Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 394: Chương 394: Chương 385




Sauk hi phẫu thuật, Cố Minh Thành liền cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Bởi vì ông từng nhìn thấy qua, lấy gan ra không thể nhanh như vậy được, với lại, biểu tình ngày hôm đó của Cố Hành Cương ông cảm thấy thực sự có vấn đề.

“Em gọi cho adam, đừng gọi điện thoại di động, gọi điện thoại văn phòng làm việc ấy.” Ông nói với Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng không hiểu, trước đây đều là Ken liên lạc với adam, sao giờ lại kêu cô đi gọi rồi, hôn lễ lần trước của Ken, adam nói câu đó xong Cố Minh Thành vẫn luôn để trong lòng.

“Quan hệ giữa em và anh ấy, anh không phải không thích sao?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Không phải bảo em đi nói chuyện yêu đương với anh tá, hỏi xem nguồn gốc lá gan, chuyện này có vấn đề!” Cố Minh Thành nói.

Khương Thục Đồng liền gọi cho adam. Mấy năm nay bà không liên lạc với adam, nên tìm trong danh bạ rất lâu mới thấy được số điện thoại của ông ấy. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có một người phụ nữ bắt máy.

Khương Thục Đồng hỏi: “Adam đâu?”

“Adam vì vi phạm quy tắc, cưỡng chế đem lá gan vừa mới nhập vào hệ thống vận chuyển bằng hàng không rời đi, bị tước đoạt giấy phép hành nghề trong năm năm rồi.”

Khương Thục Đổng ngẩn người, bà hoàn toàn không ngờ được chuyện này lại nháo lớn đến như vậy? Cố Minh Thành sao lại nghĩ ra được?

Năm năm? Lúc đó chắc adam đã nghỉ hưu rồi, không nghĩ gì đến tuổi già sau này ư?

Khương Thục Đồng đem những lời thư ký nói lại lần nữa cho Cố Minh Thành nghe.

Cố Minh Thành nhíu chặt mày.

“Để em gọi cho Ken.” Khương Thục Đồng nói.

“Thôi được rồi, coi như nó biết nó cũng sẽ không nói cho em. Đừng gọi nữa, lại nợ adam một lần nữa. Xem ra, giao tình giữa em và adam thật sự không hề cạn.” Cố Minh Thành đứng dậy đi lên lầu.

Khương Thục Đồng nghe thấy, hiểu trong lời nói còn có hàm ý khác.

Chuyện này không chỉ có Cố Minh Thành phát hiện có vấn đề. Nam Lịch Viễn cũng phát hiện rồi, anh vừa mới phát hiện ra!

Bởi vì anh biết, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Anh chuẩn bị lên bàn mổ, người kia vừa đúng lúc cũng chết đi, chẳng qua do lúc đó anh bận rộn chuyện của cha anh, không nghĩ đến vấn đề này.

Cách làm của anh giống như Cố Minh Thành, cũng kêu Cố Tam Nhi gọi điện đến văn phòng của adam hỏi thăm một chút.

Ấn tượng của anh với adam không sâu sắc lắm, chỉ biết thông qua Cố Hành Cương. Nhưng dù sao cũng đã nợ người ta một cái nhân tình lớn như vậy rồi, đương nhiên sẽ gọi điện hỏi thăm xem xem.

Cố Tam Nhi không biết số điện thoại văn phòng adam, cô liền gọi hỏi mẹ cô.

Cố Minh Thành đã giao phó rồi, chuyện này không thể để Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn biết, tránh cho chúng nó bị áp lực. Cho nên Khương Thục Đồng nói không biết số văn phòng adam, chỉ có số di động, có cần hay không?

Cố Tam Nhi nói không cần.

Nam Lịch Viễn vẫn luôn nhíu mày.



Cố Hành Cương về đến nhà, Đỗ Nhược hỏi anh hôm nay không phải có phẫu thuật sao? Sao lại trở về rồi?

“Anh bị cấm hành nghề một năm, daddy thay anh thừa nhận hầu hết mọi trách nhiệm, không thì anh có thể bị cấm đến năm năm!” Cố Hành Cương nói, “Thật đáng tiếc, daddy.”

“Trước khi làm không phải đã biết trước rồi sao?” Đỗ Nhược nói, “Với lại, em bây giờ sắp sinh, đúng lúc anh có thể giúp em rồi!”

“Cũng đúng, chỉ là một năm không cầm dao mổ mà thôi. Nếu như khiến Nam Lịch Viễn phải lên bàn mổ, đó cũng không phải có thể khống chế được mạng người, với lại, hạnh phúc nửa đời sau của Tam Nhi cũng không thể nào bảo đảm được.” Cố Hành Cương vòng tay qua vai của Đỗ Nhược nói.

“Thực ra em cảm thấy cách xử lý này cũng không tệ. Anh nghĩ thử xem, daddy bị cấm hành nghề, ông có thể đi khắp nơi du lịch, bỏ bớt đi thời gian ở trên bàn mổ. Còn anh, có thể chăm sóc cho em sinh con, thật là tốt.” Đỗ Nhược đã nghỉ học rồi, chương trình học còn lại cô cũng không muốn học nữa. Cô muốn làm cho Cố Hành Cương quan tâm đến cô hơn, nên trực tiếp lấy bằng tốt nghiệp luôn. Dù sao chồng cô quyên góp cho trường rất nhiều, muốn có mặt mũi này, hiệu trưởng đương nhiên sẽ đồng ý. Đỗ Nhược bây giờ trúng phải độc của Cố Hành Cương rồi, làm thế nào cũng không muốn rời xa anh, chỉ muốn ngoan ngoãn ở nhà làm một thiếu phu nhân.

….

Cố Tam Nhi nói với Nam Lịch Viễn, có thể cô không thể ở nhà đón năm mới được, cô phải đi Mỹ, sinh nhật cũng không thể tổ chức được.

Nam Lịch Viễn nhíu mày, “Anh đưa em đi nhé?”

“Không cần. Anh ở nhà chăm sóc cha đi, cha mới phẫu thuật xong, em cũng sắp phải đi rồi.” Cố Tam Nhi ngồi trên sô pha, hai tay ôm lấy đầu gối.

Nam Lịch Viễn nhìn cô. Sau đó liền đẩy cô ngã trên sô pha, hôn tới tấp.

Hai người từ trên sô pha, vào đến phòng bếp, rồi vào phòng ngủ, rồi đi vào nhà tắm.

Trước gương trong nhà tắm, hai người không kẻ hở vẫn đang làm. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy mình và Nam Lịch Viễn đang làm như vây, mặt bất giác đỏ lên.

Cô muốn cúi đầu xuống, nhưng Nam Lịch Viễn giữ chặt đầu cô lại, mặt cô đỏ bừng bừng.

Cố Tam Nhi thấp giọng nói một câu: “Bây giờ em thật hy vọng anh hiến gan cho cha rồi.”

“Sao vậy? Không phải khóc lóc la hét kêu đừng sao?” Nam Lịch Viễn lại đâm vào cô mấy cái, mắt không rời khỏi hình ảnh cô ở trong gương.

Tóc xõa ra hai bên, cả người đều bị đẩy lên, tạo cho anh cảm giác rất kích thích. Lại một trận cuồng nhiệt đến tận tim gan.

“Sinh nhật năm nay không ở nhà, em muốn gì?” Anh hỏi.

“Anh”. Thân thể Cố Tam Nhi bị đâm vào đến nỗi hai đùi run run lên.

“Em muốn gì của anh?”

“Ăn hết tất cả của anh!”

Nam Lịch Viễn nhẹ thay đổi góc độ: “Như anh đang làm thế này sao?”

Cố Tam Nhi không nói gì.

Nam Lịch Viễn lái xe chở Cố Tam Nhi về Hải Thành thăm cha mẹ cô một chuyến, thong báo năm nay cô không đón tết ở nhà được, cô phải đi nước ngoài.

Đỗ Nhược cũng về Hải Thành rồi, cuối năm, công ty Cố Hành Cương rất bận nên anh đưa cô về đây, trong nhà có bảo mẫu, Khương Thục Đồng còn đặc biệt tìm một bảo mẫu riêng chăm sóc Đỗ Nhược, chuyên môn làm những món bổ béo cho Đỗ Nhược ăn.

Đỗ Nhược không có chí lớn sự nghiệp gì, Công ty đường Kiến Giang đó, cô cũng đã tìm được giám đốc công ty luôn rồi. Lần trước Cố Tam Nhi đi châu Âu tham dự buổi diễn thuyết, mặc dù lúc đó rất ủng hộ nhưng bây giờ nhìn Cố Tam Nhi phải rời xa người thân, không được đón năm mới ở nhà, liền cảm khái miết không thôi.

“Tam Nhi à, năm nay lần đầu cùng em đón năm mới, em lại phải đi nước ngoài rồi sao?” Giọng Đỗ Nhược đầy nuối tiếc.

“Em cũng không muốn!” Cố Tam Nhi nói, trước đây đón năm mới ở nhà, cô rất khổ não.

“Nhưng Tam Nhi là một viên ngọc lớn, Hải Thành nhỏ bé này không thể dung chứa nổi em đâu.” Đỗ Nhược vuốt tóc Cố Tam Nhi nói.

Mặc dù tuổi tác hai người cách nhau có hai tuổi thôi, nhưng Đỗ Nhược coi Tam Nhi như một đứa trẻ còn nhỏ. Chẳng qua Cố Tam Nhi bắt đầu từ năm ngoái, nhân sinh cũng bắt đầu nở rộ rồi á.

Mặc dù trước mắt cũng rất rực rỡ chói mắt, nhưng vẫn chưa chói mắt đến khiến nhân gian phải nhìn.

Đỗ Nhược biết, Cố Tam Nhi cuối cùng cũng sẽ trở thành người đứng trên đỉnh thế giới. Đó chính là trực giác, trực giác đó nói cho Đỗ Nhược biết như vậy.

Nam Lịch Viễn vẫn không nói gì.

Cố Tam Nhi ở nha khoảng một ngày liền rời đi. Nam Lịch Viễn tiễn cô đến tận kí túc xá trường bên Mỹ sau đó lại về nước chăm sóc cha. Suy cho cùng, cha anh vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn,

Sauk hi Cố Tam Nhi về Mỹ liền bắt đầu vào guồng quay công việc, mỗi ngày đều làm việc khoảng mười mấy tiếng trở lên. Đây là chương trình huấn luyện của thấy Edward dành cho cô.

Ban ngày ở Mỹ là ban đêm ở Trung Quốc, Cố Tam Nhi cả ngày bận rộn ở trường, tối về lên giường là ngủ ngay. Rất ít thời gian gửi tin nhắn cho Nam Lịch Viễn, có lúc anh nhắn tin cho cô, phải rất lâu sau cô mới nhắn lại. Nửa đêm gửi, đến sáng hôm sau cô mới nhìn thấy, rồi đi ăn sáng, xong lại quên mất.

Hôm đó, Cố Tam Nhi đang ở trong phòng chế tác một viên đá gọi là “Mắt mèo”.

Đây là bài tập mà thầy Edward ra cho cô, muốn kiểm tra linh cảm và năng lực chế tác của cô như thế nào.

Thầy Edward vẫn theo sát cô, ông đã sáu bảy mươi tuổi rồi nhưng vẫn đứng nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi rất lâu.

Cố Tam Nhi thỉnh thoảng ngẩng đầu, thấy trên mặt thầy mồ hôi nhễ nhại.

Cố Tam Nhi rất rõ, thầy vì muốn mình thành tài nên mới vất vả như vậy, trong lòng cảm thấy rất áy náy, liền quyết tâm nhất định phải làm tốt.

Đề bài này, Cố Tam Nhi làm hết năm ngày.

Thầy Adward sau khi dùng kính lúp xem kĩ, liền nói: “Rất tốt!”

Cố Tam Nhi hai tay để ở phía sau, cúi đầu cười một cái.

“Học trò trước của thầy cũng người Hoa, thầy cũng hài lòng lắm, vốn dĩ nghĩ rằng đó là đệ tử cuối cùng của mình rồi. Đến khi nhìn thấy con, thầy lại thay đổi chủ ý rồi. Con và cậu ấy đều ưu tú như nhau/ Tuổi đời còn dài lắm, sau này muốn nhận đệ tử xem ra cũng không được rồi.” Thầy Edward nói.

“Một học trò người Hoa khác của thầy? chưa nghe thầy nhắc đến bao giờ, ai vậy ạ?” Cố TamNhi hỏi.

“Diệp”

“Diệp gì ạ?

“Maochenye!” Thầy edward trả lời.

Cố Tam Nhi ngẩn người. Anh ta là sư huynh của mình?

Hèn gì anh ta thường đến tìm thầy Edward, thầy Edward hình như cũng rất đắc ý khi nhìn trúng môn sinh này.

“Lúc thi đấu, nó cũng đi. Nó là ban giáo khảo. Tin tưởng con sau này cũng sẽ không thua kém gì cậu ấy.” Thầy Edward nói, rất tự hào về thành quả của mình.

Cố Tam Nhi ngẫm nghĩ rất lâu, nói: “Thầy Edward, sau này con muốn về châu bảo Nam Đồng làm, đây là công ty của con.”

“Đương nhiên cũng tốt. Chồng con rất giỏi về mặt quản lý nhân tài, nhưng về mặt châu báu này không phải là điểm mạnh của cậu ấy. Đây chẳng qua là cậu ấy thuận tay thu mua lại mà thôi. Cho nên chuyện tương lại thì để tương lai nói đi.” Thầy còn nói thêm: “Đời người dài như vậy,ai biết sẽ còn xảy ra chuyện gì?”

Cố Tam Nhi không nói gì, ngầm xác nhận.

Lúc ở Havard, cô không nghĩ mình sẽ đi Giang Thành học đại học. Lúc ở Hải Thành lại không ngờ sẽ rơi vào cái bẫy lớn do cha cô thiết kế, sau đó lại càng không ngờ tình tiết kịch tính khi cô đến học học viện thiết kế Parsons, làm đệ tử cuối cùng của thầy Edward đi tham dự giải thi đấu thiết kế đá quý.

Đời người, vẫn luôn có nhiều chuyện không ngờ đến như thế.

Ngày mười lăm tháng một, Cố Niệm Đồng theo sự sắp xếp của thầy lên đường đi Roma.

May mắn, lần này cô không đi cùng một chuyến với Diệp Mậu Sâm.

Cố Tam Nhi ở trên máy bay, ngoài ngủ ra chỉ còn biết ngủ, chuẩn bị tốt tinh thần.

Lúc đến khách sạn, cô lại bắt đầu ngủ.

Thầy Edward tuổi đã lớn,nên không có đi cùng với Cố Niệm Đồng.

Cố Niệm Đồng ngủ suốt cả một buổi chiều, đến tối, cô xuống nhà hang ăn tối. Nhìn thấy một bóng hình thân thuộc, cô ngẩn người.

Người nọ dường như có tâm ý tương thong với Cố Tam Nhi, liền quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.