Ai mà biết được chứ.
Lần này xe chạy chầm chậm ngang qua tòa nhà quốc tế, anh nhìn thấy một người đang kéo vali, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, thân nhẹ như chim én vậy.
Anh nhếch mép bảo tài xế ngừng xe.
Miêu Doanh Cửu bước đến trước xe Cố Vi Hằng,nhìn thấy xe của Cố Vi Hằng, cô nhận ra chiếc xe này.
Cửa sổ xe của Cố Vi Hằng từ từ hạ xuống, “Giám đốc Miêu đi đâu thế?”
Miêu Doanh Cửu đưa tay nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian 1 tiếng đồng hồ.
“Rất vội sao?” Cố Vi Hằng mỉm cười.
Nụ cười này khác với hồi đó, rất sâu sắc, có chút hương vị niết bàn.
Bởi vì Cố Vi Hằng luôn tự nhắc mình, Miêu Doanh Cửu lại không biết anh chính là Phong Quá Vô Hằng, cũng chính là người đang đứng trước mặt cô, anh phải giả vờ là người rảnh rỗi, không biết điểm yếu của anh đã bị cô nắm bắt, anh phải giả vờ thờ ơ, một buổi trưa đẹp, mây thưa gió nhẹ.
Miêu Doanh Cửu thực ra cũng tưởng như vậy.
Trước mặt anh cô phải giả vờ không biết chuyện anh đã lên giường với người phụ nữ khác.
Cô cảm thấy, vì Cố Vi Hằng đã từng ngủ với người phụ nữ khác, quay đầu ra đi, không phải thần thái của một người phụ nữ tốt nên có, vì cô chẳng phải là gì của anh, anh không cần phải hứa hẹn với cô, không cần vì cô mà làm khó cho bản thân.
Tấm chân tình của cô đặt vào người không thèm quan tân đến cô, có tác dụng gì chứ?
Mặc dù tâm trạng rất buồn, mặc dù người nhà họ Miêu làm việc luôn có sự triệt để và tàn nhẫn giống như tích “tráng sĩ chặt tay” (chỉ cách làm việc quyết đoán, không chần chừ), nhưng khi đối diện với người mình yêu, tâm trạng đối diện với Cố Vi Hằng, cô không thể kiềm nén được.
“Không vội. Có một số hành lý phải lấy đi. Tôi đi luôn theo tốc độ này.”
“Nếu không vội, thì tôi mời Miêu tiểu thư ăn một bữa cơm được không?” Cố Vi Hằng đề nghị.
Cả hai người đều giấu giếm nhau, mang đến cho mình tâm trạng rung động mãnh liệt và hồn vía lung lay, không nhắc đến quá khứ, dường như những tổn thương trong quá khứ chưa bao giờ hiện hữu.
Trời hôm nay mây thưa gió nhẹ.
“Được thôi.” Miêu Doanh Cửu trả lời.
Cố Vi Hằng lần này không để cho tài xế làm, mà anh tự mình xuống xe, mang hành lý của Miêu Doanh Cửu để ở cốp sau xe.
Sau đó anh và Miêu Doanh Cửu ngồi ở dãy ghế phía sau.
Anh chưa bao giờ ăn cơm cùng với Miêu Doanh Cửu, trước đây thì khinh thường.
Bây giờ người ta sáng chói.
“Miêu tiểu thư thích ăn món gì? Hoa hay Âu? Hải sản? Hay là...” anh nghiêm túc hỏi ý kiến.
Thực sự rất nghiêm túc.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ tiến triển với cô, người đã từng đi qua con đường tơ lụa, bây giờ anh rất kính trọng cô, mặc dù trước đây cô cũng có hào quang sáng lạng, nhưng vẫn chỉ là kẻ yêu đơn phương.
“Tôi sao cũng được!” Miêu Doanh Cửu đang nhanh chóng gửi tin nhắn báo trợ lý thay đổi vé máy bay, có thể hoãn được bao lâu thì hoãn.
“Vậy đến một nhà hàng Hoa gần nhất, không biết Miêu tiểu thư ở Mỹ có quen chưa, ăn món Hoa có quen không?” Cố Vi Hằng liếc nhìn điện thoại của cô.
“Cũng được.”
Cố Vi Hằng bảo tài xế chạy đến một nhà hàng Trung Hoa đa dạng, khi dịch chuyển ghế dùm Miêu Doanh Cửu, Cố Vi Hằng nói rằng món ăn nhà hàng này làm số lượng không nhiều, nhưng rất tinh tế, lúc rảnh anh thường đến đây ăn.
Cố Vi Hằng đưa thực đơn ra trước mặt Miêu Doanh Cửu, “Cô có thích ăn đồ ngọt không? Mấy món điểm tâm của nhà hàng này rất ngon. Nhưng tôi đoán cô không thích.”
Miêu Doanh Cửu cúi đầu xem thực đơn, mỉm cười, “Làm sao anh biết tôi không thích chứ?”
“Những món đó chỉ có con gái tuổi teen thích thôi.”
Miêu Doanh Cửu ngẩng đầu lên, nói với phục vụ, “Cho tôi một phần tàu hủ nhiều sữa, cám ơn.”
Cho nên đây điều này như tát vào mặt Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng cúi đầu ho một tiếng, mỉm cười, “Cô luôn thích châm chọc tôi phải không?”
“Không dám!” Miêu Doanh Cửu cười.
Trong lòng không phải không thù hận quá khứ của anh, ngay cả anh hai cũng nói anh không phải là người xứng đáng để giao phó, Miêu Doanh Cửu nói với bản thân bây giờ giữa cô và anh chỉ qua lại với nhau là “bạn bè”.
Cố Vi Hằng ăn cơm rất ít, anh rất chú ý Miêu Doanh Cửu ăn cơm, phong thái rất quý tộc, lúc uống canh không đụng tới muỗng, ăn cơm không nói chuyện, ăn cơm há miệng nhỏ, so với những phụ nữ có tâm hồn ăn uống luôn cặm cụi ngồi ăn, cô càng hướng nội, thần thái càng hoàn hảo, vô cùng cao quý.
Cố Vi Hằng không kiềm lòng ngồi quan sát Miêu Doanh Cửu ăn cơm.
“Anh không ăn à?” thấy Cố Vi Hằng đang nhìn mình, Miêu Doanh Cửu cảm thấy kỳ lạ.
“Không đói!” nói rồi anh cúi xuống ăn một muỗng cơm.
Thực ra anh không đói thật.
Miêu Doanh Cửu nhìn miệng anh có một hạt cơm trên đó, cô quay đầu mỉm cười.
Lúc cười cũng khiến người ta động lòng.
Thấy tâm trạng cô rất tốt, tâm trạng Cố Vi Hằng cũng không tệ, “rất buồn cười lắm sao?”
“Ừ, trên miệng anh có dính một hạt cơm.” Miêu Doanh Cửu trả lời.
“Vậy sao?” Cố Vi Hằng lấy khăn giấy, nhưng lau bên trái lau bên phải mà lau không thấy.
“Chỗ này hả?” anh hỏi.
Có một chút xấu hổ, “chủ tịch ăn cơm cũng không xong, lau cũng lau không xong”
Trái lại thấy rất tự nhiên không chút ngại ngùng, thật vô cùng thu hút.
Miêu Doanh Cửu thấy anh lau không được, cô đứng dậy chỉ tay vào bên mặt anh nhẹ nhàng nói, “chỗ này nè!”
Liền rớt hạt cơm xuống.
“Cám ơn!” Cố Vi Hằng nói một câu.
Cho nên thủ đoạn quyến rũ phụ nữ anh có rất nhiều.
Chỉ là trước đây, anh chưa từng sử dụng đến, cũng chưa tìm ra người phù hợp để sử dụng thôi.
Không sai, cơm là anh cố ý để lại trên mép cũng cố ý lau không được.
Rõ ràng biết rằng anh và Miêu Doanh Cửu là không thể, cũng biết rõ anh không xứng với cô, tại sao anh lại bày trò như thế?
Bản năng chăng.