Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 311: Chương 311: Chương 302




Trưa hôm sau, Cố Hành Cương ở văn phòng đợi đến bụng đói cồn cào rồi vẫn chưa thấy cơm trưa của anh.

Vừa hay điện thoại của Đỗ Nhược vang lên, nói, họ phải tiến hành thi kiểm tra chất lượng rồi, vả lại, mấy ngày nay chính là lễ chúc mừng 90 năm thành lập trường, cho nên cô có lẽ không có thời gian buổi tối nấu ăn cho Khương Triều Nguyên rồi, buổi trưa cô đều ăn cơm hộp, buổi tối kiếm gì ăn đỡ là được rồi.

Cố Hành Cương nghe câu “tùy tiện” liền cúp máy.

Anh sống từ nhỏ đến lớn luôn thuận bườm xuôi gió, không có bất kì ai nói với anh chữ “Không”, lần đầu tiên bị từ chối, cảm giác rất lạ.

Cố Hành Cương trước lúc thi cao trung, từng có trải qua một đoạn tình cảm ai ai cũng biết.

Có một bạn nữ ngoài trường theo đuổi Cố Hành Cương, dường như đến mức chết sống bám lấy, Cố Hành Cương lúc đó mỗi ngày đi học đều chạy xe đạp leo núi của mình, trước giờ không cần tài xế ở nhà đưa đón, cũng không hề nói với người khác chuyện trong gia đình, có điều chuyện này, che đậy cũng không che đậy được, vẫn có rất nhiều người biết.

Bạn nữ đó, cả ngày không đi học, mỗi ngày ở bên ngoài trường đợi Cố Hành Cưng, cô cũng là học lớp mười hai, sắp thi.

Cô từng hỏi qua Cố Hành Cương muốn thi vào trường gì, Cố Hành Cương tiện miệng nói một câu, “Đại học Bắc Kinh”.

Thật ra, trong lòng anh muốn thi đại học Thanh Hoa, có điều vì muốn đá bạn nữ sinh đáng ghét này, sau khi Cố Hành Cương báo xong ý nguyện đại học “Thanh Hoa”, Adam trực tiếp giúp anh làm thủ tục du học, đến đại học Frankfurt, theo Adam học khoa tim và mạch máu não, bỏ mất dịp tốt vào Thanh Hoa.

Cô nữ sinh này sống chết bám lấy làm Cố Hành Cương trong lòng phản cảm, cho nên ở Frankfurt tìm vài người bạn gái.

Anh cho rằng tình yêu chẳng qua là hai người bên nhau, cả ngày làm chuyện xxx mà thôi.

Nhưng trong lòng anh từ đầu đến cuối không có cảm giác.

Bởi vì lúc làm chuyện đó với họ, anh trước giờ không hôn họ.

Anh trước giờ không cảm thấy thân mật thể xác với phụ nữ là chuyện sảng khoái như vậy.

Không giống như ba mẹ, cả ngày làm cũng không chán.

Đỗ Nhược phải thi, hội diễn văn nghệ?

Vừa hay hiệu trưởng đại học Y Khoa gửi thư mời cho anh, sau mười ngày nữa là hội diễn văn nghệ của trường, mời khách vip Cố Hành Cương đến dự.

Nếu như người khác, anh phải suy nghĩ một chút.

Có điều Đỗ Nhược cái người từ chối anh mà, anh vẫn muốn đi xem thử.

Tiết mục của Đỗ Nhược là múa ba lê cùng Hà Trại, tiểu thiên nga.

Cơ thể Đỗ Nhược cao một mét sáu tám, mảnh khảnh, vả lại chiều cao lý tưởng, thân hình cực chuẩn, cô lại nhảy múa từ cấp một, nhảy điệu nhảy này, vừa hay rất thích hợp.

Vai mà Hà Trại phải nhảy là…Hoàng Tử!

Trước khi buổi diễn bắt đầu, Đỗ Nhược xách túi xách to tướng của cô, đến sau hậu đài thay đồ.

Lúc đi ngang hàng thứ hai, cô ngây người, bởi vì vị trí ở giữa hàng thứ hai, rõ ràng là viết ba từ…Cố Hành Cương.

Hàng thứ nhất là lãnh đạo trường, hàng thứ hai là khách quý ngoài trường.

Tim Đỗ Nhược đập thình thịch thình thịch.

Giống như khuôn mặt thật của bác sĩ Cố lập tức hiện ra trước mắt vậy.

Thân là phó viện trưởng danh dự của Bệnh viện quốc tế, được hiệu trưởng mời đến cũng là hợp tình hợp lý.

Cô không hề biết, về chuyện Cố Hành Cương được mời đến, là vì anh từng quyên góp tiền cho trường, anh là lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Lam Cương đến.

Khóe môi Đỗ Nhược mang nụ cười, tay miết lên ba chữ “Cố Hành Cương”

Hình như từ lúc đó, Cố Hành Cương đã ở trong lòng cô rồi vậy.

Cô biết, bản thân cả đời cũng không hòa nhập được với bác sĩ Cố, trong lòng có chút bi quan.

Hà Trại ở hậu đài gọi cô rồi, bảo cô nhanh lên, nói là tiết mục đầu tiên, khai màn, phải tập trung tinh thần lại.

Cố Hành Cương là sau khi đèn cả hội trường đều tắt, anh mới vào, MC đang thông báo tiết mục đầu tiên….Hồ thiên nga.

Anh biết là cô.

Bởi vì ở hàng thứ hai, cho nên, anh nhìn thấy người đang ôm Đỗ Nhược là….Hà Trại!

Đỗ Nhược đích thật rất cao, có vẻ đẹp rất nghệ thuật, rất khác so với những người con gái trước đây anh từng chơi đùa.

Hai chân anh duỗi ra, ngồi nghiêng trên ghế, một tay xoa cằm, trên khán phòng bây giờ rất tối, cô căn bản không nhìn thấy anh.

Đỗ Nhược thử nhìn về phương hướng của Cố Hành Cương, nhưng cô thật sự không thấy gì.

Chỉ có thể mặc cho Hà Trại ôm cô lên, xoay vòng cô.

Tâm trạng cô không tốt.

Đợi điệu nhảy này hoàn thành, quần áo Đỗ Nhược vẫn chưa thay, đi ra sau hậu đài rồi đi ngang cảnh nối liền đến khán phòng, nhưng kết quả làm cô rất thất vọng….vị trí của bác sĩ Cố vẫn trống không như trước.

Đỗ Nhược cảm thấy bản thân thật sự là người bi thảm nhất trên thế giới rồi, người trong lòng, rõ ràng tên ở đó, nhưng lại không thấy anh.

Anh ấy là từ mới bắt đầu đến cuối đều không đến, hay là đến rồi đi?

Đỗ Nhược không biết, ngồi ở khán phòng, nước mắt cô rơi xuống.

Tình yêu thầm của con gái, bởi vì bác sĩ Cố không có mặt, mà cảm thấy bản thân bị cả thế giới lừa gạt rồi.

Lúc Cố Hành Cương về đến công ty, phát hiện Cố Minh Thành đang ngồi ở vị trí của mình.

Mấy ngày trước Cố Niệm Đồng nói ba muốn cho mình một bất ngờ, lẽ nào là bây giờ?

“Sao ba lại đến đây?” Cố Hành Cương ngồi xuống sô pha.

Cố Minh Thành nhếch mép, “Không chịu nổi Niệm Đồng nhõng nhẽo làm nũng, cứ nhất định muốn ba đến Ninh Thành một chuyến, nhìn xem chị dâu tương lai của nó, có điều, ba đối với chuyện con theo đuổi con gái không hứng thú, coi như nể mặt Niệm Đồng”.

“Ba khi nào thì nể mặt hai anh em trai tụi con đây?” Cố Hành Cương cũng cười.

Anh thích nhất lúc năm mới, cả nhà đều ở bên nhau, Niệm Đồng toàn bám lấy cổ ba, gọi “Cha ơi, cha ơi”!

Cố Niệm Đồng đã mười chín tuổi rồi, vẫn cả ngày gọi “cha ơi” “mẹ ơi”, giống như con nít mãi không lớn nổi.

Cố Niệm Đồng là tình nhân kiếp trước của Cố Minh Thành, có lẽ nửa đời trước gian nan trắc trở quá nhiều với Khương Thục Đồng, mài giũa hết đi rất nhiều khí phách của Cố Minh Thành, ở trên người Niệm Đồng, ở trên người đứa con gái anh nói một không dám nói hai, Cố Minh Thành tìm được cảm giác thành tựu của một người đàn ông.

Bởi vì, đối với Cố Niệm Đồng mà nói, anh là độc nhất vô nhị, anh cho Niệm Đồng sinh mệnh, đến trước mắt, anh là người thân cận nhất của Cố Niệm Đồng, không cần ghen với bất cứ ai, không cần nơm nớp lo sợ, viên ngọc trong tay anh, tương lai sẽ bị con heo nhà nào đó dắt đi, cho nên, anh muốn từ từ hưởng thụ thời gian mấy năm này.

Cố Niệm Đồng thật sự muốn có ngôi sao, Cố Minh Thành là người sẽ nó mặt trăng.

Cố Minh Thành từng ở Dubai mua một viên kim cương xanh tên trái tim hải dương tặng cho Cố Niệm Đồng, lúc nhỏ nhận được trang sức hàng hà sa số.

Viên kim cương xanh đó, Cố Minh Thành đã tuyên bố rồi…..tặng cho con gái.

Có lúc, ngay cả mẹ nhìn thấy cũng ghen tị

“Chiều con gái đến điên cuồng rồi” Khương Thục Đồng đã từng một lần trách móc Cố Minh Thành.

Con gái cũng là con cô, cô cũng rất vui.

“Tình cảm không giống nhau, anh không chiều em?” Cố Minh Thành ôm eo Khương Thục Đồng, ngắm nghía gương mặt cô, sau đó hôn thật sâu.

“Con của ba đang bị tổn thương, năm đó ba và mẹ bên nhau, không chịu nhiều giày vò như vậy đúng không?” Cố Hành Cương hỏi.

Cố Minh Thành đứng dậy, muốn đi, nói một câu, “Tự chịu đi!”

Đúng là nực cười, nói Cố Minh Thành anh chưa từng chịu tổn thương?

Cố Minh Thành chạy hết hai giờ đi xe, chính là muốn nói với Cố Hành Cương mấy câu này, có điều là không muốn nghịch yêu cầu của Cố Niệm Đồng, đời này, trừ mẹ chúng nó ra, anh có đến tìm ai như vậy?

Lúc xe của anh đến cổng nhà, mới phát hiện trước cửa có một cô gái đứng đó, tóc dài bay bay, từ đầu đến chân là một chiếc váy trắng, chân mang một đôi boot dài bằng da hươu màu đen, đang sốt sắng chờ đợi.

Xe của Cố Minh Thành bỗng im bặt, dừng ở đó.

Thời gian quay ngược, người đứng ở đằng kia, dừng như là Khương Thục Đồng năm mười chín tuổi, đang đợi anh.

Anh ngẩn người một lúc.

Nhìn thấy Cố Minh Thành quay về, Cố Niệm Đồng vội vã đi về chiếc xe phía trước.

Cố Minh Thành cũng xuống xe.

Cố Niệm Đồng phút chốc ôm chặt lấy eo cha, bắt đầu khóc.

Giống như mẹ cô vậy.

Nên nói trong tình yêu đối với con gái, một phần rất lớn là bởi vì mẹ của nó.

Ở trước mặt Cố Niệm Đồng, anh có thể biểu đạt bản thân tùy ý mình.

Ông xoa đầu Cố Niệm Đồng, nghẹn ngào nói “Sao lại quay về vậy? Ban đầu muốn cha đi Ninh Thành, không phải cho anh con bất ngờ, bất ngờ thật sự là cho cha!”

“Ba, Niệm Đồng thật sự rất rất nhớ cha, anh ba về rồi, con một mình ở trường cũng không chịu nổi rồi, liền quay về!” Cố Niệm Đồng rất rất lâu không gặp được ba mình rồi.

Làm Cố Minh Thành tạm thời không thể rời khỏi là kế sách của cô, như vậy, cô mới có đầy đủ thời gian bảo Cố Vi Hằng đến đón cô, đã phối hợp sẵn với mẹ, cho cha một bất ngờ.

“Nửa năm không gặp, cao hơn mẹ con một chút rồi” Cố Minh Thành quan sát chiều cao của Cố Niệm Đồng.

Tóc cũng giống như mẹ nó, là loại mền mại, óng ả.

“Ba, Niệm Đồng mười chín tuổi rồi, không cao nữa rồi!” Cố Niệm Đồng cười nói.

Lúc cau mặt lúc tươi cười đích thật có bóng hình của Khương Thục Đồng.

“Đi thôi, vào nhà!” xe Cố Minh Thành tùy ý dừng bên đường, cùng Cố Niệm Đồng đi vào biệt thự Bán Sơn.

……

Cố Hành Cương hôm nay tâm trạng không được tốt lắm, ở văn phòng đến rất tối.

Bước chân không chịu được bèn đi đến bộ phận quan hệ xã hội, đèn ở bộ phận quan hệ xã hội vẫn còn sáng, anh nhìn vào trong, âm thanh đánh máy lách tách lách tách.

Là Đỗ Nhược.

Vừa nhảy múa cả buổi trưa, chiều lại về phòng làm việc tăng ca.

Anh đi đến phía sau lưng Đỗ Nhược, nhìn thấy cô đang dùng tiếng anh gõ một bức thư, chắc là gửi cho bên Nam Mỹ.

Bởi vì tập đoàn Lam Cương vừa xuất khẩu một lô thiết bị y khoa qua bên đó.

Không ngờ, tiếng anh của Đỗ Nhược khá tốt, rất lưu loát, lúc gõ dường như không cần động não, gần giống như dùng tiếng trung.

Lúc gõ tới một công ty ở Nam Mỹ, tay cô dừng lại rất lâu, chắc không nhớ ra tên công ty rồi, thật sự rất khó đọc.

Đỗ Nhược vừa định từ bên cạnh lấy danh thiếp, Cố Hành Cương ở phía sau thuận miệng nói: “idcmedicalequipmentfirm”.

Nửa đêm nửa hôm, Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh, bị dọa một phen, người cô run rẩy một lúc, phút chốc làm ly thủy tinh bên cạnh rơi xuống đất, vỡ nát rồi.

Cô vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Khương Triều Nguyên, hỏi, “Anh biết tiếng anh?”

Khương Triều Nguyên từ bên cạnh kéo một chiếc ghế, ngồi cạnh Đỗ Nhược, hai chân dang ra, nhìn Đỗ Nhược, “Có gì mà tôi không biết sao?”

Đỗ Nhược ngồi xổm nhặt mảnh vở thủy tinh, vừa ngẩng đầu liền nhìn anh chỗ “tự hào hơn người” của anh.

Người này, sao lại không biết bớt phóng túng lại vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.