Diệp Mậu Thân ngẩng đầu nhìn Tam Nhi một chút.
“ Trong mắt em, tôi là con người như thế sao?” tiếp đó cúi đầu xuống tiếp tục làm trang sức.
Cố Tam Nhi nhìn trên tay anh ta vẫn đeo chiếc nhẫn mình làm cho Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng tức giận không đánh liền nói ra “Lấy nhẫn của tôi, không trả lại cho tôi, tôi cũng không nhìn ra nhân phẩm của anh tốt chỗ nào! Không biết xấu hổ.”
Tiếp đó Cố Tam Nhi quay đầu, tiếp tục làm trang sức.
Giáo sư Eward tiến vào phòng thực hành, giao cho Cố Tam Nhi và Diệp Mậu Thân một chồng tài liệu. “ Đây là tác phẩm tham gia cuộc thi, thầy thiết kế xong rồi, nếu hai trò có cái gì cần bổ sung, hoan nghênh! Nếu không có ý kiến gì khác, thì bắt đầu làm.” Cố Tam Nhi nhìn bản thiết kế.
Chiếc dây truyền này vừa đơn giản thuần khiết, lại phóng khuáng, phù hợp với thẩm mỹ của xã hội thượng lưu.
Cô đặt bản thiết kế lên bàn thực hành của Diệp Mậu Thân, Diệp Mậu Thân lại thảo luận với giáo sư, âm thanh tương đối nhỏ, có điều Cố Tam Nhi nghe ra, chắc là do vấn đề dùng vật liệu.
Bởi vì chiếc dây chuyền này là việc Cố Niệm Đồng và Diệp Mậu Thân cùng nhau tham gia cuộc thi,cho nên giao sư Eward để cho hai người cùng làm trên một chiếc bàn thực hành.
Lúc làm trang sức tay Diệp Mậu Thân không cẩn thận chạm vào tay Cố Tam Nhi một chút, Cố Tam Nhi dường như tránh như tránh ôn dịch vậy.
Diệp Mậu Thân lại nhìn Cố Tam Nhi một chút.
“ Có phải là ngoài Nam Lịch Viễn ra, người đàn ông khác động vào em, em đều như thế? Diệp Mậu Thân ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tam Nhi mang ý sâu sắc nói một câu.
Cố Tam Nhi gật gật đầu, “ Về cơ bản!”
Diệp Mậu Thân không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm trang sức.
Hôm nay về đến nhà, Nam Lịch Viễn đã về từ sớm rồi, Cố Tam Nhi hỏi anh sự việc lần trước mất điện, rốt cuộc là sao rồi?.
Ngoài ý muốn, anh đã cùng công ty bảo hiểm tính toán bồi thường rồi!” Nam Lịch Viễn treo quần áo lên, liền nói.
“ Vậy cũng tốt, em hôm nay đã cảnh cáo tiểu nam sinh đó rồi, anh ta nếu như là động tay động chân, để anh ta cẩn thận một chút.” Cố Tam Nhi dơ lên nắm đấm lên.
Tiểu nam sinh nào?Nam Lịch Viễn ngồi trên sofa, tay vẫn luôn xoa cầm.
“ Diệp Mậu Thân đó, hôm nay anh ta còn muốn nhân cơ hội chạm vào tay em” Cố Tam Nhi khuôn mặt tức giận dáng vẻ đặc biệt tức tối.
Tay Nam Lịch Viễn xoa cằm, ánh mắt như có thần nhìn Cố Tam Nhi.
“ Sao? Những người con trai khác trong mắt em đều là tiểu nam sinh sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.
“ ừm, vừa ấu trĩ, không thành thục, những việc làm của anh ta làm đơn giản là vắt mũi chưa sạch ”Cố Tam Nhi lại ngồi lên đùi Nam Lịch Viễn “ Không có ai có thể so sánh được với chú Nam của em”
Lại bắt đầu hôn Chú Nam của cô.
Hầu như từ việc uống rượu lần trước, Nam Lịch Viễn phát hiện ra một vấn đề, dường như Cố Tam Nhi bây giờ đang trong thời kỳ phản nghịch, anh không cho cô làm những việc này, cô vẫn cứ làm.
Nếu đã như vậy, anh cảm thấy rất nhiều sự việc không bằng để mặc tự nhiên.
Cô và Diệp Mậu Thân cả ngày tiếp xúc, anh ta ngày ngày đi theo trường phái không hiện thực, lấp đầy những cái khác không bằng thuận theo.
Từ lúc lần trước sau khi Cố Tam Nhi và anh nói về chuyện chiếc nhẫn, Nam Lịch Viễn cảm thấy, lần này có thể cược một ván.
“ Dù sao cũng là tổng tài của olive, tiếp xúc nhiều một chút, có nhiều giúp đỡ đối với sự nghiệp của em” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi đặc biệt ngạc nhiên nhìn Nam Lịch Viễn, hồi lâu mới lên tiếng, “ Chú Nam không yêu Tam Nhi sao?”
Nam Lịch Viễn gõ dầu Cố Tam Nhi, “ Giao tiếp qua lại bình thường, anh không quản lý nhiều như thế!”
“ Vậy anh ý theo đuổi Tam Nhi, anh ta là tình địch của Chú Nam, Chú Nam dều sẽ không ghen sao?” Cố Tam Nhi đặc biệt mặc cảm, dường như chú Nam từ trước đến nay chưa bao giờ ghen vì cô.
Nam Lịch Viễn cười, “ Chồng em không phải tiểu nam sinh.”
Cố Tam Nhi cảm thấy bản thân có chút giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, rất tủi thân.
Không ghen, còn tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Mậu Thân.
Anh để cho cô tiếp xúc với Diệp Mậu Thân cô cứ không tiếp xúc đó.
Tức chết anh đi!
Nam Lịch Viễn đứng dậy, muốn đi tắm.
Cố Tam Nhi từ đằng sau bắt lấy cánh tay anh, lắc lắc, lại gọi một câu, “ Chú Nam”
Ánh mắt rất tủi thân nhìn Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn cũng nhìn cô, “ Vậy em là muốn để anh quản, hay là không muốn để anh quản?”
Cố Tam Nhi lập liền ôm Nam Lịch Viễn từ phía sau, “ oa” khóc ầm lên, “ Chú Nam từ lúc Tam Nhi 19 tuổi chúng ta liền ở bên nhau, nếu có một ngày chú Nam không quản Tam Nhi nữa, Tam Nhi sẽ như con chó mất nhà!”
“ Sao nói vậy” Cố Tam Nhi xoa đầu cô.
Nam Lịch Viễn cũng cảm thấy, Cố Tam Nhi từ 19 tuổi đã ở bên anh, cô ỷ lại vào anh, không rời xa anh, đây đều là việc bình thường.
Cho nên, sau năm ngày đó, lúc giáo sư Eward để Cố Tam Nhi và Diệp Mậu Thân đi Oasington, phản ứng của Nam Lịch Viễn là: Anh không đi.
Cố Tam Nhi tức đến giậm chân, trước đây những lúc này, anh đều đi cùng cô.
Trên đường đi, cô đều không có thái độ tốt với Diệp Mậu Thân, không để ý Diệp Mậu Thân.
Cô cho rằng đều do Diệp Mậu Thân giở trò, cho nên Chú Nam mới không đi cùng cô.
Trên máy bay, cô còn đặc biệt đổi chỗ, không ngồi chỗ sát bên Diệp Mậu Thân, đỡ phải nói chuyện với anh ta.
Bước cờ này là bước Nam Lịch Viễn đi rất hiểm.
Hiểm ở chỗ nào, bản thân anh tự biết, Diệp Mậu Thân là một thanh niên đầy hứa hẹn, có triển vọng, danh tiếng tại quốc tế cũng không hề kém lợi hại so với Cố Tam Nhi, hơn nữa con người này cực có lòng dạ, anh ta có thể chờ đợi, không hấp tấp vội vàng giống như những người trẻ bình thường.
Đích xác, trong trận chiến này Nam Lịch Viễn luôn cậy vào thân phận “ Chồng” của mình.
Hành tung của Cố Tam Nhi anh đều biết.
Bởi vì Cố Tam Nhi vẫn luôn gửi tin nhắn cho anh, dường như muốn khiến Nam Lịch Viễn tức giận: Cho anh không ghen này!
Tại Oasington, đoàn đội của giáo sư Eward lại đạt được giải nhất.
Giấy chứng nhận viết tên của leonye và niantonggu.
Diệp Mậu Thân nhìn giấy chứng nhận này, đây là lần đầu tiên, Tên anh và Cố Niệm Đồng viết cùng nhau.
Lần này, Danh tiếng của Cố Niệm Đồng trên thị trường quốc tế lại lần nữa bị Diệp Mậu Thân dâng cao không ít, Cố Niệm Đồng đang đợi một thời cơ, chỉ cần một thời cơ đến, cô liền có thể phá tan bầu trời.
Newyork và Oasington đều không xa, ít ra không cần phải xuất ngoại.
Tối nay và thêm một tối nữa, Cố Niệm Đồng và Diệp Mậu Thân có thể về Newyork rồi.
Trăm tính ngàn tính không ngờ, Cố Niệm Đồng tối nay bị ốm rồi – sốt cao.
Cô là kiểu người trước nay rất ít khi ốm.
Cô một mình nằm trên giường khách sạn, đã hôn mê rồi mà không có người biết.
Diệp Mậu Thân gõ cửa phòng cô, vốn dĩ muốn đổi lại giải thưởng và giấy chứng nhận đoạt giải.
Lúc phát giả, ban đánh giá đưa giấy chứng nhận đoạt giải cho Cố Niệm Đồng rồi, Cố Niệm Đồng cũng tự nhiên cầm luôn.
Diệp Mậu Thân muốn được giữ giấy chứng nhận viết tên leonye và niantonggu.
Lúc phát thưởng, ban đánh giá đưa cho Cố Niệm Đồng, giải thưởng đưa cho Diệp Mậu Thân, Diệp Mậu Thân muốn lấy lại giấy chứng nhận.
Gõ cửa, không ai trả lời.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Mậu Thân là cô đang tắm, anh đợi một lát rồi lại đến.
Nhưng lập tức liền nghĩ đến, Cố Niệm Đồng đến người đàn ông khác động một chút đều như nữ sinh tránh ôn thần vậy, saolú tắm sẽ mở cửa được?
Anh đứng ở cửa, mở cửa phòng Cố Niệm Đồng, Cố Niệm Đồng nằm trên giường, thân hình không dộng đậy, đập vào mắt anh.
Dù sao cũng là xuất thân con nhà y học, Diệp Mậu Thân trực giác cô ốm rồi.
Anh đi vào căn phòng của Cố Niệm Đồng, vừa sờ trán cô liền biết cô sốt rồi.
Anh gọi điện thoại cho mẹ anh, để mẹ anh nhất định phải mang thuốc giảm sốt đến.
“ Leon, từ Newyork đến Oasington, rất xa đó, là con ốm sao?” Mẹ anh hỏi anh.
“ Con không cần biết! con không tin thuốc ở bên ngoài! Con cho mẹ một tiếng đồng hồ.” Diệp Mậu Thân nói.
Diệp phu nhân nói một câu, “ Được rồi. Mẹ bây giờ lái xe đi đưa cho con, nói vị trí của con cho mẹ!”
Diệp Mậu Thân gửi định vị vị trí của mình.
Sau đó, anh vò khăn mặt cho Cố Tam Nhi, lau trán của cô, lau tay của cô.
Cố Tam Nhi đương nhiên sốt hồ đồ rồi, miệng luôn gọi, “ Chú Nam” “ Lịch Viễn, Tam Nhi rất khó chịu”
Diệp Mậu Thân cắn răng, tiếp tục làm việc anh nên làm.
Trên tay anh vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đó của Cố Tam Nhi làm.
Cố Tam Nhi muốn sao, anh đều khẳng định có thể hái xuống.
Bất chấp đạo lý.
Mẹ của Diệp Mậu Thân sau một tiếng đến khách sạn.
Bà đứng ở đầu giường của Cố Tam Nhi hỏi một câu, “ Đây là cô gái con vừa lòng? Vì cô ấy không đi xem mắt sao?”
“ừm”
“ Cô ấy lai lịch sao?”
“ cô ba Cố gia ở Hải Thành”
“Cô ba Cố gia Hải Thành?” Mẹ nhớ không phải cô ý kết hôn rồi sao? Gả cho Nam gia ở phương bắc, đừng để ý đến cô gái đã kết hôn! Không đạo đức” Diệp mẹ vẫn luôn đứng ở đầu giường nhìn Diệp Mậu Thân đút thuốc cho Cố Tam Nhi, cho cô uống thuốc.
“ Việc này mẹ đừng quản! Con chính là muốn cướp cô ấy về, con trai của người từ trước tới nay cũng không để trong lòng những thứ truyền thống đạo đức đó, càng không sợ đắc tội với người khác!” Diệp Mậu Thân nói một câu
“ Mẹ khuyên con, vẫn là đừng đắc tội với Nam gia, hơn nữa cuộc hôn nhân này, mẹ nghe nói người lớn bên Cố Gia cũng vô cùng đồng ý, Con đắc tội với cả hai nhà Cố gia và Nam gia, cẩn thận chút.” Mẹ Diệp trước sau vẫn ôm hai cánh tay, đứng ở đầu giường.
Cố Tam Nhi uống xong thuốc, đại khái uống thuôc đông y thì nhất định sẽ đắng, cô lập tức nôn ra, nôn lên người Diệp Mậu Thân, những thuốc này là do mẹ Diệp sắc ở nhà, trực tiếp dùng bình giữ nhiệt mang đến.
Diệp Mậu Thân một lời không nói,
Cho đến lúc Cố Tam Nhi ngủ một lát, tình hình ổn định chút, anh mới trở về phòng của mình.
Cố Tam Nhi bởi vì uống thuốc, ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại rất muộn, nhìn thấy trên đầu giường có đơn thuốc, cô rất buồn bực, nhìn khắp nơi, trong phòng vẫn không hề có ai, rốt cuộc là ai đã vào phòng của cô?
Cố Tam Nhi nhớ vé máy bay là một giờ chiều, cô vội vàng thu dọn đồ đạc.
Diệp Mậu Thần nói anh ta ở phòng khách chờ Cố Tam Nhi, cô liền đi xuống.
Trong phòng khách, thân hình Diệp Mậu Thân rất cao lớn, đứng ở chỗ đó như bức bích họa trên tường.
Nhìn thấy Cố Tam Nhi đi xuống, anh hỏi cô một câu “ đã tỉnh rồi?”
“ ừm, đầu tôi rất đau. Không biết hôm qua làm sao nữa!” Cố Tam Nhi nói một câu.
Diệp Mậu Thân không nói gì.
Hai người xuống máy bay.
Nam Lịch Viễn đợi Cố Tam Nhi ở sân bay.
Xuống máy bay Cố Tam Nhìn liền tiến lên phía trước, ôm chú Nam rồi hôn trụ anh, cười nói “ Chú Nam, Tam Nhi nhớ anh, cảm giác như một đời không nhìn thấy rồi!”
Lúc đó liền nhìn thấy Diệp Mậu Thân kéo hành ký đi qua bên cạnh Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn, mặt không có biểu cảm gì.
Lúc hôn nhau, Nam Lịch Viễn ngửi thấy vị thuốc đắng trong miệng Cố Tam Nhi, hỏi một câu, “ Sao rồi, uống thuốc Bắc sao?”
“ Không có, Chú Nam sao hỏi vậy?” Cố Tam Nhi thấy rất kỳ lạ