Miêu Doanh Cửu ngồi phía sau bức tường.
Nếu biết như vậy, hôm nay cô sẽ không đến đây nghe cuộc họp này.
Có một số việc, cô thà không biết còn hơn.
Cô ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, mặt đất đã phủ đầy nước mắt, cô vẫn đang khóc.
Cô cứ cho rằng mị lực của mình rất lớn, nên cho rằng Cố Vi Hằng đã vì mình cải tà quy chính, nhưng cuối cùng vẫn không nắm chặt được anh.
Trong lòng cô nguội lạnh.
Lúc Cố Vi Hằng đi theo Tô Khả Nhi đến chung cư của cô, sắc mặt liền thay đổi, “Lần trước không phải đã nói với cô, bộ phim này không thể đóng sao? Tại sao vẫn nhận? Muốn làm Hán gian sao?”
Anh nhíu chặt mày, nhìn Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi vuốt ve vai anh.
Cố Vi Hằng liền tránh đi, anh căm hận nắm lấy cằm của Tô Khả Nhi, “Nếu vẫn tiếp tục nhận, bị mất mặt, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cố...Cố tổng...!” Tô Khả Nhi nhìn Cố Vi Hằng.
Cô sợ anh, chỉ cần anh nói một câu hung dữ với cô, cô liền vô cùng sợ hãi.
“Nếu đã đóng rồi, đừng nói với người khác là cô có quan hệ với tôi, cho dù chưa đóng, quan hệ giữa tôi và cô vĩnh viễn cũng không được nói với người khác! Tôi sợ bẩn!” Nói xong, Cố Vi Hằng liền rời đi.
Tô Khả Nhi ngồi ngây ra trên ghế sôfa, ban đầu cô một thân một mình chạy đến Mỹ, sau đó Cố tổng đến, đúng lúc có thể giúp cô giải tỏa nỗi cô đơn, nhưng bây giờ xem ra...
Miêu Doanh Cửu như bị mất hồn tự mình đi về nhà, chuyện hôm nay, ngoài làm như không biết ra, cô còn có thể nói gì.
Trời sắp tối, Cố Vi Hằng gửi tin nhắn đến, hỏi cô ở đâu?
Miêu Doanh Cửu ôm lấy hai chân ngồi trên sôfa, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Cô nói: đã tan làm, đang ở nhà.
Cố Vi Hằng nói: Một chút nữa đến thăm cô.
Miêu Doanh Cửu chỉ trả lời một chữ: Được.
Sau đó cô lại hỏi: Anh mới đến Mỹ sao? Sao lại đột ngột như thế?
Cố Vi Hằng đáp: Đúng vậy.
Ha, là mới vừa xuống máy bay sao.
Đã chơi một lúc với Tô Khả Nhi, còn nói mới xuống máy bay.
Nửa tiếng sau, Cố Vi Hằng đến, liền ôm lấy Miêu Doanh Cửu hôn.
Miêu Doanh Cửu không phản kháng, cũng không nhiệt tình.
“Sao thế? Không thích?” Anh hỏi.
“Không có.”
“Vậy đây là biểu tình gì?” Cố Vi Hằng hỏi, trong lòng anh có một loại khoái cảm của việc trả thù.
Anh vô cùng ghét người khác ở sau lưng thăm dò, đùa giỡn anh.
Có lẽ cô nhìn thấy màn kịch của anh và Tô Khả Nhi, nên tổn thương.
Vậy tổn thương thêm chút nữa cũng không sao!
Hai người nửa nằm trên sôfa, Cố Vi Hằng cầm lấy tay của Miêu Doanh Cửu xoa nắn chỗ đó của anh.
Lúc này, mặt Miêu Doanh Cửu nóng như lửa, “Không phải không được chạm sao?”
“Bây giờ được rồi!”
Anh ôm cô lên giường, hôn lên cổ, lên mặt cô.
Nụ hôn của Cố Vi Hằng như độc dược, khiến cô choáng váng.
Anh đang cởi quần áo của Miêu Doanh Cửu.
Anh không tắt đèn, hai tay của Miêu Doanh Cửu vẫn luôn để trên trán, vô cùng xấu hổ.
Bởi vì gặp lại Tô Khả Nhi bên kia khơi mào chưa đủ, nên đến tìm cô thử nghiệm sao?
Thân thể của cô rất mềm mại, ngực cũng không nhỏ.
Khoảnh khắc nhìn thấy thân thể của cô, một cỗ nhiệt huyết đâm thẳng lên não anh.
Đời này, anh đã nhìn qua thân thể của không ít thiếu nữ.
Vẫn là Miêu Doanh Cửu, vẫn là cô, khiến anh...
Anh đã không kiềm chế nỗi nữa.
Cô rất chặt, vẫn luôn không nói chuyện.
Cố Vi Hằng phải tốn rất nhiều sức lực mới vào trong được, nói một câu bên tai cô, “Với trình độ này của em còn muốn nuôi bốn năm tên nam sủng sao?”
Miêu Doanh Cửu càng lúc càng lạnh lòng.
Anh đúng là cao thủ tình trường, đã làm với cô không biết bao nhiêu tư thế, thể lực cũng rất tốt, vô cùng mạnh mẽ, sau khi cùng với Tô Khả Nhi, vẫn có thể tiếp tục trên người cô lâu như vậy.
Miêu Doanh Cửu cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất!
Sau khi xong việc, Cố Vi Hằng ôm cô ngồi lên chân mình, lưng anh đang ra rất nhiều mồ hôi, nói, “Anh muốn em, không cần sự đồng ý của ai, nhưng vẫn luôn không động vào em là bởi vì anh trân trọng em!”
Anh đang châm chọc Miêu Doanh Cửu đã làm những chuyện sau lưng anh, ý trong lời nói, anh muốn vào Miêu gia, là do tự bản thân anh muốn vào, nếu anh không muốn liền không cần vào nữa.
“Cố tổng một ngày ở trên người hai người phụ nữ cũng là vì trân trọng em sao?” Miêu Doanh Cửu vẫn vẻ mặt vô cảm.
Da của cô rất trắng, ngực lộ rõ, dáng vẻ vô cùng vô cùng đau lòng.
Cố Vi Hằng lạnh nhạt nhìn cô, “Anh ở trên người hai người phụ nữ, em làm sao biết được?”
“Nghe nói. Giống như Trung Quốc là địa bàn của Cố tổng, Mỹ là địa bàn của Miêu Doanh Cửu em vậy. Em biết anh vừa mới lên giường với Tô Khả Nhi. Bây giờ lại đến đây tìm em, không phải anh ghét mình bẩn sao? Bây giờ không ghét nữa?” Cho dù đang ở trên giường, cho dù vừa nãy đã bộc lộ dáng vẻ thiếu nữ của mình, bây giờ Miêu Doanh Cửu lại vẫn có thể kiêu ngạo, vô cùng ủy khuất mà kiêu ngạo.
Cho dù ủy khuất, cũng không để cho Cố Vi Hằng nhìn thấy.
Cố Vi Hằng lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng lại có chút đau đớn.
“Em là đồ chơi của Cố tổng sao?” Miêu Doanh Cửu tiếp tục hỏi. “Là đồ chơi thứ mấy rồi?”
Cố Vi Hằng nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên giường.
Cả đời này của anh, chỉ lên giường với xữ nữ.