Tài xế của công ty con tập đoàn Minh Thành ở Mỹ ở dưới lầu chờ Cố Vi Hằng.
“Họp xong nhanh như vậy à, Cố Tổng?” Tài xế tựa vào đầu xe hút thuốc.
“Uhm.”
Cố Vi Hằng vốn định đến nhà thuốc mua thuốc, nhưng mà thân phận của anh, là không nên biết Miêu Doanh Cửu bị bệnh.
Anh lại nhắn cho cô, “Sao lại ở nhà?”
“Bị cảm rồi. Ở nhà rất buồn chán. Chút nữa em gửi vị trí nhà của em cho anh.”
“Đến nhà thuốc.”
“Trên đường đến nhà thuốc, vị trí nhà của Miêu Doanh Cửu đến gửi vào điện thoại của Cố Vi Hằng, không xa.”
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô.
Anh chỉ biết cô là con gái Miêu gia, còn lại không biết gì hết.
Một mình Miêu Doanh Cửu sống trong một căn chung cư nhỏ, không lớn, rất ấm áp, cục cưng cũng ở nhà
Sau khi cô về nhà, vội vàng thay đồ ở nhà, làm ra vẻ chưa từng rời khỏi nhà, nhưng cô lại chải lại tóc, soi gương.
Lúc Cố Vi Hằng đến, Miêu Doanh Cửu hai mắt sáng rỡ.
Nhưng mà, hai người dù sao chỉ mới bắt đầu trò chuyện, thậm chí còn chưa bắt đầu trò chuyện, dĩ nhiên gặp mặt sẽ có chút e dè.
“Đến rồi à?” Miêu Doanh Cửu hỏi anh.
“Uhm.” Cố Vi Hằng đưa tay lên trán cô rất tự nhiên, “Không sốt, đã mua thuốc cảm cho em. Uống đi. Nước ở đâu?”
Miêu Doanh Cửu chỉ vào nhà bếp.
Điện thoại cô reo lên, là tin nhắn của anh cô, “Cha nói rồi, anh ta đã qua được cửa thứ hai!”
Không ai biết, cửa thứ hai của Cố Vi Hằng là con đường tình cảm, dễ dàng chuyển chủ đề rồi.
Cả người Miêu Doanh Cửu cuộn vào ghế sofa, đặc biệt vui mừng, chân đặt trên sofa, ngón chân cô sơn màu đỏ của Dancoly, ngón chân như trân châu, sofa rất to, làm cho cô trở nên nhỏ bé, lúc cô cúi đầu xem điện thoại, một tay đặt lên miệng, bộ dạng điển hình của cô gái nhỏ.
Không còn sự già dặn của ngày thường, chính là một cô gái bình thường.
Cố Vi Hằng chưa từng thấy qua bộ dạng của cô gái nhỏ, đôi mắt linh hoạt có thần, long lanh phát sáng, mặc dù đang bệnh nhưng thần thái cũng không giảm đi.
Cố Vi Hằng đã rót nước đến cho cô, lấy thuốc ra cho cô, nói “Uống thuốc!”
Những viên thuốc đều ở trong tay anh, Miêu Doanh Cửu hôm nay đặc biệt mừng rỡ, hỏi, “Cố Tổng trước giờ đều đút thuốc cho phụ nữ như vậy sao? Động tác rất thuần thục.”
“Uhm, đút qua Tam Nhi như vậy!”
Tay của anh đặt lên mép môi Miêu Doanh Cửu, mắt của Miêu Doanh Cửu nhìn chằm chằm vào anh, mặt từ từ đỏ lên, nhưng mà rốt cuộc vẫn đã uống thuốc, Cố Vi Hằng rót nước cho cô uống.
Lúc này, cục cưng nhàn nhã từ phòng ngủ của Miêu Doanh Cửu bước ra, nhìn thấy Cố Vi Hằng, liếm vào tay anh một cách thân mật.
Cố Vi Hằng ngồi sát bên Miêu Doanh Cửu trên sofa, anh cúi người xuống xoa đầu cục cưng, “Cục cưng, ba đến thăm con này!”
Miêu Doanh Cửu nghe thấy những lời này, không kiềm được quay đầu qua một bên, tủm tỉm cười.
“Buồn cười lắm sao?” Anh không nhìn Miêu Doanh Cửu, ánh mắt vẫn ở chỗ con thú cưng, “Chẳng lẽ không phải?”
“Anh đến thăm em, hay là đến thăm nó vậy?” Miêu Doanh Cửu quay đầu lại hỏi.
Tay của Cố Vi Hằng khựng lại một lúc, “Cục cưng, mẹ con ghen rồi! Cha phải trả lời sao đây? Người đàn ông đang yêu luôn phải đối diện với nhiều vấn đề như vậy sao?”
Miêu Doanh Cửu lại cười.
Anh thừa nhận bản thân đang yêu rồi sao?
Tam Nhi đã nói với cô, anh ta không có ý định kết hôn, muốn cả đời cống hiến cho tập đoàn Minh Thành.
Miêu Doanh Cửu uống xong thuốc này, đã có chút buồn ngủ.
“Hai chúng ta đánh một ván cờ vây được không? Dù sao hôm nay em nghỉ, anh cũng muốn tìm một nơi thoát tục.” Miêu Doanh Cửu nói.
“Được.”
Miêu Doanh Cửu nói cho anh biết cờ vây để ở đâu, Cố Vi Hằng đi tìm nó ra.
Hai người vẫn ngồi trên sofa, từ lúc Cố Vi Hằng vào nhà của Miêu Doanh Cửu, một tay của Miêu Doanh Cửu luôn chống cằm, có thể là do ngại, có thể là đối diện với Cố Vi Hằng rất xấu hổ, không muốn để anh nhìn thấy, hai người vẫn ngồi quay lưng vào nhau trên sofa, hời hợt đánh cờ.
Do khe hở giữ sofa và bàn trà khá nhỏ, vì vậy, một chân của Miêu Doanh Cửu gác lên chân còn lại, cô mang một đôi dép lê rất đơn giản, ngẫu nhiên rung chân, vô tình lại đặc biệt gợi cảm.
“Kĩ thuật đánh cờ của Nhị Bảo Bảo không tệ đó chứ!” Miêu Doanh Cửu vừa rung chân, vừa nói.
“Lỡ như có một ngày, kĩ thuật đánh cờ của anh hơn em thì sao?” Cố Vi Hằng nói.
Miêu Doanh Cửu chỉ cười, “Không thể nào, em là cấp 7 cờ vây nghiệp dư cấp, cấp vị cao nhất. Cho dù anh có tiến bộ hơn, cũng có giới hạn!”
Cố Vi Hằng chỉ cười cười, không lên tiếng.
Loại thuốc mà Cố Vi Hằng mua, trị cảm rất hiệu quả, nhưng cũng dễ gây buồn ngủ, đánh được một lúc, Miêu Doanh Cửu đã ngáp liên hồi.
Miêu Doanh Cửu quả thực không chịu được nữa, muốn đi ngủ, nhưng cô biết thời gian Cố Vi Hằng ở lại Trung Quốc rất ngắn ngủi, cô ngủ rồi, anh nhất định sẽ đi rất nhanh, gặp không được anh, lại không đi ngủ.
Hơn nữa, cô cũng hy vọng Cố Vi Hằng giống như ra lệnh cho Tô Khả Nhi “Cô không được quay.” giọng điệu ngang tàng lại ra lệnh đó.
Miêu Doanh Cửu rất háo hức muốn được nghe.
Chính là muốn nghe thấy người đàn ông này nói chuyện với cô như vậy.
Cô chính là không lên giường.
Cố Vi Hằng không nói câu nào, trực tiếp bế cô lên từ sofa!
Cả người Miêu Doanh Cửu như hừng hực, hai tay vịn lấy cổ anh, nhìn anh với gương mặt cực kì ngọt ngào, như kiểu muốn cười như cười không được.
“Em nhìn gì?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Thấy anh đẹp trai. Rất muốn ngủ với anh.”
“Miêu tiểu thư thẳng thắn như vậy, vậy thì không hay!”
Anh đã từng rất tùy tiện, bây giờ anh rất thận trọng.
Thận trọng đến cả người tỉnh như mặt nước phẳng lặng, khuôn mặt điềm đạm, khiến Miêu Doanh Cửu một lần nữa nghi ngờ, cô không phải là loại phụ nữ ỏng ẹo biết đeo bám người như Tô Khả Nhi, anh có phải không có một chút ham muốn gì với cô không?