ngày sau Khang Vĩ Nghiệp đến Hải Thành, tập đoàn Minh Thành.
Đến đưa cho Cố Vi Hằng hợp đồng đã ký, tiện thể đưa đơn đặt hàng trị giá 300 triệu đô la Mỹ.
Ban đầu là một doanh nghiệp, bây đã trở thành hợp tác lâu dài,
Khang Vĩ Nghiệp là người thông minh tỉ mỉ, làm việc đương nhiên sẽ không có một sai sót nhỏ nào, sẽ không để cho Cố Vi Hằng nhận ra được mối quan hệ với Miêu Doanh Cửu.
Sau khi ký xong hợp đồng, Cố Vi Hằng tiễn Khang Vĩ Nghiệp.
Hai người đi rất chậm trong hành lang, sau lưng còn có môt đám người đi theo.
Cố Vi Hằng mặc áo sơ mi màu đen nên lộ rõ thân hình cao ráo và khỏe mạnh khiến người ta không muốn rời mắt.
“Cố tổng rất lợi hại, còn trẻ như thế mà đã quản lý một công ty tập đoàn lớn như vậy, hơn nữa điều hành lại tốt như thế này, thật sự khiến người ta khâm phục! Lúc tôi ở tuổi này vừa mới từ Trung Quốc di dân sang Mỹ, phụ trách giao đồ ăn trong một nhà hàng, người so sánh với người sẽ so sánh không bao giờ hết.” sau đó phá lên cười.
Cố Vi Hằng nhếch mép, “nhưng chỉ đứng trên vai bố mẹ mà thôi!”
“Đâu có! Cậu phát triển tốt hơn cha cậu, lẽ nào quý nhân giúp đỡ, hơn nữa lại là một người vô cùng quý giá, thế lực ngang tầm!” Khang Vĩ Nghiệp nói.
“Chủ tịch Khang ám chỉ cái gì?” Cố Vi Hằng hỏi.
Khang Vĩ Nghiệp mỉm cười, “người ta không cho nói, tôi cũng không dám nhiều chuyện!”
Những lời này Cố Vi Hằng cũng không để bụng.
Khang Vĩ Nghiệp đi khỏi, nhưng lại thêm đơn đặt hàng 300 triệu đô la Mỹ, thực sự là một khởi đầu tốt cho quý sau.
Tiễn Khang Vĩ Nghiệp đi, Cố Vi Hằng về văn phòng, tay đút túi quần, dáng đi khí thế bừng bừng, mang theo sự phát triển của một thời đại mới, nhưng cũng vô cùng cảnh giác để “cẩn thận lèo lái con thuyền cả vạn năm”
……
Là người phụ trách của công ty K&D, hôm nay Thẩm Dương đến studio của Tô Khả Nhi.
Cô chủ yếu đi xem Tô Khả Nhi này như thế nào, xem giùm Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu không có bảo cô làm như vậy, quan trọng người ta khoan hồng độ lượng, phóng khoáng, chỉ là Thẩm Dương nhìn thấy chướng mắt.
Nhà tài trợ cho studio là người rất có địa vị, Thẩm Dương đang nằm ở ghế dài có ô che nắng.
Tô Khả Nhi đã chụp xong cảnh vừa rồi, là bà chủ nên cô ngồi kế bên Thẩm Dương, Thẩm Dương lấy nón che khuôn mặt mình lại.
Trợ lý của Tô Khả Nhi đang nói chuyện với cô, “Chị Khả Nhi, nghe nói Cố tổng nhà chị rất lợi hại, gần đây đã ký hợp đồng trị giá hơn cả tỷ đô. Hơn cả tỷ đô đó. Em cả trăm đời cũng không kiếm ra được số tiền nhiều như vậy!”
Người của studio đặc biệt là trợ lý Tô Khả Nhi, mỗi ngày dưới sự tẩy não của Tô Khả Nhi đã xưng hô Cố Vi Hằng là “Cố tổng nhà các chị”, mặc dù Cố Vi Hằng chưa kết hôn, Tô Khả Nhi cũng chưa lấy chồng, lại đã ngủ với nhau, đương nhiên là nghĩ đến mối quan hệ bạn trai bạn gái!
“Như vậy xem ra chị là ngôi sao may mắn của anh ấy, lần trước anh ấy đến nhà chị, ngủ với chị thì có được cái đơn đặt hàng, em thấy có lợi hại không, có thần kỳ không? Sau đó nghe nói có thêm mấy cái đơn đặt hàng nữa!” Tô Khả Nhi tay cầm cây kem, dáng vẻ giống như phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, nhưng kiêu ngạo một cách ngu ngốc.
Thẩm Dương thực sự nghe không lọt lổ tai, mở cái nón đang che trên mặt ra, đến trước mặt Tô Khả Nhi, tát hai cái “bốp bốp”.
Tô Khả Nhi lúng túng ngơ ngác, cô ôm cái mặt đỏ bừng, “cô dựa vào đâu mà đánh tôi hả?”
“Tôi dựa vào đâu đánh cô còn cần có lý do sao? Chỉ là muốn đánh cô thôi!” Thẩm Dương hỏi “đánh cái tật vạ đâu nói đó!”
Tô Khả Nhi vừa nóng giận vừa lúng túng không biết làm sao, cô có một chút lòng tự kiêu của giới trung lưu, khi bị người ta chạm đến lòng kiêu hãnh thì chịu đựng không nổi.
Có thể chính là như vậy nên thu hút nhiều đàn ông.
Miêu Doanh Cửu có sức chịu đựng và sự kiên nhẫn bền bỉ, cô có thể từ một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối trở thành một kiện tướng marathon, từ không biết gì về thiết kế mà lại có thể trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế.
。
Tô Khả Nhi trời sinh đã là người phụ nữ núp dưới bóng đàn ông.
Miêu Doanh Cửu từ đó giờ không phải!
Cho nên trong mắt cô có thể nhìn thấy được hào quang rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.
Cô bất khả chiến bại, không ai địch nổi.
Thẩm Dương quay về thành phố, nhà của Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu đang ngồi uống rượu ở quầy rượu trong nhà mình, cô một tay chống đầu, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
”
Sau khi Thẩm Dương về, nói với Miêu Doanh Cửu, “Tức chết đi được, thật là tức chết mà.”
Miêu Doanh Cửu hoàn hồn lại, hỏi “Làm sao thế?”
“Tô Khả Nhi đó, ở studio nói rằng mới ngủ với Cố Vi Hằng thì đơn đặt hàng đến liền, cô ta là ngôi sao may mắn của Cố Vi Hằng! Rõ ràng đó là công lao của cậu!” Thẩm Dương ngồi kế bên, rót một ly rượu vang đỏ năm 82.
Không có sự thanh lịch trong uống rượu vang, chỉ có uống rượu để giải sầu.
Tay Miêu Doanh Cửu nắm chặt lại thành nắm đấm.
Anh ấy lại ngủ với cô ta rồi à?
Bây giờ cô đã bị Cố Vi Hằng làm cho tổn thương thương tích đầy mình, có chút vô cảm.
Kỳ thực có chuyện gì vậy?
Cô và Cố Vi Hằng không có mối quan hệ nào hết, người ta cũng không hứa hẹn gì với cô, chỉ là cô yêu thầm người ta mà thôi, anh ta ngủ với ai, thực sự chẳng có liên quan gì đến cô.
Anh ta không yêu cô.
Anh ta chỉ yêu Tô Khả Nhi.
Nghĩ như thế, trong lòng Miêu Doanh Cửu lại cảm thấy bản thân mình làm khó cho người khác.
Lại càng đau lòng hơn!
Cố Vi Hằng không là gì của cô.
“Quan tâm nhiều như thế để làm gì chứ? Hà tất gì phải tính toán so đo với cô ta, tất cả những gì tớ làm đều là do tớ tự nguyện! Anh ta không có ép tớ, chính là cảm giác bị người ta lợi dụng, như thế không tốt...”
……
Hôm nay Cố Vi Hằng về biệt thự Bán Sơn ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Khương Thục Đồng trầm ngâm suy nghĩ, bây giờ mới nhớ tới việc Miêu Doanh Cửu đến ngày hôm đó.
Cô cảm thấy cô nói như vậy, rất có thể Miêu Doanh Cửu sẽ hiểu lầm anh ba đang lợi dụng cô ấy.
Bởi vì anh ba vốn không có cảm giác với cô ấy, cô ấy rất có năng làm điều gì đó xấu.
Thế là Khương Thục Đồng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Cố Vi Hằng nghe.
Cố Vi Hằng ăn cơm chậm lại.
“Có phải con đang lợi dụng cô ấy không? Hả anh ba?” Khương Thục Đồng gặn hỏi.
“Không có!”
“Không có sao? Vậy con đi giải thích với cô ấy đi.” Khương Thục Đồng hỏi ý kiến Cố Vi Hằng.
Thật ra muốn để Cố Vi Hằng tiếp xúc với Miêu Doanh Cửu nhiều một chút.
Cố Vi Hằng im lặng.
Miêu Doanh Cửu không có vị trí trong lòng anh, đi giải thích càng không quan tâm.
Nhưng là lời của Khương Thục Đồng nói, nên anh vẫn phải nghe.
Không ngờ ngày hôm sau Tô Khả Nhi lại đến công ty anh.
Hai người gặp nhau ở hành lang.
“Muốn chết hả?” Cố Vi Hằng hỏi Tô Khả Nhi.
Giữa anh và Tô Khả Nhi, anh đã nói rõ với Tô Khả Nhi từ đầu, không có bất cứ mối quan hệ gì hết, chính là tiền và kết thúc giao dịch, quan hệ cũng kết thúc, nói đúng hơn chỉ là “người tình” không có quá đáng chút nào.
Tập đoàn Minh Thành không phải là nơi Tô Khả Nhi nên đến, cũng không xứng đáng mà đến, quan hệ của họ chỉ giới hạn ở nhà của Tô Khả Nhi, ra khỏi khu vực giới hạn này, thì việc ai nấy làm, nước sông không phạm nước giếng.
“Miêu Doanh Cửu đó, đối tác của cô ấy đã tát em trước mặt rất nhiều người trong studio!”Tô Khả Nhi bắt đầu kéo cánh tay Cố Vi Hằng, cũng vì chuyện của Khang Vĩ Nghiệp gần đây, cô tự cho mình là ngôi sao may mắn của Cố Vi Hằng, gan trở nên to hẳn lên.
“Rồi sau đó thì sao?” Cố Vi Hằng đút tay vô túi quần, đang rảo bước trong hành lang.
Anh muốn đến phòng kế toán, xác nhận tình hình chuyển khoản của tập đoàn Vĩ Nghiệp.
Đúng lúc gặp ngay Miêu Doanh Cửu ngoài hành lang.
Cô nhận lời mời của Dương Liễu, đồng ý chuyện đồng phục mùa hè.
Đúng lúc giáp mặt với Cố Vi Hằng.
Miêu Doanh Cửu dừng bước, Tô Khả Nhi bỗng kéo tay Cố Vi Hằng.
Cảnh tượng này thật khó coi.
Miêu Doanh Cửu tiếp tục đi về phía trước, hướng đến phòng kế toán.
Tô Khả Nhi lườm Cố Vi Hằng không thả cánh tay cô ra, bắt đầu hét lên, “không phải may quần áo sao, có gì tốt mà kiêu ngạo chứ.”
Những lời này Miêu Doanh Cửu nghe lổ tai này lọt qua lổ tai kia, đến phòng kế toán, lấy chi phiếu và kích thước của nhân viên tập đoàn Minh Thành rồi đi.
Cô không có gì để nói.
Cố Vi Hằng giựt cánh tay Tô Khả Nhi ra, nói “ồn ào đủ rồi? Nơi như tập đoàn Minh Thành em không xứng đáng để đến. Có thể đi được rồi!”
Tô Khả Nhi bối rối đến khó chịu, gầm gừ đi ra.
Cố Vi Hằng bước chân chậm lại, xem ra cô ấy thật sự nghĩ rằng anh đang lợi dụng cô.
……
Buổi chiều, anh trai Miêu Doanh Cửu là Miêu Doanh Đông đến.
Miêu Doanh Đông có danh tiếng lớn trên quốc tế, nhưng để thoát khỏi áp lực từ hào quang gia tộc to lớn, trong công việc anh đều dùng tên tiếng anh là Ethan, anh làm việc cho ngân hàng đầu tư, giữ chức vụ đứng mũi chịu sào đầu tư vốn mạo hiểm.
Miêu Doanh Đông là người bay trên không, lần này anh ở Hải Thành có 2 tiếng, chỉ để thăm em gái mình.
Quán cafe ở tầng trệt tòa nhà quốc tế.
“Gần đây thế nào?” Miêu Doanh Đông cùng tuổi với NLV, hai người là anh em họ, nhưng khi gặp nhau hai người đều xưng tên, không ai chịu gọi ai là anh, không ai chịu gọi ai là em.
“Rất tốt.” Miêu Doanh Cửu trả lời.
“Chuyện đại sự cả đời của em vẫn chưa tính à?”
“Anh à, tại sao gặp nhau anh lại hỏi chuyện này? Lẽ nào ngoài chuyện đại sự ra, cả đời này không thể có những thành tựu khác sao?” Miêu Doanh Cửu hỏi với vẻ không phục.
Miêu Doanh Đông mỉm cười, “Giải quyết chuyện đại sự xong rồi giải quyết chuyện sự nghiệp cũng không muộn, cô vợ bé nhỏ của Lịch Viễn có thai đôi rồi, mấy ngày trước anh có gặp cô ấy, tinh thần rất tốt, hơn nữa nghe nói vì có thai nên đã tìm thấy nguồn cảm hứng, muốn thiết kế cho con một chiếc nhẫn kim cương hình “giọt nước”, mang nó đi tham gia trận chung kết. Cho nên...”
“Tam Nhi là Tam Nhi, em là em.” Miêu Doanh Cửu uống một ngụm cafe, “Em và Tam Nhi là hai người khác nhau.”
“Giới thiệu cho em một số người của ngân hàng đầu tư thế nào? Làm đầu tư vốn mạo hiểm, tiền cũng không ít!” Miêu Doanh Đông nói rằng, “xuất thân của em còn tốt hơn cả Tam Nhi, người bạn đời thật sự còn không xứng! Căn bản là tìm không ra người như vậy.”
“Anh à, xuất thân là xuất thân, em là em. Hai chuyện khác nhau.” Miêu Doanh Cửu không hài lòng khi nhắc đến xuất thân của cô.
Lúc nhỏ bởi vì không có bạn bè, người khác thấy cô đều bỏ đi, từ khi lên đại học, cô đã không muốn nhắc đến.
Đương nhiên Thẩm Dương biết, rốt cuộc là người nào hợp, có nhiều chuyện không thể giấu được.
……
Cố Vi Hằng chậm chạp đi về văn phòng, tâm trạng có chút hoài nghi.
Ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ khó đền đáp, anh không biết số điện thoại của cô, cũng không biết wechat, chỉ biết số hiệu “Miêu gia Tiểu Cửu” của cô, nhưng số hiệu “Phong Quá Vô Hằng” anh đã không sử dụng rồi.
Bảo tài xế lái xe đến tòa nhà quốc tế.
Quán cafe ở tầng trệt tòa nhà quốc tế, ngăn cách bởi tấm kính, Cố Vi Hằng nhìn thấy Miêu Doanh Cửu và một người đàn ông khác.
Vô cùng đẹp trai, vô cùng vững chắc.
Có điểm gì đó giống với anh Nam.
Ánh mắt Cố Vi Hằng nhìn chằm chằm Miêu Doanh Cửu.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn cô trịnh trọng như thế, chính xác là giống như Khương Thục Đồng miêu tả, cô lanh lợi xinh đẹp, sáng chói rực rỡ rất bắt mắt.
Người đàn ông đối diện cô rất xứng đôi, đang nói chuyện giòn như pháo rang
“Đi thoi, quay về.” Cố Vi Hằng nói với tài xế ngồi phía trước.
“Không đi nữa hả Cố tổng?”
“Không đi nữa.” Cố Vi Hằng nói, cố gắng nhìn rõ cô qua kính chiếu hậu, nhưng bởi vì trong quán cafe nên vẫn không nhìn thấy được.