Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 320: Chương 320: Chương 311




Mái tóc của Cố Niệm Đồng vừa mềm vừa đen, ở trên cơ thể Nam Lịch Viễn, phát ra tiếng động xào xạc nhẹ.

Là loại âm thanh đó, loại âm thanh đang khuấy động trái tim của Nam Lịch Viễn

“Buổi trưa mời cháu ăn cơm? Được không?” Giọng của Nam Lịch Viễn khàn khàn.

“Được!” Đầu của Cố Niệm Đồng vẫn chống trên ngực phải của Nam Lịch Viễn, tay nghịch nút áo trên bộ vest của anh.

“Đợi tôi xong việc, rồi đưa cháu đi.”

“Vâng!” Cố Niệm Đồng nói xong đến ghế sôfa bên cạnh ngồi đợi.

Nam Lịch Viễn ở bên kia bận rộn, thỉng thoảng ngước mắt lên nhìn Cố Tam Nhi, tay cô nắm chặt, vào phòng vệ sinh một lần, lại đi xuống lầu một lần, lúc đi lên, sắc mặt trắng bệch, sau đó cô ngồi trên ghế sofa ngủ thiếp đi, lông mày nhíu lại, cơ thể cuộn tròn, hai tay ôm lấy bụng.

Sau một lúc, trên da đầu chảy từng giọt mồ hôi lớn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nam Lịch Viễn đến ngồi cạnh, đánh thức cô dậy, “Làm sao vậy?”

Cố Niệm Đồng mở mắt, mỉm cười, “Chú Nam, làm sao ạ?”

“Khó chịu sao?”

“Không ạ! Chú xem cháu khỏe thế này cơ mà!” Cố Niệm Đồng cố gắng chống đỡ ngồi dậy khỏi ghế sofa, quay một vòng tròn.

Điện thoại của anh cô gọi đến, nói hôm nay anh phải đi thành phố khác công tác, ba ngày mới về, bây giờ đi ngay, dặn dò Cố Tam Nhi ở nhà một mình cẩn thận, không thì anh bảo Đỗ Nhược đến ở với cô, cô biết anh trai muốn tận dụng cơ hội để lôi kéo Đỗ Nhược, vì vậy cô đồng ý, với lại, một mình cô ở trong một ngôi nhà lớn như thế, cũng rất đáng sợ.

Sau khi Cố Niệm Đồng ngồi xuống, có hơi chóng mặt.

“Chú Nam, khi nào chú mới xong việc vậy, cháu đói lắm rồi.” Cố Niệm Đồng kéo tay của Nam Lịch Viễn nói.

Cô đối với Nam Lịch Viễn luôn có một niềm tin tuyệt đối, hơn nữa Nam Lịch Viễn và Cố Hành Cương có quen biết, nghĩ chắc người Cố Hành Cương quen biết, đã sớm vượt qua rất nhiều khảo nghiệm, vì vậy Cố Niệm Đồng đối với Nam Lịch Viễn, luôn không có phòng bị.

Nhưng ngay cả khi không có phòng bị, ngay cả khi cô luôn gọi anh là chú, vẫn có chút gì đó, cần né tránh.

Cố Hành Cương vừa lái xe vừa gọi điện cho Đỗ Nhược, nói tối nay muốn cô qua nhà anh ở.

“Anh là đồ lưu manh, vô lại, không biết xấu hổ!” Đỗ Nhược buột miệng.

“Đỗ nhị tiểu thư đang nghĩ gì vậy? Hôm nay tôi phải đi công tác ba ngày, Cố Tam Nhi đang ở nhà tôi, nó ở một mình chắc sẽ rất sợ, cô đến ở với nó đi, tôi đã nói với nó rồi, còn nữa, mấy ngày nữa tới kì kinh nguyệt của Tam Nhi, nó bị hành kinh, đau đến chết đi sống lại. Có một lần, nó đau đến ngất đi, bình thường khoảng thời gian này, cha mẹ tôi sẽ luôn ở bên nó, nhưng lần này bên cạnh nó không có ai, không biết tìm ai để an ủi, nên cô đến đi, sẵn tiện mua giao tuyết yến*, nấu nước gừng đường nâu, buổi tối nấu nước nghệ tây ngâm chân cho nó. Hiểu chưa?” Cố Hành Cương ra lệnh.

*Giao tuyết yến: có xuất xứ Trung Quốc, được chiết ra từ thân cây đào có màu như hổ phách, pha lê, được cho là chứa nhiều collagen nên giúp làm đẹp da, ngoài ra còn có tác dụng nhuận trường. Hiện cũng đang được bán trên thị trường Việt Nam.

Lúc này, trong lòng Đỗ Nhược có một cảm giác vô cùng đặc biệt.

“Chuyện này của em gái, mà anh cũng biết? Đúng là anh trai tốt!” Khẩu khí nói chuyện của Đỗ Nhược có chút chua.

Cố Hành Cương cười tà mị, “Ngữ khí này của cô, tôi có thể hiểu là đang ghen tuông không? À, đúng rồi, ngày đó của cô tôi vẫn chưa biết, hay là bây giờ cô nói cho tôi luôn đi!”

“Anh—Cút đi! Tôi sẽ đến!” Đỗ Nhược cúp điện thoại.

Dù sao, sớm muộn gì cô cũng là người tiếp quản điện lực Giang Ninh, vì vậy, các nhân viên từ trên xuống dưới đều đối với cô rất khách sáo, cũng không dám có sắc mặt đối với cô, cho nên một giờ trưa cô đã đi siêu thị rồi, cô rất thích Cố Tam Nhi.

Nhưng cô không biết nên mua loại nào, nên cô gọi cho Cố Tam Nhi, hỏi cô ấy lúc trước thường dùng loại a giao* nào, cô cũng biết tình hình kinh tế của Cố gia như thế nào, sợ loại Cố Tam Nhi dùng siêu thị bình thường không có bán. Cô cũng không bị đau bụng kinh, nên cũng không để ý, không biết a giao trên thị thường có những loại nào.

*A giao: là thuốc để bổ huyết, ở trên Cố Hành Cương đã nhắc đến loại Tuyết yến giao.

Cố Tam Nhi đang ăn cơm với Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn cũng đã nhìn ra gì đó, rõ ràng khó chịu như thế, mà lại cắn chặt miệng không nói ra, anh có thể đoán ra, vì vậy, buổi trưa hôm nay, anh đều gọi đồ ăn nóng, còn gọi cho Cố Tam Nhi một cốc sữa bò nóng.

Nghe thấy Đỗ Nhược muốn mua a giao cho mình, Cố Tam Nhi nói không cần, thật sự không cần, lúc trước do cha mẹ làm quá lên thôi, thực ra cũng không có nghiêm trọng như thế, do đó, bảo Đỗ Nhược không cần lãng phí.

Đỗ Nhược cảm thấy Cố Tam Nhi rất tốt, một chút kiêu căng cũng không có, mặc dù mọi người xung quanh đều xem cô như viên minh châu mà nâng niu trên tay, tính cách của Cố Tam Nhi vậy mà thật sự đáng yêu.

Nghĩ như vậy cho nên Đỗ Nhược đã mua loại a giao đắt nhất trong siêu thị, còn có đường nâu, vừng, táo tàu, lại nghĩ mấy ngày này Cố Hành Cương không ở nhà, Cố Tam Nhi ăn cơm như thế nào? Nên cô lại mua rất nhiều đồ ăn, gọi điện thoại hỏi Cố Tam Nhi đang ở đâu, Cố Tam Nhi gửi vị trí cho cô, Đỗ Nhược nói đến đón cô.

Khi hai người nói chuyện này Cố Tam Nhi vẫn đang ở nhà hàng.

Sau khi Cố Tam Nhi tắt điện thoại Nam Lịch Viễn hỏi, “Cha cháu thương cháu như vậy, sao không mua cho cháu một chiếc xe?”

“Ông ấy sợ cháu xảy ra chuyện! Tại sao phải mua xe?”

Nam Lịch Viễn cúi đầu cười, đây đúng là sủng ái đến mức ngậm trong miệng sợ tan, nhưng mà ngay cả Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi cũng muốn sủng ái cô tới trời, chỉ là nghĩ lại, danh phận hiện giờ, vẫn không tiện!

Đỗ Nhược xách theo rất nhiều đồ, lúc đến nhà hàng, nhìn thấy sắc mặt Cố Tam Nhi, vô cùng nhợt nhạt, cô hỏi nhỏ, “Không sao chứ, Cố tam tiểu thư?”

“Em có thể làm sao được chứ, ngược lại là chị, Ken mới nói một câu, liền chạy đến đây. Rốt cuộc thì chị thích anh ấy hay không thích anh ấy thế?” Cố Tam Nhi đang ngồi đối diện với Nam Lịch Viễn, Đỗ Nhược đứng bên cạnh họ, khuỷu tay của Cố Tam Nhi đặt trên bàn, nghiêng đầu nói với Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược đỏ mặt.

“Đừng có ghẹo chị nữa. Bây giờ giúp em bớt đau mới là chuyện quan trọng.”

Nam Lịch Viễn đã nhìn thấy trong túi đồ mà Đỗ Nhược đang xách có những gì, a giao, táo tàu, khẳng định đều là mua cho Cố Tam Nhi.

“Tôi đưa hai người về.” Nam Lịch Viễn nhấc tay lên nhìn đồng hồ, đã hai giờ.

Anh nhìn thấy Đỗ Nhược cũng không có xe.

Cố Tam Nhi có chìa khoá nhà của Cố Hành Cương, sau khi mở cửa ra, Cố Tam Nhi thực sự có chút chịu đựng không nổi nữa, bữa trưa cũng không ăn bao nhiêu, Đỗ Nhược đã đi vào bếp nấu a giao.

Nam Lịch Viễn đang ngồi cạnh Cố Tam Nhi, “Thật sự không sao?”

“Không sao!” Cố Tam Nhi vẫn bấu chặt hai tay, sắc mặt còn tái hơn lúc đầu, nghiêng người trên sôfa.

Lúc này, từ trong bếp truyền ra một mùi khét, Nam Lịch Viễn đi đến nhà bếp xem thử, Đỗ Nhược đang bối rối không biết làm thế nào, lần này thực sự không phải cô cố ý, ai bảo cô không biết nấu ăn chứ, hơn nữa còn là lần đầu tiên nấu a giao?

A giao trong nồi không tan chảy, mà toàn bộ đều cháy khét.

“Thôi xong, hỏng hết rồi, tôi đi mua lại!” Đỗ Nhược vội vàng tắt lửa, cọ nồi.

“Không cần đâu, tôi gọi người mang đến.” Nam Lịch Viễn lấy điện thoại ra vừa gọi, vừa đi từ nhà bếp ra phòng khách.

Âm thanh của anh truyền đến tai Cố Tam Nhi.

“Tiểu Thái, cô đến biệt thự Thanh Sơn bên này chút đi, tôi sẽ gửi vị trí cho cô, mang a giao lần trước khách hàng Malayxia tặng qua đây, còn có nhụy hoa nghệ tây nhập khẩu của Iran nữa, có một cô gái đang đau bụng kinh, cô đến đây nấu a giao cho cô ấy đi!” Anh nói xong liền tắt điện thoại.

Cố Niệm Đồng nắm chặt lấy lòng bàn tay mình, thì ra, chú ấy biết rồi.

Cô cúi đầu xuống, không nhìn anh, mặc dù là chú Nam, nhưng cô vẫn rất xấu hổ.

Nam Lịch Viễn lại ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô đang cúi đầu, “Sao thế, lúc nói đến chuyện tư thế kia, không phải mặt không đỏ, tim không đập sao, đến chuyện này sao lại xấu hổ rồi?”

Cố Niệm Đồng càng cúi đầu thấp hơn, cô cho rằng mấy tư thế kia là chuyện ai ai cũng sẽ làm, nhưng vấn đề đau bụng kinh này, chỉ có con gái mới có, càng xui xẻo là lúc này cô đang có, vì vậy nói ra cô rất xấu hổ.

Một lúc sau, nhà của Cố Hành Cương lại có thêm một người phụ nữ tác phong thành thục, khoảng ba mươi tuổi, xoắn tay áo đến khuỷu, trong tay đang xách mấy cái hộp, vừa nhìn là biết đồ thượng đẳng chỉ xuất khẩu ra nước ngoài.

Tiểu Thái nhìn dáng vẻ lười biếng của Cố Niệm Đồng trên ghế sôfa, đến trước mặt cô, hỏi, “Đau bụng kinh sao? Ngiêm trọng không?”

“Vâng, có một lần vô cùng nghiêm trọng, đau đến ngất đi!”

“Được, tôi biết rồi.” Sau đó, Thái Thái bước vào bếp, để Đỗ Nhược ở bên cạnh nhìn.

Kỹ thuật của Thái Thái vô cũng điêu luyện, chỉ một lúc sau, nước đường đã nấu xong.

Nam Lịch Viễn nghe thấy Cố Tam Nhi đã từng ngất đi vì chuyện này, nên cứ nhìn cô chằm chằm.

Thành thật mà nói, anh rất đau lòng.

Cố Tam Nhi bất an né tránh ánh mắt của Nam Lịch Viễn đang phóng tới, sau đó cô nhịn không được nói, “Chú nhìn cái gì thế?”

“Tôi đang nghĩ, sau này tên đàn ông nào có bản lĩnh lấy nổi cháu!”

Cố Tam Nhi không trả lời, trước đây, cha cô cũng thường nói rằng mỗi khi cô hành kinh, phải ăn a giao, chỉ nhiêu đó cũng đã tiêu hết hai ba tháng lương của người thường rồi, hơn nữa, còn không ăn không được.

Cố Tam Nhi trước giờ lớn lên trong nhung lụa, cô chưa bao giờ cảm thấy tiền quan trọng, nhưng mà bây giờ, ngay cả Nam Lịch Viễn cũng nói như thế.

“Vậy cháu sẽ không gả nữa!” Cố Tam Nhi tiện miệng nói, dù sao để cô ở bên cha mẹ cả đời, cô cũng rất vui vẻ, nhưng cha mẹ cô luôn bỏ rơi cô.

Nam Lịch Viễn mỉm cười, nói một câu thần bí khó hiểu, “Không gả? Chuyện này không tới lượt cháu quyết định!”

Đỗ Nhược đưa cho Cố Tam Nhi một túi nước ấm, để cô chườm lên bụng, dù sao bây giờ Nam Lịch Viễn cũng đã biết, Cố Tam Nhi không thèm tránh né, liền uống a giao.

Sau đó Thái Thái hỏi Nam Lịch Viễn, “Chủ tịch, nghệ tây không thích hợp để uống trong thời kỳ kinh nguyệt.”

“Không phải để uống. Để ngâm chân!”

Thái Thái giật mình “A” lên một tiếng, đắt như vậy lại dùng để ngâm chân ư?

Cố Tam Nhi cũng không cảm thấy gì, trước kia đều là cha mẹ làm cho cô, cũng bởi vì lần trước cô đau đến ngất nên anh cả và anh hai cũng rất để tâm, nhưng họ chỉ biết ngày đó, còn cụ thể phải làm gì, họ cũng không rõ, Nam Lịch Viễn là vừa nãy mới tra ra, cần phải làm gì.

Sau khi Cố Tam Nhi uống a giao, cô cảm thấy tốt hơn nhiều, cô nói với Nam Lịch Viễn, “Lần này cảm ơn chú Nam nhiều, nếu không cháu nhất định sẽ chết mất, có lúc cảm thấy thật sự sống không bằng chết.”

Viên minh châu trên tay Cố Minh Thành, cũng sẽ có khuyết điểm.

“Buổi tối nhớ ngâm chân cho tốt, ngày mai lại bảo Thái Thái đến làm a giao cho cháu, được không?” Nam Lịch Viễn phải đi rồi, anh quỳ xuống trước ghế sofa, nhẹ nhàng hỏi cô.

Cố Tam Nhi gật gật đầu, “Vâng. Thật làm phiền chú quá!”

Nam Lịch Viễn cười, “Phiền gì chứ!”

Thái Thái là thư ký của Nam Lịch Viễn, gia đình nhiều đời làm trung y, rất có hiểu biết đối với các bệnh của phụ nữ, tuy nhiên, tố chất nghề nghiệp của Thái Thái cũng là hạng nhất.

“Bắt đầu từ hôm nay, đặt làm một bộ thiết bị cắt dũa kim cương mpcvd!” Nam Lịch Viễn ra lệnh cho Thái Thái.

Kể từ lúc chủ tịch cho thu mua các công ty trang sức, Thái Thái cũng bắt đầu để ý thị trường này, “Nhưng mà chủ tịch, các thiết bị này rất đắt, phải hơn hàng chục triệu, chúng ta vừa mới bắt đầu, đã mua thiết bị đắt tiền như vậy, có thích hợp không ạ? Quan trọng nhất là, bây giờ chúng ta cũng chưa cần dùng đến nó!”

“Bây giờ không cần dùng, sau này cần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.