Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 370: Chương 370: Chương 361




Cố Tam Nhi không muốn nói chuyện với Nam Lịch Viễn, lại không dám động đậy.

Nửa tiếng sau Thái Thái mới đến, cầm theo một túi băng vệ sinh lớn, đẩy cửa vào nói với chủ tịch, “Lần này có hơi gấp, lần sau tôi sẽ mang một rương lớn tới, tôi đã mua loại của Nhật Bản, phu nhân không chê chứ?”

“Chị tiểu Thái.” Cố Tam Nhi hai mắt ngân ngấn nước nói, hôm nay tâm trạng vốn đã như tàu lượn, thân thể lại còn không có chút sức lực.

Cô ôm chăn từ sôfa đứng dậy, trên tờ khăn giấy toàn là máu.

“Em vào nhà vệ sinh trước đi, để tôi thu dọn!” Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi quay về phòng của mình lấy quần lót, trên người vẫn ôm theo tấm chăn lúc nãy, đi vào nhà vệ sinh.

Cuộc sống luôn có những lúc khốn đốn, hơn nữa loại khốn đốn này lại luôn bị Nam Lịch Viễn bắt gặp.

Thấy Nam Lịch Viễn định gom mớ khăn giấy dính máu đó đi vứt, Thái Thái nói, “Chủ tịch, để tôi, chuyện này sao để ngài làm được!”

“Chuyện của bản thân tôi lẽ nào lần nào cũng gọi cô đến sao?” Anh đã gom xong khăn giấy chuẩn bị đem bỏ vào thùng rác trong nhà vệ sinh, Cố Niệm Đồng đang ở bên trong rửa tay, thấy Nam Lịch Viễn bước vào, cô lén lút liếc nhìn anh một cái, cả người si ngốc, ánh mắt mềm mại, rất vô tội, cũng rất xấu hổ.

Một lúc sau, Cố Tam Nhi từ nhà vệ sinh đi ra, cả người sạch sẽ, nhưng vẫn có chút đau.

Cô ngồi trên sofa, hai chân cũng gác lên đó, nhìn Nam Lịch Viễn đang bận rộn, thỉnh thoảng anh liếc mắt nhìn cô, cô liền trốn ra sau lưng Thái Thái, ánh mắt vẫn dán trên người Nam Lịch Viễn.

Vừa nãy cô đã thề, phải hận anh cả đời.

Thỉnh thoảng lúc Nam Lịch Viễn nhìn qua, cô lại càng trốn kĩ hơn.

Giống như một đứa bé vừa làm chuyện gì sai, không dám nhìn cha mẹ của mình vậy.

Nam Lịch Viễn lại vào nhà vệ sinh, Thái Thái nói chuyện với Cố Tam Nhi.

“Phu nhân…” Tiểu Thái mở miệng.

“Chị gọi em là Tam Nhi được rồi, em nghe không quen. Người nhà em đều gọi em là Tam Nhi, Kiều Kiều cũng gọi em là Tam Nhi.” Hai tay của Cố Tam Nhi ôm lấy cánh tay Thái Thái.

Tiểu Thái cười, cô cũng quen biết Cố Niệm Đồng một khoảng thời gian rồi, hơn nữa, cô cũng gần bốn mươi tuổi, gần gấp hai tuổi của Cố Tam Nhi, gọi là Tam Nhi cũng không quá phận, “Tam Nhi, em còn đau không?”

“Đau. Nhưng không còn nghiêm trọng như lúc đầu!”

“Đều là công lao của chủ tịch.”

Cố Niệm Đồng nghĩ rằng câu “đều là công lao của chủ tịch” này, là nói anh rất biết chăm sóc, lại gật đầu, “Đúng vậy.”

“Chị Tiểu Thái, chuyện này lại làm phiền chị nữa rồi, thật ngại quá!” Cố Tam Nhi nói.

“Không có gì. Chị chỉ có một đứa con trai, hận không thể có một đứa con gái để yêu thương.” Thái Thái vuốt ve mặt của Cố Tam Nhi.

Da mặt của Cố Tam Nhi mềm mịn, mọng nước, từ lâu Tiểu Thái đã muốn sờ thử, chỉ là vẫn luôn ngại không dám.

Lần này cuối cùng cũng được sờ, không ngờ lại vẫn muốn sờ tiếp.

Đúng lúc Nam Lịch Viễn từ nhà vệ sinh đi ra, ống tay áo sơmi đã kéo đến khuỷu, trong tay đang cầm thứ gì đó, Cố Tam Nhi không chú ý.

Có điều trong lòng Thái Thái lại xẹt qua một tia hoảng sợ, vừa nãy cô nói xem Cố Tam Nhi như con gái của cô, vậy chủ tịch...

“Nếu đã không sao rồi, vậy tôi đi trước đây, tôi phải về nhà nấu cơm cho con trai!” Nói xong Thái Thái liền chạy đi mất.

Sau khi Thái Thái rời đi, Nam Lịch Viễn đi đến ban công.

Cố Tam Nhi chưa từng nghĩ đến, gả cho Nam Lịch Viễn, là do cô tùy hứng, cô mang theo trạng thái “việc gì cũng cần người khác làm giúp cô ” gả đi, mặc dù tính cách của cô rất tốt, vừa xinh đẹp, gia đình lại có tiền, nhưng nếu qua lại lâu, khuyết điểm của cô vẫn cần được bao dung, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy Nam Lịch Viễn đối với cô rất tốt, nhưng, cô chưa từng cảm kích anh, bởi vì lúc trước khi ở nhà, những việc này luôn có người làm giúp cô, nên cô đã quen với điều đó.

Nam Lịch Viễn mang quần lót của Cố Tam Nhi treo ở ban công, cửa ban công là cửa kính, nên nhìn thấy rất rõ.

Mặt của Cố Tam Nhi vô cùng đỏ, mẹ cô từng nói, đàn ông mà giặt loại quần này, sẽ xui xẻo.

Sau khi Nam Lịch Viễn kéo cửa ban công lại, Cố Tam Nhi nói, “Sau này những thứ đó chú không cần giúp cháu giặt đâu, để cháu tự làm.”

Bình thường tình huống như vậy, Cố Tam Nhi sẽ trực tiếp ném đi, rất ít khi tự giặt, lúc cô ở nhà, là mẹ giặt cho cô, bởi vì ngại làm phiền dì giúp việc.

Một người đàn ông như Nam Lịch Viễn lại đi giặt thứ đó, càng khiến cô không xuống đài được.

Tóm lại việc khốn đốn nhất trong cuộc đời này hôm nay đều để Nam Lịch Viễn thấy hết rồi, trong long Cố Tam Nhi cảm thấy Nam Lịch Viễn càng lúc càng gần gũi, cái cảm giác mập mờ đó, khiến cả người cô như phát sốt.

“Chú Nam…” Cô thấp giọng gọi một tiếng.

Vào lúc hoàng hôn, nghe thấy, rất có cảm giác.

Giọng Nam Lịch Viễn trầm thấp “Ừ” một tiếng.

Tối nay bảy giờ Cố Hành Cương và Đỗ Nhược sẽ đến.

Đây là lần đầu tiên Cố Hành Cương đến nhà Nam Lịch Viễn, lúc Đỗ Nhược đến dưới lầu mới nhớ ra quên mua đồ cho Tam Nhi, nên đã đi siêu thị, Cố Hành Cương một mình đi lên trước.

Nam Lịch Viễn không hề biết Cố Hành Cương đến, anh biết, lần này Cố anHành Cương thay mặt Cố gia đến đây hỏi tội, bình thường loại tình huống này, đều sẽ đi nhà hàng ăn cơm, nhưng mà nghĩ đến thân thể Cố Tam Nhi, nên anh liền điện thoại gọi cho một đầu bếp, mang đồ ăn đến đây, nấu tại nhà.

Cố Tam Nhi nhảy vào trong lòng Cố Hành Cương, hai tay ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào trong ngực anh gọi một tiếng, “Anh, anh cả”, tiếng gọi vô cùng mềm mại.

Nam Lịch Viễn nhìn thấy động tác này, nhíu mày, vô cùng ghen tị.

Có lúc Cố Tam Nhi ở trước mặt anh cũng làm như vậy.

Cố Tam Nhi rất thích ôm cổ đàn ông, lúc đầu anh còn cho rằng cô chỉ thích ôm cổ anh, bây giờ xem ra, cô ấy còn thích ôm cổ anh mình, có lẽ còn thích ôm cổ cha mình, bây giờ cả người cô đều nằm trong vòng tay Cố Hành Cương, mềm mại, ngọt ngào vô cùng.

Mặc dù Cố Tam Nhi nhỏ hơn anh cô tới chín tuổi, nhưng trong lòng Nam Lịch Viễn vẫn rất ghen tị.

Cho nên ôm cổ đàn ông là thói quen?

Không hề đại biểu cô rất thích người đàn ông này?

Cố Tam Nhi ngồi trên sôfa, nói chuyện với anh trai, Nam Lịch Viễn bưng a giao lên cho cô.

Cố Hành Cương nhìn vào a giao, có chút suy nghĩ.

Qua một lúc lâu, Đỗ Nhược mới lên tới, Cố Tam Nhi thân thiết với anh trai đều đã qua được một lúc, Đỗ Nhược mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, ô mai, hạt dưa,…

Cố Tam Nhi yêu thích không rời những thứ đồ ăn vặt này.

“Thế nào rồi? Không phải nói hắn có quan hệ lung tung với phụ nữ khác sao?” Cố Hành Cương thì thầm bên tai Cố Tam Nhi.

“Hiểu lầm.” Cố Tam Nhi cảm thấy hành động gọi anh trai đến của mình quá hoang đường, hơn nữa, gặp một chút chuyện liền tố cáo với người nhà cũng quá ấu trĩ, khiến cho Nam Lịch Viễn không xuống đài được, cô cảm thấy sau này bản thân cần phải thay đổi một chút.

Tối nay Đỗ Nhược và Cố Hành Cương ở lại nhà Nam Lịch Viễn ăn cơm, Cố Tam Nhi rất vui vẻ, ăn cơm xong, đầu bếp liền dọn dẹp rồi rời đi.

Đỗ Nhược và Cố Hành Cương ngủ lại phòng khách của nhà Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn cũng quay về phòng mình.

Đêm nay Cố Tam Nhi làm sao cũng không ngủ được, cô ngồi dậy, đi đến ban công, đi xem cái quần lót mà anh đã giặt giúp cô, cứ yên lặng nhìn như vậy, nước đã khô rồi, một chiếc quần lót ren màu trắng, đã được giặt sạch sẽ, không nhìn ra có một chút máu.

Lúc đó, dường như cô đã nhìn thấy nội tâm của anh.

Dường như bắt đầu từ giờ khắc này, Cố Tam Nhi đã trưởng thành.

Giống như cây tre vậy, lúc đầu được trồng trong đất, ba năm mới dài được 3 cm, nhưng qua ba năm đó, mỗi ngày có thể dài ra 10 cm.

Cố Tam Nhi cảm thấy, bản thân lúc trước, mỗi ngày đều không có lớn lên, nhưng mà hiện giờ, cô đột nhiên trưởng thành rồi.

Lúc về phòng, đúng lúc nhìn thấy cửa phòng Nam Lịch Viễn đang mở.

Lúc hai người đối mặt, Cố Tam Nhi mỉm cười dịu dàng.

“Có muốn đến phòng tôi ngủ không?” Anh hỏi.

“Không cần! Cháu ngủ một mình được rồi.” Lần này lời nói của Cố Tam Nhi rất giống người lớn.

Nói xong, Cố Tam Nhi liền bước vào phòng mình.

Cô cảm thấy anh và cô náo loạn như vậy, thật không phải.

Đỗ Nhược đang ở trong phòng nói với Cố Hành Cương, “Em cảm thấy chú Nam đối với Tam Nhi thật sự rất tốt! Có lẽ tự bản thân Tam Nhi không nhận ra.”

“Người mà cha anh lựa, sẽ không sai đâu.”

Sáng sớm hôm sau, Cố Hành Cương và Đỗ Nhược đã phải đi, Cố Hành Cương kéo Cố Tam Nhi ra một góc, có lời muốn nói với cô.

Hành động này, khiến Nam Lịch Viễn và Đỗ Nhược đều vô cùng ghen tị.

“Tam nhi, nghe lời cha, bỏ qua Nam Lịch Viễn, em sẽ không tìm ra được một người đàn ông như vậy nữa đâu, đừng quậy nữa!” Cố Hành Cương nói với Cố Tam Nhi.

Từ hôm qua, Cố Tam Nhi cũng âm thầm cảm giác được, tất cả đàn ông trên thế giới không phải đều giống như Nam Lịch Viễn, ít nhất bố cô cũng sẽ không giặt quần lót cho cô.

Cố Tam Nhi gật gật đầu.

Cố Hành Cương và Đỗ Nhược rời đi.

Nam Lịch Viễn muốn lên lầu, Cố Tam Nhi ở sau lôi kéo tay anh, giống như lần trước, Nam Lịch Viễn lại nắm tay của Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi rất muốn khóc, bởi vì cô sợ, nếu như có một ngày Nam Lịch Viễn bỏ đi mất, không ở đây, cô phải làm sao đây.

Sinh mệnh dài như vậy, thời gian nhiều như thế, nếu như có một ngày anh đi mất, cô phải làm sao?

Cố Tam Nhi không muốn nghĩ đến chuyện của Hề Dao nữa, cô và chú Nam cũng đã kết hôn rồi, ngày sau phải sống cho thật tốt.

Mấy ngày sau, Cố Tam Nhi vẫn không ngủ chung với Nam Lịch Viễn.

Mặc dù cô đã nghĩ thông, nhưng cô bị bệnh sạch sẽ, không muốn ngủ với người đàn ông đã bị người phụ nữ khác ôm qua.

Nam Lịch Viễn không miễn cưỡng cô, cái bệnh sạch sẽ của thiên kim tiểu thư, anh hiểu được.

Kì kinh nguyệt của Cố Tam Nhi đã hết, liền trở về trường đi học, thứ năm cô đi, thứ sáu lại về.

Chiều thứ sáu thường không có tiết, cô không gửi tin nhắn cho Nam Lịch Viễn, tự mình gọi xe về.

Lúc về tới nhà, nhìn thấy trên cửa dán hóa đơn thanh toán hơn một vạn, bên dưới còn nói, nếu như nộp trễ một ngày, sẽ phải trả thêm phí.

Dù sao hôm nay Cố Tam Nhi cũng không có việc gì, cô nói với Nam Lịch Viễn một tiếng, muốn đến công ty của anh, hiện giờ Cố Tam Nhi vẫn còn bị ảnh hưởng tâm lí bởi những chuyện Hề Dao đã làm, cô sợ đến bất ngờ lại khiến cô nhìn thấy cảnh khó chịu thêm lần nữa.

Mặc dù bây giờ cô vô cùng tín nhiệm chú Nam, nhưng có một số chuyện, cô cho rằng mắt không thấy vẫn tốt hơn.

Cô tỉ mỉ nói với Nam Lịch Viễn mấy giờ cô sẽ đến, đi văn phòng vào tìm anh, giống như “tự thú” vậy nói vô cùng chi tiết.

Tâm tư của cô, trong lòng Nam Lịch Viễn rõ như gương.

Anh nói chiều này anh có một cuộc họp, với các quản lí của các công ty trang sức đã thu mua được, nếu cô muốn đến xem, có thể ở phòng bên cạnh nghe, nhưng không được lên tiếng, còn một tiếng nữa cuộc họp bắt đầu, bảo cô ở nhà chuẩn bị một lúc, tài xế của anh sẽ đến đón cô.

Không cho lên tiếng thì không lên tiếng, dù sao cái gì cô cũng không hiểu.

Cố Tam Nhi cảm thấy, tốt xấu gì tương lai công ty trang sức này cũng là của cô, cuộc họp này, cô tất nhiên phải tham dự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.