Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 396: Chương 396: Chương 387




Chỉ vì bốn chữ “Kim đồng ngọc nữ” này, Nam Lịch Viễn lại lần nữa từ Giang Thành quay lại Mỹ.

Bởi vì Cố Niệm Đồng sau khi kết thúc cuộc thi ở Ý xong sẽ quay lại trường nghỉ ngơi một thời gian, cho nên Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng sẽ có một thời gian bên nhau ở Mỹ.

Không may, Sau khi Nam Lịch Viễn đến Mỹ, Kiều Kiều cũng sắp đến đây.

Mặc dù Cố Niệm Đồng đi qua Roma, ý nhưng tổng cộng đi có hai mươi ngày thôi, trưởng ở quốc nội vẫn đang nghỉ đông, nên Kiều Kiều đến Mỹ chơi cũng là chuyện bình thường.

Nói chung là đi du lịch, nên Kiều Kiều chọn người quen thuộc biết đường, đó chính là Cố Tam Nhi. Cô biết chồng Cố Tam Nhi mua cho cô ấy một ngôi nhà ở Mỹ. Nơi đó cực đăt, đâu có thể ai cũng vào ở được? Với lại còn có thể cùng Tam Nhi ôn lại chuyện cũ.

Diện tích căn phòng Nam Lịch Viễn mua không lớn, nhưng rất rõ ràng là nơi ở cho cặp vợ chồng ở. Bởi vì lầu trên căn bản không có tường, nên mỗi lần Cố Tam Nhi đều có thể nghe thấy Nam Lịch Viễn đang nấu ăn trong bếp ở dưới lầu, lầu trên là một căn phòng dạng mở.

Cho nên nếu như Kiều Kiều đến, Nam Lịch Viễn ở trong nhà sẽ không tiện lắm.

Nói cách khác, trong nhà này chỉ chứa được một trong hai người đó mà thôi.

Cố Tam Nhi lâu rồi không gặp Kiều Kiều, với lại, người ta vì mình mà đến, vì sắc quên bạn, Cố Tam Nhi thật sự không làm được. Vì vậy chỉ có thể cầu Nam Lịch Viễn ra sống ở ngoài.

“Ông xã, Kiều Kiều sắp đến rồi, anh có thể ở khách sạn vài ngày không?” Cô đứng trước mặt Nam Lịch Viễn, nhẹ nhàng túm lấy cổ áo anh, nũng nịu nói.

“Bạn tốt của em đến, liền kêu anh đi khỏi vậy sao?” Trong mắt Nam Lịch Viễn không vui, “Đừng quên, anh cũng từ nhà bay qua đây để ở cùng em đó.”

“Xin anh mà, vài ngày thôi! Sau đó anh lại về lại”. Cố Tam Nhi đặc biết khẩn thiết, “Được không anh?”

“Bồi thường anh thế nào đây?”

“Anh muốn bồi thường thế nào thì bồi thường thế ấy, cần người hay cần vật, em đều giao ra hết!”

Nam Lịch Viễn không nói gì, ra ngoài tìm một khách sạn, vừa may cũng gần địa chỉ lựa chọn công ty, khách sạn này khá gần với địa chỉ mới.

Người của tập đoàn Lịch Viễn đến đón Kiều Kiều, trực tiếp đưa cô đến nhà Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi hôm nay không có tiết, nói sẽ đưa Kiều Kiều đi ăn đồ ngon, sau đó hai người lại đi một số cảnh điểm nổi tiếng dạo một vòng.

Kiều Kiều nhìn thấy trong nhà Tam Nhi có một số thứ xem mấy cũng không đủ: “Uầy, Tam Nhi, chồng cậu mua căn phòng này thật không tệ nha. Ông chồng tuyệt vời! Nhưng ba người cùng ở đây có tiện không? Tớ ở đây thay quần áo, chồng cậu ở đối diện liền có thể nhìn thấy rồi.”

“Tối nay tớ đẩy anh ấy ra khách sạn ở rồi. Nơi này là của chúng ta.” Tam Nhi nói.

“Haha, Nam tổng bây giờ bị vợ quản nghiêm đến thế rồi sao? Nhưng mà sau khi cậu đi, tiệm sữa bắp cũng đóng cửa luôn rồi, tức chết tớ.” Kiều Kiều rất mệt, bỏ hành lý xuống lên nằm bẹp lên sô pha.

“Tiệm đó anh ấy mở, tớ đi rồi, đương nhiên cũng đóng cửa thôi.” Cố Tam Nhi thay áo quần, chuẩn bị đưa Kiều Kiều đi chơi.

“Ai cơ? Chồng cậu á? Anh ấy tốt với cậu quá rồi!”

Cố Tam Nhi mặc xong áo quần, trái xem phải nhìn, “Cũng tạm, anh ấy còn định mở chi nhánh công ty ở Mỹ.”

Kiều Kiều sao lại có cảm giác Cố Tam Nhi như đang nói một chuyện cực kì hiển nhiên, cực kì bình thường, còn sắp mở công ty ở Mỹ nữa chứ.

Sao không mở lên sao Hỏa luôn đi?

Cố Tam Nhi dẫn Kiều Kiều đi đến một nhà hang rất nổi tiếng ăn cơm. Cô xưa nay mời khách cực kì hào phóng.

Hai người vừa ngồi xuống, sau lưng truyền đến một câu: “Đây là lần cuối cùng, lần gặp mặt sau, tôi không đến nữa!”

Cố Tam Nhi ngẩn ra, âm thanh này là của Diệp Mậu Sâm, anh ta đến xem mắt ư?

“Mẹ giới thiệu cho con biết bao nhiêu cô gái, cô nào cũng không lọt vào mắt con, mẹ phải làm sao đây hả?” Giọng một phụ nữ trung niên truyền tới.

“Mẹ, con có người trong lòng rồi!”

Mặt Cố Tam Nhi bất chợt đỏ lên, cô thì thầm nói với Kiều Kiều, “Hôm nay ra cửa quên xem ngày, ngồi đây rất xui xẻo. Đi thôi!”

Lúc kéo Kiều Kiều đứng dậy, phía sau truyền đến một giọng nói: “Tam Nhi?”

Anh ta nhìn thấy mình rồi? Cố Tam Nhi không phản ứng.

Cô và Kiều Kiều đi tìm một nhà hang khác ăn cơm, sau đó di dạo cả nửa ngày, tin nhắn của Nam Lịch Viễn cũng không kịp thời hồi âm, trả lời cũng cực kì chậm.

Lúc về nhà,cũng hơn bảy giờ tối rồi.

Cố Tam Nhi vừa mệt vừa buồn ngủ, tắm xong liền lên giường ngay.

Cô không ngủ cùng giường với Kiều Kiều, mà để Kiểu Kiểu ngủ ở giường của Miêu Doanh Cửu hay đến ở.

“Tam Nhi, tớ dám cá, chồng cậu tối nay cũng sẽ về lại đây.” Kiều Kiều nói.

Tam Nhi vừa mới tắm xong, đang ngồi trên giường sấy tóc.

“Anh ấy đã biết cậu đến rồi, còn đến làm gì chứ?” Cố Tam Nhi như có như không lật xem sách.

“Không biết. Trực giác, nói chung cảm giác tối nay anh ta sẽ đến. Không yên tâm cậu? Hay đã ở Mỹ rồi còn không được ở chung với nhau nên không cam lòng?”Kiều Kiều nằm trên giường, vẫn duy trì động tác giống như Tam Nhi.

“Vậy cược đi! Một ngàn đồng nhân dân tệ. Anh ấy về, tớ thua cậu. Anh ấy không về, cậu thua tớ. Tính đến trước khi chúng ta ngủ nhé.” Cố Tam Nhi nghĩ, trở về ư? Làm sao có thể? Rõ ràng đã biết Kiều Kiều đang ở trong nhà rồi, anh trở lại sẽ không tiện lắm. Với lại khách sạn đã đặt rồi, năm sao cao cấp, thoải mái cực kì.

Kiều Kiều có chút không để ý, vẫn đang đợi.

Cố Tam Nhi vẫn đang xem sách.

Khoảng lúc hơn tám giờ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Kiều Kiều ánh mắt vui vẻ liếc Tam Nhi, “Thua rồi,thua rồi, chuẩn bị tiền đi!”

Cố Tam Nhi rất ấm ức, căn nhà này trừ anh với cô ra, không ai có chìa khóa.

Cố Tam Nhi ngẩng đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên là anh ấy trở về, tây trang cầm trong tay, ngẩng đầu nhìn Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi nghĩ đến tiền trong tay tự nhiên mất đi, có chút tức giận, cao giọng nói một câu: “Aiya, sao anh lại về chứ?”

“Không muốn anh về sao?” Anh hỏi, “Về xem hai người bọn em thế nào rồi. Còn có, sáng mai có ăn sáng không? Có cần anh nấu cho bọn em ăn không?”

“Không ăn! Không cần anh nấu cho bọn em ăn! Hứ!” Cố Tam Nhi nằm lên giường.

Nam Lịch Viễn sao lại không nghĩ tới, anh về một chuyến mà lại khiến cho cô ấy không vui đến như vậy?

Anh lại càng không thể lên lầu, bởi vì sau bức rèm chính là Kiều Kiều.

“Thật sự là không hy vọng chồng em trở về như vậy sao?” Anh hỏi.

“Đúng!” Cố Tam Nhi cứng đầu đáp.

Ngược lại Kiều Kiều lúc Nam Lịch Viễn trở về, liền vui vẻ đưa hai ngón tay biểu tượng chiến thắng, bởi vì một ngàn đồng này chưa tới hai mươi phút đã kiếm được, thật dễ dàng.

“Nếu đã không thích như vậy, thì anh đi đây!” Nói xong, anh liền rời đi.

Mặc dù biết Cố Tam Nhi tính tình còn trẻ con, nhưng anh vẫn không vui.

Đi đến cửa, bỗng nghe tiếng nói từ trên lầu xuống, “Đưa tiền! Đưa tiền! Một ngàn đồng!”

“Gửi lì xì wechat cho cậu!”

Cố Tam Nhi còn nói một câu, “Tớ là ai chứ! Thua một ngàn đồng!” Sau đó gửi một ngàn qua cho Kiều Kiều.

“Đi ngủ!” Ngữ khí tức giận nói.

Mấy ngày nay, Cố Tam Nhi không gặp qua Nam Lịch Viễn. Cô bận rộn với Kiều Kiều, có lúc lại phải đi học, tối mới về nhà. Nam Lịch Viễn đi xem văn phòng công ty mới, mua một tầng lầu không thành vấn đề, nhưng mua mấy tầng thì vẫn còn đang thương lượng.

Cố Tam Nhi rất ít nhắn tin cho anh, xem ra không vui vẻ gì lắm.

Kiều Kiều ở Mỹ chơi năm ngày, cuối cùng cũng về nước, Nam Lịch Viễn cũng liền dọn về nhà.

Người ở Mỹ, lại sống ở khách sạn, anh cực kì không cam lòng, huống hồ, tối đó thái độ của Cố Tam Nhi đối với anh thật không được.

Vừa vào đến cửa, anh liền ôm lấy éo cô kéo đến hỏi: “Rốt cuộc là sao? Có bạn quên chồng hả?”

“Anh hại em thua một ngàn đồng! Hứ!” Cố Tam Nghi quay đầu quay một bên.

“Cho nên, trong mắt em, chồng em không bằng một ngàn đồng có phải không?” Nam Lịch Viễn nhíu máy.

Rõ ràng biết là cô ấy chỉ vui đùa, tất cả tiền của cô đều là anh đưa cho. Nhưng cô làm như vậy, tổn thương anh.

Cố Tam Nhi nhìn lên trời, lơ là lời anh nói.

Đột nhiên cô nổi lên hứng thú, “Tối nay anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ăn.”

Bởi vì mấy ngày nay Kiều Kiều có dạy cô làm món trứng cà chua, nên cô muốn trổ tài ngoan ngoãn trước mặt Nam Lịch Viễn.

“Mấy ngày không gặp, biết nấu món trứng cà chua rồi?” Nam Lịch Viễn nhíu mày hỏi cô.

“Ừm, anh đợi chút nhé.” Cố Tam Nhi đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.

Nam Lịch Viễn lấy bản vẽ ra, tiếp tục ngồi ở trên sô pha vẽ hình nhưng không tập trung được, trong lòng anh nghĩ, một người đến trứng chiên còn không biết nấu thì nấu trứng cà chua kiểu sao đây?

Qua một lúc sau, Cố Tam Nhi bê một đĩa trứng cà chua đến trước mặt Nam Lịch Viễn, mời anh đánh giá.

Nam Lịch Viễn trước khi thử, Cố Tam Nhi cầm điện thoại lên chụp một tấm, gửi lên trên dòng thời gian, chế độ công khai.

Cô không post lên hội đá quý mà post lên hội tập đoàn Nam Đồng, suy cho cùng thì người trong hội đá quý Nam Đồng đều quen biết cô.

Lần đầu tiên nấu ăn mà, một lúc sau, xuất hiện bình luận của Cố Minh Thành: Tam Nhi biết nấu ăn ư?

Trong hội, Cố Tam Nhi vẫn chưa kịp nói gì, tiểu Thái tỷ đã bắt đầu đánh giá: Phu nhân tự mình nấu sao?Nấu cho tổng tài? Cũng có hình có dạng đó.

Nhìn thấy Thái Thái bình luận, người trong hội cũng bắt đầu bình luận, đều là những lời lẽ tốt đẹp.

Cố Tam Nhi thật sự rất vui!

Nam Lịch Viễn bắt đầu ăn, Cố Tam Nhi lén chụp một bức hình anh đang ăn, lại gửi lên trong hội: Xem, tổng tài mọi người lúc ăn cũng thật đẹp trai!

Người phía dưới nhìn thấy nhà của tổng tài đều lên hình rồ, không dám tùy tiện bình luận nữa, đều không ai nói gì. Khiến cho Cố Tam Nhi mất hứng rất nhiều.

Rất lâu sau, Thái Thái mới bình luận: “|Nam tổng, mùi vị thế nào?”

Nam Lịch Viễn ăn xong, vẫn chưa nhìn thấy gì, Cố Tam Nhi đã nhảy vào trả lời: “Ngon đến mức không có thời gian nhìn điện thoại!”

Nam Lịch Viễn sau khi ăn vài miếng, mới cầm điện thoại lên xem. Lúc nãy điện thoại kêu liên tục, ồn đến mức không yên, anh trả lời tiếu Thái: Hỏi xem Nam phu nhân khi nào thì nấu canh tương cá cho tôi ăn?

Tiểu Thái không nói gì, hai cái người này, quăng một đống ân ân ái ái trong hội như vậy sao? Rõ ràng đang ở bên nhau, không trực tiếp nói, lại bắt cô xa cách trùng dương thế này đi chuyển lời. Cô trả lời lại một câu: Nam tổng, ngài thật quá đáng.

Cố Tam Nhi nhìn thấy điện thoại, cô để lại bình luận dưới câu của Nam Lịch Viễn: Anh nghĩ cũng quá hay rồi. Sáng sớm mai lại tiếp tục nấu đồ ăn sáng!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.