Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 352: Chương 352: Chương 343




Cố Niệm Đồng đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn Cố Minh Thành thất vọng đối với Nam Lịch Viễn, muốn cho Nam Lịch Viễn sớm ngày rời khỏi Hải Thành, cách tốt nhất là, chính là khiến cho tác phong của anh ta có vấn đề.

Cố Tam Nhi đã mua một hộp bao cao su, mô phỏng trong ti vi vậy, nhiễu mấy giọt sửa tươi vào trong đó.

Buổi trưa Nam Lịch Viễn đã quay về, anh ta là ngồi máy bay đến Hải Thành đó, cho nên, khi đi xem f1, là lái xe của Cố Minh Thành đi.

“Về rồi sao? Trận đấu có hay không?” Cố Tam Nhi hỏi một câu, cô ta ngồi vào bàn ăn, tay chống trên gò má, vẻ mặt cũng nghịch ngợm đó.

Trận đấu này, đối với Nam Lịch Viễn mà nói, thực sự là không biết phải nói như thế nào, bởi vì trong cả trận đấu, anh ta luôn suy nghĩ, Cố Tam Nhi sẽ xử lý anh ta thế nào.

“Vẫn được.” Nói xong, Nam Lịch Viễn lên lầu thay quần áo.

Cố Tam Nhi nhanh chóng chạy vào trong chiếc xe mà Nam Lịch Viễn vừa mới lái qua, mang chiếc bao cao su đó để vào trong hàng ghế phía sau.

Tôi sẽ khiến anh phát điên! Muốn bóp chẹt tôi sao?

Sau khi làm xong những điều này, thì cha mẹ quay về, đang ngồi đợi trong phòng khách.

Cố Tam Nhi nói hôm đó khi cô ta đi tham gia buổi tiệc của Đỗ Kim Minh, có một cuốn sách để quên trong xe của cha, nhờ dì giúp việc đi lấy.

Chính là chiếc xe Nam Lịch Viễn vừa mới lái đó.

Cô ta sớm đã thông đồng với dì rồi.

Dì giúp Cố Tam Nhi lấy cuốn sách vào đây, thuận tiện còn cầm theo chiếc bao cao su.

Cố Tam Nhi giả vờ xấu hổ, “Á” Lên một tiếng, che mặt lại thì quay qua đó, “Đó là gì thế?”

Dì nói, “Không biết nữa, từ trong xe Cố tổng lấy ra đó!”

Từ khi hôm đó Hề Dao đến nhà tìm Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng đã không đối xử tốt với chồng mình rồi, hôm nay cô ta càng tức giận hơn.

Cố Niệm Đồng biết được chiếc xe này, Nam Lịch Viễn vừa mới lái qua.

Đúng lúc đó Nam Lịch Viễn đang cài lại nút áo của sơ mi từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy dì đang cầm cái bao cao su, anh ta cũng nhăn lại chân mày.

Thì ra Cố Tam Nhi đang ở đó đợi anh ta sao?

“Cái gì thế?” Anh ta vừa xuống lầu vừa nói.

Cố Minh Thành đã nhìn thấy có chút không ổn rồi, ánh mắt nghi ngờ của ông ta nhìn sang Cố Tam Nhi.

Sai lầm này, sao Nam Lịch Viễn có thể phạm được chứ? Rất thấp hèn đó.

“Tam Nhi, con qua đây một lát.” Cố Minh Thành nói với Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi có chút buồn lòng, vì sao cha phải tìm cô ta chứ? Không phải nên đi tìm Nam Lịch Viễn hay sao?

Đây là vấn đề tác phong đó, vấn đề tác phong đó!

Cố Mình Thành đi đến phòng sách trên lầu, trong quá trình này, ông ta đột nhiên hiểu được một vấn đề - -

Đó chính là, người phụ nữ ngủ với Nam Lịch Viễn có thể chính là con gái của ông ta.

Nói thật lòng, khi nghĩ đến những điều này, báu vật quý hiếm trong lòng của ông ta bị người khác cướp mất, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có giây phút như thế này, sớm muộn gì cũng phải đau, hơn nữa, con rễ này, là do ông ta chọn giúp cho con gái đó, trước đây không phản đối chuyện của Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi, hơn nữa còn rất thân thiết.

Cố Tam Nhi đóng cửa phòng lại.

“Con lần này đến lần kia trêu chọc anh ta, anh ta cũng không tính toán với con, còn cảm thấy vui nữa, còn không thấy sao?” Cố Minh Thành dựa vào bàn làm việc phía sau, đang dạy dỗ cho con gái.

Cố Tam Nhi cũng sửng người ra, cô ta nghĩ, rốt cuộc là chỗ nào đã có sơ hở, đến nổi cha cũng không cần xem thử, thì biết được chủ ý của cô ta rồi.

“Con không có trêu chọc anh ta mà!” Cố Tam Nhi thấy oan vô cùng nói.

“Còn học được nói dối nữa sao?” Cố Minh Thành rất giận dữ.

Cố Tam Nhi cúi đầu xuống.

Cố Minh Thành cứ như vậy nhìn vào Cố Tam Nhi, một lát sau, ông ta nói, “Nếu như con không thích cuộc hôn nhân này, vậy thì hủy hôn đi!”

Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên, không dám tin nổi nhìn vào Cố Minh Thành, “Thật hay sao? Cha?”

“Cha có khi nào nói dối với con chưa?” Cố Minh Thành bước đến trước mặt của Cố Tam Nhi.

Dù sao nhiều năm như vậy, đều là viên ngọc trong tay ông ta, dù cho hiện nay - - cũng là như vậy.

Tay của ông ta sờ trên đầu của Cố Tam Nhi.

“Gọi Lịch Viễn qua đây, cha có chuyện nói với anh ta.” Cố Minh Thành nói với Cố Niệm Đồng.

Cố Niệm Đồng cảm thấy chiêu trò của mình, vẫn chưa bắt đầu thì bị cha nhìn thấy hết rồi, cô ta vốn dĩ muốn dựng lên một tình huống là Nam Lịch Viễn và người phụ nữ bên ngoài quan hệ trên xe, đáng tiếc không có sử dụng đến.

Khi Cố Niệm Đồng xuống dưới lầu, đặc biệt không có tâm tư, nói với Nam Lịch Viễn một câu, “Cha em, gọi anh.”

Nam Lịch Viễn nhìn thấy bộ dạng không có tinh thần của Cố Niệm Đồng, thì biết được chiêu trò của cô ta đã bị Cố Minh Thành biết được rồi.

Anh ta cười bước lên lầu.

Cố Niệm Đồng ngồi vào ghế sofa dưới lầu, Khương Thục Đồng hỏi Cố Minh Thành gọi cô ta làm gì?

“Không có gì! Chỉ nói là nếu như con không thích cuộc hôn nhân này, có thể hủy hồn, có thể hiện nay đang nói chuyện với Nam Lịch Viễn.”

Giờ đây Khương Thục Đồng mới thở phào một hơi, Vốn dĩ sớm như vậy đã định sẵn chuyện hôn nhân cho Tam Nhi, thì bà ta không đồng ý rồi.

Hủy càng sớm càng tốt.

Cố Minh Thành và Nam Lịch Viễn hai người ở trên lầu bàn hết nữa ngày trời, vẫn chưa xuống lầu, Cố Tam nhi Đợi đến cũng có chút xót ruột.

Bàn chuyện gì chứ? Hủy hôn cũng không cần trình tự gì đâu, dù sao chỉ là lợi ích kinh doanh thôi, hiện nay hủy hôn rồi, những lợi ích đều thuộc về hai bên nhà mà, không có vấn đề ai thắng ai thua cả, cũng không có thủ tục gì cần làm.

Bàn chuyện gì mà bàn lâu như vậy?

Nam Lịch Viễn bước ra từ phòng sách của Cố Minh Thành, nhờ Cố Tam nhi đến phòng của anh ta.

“Nhờ Hề dao đến nhà của em, là chủ ý của em, cho nên, những đặc trưng trên người anh, cũng là em nói cho cô ta biết sao?” Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi đang sửng người.

Kỳ lạ, Vì sao anh ta không hề nhắc đến chuyện hủy hôn vậy?

“Do em nói cho cô ta biết đó, sao vậy?” Dù sao hiện nay cũng đã hủy hôn rồi, Cố Tam Nhi cũng không ngại cho Nam Lịch Viễn được chân tướng.

“Chuyện bí mật như vậy, nói cho người ngoài biết sao?” Nam Lịch Viễn bước đến trước mặt của Cố Tam Nhi, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt xinh xắn của cô ta.

Một mỹ nhân sáng như viên ngọc vậy.

“Em không còn là vợ anh nữa, chuyện huy hôn, cha có nói với anh chưa?” Cố Tam Nhi nói.

“Nói rồi! Cho nên, em rất vui mừng? Rất hài lòng?” Nam Lịch Viễn chăm chút nhìn vào đôi mắt của Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi nghiêng đầu sang một bên, nói ra hai chữ, “Đương nhiên!”

Nam Lịch Viễn hận đến nghiến răng!

Đã là ngày ba mươi mốt tháng mười hai.

Nam Lịch Viễn đã đặt vé máy bay ngày hai tháng một.

Cố Tạm Nhi không thể hiểu nổi, vì sao anh ta phải đi vào ngày hai tháng một? Sao không phải là ngày một tháng một?

Chỉ còn hai ngày, có thể nhịn được.

Cố Tam Nhi cảm thấy Nam Lịch Viễn có thể sẽ bảo mật chuyện giữa anh ta và cô ta, không nói cho Cố Minh Thành biết, dù sao anh ta khiến bản thân trở nên như vậy, cũng không phải là chuyện hay ho gì.

Ngày một tháng một, Cố Vi Hằng quay về.

Dù sao cũng là tết dương lịch, cả nhà chụp chung một tấm hình, ngồi trên ghế sofa, Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn hai người ngồi sát với nhau.

Cố Tam Nhi rất vui mừng, nụ cười đặc biệt rực rỡ.

Gương mặt của cô ta thuộc dáng mặt nhỏ, chụp hình vô cùng đẹp.

Nam Lịch Viễn bên cạnh, lịch lãm tuấn tú.

Sáng sớm mai, thì Nam Lịch Viễn chuẩn bị quay về Giang Thành.

Cố Tam Nhi đột nhiên khác với thường ngày đã dậy rất sớm.

Tuy rằng với Nam Lịch Viễn không còn quan hệ vợ chồng nữa, nhưng cuối cùng, xưa kia anh ta vẫn là chú Nam của mình, sự nương tựa và tin tưởng đối với chú Nam vẫn còn.

Cô ta đi tiễn anh ta, tài xế Cố gia lái xe đến sân bay.

Trên đường đi, Cố Tam Nhi có chút thất vọng.

Suy nghĩ lại, vì sao thấy thất vọng chứ?

Có thể khi Nam Lịch Viễn ở đây, cô ta luôn trêu chọc anh ta, có chuyện để làm, không thấy nhàm chán.

Anh ta đi rồi, thì không còn chuyện gì làm nữa.

“Nam Lịch Viễn, sau này anh còn xem tôi là bạn hay không?” Trên xe, Cố Tam Nhi cũng không nỡ Nam Lịch Viễn, dù sao, sự rời đi của anh ta cũng liên qua đến bản thân, hơn nữa, hiện nay cô ta không gọi anh ta là chú Nam nữa.

Tình cảm đối với Nam Lịch Viễn vô cùng phức tạp, Cố Tam Nhi có chút như đứa trẻ nghịch ngợm dưới đáy mắt của ngươi lớn, có cảm giác tin tưởng và hạnh phúc khi người lớn giả vờ không nhìn thấy, đối với anh ta, là thầy là anh cũng là bạn.

Nam Lịch Viễn sờ trên đầu của Cố Tam Nhi, “Đương nhiên rồi, bạn nhỏ!”

“Nếu tôi có chuyện, anh vẫn trước tiên giúp đỡ cho tôi không? Hay là sẽ mở cuộc họp phụ huynh với tôi? Hay là - - ” Cố Tạm Nhi vừa nói, vừa muốn khóc.

Đối với Nam Lịch Viễn là có tình cảm, nhưng mà, cô ta với anh ta không thích hợp có quan hệ hôn nhân.

“Đương nhiên!”

Nam Lịch Viễn kéo theo hành lý, bước vào trong sân bay, biến mất khi qua khu vực hải quan, đến khi Cố Tam Nhi không còn nhìn thấy được nữa.

Kỳ nghỉ mùa đông này, thời gian còn lại, Cố Tam Nhi đi xem phim, tìm bạn học, vui chơi thỏa thích.

Khi đón năm mới, anh hai và anh ba đều quay về, Cố Tam Nhi đặc biệt vui mừng.

Khi ăn cơm giao thừa, cô ta bưng trà cho Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.

“Ngoan” Cố Minh Thành sờ trên đầu của cô ta.

Cố Niệm Đồng cảm thấy, lần sờ đầu này, giống như khác với mọi năm.

Đây là giây phút vui vẻ nhất của cả nhà.

Rất nhanh thì phải đi học, tuy là ngày sinh nhật của Cố Niệm Đồng vẫn chưa đến, nhưng mà tính theo năm sinh thì đủ hai mươi tuổi rồi.

Kiều Kiều và Bội Vi ở trong trong ký túc xá nói về những chuyện vui và người trong kỳ nghỉ mùa đông này, Cố Tam Nhi cũng nói, “Tớ hủy hôn rồi!”

Kiều Kiều đặc biệt không dám tin nổi.

“Người đàn ông tốt như vậy, thực sự đã huy hôn rồi sao? Nếu như cậu không muốn, có thể cho tớ không?” Kiều Kiều nói.

Cố Tam Nhi đang thu dọn túi xách, không nói gì.

Còn về Nam Lịch Viễn, chỉ có khi năm mới, gọi điện thoại chúc tết với cha, cũng không liên hệ với Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi cảm thấy như vậy cũng rất tốt đó.

Cố Tam Nhi hủy hôn, người vui nhất là Hà Đỉnh.

Có một lần khi học lớp môn toán, khi anh ta gọi tên của “Cố Niệm Đồng”, gọi đặc biệt nhiều lần, Cố Tam Nhi cũng thấy phản cảm.

Sau khi ròi khỏi trường Harvard, Hà Đỉnh càng ngày càng giống như một con ruồi thấy ghét.

Sau khi tan học, anh ta gọi Cố Tam Nhi.

“Nghe nói Tam Nhi cô đã hủy hôn rồi sao? Thì tôi nói rồi mà, tuổi còn nhỏ như vậy, đính hôn gì chứ? Hủy hôn thì tốt rồi.” Hà Đỉnh rất đắc ý.

“Dù cho tôi có hủy hỏi đi nữa, cũng không phải là một bó cải trắng giá rẻ, dù cho tôi có hủy hôn một trăm lần đi nữa, tôi cũng không để mắt đến anh đâu!”

Cố Tam Nhi nói, vẫn là rất kiêu ngạo, không giả dối.

“Cố Niệm Đồng, cô - -”

Cố Tam Nhi không nói gì cả, thì quay người đi.

Muốn uống ly nước nóng, cũng không có ai giúp bản thân làm nước ép bắp, vẫn là đi uống trà sữa thôi.

Đến gần căn tin mua ly trà sữa, thì điện thoại reo lên, quả nhiên là Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn muốn mời cô ta đi ăn cơm, ngay bên cạnh khu phát triển, anh ta nói đêm nay sẽ đến đón Cố Tam Nhi, biết được cô ta buổi tối sẽ ngủ sớm, cho nên tranh thủ hẹn sớm hơn.

“Được đó.” Cố Tam Nhi cũng rất vui.

Tối đó, khi ở cổng trường nhìn thấy Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi đặc biệt vui mừng, giống như gặp được người thân đã lâu không gặp vậy, hơn nữa đã hủy hôn rồi, qua lại với Nam Lịch Viễn đương nhiên sẽ tự nhiên hơn.

Đã qua hết năm mới, hai người chỉ là hai mươi mấy ngày không gặp mặt, nhưng mà, Nam Lịch Viễn giống như đẹp trai hơn đó, ngồi trong xe, nhìn vào Cố Tam Nhi, trong ánh mắt toàn là sự chiều chuộng và thương yêu mà Cố Tam Nhi quen biết.

Khi Cố Tam Nhi ngồi trên xe, cài dây an toàn, và nói câu, “Chúc tết với anh trễ tí. Gần đây như thế nào rồi?”

“Cũng tốt đó. Tôi kết hôn rồi!” Nam Lịch Viễn ung dung tự tại xoay chuyển vô lăng, nói với Cố Tam Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.