Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 356: Chương 356: Chương 347




Cả mười lăm cuộc điện thoại này, Nam Lịch Viễn đều nhận. Câu tra lời trước sau như một, “A lô.”

Cố Tam Nhi đột nhiên rất muốn khóc, cô liên tục về đến trường. Khi đến trước cổng liền lau khô nước mắt.

Ngày hôm sau,là một ngày nắng đẹp, Cố Tam Nhi lôi kéo Kiều Kiều ra sân thể dục chạy bộ.

Cố Tam Nhi mặc một bộ áo quần chạy bộ màu trắng, chân mang giày thể thao, cô và Kiều Kiều đang chạy rất chậm trên sân.

Sân thể dục nằm trong trường đại học, vòng ngoài cùng dành cho chạy bộ, ở giữa là dành cho đá bóng và bóng chuyền.

Lúc Cố Tam Nhi và Kiều Kiều chạy đến trước cổng sân thể dục, một chiếc xe dừng lại gần đó.

Một chiếc Land Rover, Cố Tam Nhi đã từng nhìn thấy qua. Trước đây hình như Nam Lịch Viễn cũng từng lái một chiếc như vậy đến họp phụ huynh cho cô, nhưng chưa kịp nhìn thấy số xe, cô và Kiều Kiều đã chạy ngang qua rồi, không biết từ trên xe bước xuống là ai.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Giang Thành rộng lớn, sân thể dục lớn thế này, đường đường là Nam tổng sao lại có thể đến trường đại học Nam Thành luyện tập chứ?

Không thể nào.

Chạy được nửa vòng, cô ngoái đầu lại nhìn, lại đột nhiên nhìn thấy Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Cửu đang cầm bóng chuyền đi đến sân bóng chuyền.

Thật sự?

Có thể do vợ anh ấy là sinh viên cũ của trường này đi.

Cố Tam Nhi chạy ở vòng ngoài, Kiều Kiều chạy ở vòng trong, Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Cửu cũng ở vòng trong.

Cố Tam Nhi đưa mắt nhìn, liếc liếc Kiều Kiều.

“Nhìn cái gì vậy? Tam Nhi?” Kiều Kiều hỏi.

“Cậu nhìn xem đó có phải là Nam Lịch Viễn không?” Cố Tam Nhi căng mắt ra nhìn giữa sân thể dục.

Sân rất lớn, nhìn không phải cái gì cũng rõ ràng.

Nhưng cái thân ảnh đó, trên người mặc một bộ đồ thể thao thoải mái màu đen, trong tay cầm quả bóng chuyền, chầm chậm bước đi, tao nhã dáng người, cao hơn một cái đầu so với Miêu Doanh Cửu. Cái bộ dáng như hạc đứng giữa bầy gà đó chỉ có thể mình Nam Lịch Viễn có.

“Đúng vậy”

Miêu Doanh Cửu đã nhìn thấy Cố Niệm Đồng rồi.

“Thật có duyên quá, lại gặp cô ấy rồi. Anh nhìn thấy cô ấy chưa?” Cô ta nói với Nam Lịch Viễn.

“Lúc vừa mới đến đã nhìn thấy rồi”

Sân bóng chuyền ở phía trước sân bóng rổ, Nam Lịch Viễn cởi áo khoác ngoài, nhảy lên đưa bóng vào giá rổ.

Miêu Doanh Cửu đứng dưới giá rổ, nói với Nam Lịch Viễn, “Tam Nhi nhà anh đang nhìn anh đấy!”

Miêu Doanh Cửu đứng đối diện với Cố Niệm Đồng đang chạy bộ, Nam Lịch Viễn đang quay lưng với Cố Niệm Đồng.

Nam Lịch Viễn đột nhiên nhẹ nhàng quay người đến bên Miêu Doanh Cửu, tay nắm lấy trên giá bóng rổ phía sau lưng. Từ phía Cố Niệm Đồng nhìn qua, hai người nhìn giống như đang ôm hôn nhau.

“Tôi chính là muốn để cho cô ấy thấy đấy. Đàn ông trong thiên hạ này, không một ai lọt được vào mắt Cố tam tiểu thư.” Nam Lịch Viễn nói một câu.

Động tác này khiến cho trong lòng Cố Niệm Đồng chấn động một cái, nhanh chóng quay đầu đi.

Ân ái đến tận trong trường học ư?

Cố Niệm Đồng vờ như không thấy, tiếp tục chạy bộ, sau khi chạy xong, toàn thân nóng rực lên. Cô lại nhìn về phía sân bóng chuyền, nơi đó vẫn còn hình bóng Nam Lịch Viễn đi?

Chắc là đi rồi!

Kiều Kiều và Cố Niệm Đồng muốn về kí túc xá, tất yếu phải đi ngang qua tiệm sữa bắp, cô lại thấy Nam Lịch Viễn đang dựa vào tường tiệm sữa bắp, hai tay khoanh lại, đùa giỡn nói cười với Miêu Doanh Cửu đang uống sữa bắp.

Cố Niệm Đồng vốn dĩ muốn mua một ly, nhưng giờ trong lòng nói thôi bỏ đi.

Nhưng Kiều Kiều lại dừng lại nói muốn mua một ly, chạy suốt cả một buổi trời, khát chết được.

Cố Niệm Đồng đứng trước cửa tiệm, đành phải đến chào hỏi với Nam Lịch Viễn một tiếng. Bây giờ,cô không biết phải xưng hô với Nam Lịch Viễn như thế nào nữa, cô nói: “Lúc nãy tôi chạy bộ ở sân hình như có nhìn thấy hai người, thì ra đúng là thật! Giang Thành lớn như vậy, sao lại đến trường đánh bóng chuyền vậy?”

“Cô ấy không phải tốt nghiệp trường các cô sao, nhớ đến thời gian còn đi học nên đến thôi”. Nam Lịch Viễn nhìn Miêu Doanh Cửu, trả lời.

Miêu Doanh Cửu quay đầu qua, cười cười với Cố Niệm Đồng và Kiều Kiều.

“Chết rồi, tớ quên đem tiền mất rồi!” Kiều Kiều đột nhiên nhớ ra.

Đi chạy bộ, đương nhiên mặc áo quần nhẹ nhàng thuận tiện, không đem theo ví tiền cũng là chuyện bình thường, nhưng ông chủ tiệm này cực kì bảo thủ, chỉ nhận tiền mặt không nhận tiền qua chuyển khoản, đem điện thoại cũng như không.

“Để chú Nam của các cô trả đi, anh ấy chỉ có tiền mà thôi!” Miêu Doanh Cửu chỉ Nam Lịch Viễn, bắt đầu đùa giỡn.

Lại là chú Nam.

Đi một vòng lớn, anh và Cố Niệm Đồng lại trở về điểm bắt đầu rồi.

Cố Niệm Đồng đương nhiên cho rằng Miêu Doanh Cửu đang nói bóng gió về quan hệ giữa cô và Nam Lịch Viễn. Mặc dù Miêu Doanh Cửu rất nhiệt tình, cũng là cô ta cao tay. Nếu Cố Niệm Đồng vờ không biết thì đúng là quá không hiểu chuyện rồi.

Suy cho cùng cũng là người đã từng đính hôn qua, lần trước anh cả lại không che đậy nói chuyện này ra. Thế này cũng không tệ.

Nam Lịch Viễn từ trong ví rút ra một tờ một trăm đồng, đưa cho ông chủ: “Cho hai ly, nóng nhé!”

Trong lúc chờ đợi, ngón chân Cố Niệm Đồng liên tục đưa qua đưa về, mày nhíu lại, bộ dáng cực kì bí bách như sắp không chờ nổi nữa.

Nam Lịch Viên vẫn luôn liếc mắt nhìn cô.

“À, Lịch Viễn, tối qua anh nhận mấy chục cuộc điện thoài rốt cuộc là do ai gọi vậy? Có phải là có ai đó yêu thầm anh rồi không?” Miêu Doanh Cửu nhíu mày, hỏi Nam Lịch Viễn.

Nghe đến câu này, mặt Cố Niệm Đồng đột nhiên đỏ bừng lên, cô vờ như không để ý, yên lặng nghe Nam Lịch Viễn trả lời như thế nào.

“Nghĩ nhiều rồi! Chẳng qua là của mấy công ty quảng cáo thôi.”

Cố Tam Nhi lúc này mới thở nhẹ một hơi.

“Chú Nam, bọn tôi đi trước đây.” Cố Tam Nhi kéo tay Kiều Kiều đi về kí túc xá.

“Lắm lời!” Nam Lịch Viễn liếc xéo Miêu Doanh Cửu nói.

“Anh, em có câu nào lắm lời chứ? Chuyện điện thoại này, không phải do tự anh nói sao?” Miêu Doanh Cửu cực kì ủy khuất.

“Câu trước đó!”

“Câu trước đó? Câu trước đó? Là câu nào?” Miêu Doanh Cửu nhớ lại câu trước đó? Chú Nam?

Nhưng cái này thì có gì mà lắm lời chứ? Cố Niệm Đồng không phải vẫn luôn gọi anh là “chú” sao?

Muốn nói tiếp tục với Nam Lịch Viễn, nhưng anh đã rời đi mất rồi.

Mấy ngày sau, trường học tổ chức đi du xuân leo núi ở ngoại ô.

Cố Niệm Đồng thể lực không tệ, leo núi núi không có gì để nói, nhưng lúc xuống núi không cẩn thận bị ngã xuống, cây cối bui rậm trầy xước hết người, chân lại còn bị gãy, trên mặt cũng bị rách một miếng da.

Cố Niệm Đồng từ nhỏ bị thương rất ít, cho dù là vết thương nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm chấn động cả nhà Cố gia ở Hải Thành và Cố Hành Cương ở Ninh Thành rồi.

Khương Thục Đồng đau lòng muốn chết, cứ ôm lấy Cố Niệm Đồng mà khóc.

Cố Minh Thành ngồi bên cạnh giường nhìn con gái bảo bối của mình, vuốt vuốt mặt cô hỏi, “Đau không?”

“Không sao, ai trưởng thành mà không chịu vài vết thương, cái này cũng bình thường thôi”. Cố Niệm Đồng cười mẹ cô đang ngồi khóc.

Nhưng cô hiểu mẹ cô, nửa đời trước bà đã phải khóc quá nhiều, nửa đời sau lo sợ con gái sẽ bị giống như mình.

Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng ở lại trong khách sạn đối diện bệnh viện để tiện thể chăm sóc thương thế cho Cố Tam Nhi. Khương Thục Đồng còn đặc biệt làm mấy thuốc bôi trị sẹo để bôi lên mặt cho Cố Tam Nhi nữa.

“Khuôn mặt con gái rất quan trọng. Sau này Tam Nhi còn phải đem về cho mẹ một chàng rể nữa đấy nhé!” Khương Thục Đồng vừa thoa thuốc vừa nói.

Cố Tam Nhi có chút thất thần.

Cố Minh Thành cúi đầu nhẹ ho một cái. Theo như sự thấu hiểu đối với Cố Minh Thành, ông ho như thế này khẳng định là có chuyện gì đó rồi.

“Con có việc gì giấu mẹ sao?” Khương Thục Đồng dừng động tác thoa thuốc, hỏi một câu.

“Không có ạ!”

Khương Thục Đồng lẽ nào không biết, cái này rõ ràng là “miệng thì nói không sao, nhưng người thì có sao” chứ.

“Nếu như còn dám giấu tôi điều gì, cả đời này ông đừng nghĩ đến việc lên giường của tôi nữa!” Khương Thục Đồng liếc Cố Minh Thành một cái.

Chuyện Cố Niệm Đồng bị thương, Nam Lịch Viễn đã nhận được thong tin từ rất nhiều người: hiệu trưởng gọi cho anh, suy cho cùng Cố Niệm Đồng thiếu chút nữa rơi từ trên núi xuống vực, chuyện này khiến cho các bạn cùng lớp bị dọa một trận rồi; ngoài ra Cố Hành Cương cũng gọi điện cho anh.

Lúc Nam Lịch Viễn đến thăm Cố Tam Nhi, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng vừa mới rời đi.

Anh lúc mới nhận điện thoại liền lập tức đến nhay. Cố Tam Nhi đang ngủ.

Cô nằm ở phòng bệnh cao cấp nhất, trong phòng cái gì cũng có, nóng lạnh vừa đủ, rất yên tĩnh.

Nam Lịch Viễn đứng bên cạnh giường của cô, vuốt ve khuôn mặt cô, “Xin lỗi, không chăm sóc tốt cho em!”

Nửa mặt bị thương của Cố Tam Nhi bị cô nằm nghiêng che về phía bên kia, Nam Lịch Viễn nhìn không rõ.

Cố Tam Nhi ngủ rất ngon, mấy ngày nay ở bệnh viện đã nuôi cho mặt tròn lên không ít rồi.

Nam Lịch Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, chờ cô tỉnh lại.

Lúc Cố Tam Nhi tỉnh lại nhìn thấy Nam Lịch Viễn liền rất vui, nhưng nghĩ đến vết sẹp trên mặt, cô cảm thấy rất ngại khi phải đối diện với anh.

Lúc cha mẹ ở đây, bạn bè ở đây, cô không hề để ý đến chuyện này.

Nhưng khi nhìn thấy Nam Lịch Viễn đến, cô bắt đầu để ý đến khuôn mặt mình.

“Chú đến rồi à?” Cố Tam Nhi nhìn Nam Lịch Viễn, ánh mắt không nhịn được sáng ngời lên.

“Ừm”

Cố Tam Nhi đầu vẫn nghiêng về một bên, mắt nhìn ra cửa sổ hỏi: “Cô ấy đâu?”

“Ai?”

“Chính là Cửu Nhi ấy”

“Cô ấy bận, không đến!”

Cố Tam Nhi “Ừm” một tiếng, “Kỳ thực tôi cũng không sao cả, chỉ là lúc đi đường không cẩn thận. Lần sau tôi sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện này nữa!”

Nói xong liền cười lên, đôi mắt cong cong rất đẹp.

Nam Lịch Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Cố Tam Nhi cũng luôn nhìn vào anh.

“Chú…” Cố Tam Nhi cảm thấy gọi chú Nam thật ngại, gọi tên cũng không được, người ta đã …kết hôn rồi, tôn trọng nhất vẫn cứ nên gọi là, “Nam tổng, anh của tôi gọi ngài đến sao?”

“Ừm”

Xưng hô thay đổi rồi, lại thành càng xa lạ hơn, “Nam tổng”.

“Anh tôi là như vậy, không có chuyện gì cũng cứ làm lớn chuyện lên. Cứ luôn phiền đến ngài, thật ngại quá!” Cố Tam Nhi nói.

Dường như người chỉnh anh ở Cố gia không phải là cô, dường như người khiến cho Nam Lịch Viễn vội vàng trở lại cũng không phải là cô.

Cô đã từng thân thiết như vậy với Nam Lịch Viễn, đến hôm nay lại xa cách như vậy.

Bởi vì anh kết hôn rồi!

Cái loại xa cách này, Nam Lịch Viễn đương nhiên cũng nghe ra.

“Cô phiền đến tôi, là không nên vậy sao?” Anh nói.

“Trước đây là do tôi không hiểu chuyện. Tôi đã hai mươi tuổi rồi, cũng phải có chừng mực.” Cố Niệm Đồng cười nói một câu.

Kiểu cười đó, vô chân vô tà.

Vì vậy, ai nói con gái Cố Minh Thành được nuông chiều thành tùy hứng, chừng mực nên có, cô đều có, nhưng cái gì cũng có, nhưng tự ái cũng thật lớn, trái tim nhỏ bé đóng chặt cửa với Nam Lịch Viễn, chỉ vì anh là “Đàn ông đã có vợ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.