Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 418: Chương 418: Chương 409




Từ đầu đến cuối, là cô tình nguyện thích anh, anh ấy chưa bao hứa hẹn điều gì với cô cả, anh ấy không cần phải phụ trách điều gì.

“Anh, anh định như thế nào? Đầu tư cho anh ấy không?” Tiểu Cửu hỏi.

“Không! Em cũng biết anh khảo sát không chỉ có công ty đó như thế nào, mà còn có nhân phẩm con người nữa!” Miêu Doanh Đông nói chắc chắn, dứt khoát.

Miêu Doanh Cửu trầm mặc một lúc, rồi nói: “Anh, anh cũng biết nếu đầu tư vào công ty anh ấy, thì lợi tức được gấp ba đến gấp năm lần, thậm chí gấp mười lần. Anh là một thương nhân, với lại, là em đơn phương thích anh ta, anh ta không có ý gì, cũng không có lỗi gì với em. Nếu như không có em, nhất định anh sẽ dùng cái nhìn của một người làm ăn để suy xét, để đầu tư cho anh ấy.”

“Không có nếu như, điều anh đắn đo chính là em gái anh bị tổn thương, được rồi, cứ vậy đi!”

Miêu Doanh Đông cúp điện thoai, trong điện thoại kêu lên âm thanh đang bận.

Miêu Doanh Cửu rất buồn, có lẽ bởi vì cô, Cố Vi Hằng cố gắng xin đầu tư sẽ tan thành bọt bể. Càng là vì tối nay Cố Vi Hằng đi ngủ cùng nữ nhân khác, nên trong lòng cô càng buồn hơn.

Nhưng cô còn có thể làm sao đây?

Cô không thể ngăn chặn, mà ngăn chặn cũng không nổi.

Lúc thích anh ấy, anh ấy vốn dĩ là người như vậy rồi.

Dù cho ruột gan có đứt thành từng khúc, cô cũng không thay đổi được sự thật này.

Cố Vi Hằng đi đến khách sạn Đế Hào, lúc ở trong thang máy ở đại sảnh, anh nhận được điện thoại của thư lý của Miêu Doanh Đông, nói: khảo sát thất bại, không nhận được đầu tư.

Cố Vi Hằng nhíu mi, cắn chặt răng.

Vụ làm ăn đầu tiên thất bại, khiến cho tâm tình anh rất rối loạn, rất phiền.

Vụ làm ăn đầu tiên này, anh đã thương lượng qua với cha anh, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thất bại như thế này, phải nói là thảm bại.

Anh căm tức nhắm chặt mắt.

Công ty mới không có vốn đầu tư, chắc chắn trụ sở mới xây sẽ tan như bọt biển, vốn quay vòng của tập đoàn Minh Thành sẽ tạm thời không xoay xở kịp, không thể cung cấp cho công ty mới.

Đầu tư mạo hiểm chính là một bước quyết đánh đến cùng, cư nhiên lại có kết quả như vậy. Cũng có thể nói rằng, tòa nhà đang xây của công ty mới, mỗi ngày cần mười mấy vạn đã trôi sông đổ bể hết rồi.

Lần đầu tiên anh cảm thấy áp lực ghê gớm đến như vậy.

Triệu Thế Tổ gọi điện cho anh, hỏi anh đã đến chưa. Giọng điệu Cố Vi Hằng lạnh băng, là âm thanh bị bức đến tận cùng của hầm băng.

“Đến rồi!”

“Thật sự muốn ngủ cùng cô ta? Mặc dù giá cậu đưa ra không thấp, nhưng cậu đường đường là tổng tài tập đoàn Minh Thành đó, chuyện này thật không nhất định phải là Cố nhị cậu làm, học cha cậu chút đi!” Giọng nói của Triệu Thế Tổ rất thấp thỏm.

“Vốn dĩ không nghĩ sẽ ngủ hay không, nhưng bây giờ không làm không được!” Âm thanh băng giá của Cố Vi Hằng truyền đến.

Cái áp lực từ trên trời rơi xuống này khiến anh khí tức không ngừng dâng lên. Anh đi vào phòng, đóng cửa, thuận tay tắt đèn.

Anh căn bản không nhìn thấy cô gái này trông như thế nào, động tác của anh vô cùng máy móc: lên giường, cởi áo quần, hờ hững, anh đâm vào một cách không tình cảm, trong đầu nhớ lại lúc Ethan đến tham quan, rõ ràng rất hài lòng, nhưng tại sao lại đột nhiên thay đổi chứ?

Anh cảm thấy, chắc chắn là có liên quan đến việc Triệu Thế Tổ tìm nữ nhân cho anh.

Cô gái dưới thân anh có chút sợ hãi, không dám kêu tiếng nào, thỉnh thoảng chi ngân nga vài tiếng. Không đem lại cảm xúc gì cho Cố Vi Hằng, nên anh làm một chút cũng không có phong độ thân sĩ. Quả nhiên là chán ngấy Tô Khả Nhi rồi, chỉ cần đổi người, anh vẫn có thể làm được. Công việc thất bại, mặt tình trường không thể cũng thất bại.

Cho dù anh cảm thấy đời này sẽ không yêu bất kì ai, cũng sẽ không có cảm tình với ai, nhưng ít nhất chức năng đàn ông này vẫn dùng được.

Trong khi đó, Miêu Doanh Cửu lúc này đang ở trong nhà của mình, ngồi trên đất, một tay đặt lên đùi mình, đầu tựa vào cánh tay. Cô nhìn Bảo Bảo, nói chuyện với nó.

“Bảo Bảo, anh ấy có lẽ lại đi ngủ với người phụ nữ khác rồi, không biết khi nào, không biết địa điểm. Ta không thể đi ngăn cản, cũng không có tư cách đi ngăn cản. Ta không phải là gì của anh ấy cả, mày biết không? Bảo Bảo. Miêu Doanh Cửu ta đời này sao lại yêu phải người như anh ấy chứ? Lại không thể thoát ra, lại không thể ngừng thích anh ấy. Anh ấy hình như không có chút tình cảm gì với ta cả! Nếu có tình cảm, sao lại không để ý ta chứ, còn tùy tiện đi tìm phụ nữ!” Nói xong, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.

Bảo Bảo nhìn thấy cô khóc, liền sủa lên một tiếng.

“Bảo Bảo theo ta cũng một năm rồi nhỉ, giờ mày cũng không rời xa ta được. Nhưng mà ta quen biết anh ấy thời gian cũng không phải là ngắn, tâm tư của ta anh ấy cũng biết, nhưng sao lại không làm anh ấy động lòng chứ?” Giọng Miêu Doanh Cửu nhẹ nhàng, nức nở nói. Sau đó nước mắt như sợi châu đứt dây, “tí tách tí tách” rơi trên mặt đất, sau đó Miêu Doanh Cửu nằm lên sô pha, khóc lớn.

Bảo Bảo liếm liếm người cô.

Từ nhỏ chưa bao giờ vì thi cử mà khóc.

Chưa bao giờ vì sự giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ mà khóc.

Chưa bao giờ bị khó khăn đánh bại qua.

Sức chịu đựng của cô rất lớn, cô có một trái tim cực kì cực kì mạnh mẽ.

Trái tim này, nói là trong vất vả khó khăn có thể chống đỡ tất cả cũng được, nói là nhìn thấy khó khăn trong phong ba bão táp cũng không thèm để vào mắt cũng được.

Nhưng hôm nay, cô thế mà khóc.

Cuối cùng vẫn là chuyện không thể nào vượt qua được.

Lần này, cô khóc đến long trời lở đất, tim đau đớn như đứt lìa từng mảnh.

Nhưng trong đầu của cô, chưa bao giờ có bốn chữ “gặp người không tốt”, cô vẫn luôn cho rằng, Cố Vi Hằng là nhân tài hàng đầu, cô chưa bao giờ hoài nghi nhân phẩm của anh. Nếu có vấn đề, có thể chỉ là anh chưa từng để ý đến cô.

Chuyện duyên phận này không thể nói trước được gì, bạn nghĩ đó là duyên phận, nhưng người khác lại nghĩ đó là nghiệt duyên.

Sai là sai ở chỗ cô không phải là một người con gái yêu kiều dịu dàng, không phải là kiểu Cố Vi Hằng thích. Cho nên, anh đối với cô không có bất kì cảm giác mặc cảm tội lỗi nào.

Cúng đúng, ai quy định yêu đơn phương nhất định sẽ được hồi báo.

Cố Vi Hằng lúc này đang dựa vào đầu giường, hút thuốc.

Cô gái bên cạnh cũng đi rồi, đơn thuần vì tiền mà đến.

Anh không nhìn rõ cô ta dáng vẻ như thế nào, cô ta cũng không nhìn rõ anh, rất vội vã đi tìm Triệu Thế Tổ thanh toán.

Anh phiền muộn, nên hút thuốc.

Lúc này, điện thoại kêu lên, anh hờ hững cầm lên xem.

Là tin nhắn của Miêu Doanh Cửu: Người mà tôi rất rất thích, đi ngủ với người phụ nữ khác rồi!

Chỉ là một tin nhắn bình thường, nhưng trong lòng Cố Vi Hằng lại như bị đâm từng nhát rất đau.

Một Miêu Doanh Cửu bề ngoài quang mang vạn trượng, lúc này, tâm tình đau xót không nơi dựa dẫm đều nằm hết trong câu nói này. Anh dường như nhìn thấy được cô đang ôm lấy đầu gối, trốn trong một góc, đầu tựa vào cánh tay không nơi dựa dẫm.

Sự xót xa của cô, Cố Vi Hằng khi nhìn thấy câu này, cũng xót xa vô cùng.

Xót xa đến không kịp đề phòng, Cố Vi Hằng lúc này hối hận vạn phần.

Từ nhỏ đến lớn, trừ hạnh phúc ra chỉ còn áp lực, chưa bao giờ anh cảm nhận được cảm giác xót xa là như thế nào.

Anh nhìn chằm chằm câu này, tâm tình rối loạn.

Lần đầu tiên, vì mình ngủ cùng một người khác mà hối hận khôn cùng.

Miêu Doanh Cửu không biết “Phong Quá Vô Hằng” chính là Cố Vi Hằng, câu này viết ra gửi đi không hi vọng có hồi đáp, chỉ là muốn nói ra một câu vậy thôi.

Cố Vi Hằng khó chịu trong lòng.

Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được trái tim của Miêu Doanh Cửu. Có lẽ do bình thường anh không quan tâm nên không chú ý đến cô.

Miêu Doanh Cửu gọi điện cho Miêu Doanh Đông.

“Anh, em cầu xin anh, anh đầu tư tiền đó cho anh ấy đi!” Giọng của Miêu Doanh Cửu rất bình tĩnh.

Thực tế, cách một cái điện thoại, Miêu Doanh Đông không nhìn ra cô đang lệ rơi đầy mặt.

“Tiểu Cửu, em sao lại cố chấp như thế? Loại người sống không kiểm soát bản thân mình như vậy, em thích anh ta cái gì chứ? Anh ta không thích em, em lại vì anh ta làm mọi thứ, có đáng không?” Miêu Doanh Đông phản đối quan điểm của Miêu Doanh Cửu.

“Đáng! Anh, thích anh ấy là chuyện của riêng em, nhưng anh ấy là một thanh niên cực kì có tiền đồ, không thể vì em mà ảnh hưởng đến tương lai của anh ấy. Anh, anh muốn như thế nào, em đều chấp nhận. Em chỉ van cầu anh, đầu tư cho anh ấy.”

Miêu Doanh Đồng trầm mặc một lúc: “Lập tức trở về Mỹ! Đồng ý chuyện của cha!”

Rất lâu sau, Miêu Doanh Cửu chỉ trả lời lại một chữ: “Được!”

Anh cô nói như vậy, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô vĩnh viễn rời xa Cố Vi Hằng.

Chỉ cần Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu không có quan hệ gì, tiền này anh có thể đầu tư cho Cố Vi Hằng.

Anh cô không quan tâm Tiểu Cửu yêu đơn phương như thế nào, chỉ cần anh ta làm cô tổn thương thì nhất định không bỏ qua.

Cố Vi Hằng mặc qua quýt áo quần, từ khách sạn đi ra, rồi lên xe.

Anh cảm thấy rất nóng, liền đem cửa sổ mở hết ra.

Gió mát thổi vào, nhưng anh vẫn cảm thấy rất nóng. Anh liền cởi nút áo trên cổ ra, rất bức bối.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình bẩn, rất rất bẩn, bẩn đến nỗi tự ghét chính bản thân mình.

Miêu Doanh Cửu…

Trong lòng anh thầm gọi tên cô.

Anh đối với cô vẫn không có tình cảm gì, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất có lỗi với cô. Bởi vì sự bẩn thỉu của anh, khiến cho một cô gái đau khổ, xót xa.

Từ trong câu chữ ấy, có thể nhìn thấy nỗi đau của cô ấy.

Nỗi đau của cô ấy, khiến anh cảm nhận được.

Anh hy vọng thời gian có thể quay lại, quay lại lúc anh vừa tiếp nhận tập đoàn Minh Thành.

Quay lại lúc anh không ngủ bừa bãi với người khác, quay lại lúc…

Nếu như không phải vì câu nói ấy hôm nay của Miêu Doanh Cửu, có lẽ anh đối với chuyện chơi đùa với phụ nữ này vẫn mù quáng như vậy.

Cố Vi Hằng quay về trang viên của mình, vào phòng tắm, tắm rửa.

Anh cảm thấy, bản thân mình bẩn đến nỗi anh cũng không chấp nhận được.

Tắm xong, anh ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu tràn ngập câu nói của Miêu Doanh Cửu: người cô ấy thích, ngủ với người phụ nữ khác rồi, đi ngủ với người phụ nữ khác rồi…

Cô ấy một lòng một dạ với anh, nhưng anh lại đem đến cái gì cho cô đây?

Tay anh gác lên trán, hối hận muốn chết được.

Tắm xong, anh không quấn khăn tắm, khỏa thân đứng trước gương nhìn. Người đàn ông trong gương, thật xa lạ.

Vóc dáng hoàn hảo, tỉ lệ rất cân đối, cơ băp cũng rất rõ ràng. Cho dù ngủ với phụ nữ trước đây, cũng không ảnh hưởng gì đến nhứng thứ này. Mà giờ đây, những thứ này, cũng chỉ là xác thịt mà thôi.

Anh nhìn cái kia kia ở giữa thân thể mình, lúc này, hận không thể một đao đem nó thiến đi.

Tối hôm nay, một cái tên cứ luôn quanh quẩn trong đầu anh: Miêu Doanh Cửu, Miêu Doanh Cửu…

Là anh phụ tấm lòng người con gái thích anh.

Anh không biết cô ấy làm sao biết được anh đi ngủ cùng người phụ nữ khác, anh cũng không muốn đi so đo mấy cái đó làm gì.

Anh lại nhìn mình ở trong gương.

Những ngày tháng ấu trĩ và không chững chạc chơi bời cùng nữ nhân từ nay không còn nữa.

Anh cho rằng đùa giỡn phụ nữ là quyền lợi của đàn ông, bây giờ mới phát hiện, suy nghĩ đó ấu trĩ cực kì.

Đời người đều phải trải qua những gập ghềnh của cuộc sống mới trưởng thành được.

Anh không biết, cha anh trước đây khi ở độ tuổi của anh như thế nào, nhưng anh nhìn người đàn ông trong gương bắt đầu dần dần trầm mặc, ánh mắt cũng dần dần trở nên chững chạc.

Anh cảm thấy, phần minh mẫn sáng rõ đó chính là ánh mắt của cha anh.

Từ giờ khắc này, anh với cha anh ngày càng giống nhau rồi.

Trước đây ánh mắt không giống, là do anh còn trẻ.

Nhưng giờ khắc này, chớp mắt anh trưởng thành, chững chạc,

Từ giờ khắc đó, anh trở thành Cố Minh Thành thưc sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.