Cố Vi Hằng ngày 8 tháng 9 đã đến New York, Tổng bộ aak.
Đi cùng còn có người của Trung Quốc và các nước khác, mỗi tháng aak sẽ sắp xếp một thời gian cố định, tiến hành thống nhất tiếp đãi khảo sát bên ngoài.
Phòng làm việc của Miêu Doanh Cửu từ phòng “Giám đốc điều hành”chuyển đến “Phòng chủ tịch”.
Rất nhiều việc, cô đều phải hỏi ý kiến của Miêu Chánh Đào, Miêu Chánh Đào trước giờ đều rất tử tế với con cái, đối với Miêu Doanh Cửu càng là như vậy, Miêu Chánh Đào nói, mỗi quí sẽ có người của những nước khác nhau đến khảo sát, aak thực thi là sắp xếp thống nhất, nhưng mà mỗi lần như vậy, chủ tịch sẽ làm một bài phát biểu, phân tích xu hướng của vốn thị trường, tình hình các nước, trước đây là Miêu Chánh Đào làm, “Nhưng mà, Tiểu Cửu, năm nay đến lượt con rồi.”
“Nhất định phải là con sao? Đổi người khác không được à?” Miêu Doanh Cửu rất khó xử.
Cô không muốn Cố Vi Hằng ở phía dưới, mà cô lại ngồi trên ghế chủ tịch.
Anh ta trước giờ thích kiểu người phụ nữ e ấp cần bảo vệ.
Còn cô, luôn không phải, sau này cũng không phải.
Đều không giống so với tất cả phụ nữ trong nhà anh.
“Mục đích mọi người đến aak không chỉ là xem cách vận hành của tập đoàn, cũng là xem cái chức chủ tịch này của con! Năm nay chúng ta thay chủ tịch, hơn nữa còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, con đoán xem họ sẽ nghĩ thế nào? Được rồi, viết nội dung báo cáo đi.”
Miêu Doanh Cửu luôn không mong chờ ngày này, rất không mong chờ.
Báo cáo có viết hay đến mấy, cũng không thể làm giảm sự căng thẳng trong lòng.
Buổi chiều ngày 8 tháng 9, một nhóm nhân viên khảo sát đến tham quan Tổng bộ của aak.
Cố Vi Hằng mặc áo sơ mi màu xám sậm, trong một đám người.
Tổng bộ aak quả thực lớn hơn tập đoàn Minh Thành không ít, khí thế không nhỏ, mang theo chí lớn và sự hào phóng của một thương hiệu lão làng.
Bất luận có thừa nhận hay không, điểm này không có gì đáng hoài nghi.
Dưới sự hướng dẫn của cô trưởng đoàn, Cố Vi Hằng và nhân viên các nước vào phòng hội nghị, nghe nói chủ tịch sẽ đọc bài phát biểu tại đây.
Người bên ngoài, đều không biết việc thay đổi chủ tịch.
Cố Vi Hằng cũng muốn xem thử trong lời đồn, quý ông Miêu Chánh Đào có văn hóa này rốt cuộc là người thế nào.
Trong phòng hội nghị rộng rãi sáng sủa, Cố Vi Hằng lưng tựa vào ghế, nhìn tài liệu trên tay, một tập rất dày, đều viết về những dự án kinh điển, phương pháp vận hành của aak trong những năm nay.
Mọi người đều đang chờ chủ tịch xuất hiện.
Thời gian dự kiến là 3 giờ.
Bây giờ đã 3 giờ 5 phút rồi.
Cố Vi Hằng lại đưa tay lên xem đồng hồ, cau mày, xem ra, vị chủ tịch này, cũng rất thích đến muộn.
Miêu Doanh Cửu ở trong căn phòng kế bên phòng hội nghị, cô mặc bộ đồ đơn giản, còn đơn giản hơn ngày thường, hy vọng không có chỗ nào để lộ quan điểm “Tôi là chủ tịch”, nhưng mà rất nhiều thứ, không thể che giấu được, ví dụ như ánh mắt cô, ví dụ như hào quang to lớn của cô.
Bây giờ, một tay cô chống lên tướng, đầu thì cuối xuống, thở gấp.
Cô căng thẳng.
Không phải căng thẳng vì người khác, là vì Cố Vi Hằng.
Cô căng thẳng vì sợ anh biết cô là chủ tịch của aak, sợ --
“Chủ tịch, thời gian đã trễ 10 phút rồi.” Thư kí nhắc nhở cô.
“Tôi biết.” Miêu Doanh Cửu nói.
Trên tay cô cầm tài liệu, chuẩn bị vào phòng hội nghị.
Hôm nay, cô là người chủ trì, anh là người nghe.
Trong cuộc đời anh, chắc đã sớm quen với địa vị chủ tịch rồi, anh cũng từng nói, phụ nữ mạnh mẽ quá, đàn ông sẽ không thích --
Mặc dù nói qua, từ đây về sau chỉ là bạn bè với Cố Vi Hằng, nhưng đó chỉ là nói vậy thôi.
Là sự lừa mình dối người Cố Vi Hằng không có hứng thú với cô.
Miêu Doanh Cửu đẩy cánh cửa phòng hội nghị ra, ngồi vào ghế “chủ tịch”, cô biết rất rõ chỗ ngồi của Cố Vi Hằng, nhưng cô không nhìn đến.
“Xin lỗi các vị, đến trễ rồi, tôi là chủ tịch nhiệm kì mới của aak – Miêu Doanh Cửu!” Cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng hội nghị.
Mặc dù trong lòng nhớ về người đó, nhưng mà khí thế và hào quang thường ngày vốn có của cô vẫn còn, vì vậy, người khác không nhìn ra được gì.
Cố Vi Hằng cau mày nhẹ, trong tài liệu nói, cô chỉ là Giám đốc điều hành, sao lại lên chức chủ tịch nhanh như vậy?
Xem ra, khoảng cách giữa anh và cô, quả thực không phải một vòng nửa vòng nữa, anh nhếch môi, cười nhạt.
Phần thứ nhất là giới thiệu thân phận của từng người trong phòng, Miêu Doanh Cửu thân là chủ tịch mới, lúc nãy thư kí đã đọc qua kinh nghiệm làm việc của cô, quả là vẻ vang vô cùng.
Con người vẻ vang này, đã từng theo đuổi Cố Vi Hằng.
Lúc đến lượt Cố Vi Hằng giới thiệu, anh nói: Doanh nhân bất động sản Cố Vi Hằng, đến từ Trung Quốc.
Không nhắc đến tập đoàn Minh Thành, chắc là sợ nói ra trong hoàn cảnh này, làm mất mặt cha anh.
Lúc anh tự giới thiệu bản thân, Miêu Doanh Cửu luôn cúi đầu, xem tài liệu, tay nắm chặt lại.
Sau đó Miêu Doanh Cửu bắt đầu đọc bài phát biểu, kể về lịch sử phát triển của aak những năm nay, những dự án thành công, đường lối và chiến lược của vận hành vốn.
Tóm lại, một khi nói về những thứ này, cả người cô đầy ánh hào quang, thứ ánh sáng đó không cách nào che lấp được.
Người khác luôn ghi chép lại hoặc gật gù lắng nghe, chỉ có Cố Vi Hằng, tựa vào ghế, luôn quan sát Miêu Doanh Cửu.
Hào quang phi phàm, có tầm nhìn, có phong độ, đều không giống với những người phụ nữ trong nhà anh.
Trời sinh đã là một nhà lãnh đạo, người phụ nữ như vậy, không ai dám lấy, không ai dám cưới.
Miêu Doanh Cửu biết Cố Vi Hằng đang quan sát cô, vì vậy, ánh mắt luôn không hướng về phía Cố Vi Hằng.