“Cậu đến bạn trai tương lai cũng chưa có, ở đâu mà có mẹ chồng tương lai?” Thẩm Dương hỏi.
“Có mục tiêu rồi đó. Lần này người này, tớ đặc biệt thích!” Miêu Doanh Cửu vừa lái xe, vừa nói.
Khi đến khách sạn Hải Thành, là năm giờ chiều, vẫn còn sớm.
Thẩm Đương mang quà đến cho cô ta, toàn là mỹ phẩm còn có quần áo, đương nhiên, đều là hàng hiệu.
“Đúng lúc tớ chưa chuẩn bị quà, vậy tớ mượn hoa dâng phật, cám ơn nha!” Miêu Doanh Cửu không hề khách sáo, mang theo quà thì đi.
Cô ta biết biệt thự giữa eo núi của Cố gia.
Trong nhà chỉ có Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, dì giúp việc đang bận rộn trong nhà bếp.
Dì giúp việc đã chưng yến cho Miêu Doanh Cửu, còn xào rất nhiều món, xem như buổi tiệc trong nhà vậy.
Những đứa con không có ở đây, Cố Minh Thành không hề cảm thấy cô đơn.
Ông ta và Khương Thục Đồng - - Rất nhiều niềm vui.
Mỗi lần Khương Thục Đồng nhìn thấy Miêu Doanh Cửu, thì hai mắt phát sáng.
Trái lại là Cố Minh Thành không có cảm giác gì đối với Miêu Doanh Cửu, ông ta không hề cảm nhận ra được Miêu Doanh Cửu có điểm nào thu hút được đàn ông.
Cũng xinh đẹp, thân hình cũng tốt, chỉ là tia sáng hơi sáng nhoáng, không như Khương Thục Đồng, cũng không giống Tam Nhi, có điểm thu hút được đàn ông, vợ và con gái của ông ta, cũng có những tia sáng nhoáng, nhưng họ đều dịu dàng, đàn ông nhìn vào là thích.
Đại khái giống như câu nói đó vậy, người phụ nữ được các phụ nữ yêu thích, đều không được sự yêu thích của người đàn ông.
Mục đích mời Miêu Doanh cửu đến đây, Khương Thục Đồng cũng nói với ông ta, nhưng mà, ông ta không hề xác định Cố lão nhị sẽ để mắt đến cô ta.
Trong thời gian đó, Khương Thục Đồng nhận được cuộc gọi, do Cố Vi Hằng gọi đến, nói là đêm nay, anh ta phải tăng ca, phải họp, có thể không quay về ăn cơm.
Cuộc điện thoại này, Miêu Doanh Cửu cũng nghe thấy, có chút thất vọng, nhưng mà không hề biểu lộ ra.
Cô ta còn nói canh đêm nay rất ngọt đó, còn nói những mỹ phẩm này là người cùng kinh doanh tặng cho cô ta, đến gặp Khương Thục Đồng không biết nên mang theo quà gì, chỉ có thể mượn hoa dâng phật thôi.
“Sau này cơ hội đến đây còn nhiều, không cần cứ phải mang quà theo.” Đôi tay của Khương Thục Đồng chống trên bàn ăn, nhìn Miêu Doanh Cửu uống canh.
Vì sao bà ta và Tam Nhi không có sự mạnh mẽ vang dội, và khí chất nhấp nháy phát sáng đó?
Có thể Tam Nhi vẫn còn nhỏ.
Bà ta tự hỏi cả đời này cũng có như vậy!
......
Nam Lịch Viễn luôn bế Cố Tam Nhi từ trên xe vào đến nhà.
Trên đường, đôi mắt của Cố Tam Nhi luôn chăm chút nhìn vào anh ta, tình yêu nồng thắm đó không thể hoà tan.
“Chồng ơi, Tam Nhi rất yêu anh!” Câu nói này, Cố Tam Nhi nói rất ngọt ngào, cứ như ăn vào mật ông vậy.
Trước đó cô ta đến nổi một câu chồng ơi cũng ngại không dám nói ra, hiện nay, đôi mắt của cô ta luôn tràn đây sự ngọt ngào như mật ông.
Nam Lịch Viễn thừa nhận cơ thể của anh ta có phản ứng rồi, sau khi mở cửa, thì đặt Cố Tam Nhi lên giường.
Mấy ngày không gặp cô ta rồi!
Rất nhớ rất nhớ!
Biết được cậu nhỏ của anh ta đã chướng đầy bụng dưới của Cố Tam Nhi, hỏi cô ta, “Còn muốn nữa không?”
“Muốn!”
Anh ta cắn vào đôi tai của Cố Tam Nhi, hỏi cô ta, “Muốn cái gì?”
“Anh - - Còn có - -” Tay của Cố Tam Nhi chạm đến phía dưới, “Cậu nhỏ!”
Cố Tam Nhi không phải cố tình, cô ta thực sự rất muốn, đã lâu như vậy, cô ta thực sự đã không thể rời xa Nam Lịch Viễn rồi!
Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn, bắt đầu lấn sâu vào nhau, họ đã ở bên trong tình yêu nồng nàng.
......
Giờ đây Cố Vi Hằng đang ngồi trong phòng làm việc, mới xong cuộc họp với một tổ nhỏ, chuẩn bị mở rộng phạm vi kinh doanh của tập đoàn Minh Thành, đứng trên gốc độ của cha, là rất thoải mái, nhưng mà, dù sao cũng không phải là mục tiêu của anh ta.
“Cố tổng, chuyện đồng phục, bên công ty K&D đã nhận đơn hàng rồi, nhưng người phụ trách bên kia yêu cầu tăng giá, bởi vì công ty K&D xưa nay chỉ may những quần áo cao cấp, tôi đã ép họ nhận đơn hàng này đó.” Trợ lý Dương Liễu nói với Cố Vi Hằng.
“Cô cũng học được ‘Ép buộc’ Rồi sao?” Cố Vi Hằng đang Viết chữ, từ từ nói.
Dương Liễu cười một cái, “Tục ngử nói, cường tướng thủ hạ vô nhược binh đó! Cũng như Cố tổng nói qua vậy, có điều kiện cũng phải làm, không có điều kiện cũng phải nhận.”
“Được rồi. Những chuyện taưng giá không cần hỏi tôi, cô tự quyết định đi, tôi còn việc phải làm.” Cố Vi Hằng tiếp tục xem hồ sơ, xem tài liệu.
Anh ta gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, nói là sau khi họp xong, nếu như trong nhà còn cơm, giữ lại cho anh ta, lát nữa sau khi tan sở sẽ về nhà ăn.
Xem xong hồ sơ, đã sáu giờ chiều rồi.
Miêu Doanh Cửu vẫn còn ở nhà anh ta từ từ uống canh.
Cố Vi Hằng gọi điện thoại cho mẹ anh ta, Miêu Doanh Cửu cũng nghe thấy.
“Đúng rồi, mấy hôm trước có người từ Venezuela mang cho dì một chai rượu vang đỏ, có muốn thử không?” Khương Thục Đồng hỏi Miêu Doanh Cửu.
“Được đó! Nhưng còn phải lái xe đó!”
“Không sao, chuyện con lái xe, lát nữa nhờ Cố lão nhị đưa con về. Anh ta một lát nữa thì về nhà!” Khương Thục Đồng đang mượn cớ để kéo gần cự ly của Miêu Doanh cửu và Cố Vi Hằng.
Uống rượu chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
“À. Vậy tốt quá. Cám ơn dì, chú có uống không?” Miêu Doanh Cửu nhìn sang Cố Minh Thành luôn im lặng trên bàn ăn.
Không đúng đó, nghe lời đồn, trong Cố gia xưa nay do Cố Minh Thành quyết định, Khương Thục Đồng chỉ có phục tùng mà thôi.
Nhưng mà xem vào tình hình hôm nay, không giống đó.
Cố Vi Hằng đã quay về, trong tay đang cầm chìa khoá, sau khi để chìa khoá trên bàn, anh ta nhìn thấy Miêu Doanh Cửu.
Anh ta không nhớ rõ tên của cô gái này, nhưng mà, anh ta biết lần trước cô ta đã tặng cho anh ta một dây thắt lưng.
“Đến rồi sao?” Anh ta hỏi.
“Ừ. Cố nhị công tử, Cố tổng nhỏ anh có phải đã quên tên của tôi không? ” Miêu Doanh Cửu đứng bên bàn ăn hỏi.
Đôi tay của Cố Vi Hằng bỏ vào trong túi áo, cúi đầu xuống, anh ta thực sự đã quên mất.
“Cố nhị công tử, nhớ đó nhà, tôi họ Miêu, Miêu tộc chữ Miêu, doanh doanh một thủy gian chữ ‘Doanh’, ‘Cửu’ Là chữ số! Lần này không được quên đó!” Miêu Doanh Cừu cười và nói.
“Ừ.” Nói xong, thì Cố Vi Hằng lên lầu, bước vào phòng của mình.
Hôm nay anh ta thực sự rất mệt mõi.
Khương Thục Đồng cảm thấy vì sao Cố lão nhị đối với Miêu Doanh Cửu không có chút tình cảm vậy chứ?
Chẳng lẽ bà ta đã kéo sai dây tơ hồng rồi sao?
Tuy là Miêu Doanh Cửu chỉ uống một ly rượu, nhưng cũng không thể lái xe.
Thì Khương Thục Đồng lên lầu, muốn Cố lão nhị đưa Miệu Doanh Cửu về nhà.
Cố Vi Hằng không quen lái xe của người khác, hơn nữa, dùng xe của Miêu Doanh Cửu đưa cô ta về nhà, anh ta phải tự đón xe về.
Anh ta đã lấy chìa khoá xe của chiếc xe Land Rover, gọi Miêu Doanh Cửu lên xe.
Miêu Doanh Cửu cảm thấy, xe của mình đậu ở nhà anh ta, cũng tốt đó.
Đây có thể làm cái cớ đó.
Sau khi lên xe, Miêu Doanh Cửu ngửi được một mùi của hương thảo rosemary, không nồng, mùi nhẹ nhàng.
Nhưng cô ta xưa nay là người đi phía trước trong giới thời trang, mùi hương này, không giấu được cô ta.
Chính là nước hoa của Chanel.
Hơn nữa, Miêu Doanh Cửu khẳng định, mùi hương này không phải của Khương Thục Đồng, cũng không phải của Cố Tam Nhi, bởi vì hương thơm trên người họ đều tiếp cận với thiên nhiên, đây rõ ràng là mùi hương của nước hoa Chanel.
Có thể người bình thường không có khứu giác này của cô ta, cho nên không ngửi thấy.
“Chiếc xe này cũng tốt đó, do ai lái vậy?” Miêu Doanh Cửu nhìn vào mặt bên trái của Cố lão nhị.
Một bên mặt của Cố Vi Hằng thật là bảnh trai, cương nghị, lạnh lùng, thực sự rất giống Cố Minh Thành.
Tuyệt đối là đẳng cấp của nam thần.
“Chủ yếu tôi lái. Cha tôi thỉnh thoảng cũng có lái. Gần đây là tôi luôn lái đó!” Xưa nay Cố Vi Hằng nói chuyện đều đơn giản.
“Ồ!” Miêu Doanh Cửu giống như đột nhiên tỉnh ngộ vậy gật đầu một cái.
Trên người của Cố nhị công tử, ngoại trừ có một hơi thở lạnh lùng của người đàn ông, ngoài ra không còn mùi hương nào cả.
Cho nên, mùi hương thảo rosemary là của ai chứ?
Miêu Doanh Cửu chỉ thị Cố Vi Hằng đưa cô ta đến dưới nhà của bản thân, Cố Vi Hằng quay đầu xe rời đi.
Một suy nghĩ khiến trong lòng Miêu Doanh Cửu không thoái mái: Giống như Cố lão nhị có phụ nữ rồi!
Trên đường về Cố Vi Hằng luôn nghĩ về cái tên “Miêu Doanh Cửu”, có phải chính là “Tiểu Cửu của Miêu gia” Không?
Tâm tư của cô ta đối với mình, Cố Vi Hằng rất thấu hiểu.
Từ lúc tặng dây thắt lưng đã có thể nhận ra.
Có thể cô ta không biết xưa nay phụ nữ trong Cố gia hay tặng dây thắt lưng cho đàn ông, nhưng mà, người cô ta thông minh như vậy, sao có thể không dò thám trước chứ?
Về đến nhà, anh ta lấy điện thoại ra, xem lại tin nhắn của Miêu Gia Tiểu Cửu, ngoại trừ biết cô ta là phụ nữ, không còn gì khác.
Cố Vi Hằng thoát ra trò chơi cờ Vây này, không chơi nữa.
Sau khi Miêu Doanh Cửu về đến nhà, cũng mở ra điện thoại của bản thân.
Bình thường không việc gì làm, cô ta thích chơi cờ vây.
Cô ta cũng rất thích “Phong Quá Vô Hằng” đó, anh ta không nhiều lời, nhưng mà tài chơi cờ rất xuất sắc, luôn dẫn theo Miêu Doanh Cửu bước đi.
Bản thân tự có ma lực đó.
Nhưng mà, “Phong Quá Vô Hằng” luôn trên mạng đột nhiên biến mất.
Đi đâu rồi ta?
......
“Em thực sự cảm thấy Miêu Doanh Cửu và Cố lão nhị xứng đôi sao?” Cố Minh Thành hỏi Khương Thục Đồng.
“Rất xứng đó! Miêu Doanh Cửu đã sống ra bộ mặt mà đa số phụ nữ đều khát khao.”
“Có khi Cố lão nhị không thích thể loại như cô ta, làm việc quá mạnh mẽ tinh anh, quá bát diện linh lung. Anh cũng không thích!” Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa.
“Anh không thích sao? Bởi vì cô ta và em, còn có Tam Nhi không cùng thể loại! Anh không thích, thì em càng thích đó.” Khương Thục Đồng đắc ý nói.
Cố Minh Thành sâu sắc nhìn sang Khương Thục Đồng, “Khi nào em mới có thể trưởng thành hơi tí đây?”
“Người trưởng thành trong gia đình mình không phải đã có anh rồi sao?”
......
Sáng mai.
Dương Liễu mang theo tờ chi phiếu đã có chữ ký của phòng tài chính và tất cả size của đồng phục đến K&D, tìm Miêu Doanh Cửu xác nhận.
Bởi vì Miêu Doanh Cửu đã nói với trợ lý rồi, chuyện đồng phục của tập đoàn Minh Thành, cô ta toàn quyền phụ trách.
Lần này tập đoàn Minh Thành chỉ trả cho công ty K&D một phần tiền đặt cộc, đợi khi đồng phục toàn bộ may xong sẽ một lúc thanh toán hết.
Miêu Doanh Cửu ký tên trên danh sách chi trả của tập đoàn Minh Thành.
Buổi chiều.
Dương Liễu đến tìm Cố Vi Hằng ký tên.
Tờ chi phiếu mà Miêu Doanh Cửu đã ký tên cũng đang cầm trong tay, chuẩn bị một lát sẽ mang qua cho phòng tài chính.
Chuyện tiền bạc, Cố Vi Hằng xưa nay rất ít quản lý.
Nhưng mà, anh ta chỉ liếc nhìn một cái, thì nhìn thấy ba chữ “Miêu Doanh Cửu”.
“Sao lại là cô ta?” Cố Vi Hằng nhăn lại chân mày nói.
Từ Miêu Gia Tiểu Cửu đến K&D, Miêu Doanh Cửu xưa nay theo đuổi một người cũng kính miệng như vậy sao?
“Miêu Doanh Cửu ở K&D là chức vụ gì vậy?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Giám đốc thiết kế!”
“Chức vị cũng không nhỏ đó!”
“Nghe nói công ty này là Miêu Doanh Cửu cùng người khác hợp tác mở đó, Cố tổng ông có thể chưa biết được nhiều, K&D trên quốc tế là rất có danh tiếng đó, không thôi đồng phục của chúng tôi cũng không ra giá cao như vậy cho họ làm.” Dương Liễu nói.
Dương Liễu vẫn còn giải thích vì bản thân đã khiến công ty hao tốn nhiều tiền như vậy.
“Tôi biết rồi!” Cố Vi Hằng nói.