Lúc Miêu Doanh Cửu về tới phòng làm việc, đã thấy Miêu Doanh Đông đang ngồi trên sô pha.
Gần đây anh không có đi Trung Quốc, người đầu tư thì không tham gia vào việc quản lí, lúc trước anh hay ở công ty của Cố Vi Hằng, đó là vì anh muốn quan sát Cố Vi Hằng thật kĩ.
“Xem ra, Cố Nhị đã vượt qua thử thách.” Miêu Doanh Đông ngồi chéo trên trên ghế số pha.
“Cái gì?” Miêu Doanh Cửu để chìa khoá xe lên bàn.
Dường như bây giờ cô đã xác lập mối quan hệ với Cố Vi Hằng, hai người đã làm cho rõ chuyện tình cảm của mình, đã xác định được mối quan hệ của mình rồi, nên anh rời khỏi đó, khoảng thời gian mà hai người họ gặp nhau chưa tới một tiếng đồng hồ.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, Lịch Viễn đã nói với anh, là cha đã nói cho anh ấy biết, chuyện muốn giới thiệu cho em một nhà tài phiệt, trước giờ cha đều không xen vào chuyện của người khác, huống chi lại là chuyện như vậy. Cha đã dùng Lịch Viễn để nhắc nhở Cố Nhị, ông muốn thử xem cậu ta có dũng khí không. Xem ra Cố Vi Hằng không những can đảm, mà anh ta còn rất là gan dạ, ngay cả cha cũng mong muốn anh ta sẽ trở thành con rể của mình.” Miêu Doanh Đông gõ gõ lên chỗ gác tay của ghế sô pha, “Suy cho cùng cha cũng là một ngừơi làm ăn lớn như vậy, về suy nghĩ và phong thái, những người khác không thể bì được, ông biết ép buộc thì sẽ không bằng việc hai người tâm đầu ý hợp, nhưng muốn làm con rể nhà họ Miêu thì không phải chuyện dễ dàng. Bất luận như thế nào, cũng phải qua được nhiều ải.”
“Anh, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Anh phải bàn bạc lại với cha.” Miêu Doanh Đông bỏ đi, “À, phải rồi, đừng nói cho Cố Vi Hằng biết đấy, nếu em nói cho anh ta biết, rất có khả năng anh và cha sẽ đặt một cái bẫy.”
“Anh…” Miêu Doanh Cửu lo lắng hét lên.
Anh nói cũng đúng, nếu cô mất lí trí nói cho Cố Vi Hằng biết, rất có khả năng Cố Vi Hằng sẽ trúng kế của anh cô.
Từ nhỏ cô đã mắc phải bẫy của anh.
Hải Thành.
Tập đoàn Hằng Đại ngoài việc làm ăn đầu tư, còn có công việc liên quan đến điện ảnh và truyền hình.
Tất cả giấy tờ đều phải làm, là do chỗ làm việc còn chưa xử lí xong, nhưng mà không ảnh hưởng gì, bởi rất ít khi quay phim ở chỗ làm, đa số đều quay ở ngoài trời, thậm chí là lấy những cảnh ở nước ngoài.
Ở tập đoàn làm phim, Cố Vi Hằng đã mời một người đến thay anh quản lí, mặc dù anh rất có hứng thú với việc làm phim, nhưng anh thật sự không có thời gian, tâm trí của anh đều để ở chỗ tập đoàn Minh Thành.
Cho nên, những chuyện như quản lí tìm diễn viên, anh đều không hay biết, mà anh cũng chẳng hỏi tới.
Nhưng những bộ phim mà anh đã đầu tư, thỉnh thoảng anh vẫn phải xem qua, xem thử xem anh có hứng thú, có thích những bộ phim này không.
Hơn nữa, chuyện quản lí ký hợp đồng với một diễn viên tên Tô Khả Nhi, Cố Vi Hằng cũng không biết.
Suy cho cùng do tập đoàn Minh Thành quá lớn, anh không thể suốt ngày quản lí, lo những chuyện bên này.
Quản lí không biết được mối quan hệ của Cố Vi Hằng và Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi đã từng được Cố Vi Hằng bỏ tiền nuôi, nhưng kĩ năng diễn xuất của cô lại không hay, lại xinh đẹp ngời ngời, cho nên rất được mọi người yêu thích.
Tô Khả Nhi cũng không đến công ty, chỉ những lúc phải quay phim hay có thông báo thì cô mới đến.
Cô cũng biết dạo này Cố Vi Hằng không muốn gặp cô, nên cô cũng ngoan ngoãn một tí, không đến.
Gần đây một công ty đầu tư của Mỹ đã mua về bản quyền của một bộ phim, trong đó có người Trung Quốc, có người Mỹ đóng, quản lí phải rất vất vả, mới có được cơ hội hợp tác với người Mỹ, chỉ cần bộ phim này thành công, ngày tập đoàn Hằng Đại đến gần hollywood không còn xa.
Quản lí kí hợp đồng của bộ phim rồi mới báo cáo với Cố Vi Hằng, Cố Vi Hằng chỉ xem sơ qua, một bộ phim có đề tài là quân sự, có quân sự, có sách lược, có cả ngôn tình, Cố Vi Hằng đồng ý.
Rồi Trung Mỹ hai bên bắt đầu mở buổi họp báo giới thiệu phim, tổ chức bên Mỹ.
Đối phương nói, trước giờ chưa từng gặp Cố tổng, buổi họp báo giới thiệu phim có đề cập đến nhiều vấn đề liên quan tới hai bên, sợ người quản lí không thể xử lí thay anh, đúng lúc khoảng thời gian này Cố Vi Hằng cũng khá rảnh, hơn nữa anh cũng chưa từng mở buổi họp báo giới thiệu phim, anh mở công ty làm phim này vốn dĩ cũng chỉ để thoả mãn tính hiếu kì của mình, chỉ mang tính chất giải trí, anh cảm thấy mở buổi họp báo giới thiệu phim cũng thú vị.
Không ngờ, lúc lên máy bay, anh nhìn thấy Tô Khả Nhi, là một trong những nữ diễn viên chính của bộ phim.
Vốn dĩ bộ phim này sẽ có hai nữ chính, một người là người Mỹ, một người là người Trung Quốc.
Tô Khả Nhi chỉ bập bẹ được tiếng Anh, gần đây đang học tiếng Anh.
Cố Vi Hằng nhìn thấy cô, anh bất giác chau mày “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi là là một trong những nữ diễn viên chính, sao lại không thể ở đây?” Tô Khả Nhi dí dỏm nói.
“Cố tổng, Tô Khả Nhi là diễn viên mà tôi đã kí hợp đồng, lần này bên Mỹ cũng thích bộ phim mà cô ấy đã đóng, cho nên tôi để cô ấy đi.” Người quản lí vội vã giải thích.
Cố Vi Hằng không nói, anh đi lên máy bay.
Xem ra sau này chuyện của công ty làm phim, anh phải quan tâm nhiều một tí.
Anh vừa mới không để mắt tới, là xảy ra chuyện như vậy.
Trước khi máy bay cất cánh, tiểu Miêu của nhà họ Miêu gửi tin nhắn đến: Đại thần, có rảnh không?
“Có chuyện gì sao? Bây giờ anh phải đến đi công tác, một lát nữa phải tắt điện thoại.”
“Ò, đang định tìm Đại Thần đánh cờ, bị cảm rồi, không có tâm trí làm việc!”
“Cảm sao? Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều vào. Đã uống thuốc chưa?”
Miêu Doanh Cửu nhìn thấy tin nhắn này của ang, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, Đại Thần vốn hơi lạnh lùng, sao hôm nay lại ân cần với cô như vậy, “Dạ, uống rồi!”
Nhân viên trên máy bay yêu cầu Cố Vi Hằng tắt điện thoại, anh muốn bay đến Mỹ ngay lập tức, để đi thăm cô, xem cô như thế nào rồi.
Nhưng mà, người của công ty bên kia đã sắp xếp xong mọi thứ, xuống máy bay là phải đi họp về việc mở buổi họp báo giới thiệu phim.
Cố Vi Hằng cứ im lặng, chủ yếu là để giữ khoảng cách với Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi biết Cố Vi Hằng không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn nói chuyện với cô.
Nhưng đến lúc họp, vẫn phải ở cùng nhau đó thôi.
Cố Vi Hằng ngồi ở một góc bàn họp, anh chưa nắm được kịch bản, cho nên ít phát biểu, trong suốt buổi họp, đều do quản lí và đạo diễn trao đổi với đối phương.
Phòng họp này có một bên tường là cửa kiếng, nhưng người bên ngoài không nhìn thấy được, ngược lại đứng từ bên trong có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên ngoài một cách rõ ràng.
Miêu Doanh Đông và Miêu Doanh Cửu đã ngồi ngay ngắn bên trong, đeo tai nghe.
“Anh, anh cảm thấy vậy được không? Lén lút làm chuyện này?” Miêu Doanh Cửu lấy khăn giấy lau mũi.
“Đau lòng sao? Nhưng anh nghe nói anh ta từng bao nuôi cô Tô Khả Nhi này trong thời gian dài, đối với chuyện một người đàn ông nuôi một người phụ nữ, anh trước giờ không thích chuyện này, không thể chấp nhận được, anh nghĩ chuyện này em cũng ngại hỏi anh ta, vậy thì để anh ta tự nói ra vậy.” Miêu Doanh Đông nói.
Anh đã thương lượng với Miêu Chánh Đào, anh gửi giọng nói của Cố Vi Hằng cho Miêu Chánh Đào.
Muốn làm con rể nhà họ Miêu, đâu dễ dàng như vậy.