúp không?”

“Daddy mau qua đây, mummy bị té đập trúng đầu, bị hôn mê rồi!” Ken lại bắt đầu khóc.

Đứa con bướng bỉnh đó, một khi đã khóc lên, cũng khiến người đau lòng.

Adam nhăn lại chân mày, “Daddy lập tức đặt vé máy bay!”

Adam là một người như vậy, anh ta làm việc, ít khi phải xem sắc mặt của người khác, chỉ làm những chuyện bản thân muốn làm.

Khi anh ta hôn mê, phải nghe theo cha mẹ, hiện nay anh ta đã tỉnh lại, làm việc phải dựa vào bản thân.

Cũng như giây phút này, anh ta nghe được Khương Thục Đồng đã bị bệnh, không hề suy nghĩ nhiều, anh ta cảm thấy anh ta nên đến Trung Quốc thăm cô ta.

Có sự thản nhiên của tâm trí cởi mở và trong lòng không sợ gì cả.

Nửa ngày sau Khương Thục Đồng mới tỉnh lại, vết thương trên mặt, mái tóc vì té bị thương nên bác sĩ đã cạo đi một chút, cũng may chỉ là một chút thôi, không ảnh hưởng hình tượng của cô ta.

Bác sĩ nói, bởi vì bị té thương trên đầu, có thể sẽ có nhiều di chứng, đôi mắt của cô ta tạm thời không thể nhìn thấy được, nhờ người nhà yên tâm, chỉ là tạm thời, có thể sẽ còn bị mất trí nhớ tạm thời, vẫn chưa xác định được, nhắc mọi người khi chăm sóc cho Khương Thục Đồng, phải cẩn thận tí, không được ồn ào.

Đúng lúc đó, Adam đã vào đến bệnh viện, lần này anh ta có chuyện riêng của bản thân, muốn đến Trung Quốc xử lý, về chuyện gì, không ai biết được, đúng lúc Khương Thục Đồng té bị thương, anh ta đã đến Trung Quốc sớm hơn.

Bốn người lớn, một đứa trẻ, bước vào phòng bệnh của Khương Thục Đồng.

Đôi mắt của Khương Thục Đồng bị che lại, không nhìn thấy gì, có chút muốn phát điên.

Cô ta đang giơ tay lên tìm kiếm gì đó.

Cố Minh Thành rất sợ cô ta sẽ mất đi trí nhớ, sợ rằng cô ta sẽ mất đi ký ức bên nhau với anh ta, ký ức khắc cốt ghi tâm đó!

Hơn nữa, anh ta khẳng định, nếu như cô ta chọn lại lần nữa, chắc chắn sẽ không chọn lại anh ta.

Anh ta sợ!

“Mummy, ” Ken khóc lóc gọi.

“Ken ngoan nha! Mummy không sao.” Khương Thục Đồng nói.

“Còn nhớ tôi là ai không?” Bạch Mi nhích gần đến đầu giường của cô ta, nhỏ tiếng hỏi một câu.

“Bạch Mi đó!”

“Cũng may, cũng may, không quên tôi!” Bạch Mi vỗ vào ngực, nói.

Khương Thục Đồng vì không nhìn thấy được, tai lại không nghe rõ, không thể phân biệt được, cô ta đang nôn nóng tìm gì đó, cô ta đưa ra bàn tay, Cố Minh Thành bước lên trước nắm lại.

Khương Thục Đồng liền đánh tay anh ta ra, tiếp tục tìm.

Cố Minh Thành nhăn lại chân mày, không biết Khương Thục Đồng muốn làm gì.

Khương Thục Đồng tiếp tục mò tìm.

Bốn người phân biệt chia ra đứng hai bên giường của Khương Thục Đồng, Bạch Mi và Từ Mậu Thận đứng một bên, bên kia là Cố Minh Thành, chính giữa là Ken, sau đó là Adam.

Khương Thục Đồng đang nôn nóng tìm, cô ta thậm chí đã ngồi dậy.

“Thục Đồng, cô tìm gì đó?” Bạch Mị dìu Khương Thục Đồng ngồi dậy.

Cô ta cảm thấy dù cho Khương Thục Đồng không có mất đi trí nhớ, đấu óc chắc chắn cũng có vấn đề, lúc nãy Cố Minh Thành qua đó nắm lại tay của cô ta, nhưng bị cô ta đẩy ra.

Khương Thục Đồng đang sờ mó, sau đó sờ đến bàn tay của Adam.

Cô ta chặt chẽ nắm lại bàn tay của Adam, mới thở phào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.